5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Lâm Du Bạch bắt cóc ba ngày, vì lạ giường nên ta cũng mất ngủ ba ngày.

Hắn kinh ngạc: "Lúc ngươi mới đến Thẩm phủ sao không phát hiện có tật xấu này?"

Ta nằm trên giường yếu ớt lắc đầu: "Không biết, chắc là mùi hương trên người Thẩm Việt có thể giúp ta ngủ được."

Lừa hắn thôi, bởi vì ta cũng mất rất lâu mới quen được giường ở Thẳm phủ, lúc đầu cũng trằn trọc không ngủ nổi, đến nay vẫn chia phòng với Thẩm Việt.

Lâm Du Bạch đắp một chiếc chăn mỏng lên cho ta, nói: "Lúc đó ta không ở kinh thành, tốt nhất ngươi đừng lừa ta."

Không biết có phải vì mất ngủ sinh ra ảo giác không mà ta cản nhận được sự dịu dàng từ hắn.

Ta bỏ ngay suy nghĩ kinh dị này đi: "Tin hay không thì tùy."

"Sở Thiện Thiện, ngươi biết không, mỗi lần ngươi gạt ta đều sẽ..." Hắn dừng lại, chuyển đề tài, "Hoa hải đường lại nở rồi, một năm sắp trôi qua."

Ta buồn bực hỏi: "Đều sẽ cái gì?"

"Không nói cho ngươi biết."

......

Ghét tên này quá.

Tối hôm đó, Thẩm Việt tìm thấy ta.

Hắn mặc y phục tiện cho việc hành động trong đêm, ngồi trước giường lay ta tỉnh dậy.

Ta mê man một lát rồi oán trách: "Sao chàng chậm thế hả? Nếu Lâm Du Bạch muốn giết ta, cỏ xanh đã mọc trên mộ ta rồi."

Thẩm Việt lấy áo choàng khoác lên người ta, bế ta lên rồi nói khẽ: "Là ta sai, là ta quá tùy hứng, không bảo vệ được nàng. Trở về nàng cứ phạt ta quỳ ván giặt đồ, quỳ đến khi nào ván sạch thì hãy cho ta đứng lên."

......

Khi chúng ta sắp tẩu thoát thành công, một ngọn đuốc chiếu sáng cái nơi hẻo lảnh này.

Lâm Du Bạch cầm cung tên bước ra từ trong bóng tối, tiếc nuối nhìn Thẩm Việt: "Ta tưởng Thẩm đại nhân là võ tướng thì đầu óc phải thông minh hơn chứ."

Thậm Việt nói: "Vậy xin lỗi vì không theo như ý Lâm đại nhân."

Lâm Du Bạch thu lại nụ cười, giơ cung lên nhắm vào bọn ta.

"Thả nàng ấy ra, ngươi có thể bình yên rời đi."

"Nếu ta không thả thì sao? Lâm đại nhân muốn bắn chết mệnh quan triều đình à?"

"Ở đây là gì có Thẩm đại nhân nào, chỉ là một tên trộm ban đêm xông vào trong phủ của ta thôi." Lâm Du Bạch cười khẽ, "Thẩm Việt, muốn xem mũi tên của ta nhanh hơn hay tốc độ của ngươi nhanh hơn không?"

Thẩm Việt buông ta ra, nói: "Vậy thì so một lần."

Lâm Du Bạch cong mắt: "Tổng cộng có 30 mũi tên, nếu Thẩm tướng quân né được hết thì ta sẽ để yên cho hai người các ngươi đi."

Ta muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng này, tăng xác suất có thể an toàn ra ngoài lên: "Đừng mà, hai người làm gì vậy, gặp nhau tức là có duyên, là đồng liêu chốn quan trường, dù gì cũng phải gặp mặt, sao cứ phải đánh giết nhau thế. Hay là chúng ta cùng bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, uống trà được không?"

Lâm Du Bạch thản nhiên nói: "Chúng ta đang tranh giành tình cảm, ngươi không nhận ra sao? Thiện Thiện, chắc bây giờ trong lòng ngươi đang nhảy cẫng lên chứ gì."

Nụ cười của ta đông cứng trên gương mặt, vẻ mặt khó nhìn như ăn phải shi.t, Lâm Du Bạch đúng là biết cách khiến người khác buồn nôn.

"Nhìn đi, ngươi vui mừng tới nỗi mặt đóng băng rồi kìa."

......

Màn tỷ thí mau chóng diễn ra, ta tránh ở hành lang theo dõi. Động tác bắn tên của Lâm Du Bạch gần như không dừng, mũi tên bắn về phía giữa trán Thẩm Việt.

Bỗng nhiên có mũi tên bắn lén về phía ta, gần như cùng lúc đó, Thẩm Việt đứng trước mặt đỡ mũi tên thay ta.

Tiếng mũi tên phập vào thịt vang lên. Thẩm Việt nghiêng đầu cười: "Lâm đại nhân, người trong phủ của ngươi cũng không đáng tin nhỉ."

Ngoài mặt thì hắn tỏ ra không có gì, sau khi nói xong mới hiện nguyên hình.

Ta vội vàng ôm lấy Thẩm Việt đang ngã xuống, tức giận nói: "Lâm Du Bạch, ngươi nói không giữ lời, ngươi chơi xấu!"

Sắc mặt Lâm Du Bạch trắng bệnh, cảm xúc trong mắt phức tạp. Hắn hé miệng như muốn nói gì đó với ta, cuối cùng quay đầu ra lệnh cho hạ nhân: "Đưa họ về đi."

Mũi tên xuyên qua lưng của Thẩm Việt, đại phu vất vả lắm mới lấy được mũi tên ra, giữ lại mạng cho hắn.

Ta ngồi đợi bên cạnh mép giường của Thẩm Việt, chờ hắn tỉnh lại.

Dù sao hắn cũng bị thương vì ta, hắn mà chết thì lòng ta áy náy lắm.

Ba ngày sau, Thẩm Việt tỉnh lại, nhưng bị mất trí nhớ.

Hắn ngồi trên giường nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta yên lặng nhìn hắn cả buổi, hỏi: "Chàng thật sự không nhớ ta sao?"

Thẩm Việt lắc đầu: "Xin lỗi cô nương, ta không hề có ấn tượng với ngươi."

Hạ nhân trong phủ nhìn ta với ánh mắt đồng tình, ta ôm ngực, mất mát nói: "Ta vốn là thê tử của chàng, nhưng chàng không hề thích ta, thậm chí còn vì người khác mà muốn bỏ ta."

Thẩm Việt tỏ vẻ hoang mang.

Ta lấy khăn tay lau khóe mắt, nói tiếp: "Như vậy cũng tốt, nếu chàng không nhớ ta thì cũng không nhớ đến tình cảm đã rạn nứt của hai chúng ta. Như vậy rất tốt, chàng viết cho ta một lá thư bỏ vợ đi, từ này về sau, hai ta không gặp lại nữa."

Hạ nhân trong phủ cùng nhìn Thẩm Việt với ánh mắt đồng tình.

Thẩm Việt ôm đầu, đau khổ nói: "A! Đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi, việc này nói sau đi."

Ta nghi ngờ: "Chẳng phải chàng bị thương ở ngực sao?"

Tiếng kêu đau dừng lại, Thẩm Việt ôm ngực nói: "Đau đến mức ta nói năng mê sảng mất rồi, Thiện..."

Hắn đột nhiên che miệng, yên lặng kéo góc chăn, giấu mình vào trong đó.

"Giỏi lắm, Thẩm Việt, hóa ra chàng lừa ta! Ta nói mà, chàng không bị thương ở đầu, sao lại mất trí nhớ được?"

Thẩm Việt rầu rĩ nói trong chăn: "Ta sợ sau khi ta tỉnh, nàng lại nhắc đến chuyện hòa li, không ngờ dưới tình huống này mà nàng vẫn nhắc được."

"Nếu chàng mất trí nhớ thì không phải là Thẩm Việt mà ta biết, đương nhiên ta cũng không muốn ở với chàng nữa."

"Vậy ý nàng là vẫn muốn ở bên cạnh ta?" Thẩm Việt xốc chăn lên, chạm mắt với ta, "Nàng thích ta đúng không?"

Ta trả lời không cần nghĩ: "Thẩm Việt, ta là thê tử của chàng, đương nhiên là thích chàng rồi."

Ý cười trên mặt Thẩm Việt dần tan biến, hắn nói: "Không phải thê tử của ta, mà là Sở Thiện Thiện, là con người chân thật trước mặt Lâm Du Bạch. Nói cho ta biết, Thiện Thiện, nàng thích ta không?"

Ta ngẩn người, trong đầu bỗng hiện ra cảnh hắn đỡ mũi tên cho ta, lời nói dối sắp thốt ra lại biến thành: "Thật ra thì chỉ có cảm động."

Thẩm Việt cười, nắm tay ta áp lên mặt hắn: "Chỉ cần ta đủ chân thành, cảm động cũng sẽ biến thành yêu."

Ta giật mình, tránh né ánh mắt nóng rực của hắn.

Giờ phút này, ta cảm thấy Thẩm Việt còn giống trà xanh hơn cả ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang