Cô Xuyên Không Ư? Xin Lỗi, Ở Đây Không Hoan Nghênh! - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Ta thật không ngờ Thẩm Mộ Hi vẫn ngựa quen đường cũ, còn dám đến tìm chúng ta.

Chỉ là lần này, nàng ta không còn ki/ê/u ng/ạo như xưa.

"La phu nhân, cầu xin cô, tôi bằng lòng làm thiếp của La Hành, tôn người là chủ mẫu."

Nhưng ta vẫn nhìn thấy vẻ không c/am lòng và gh/en gh/ét lóe lên trong mắt nàng ta.

Ta lắc đầu.

"Thẩm tam tiểu thư thật đúng là quý nhân hay quên, mấy ngày trước cô /ép ta làm gì, cô còn nhớ không?"

Kỳ Tình đứng bên cạnh o/án hậ/n nhìn nàng ta, nếu không phải vì ta không cho phép, e là nó đã tiến lên đ/á/nh nhau với Thẩm Mộ Hi rồi.

"La phu nhân, tất cả đều là lỗi của tôi, người có thể đ/á/nh tôi mắng tôi, nhưng giờ đây tôi đã cùng đường nên mới tìm đến người, khi đó tôi không hiểu chuyện, tôi biết người khoan dung rộng lượng, xin người nhất định phải giúp tôi."

"Phu quân ta cũng đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại làm thế với ta, bây giờ ta giúp cô, ai biết có bị cô c/ắ/n ngược lại hay không."

"Sẽ không, sẽ không đâu phu nhân, tất cả đều là lỗi của tôi, xin người tha thứ cho tôi đi."

Nàng ta quỳ trên mặt đất, thấy ta không xúc động chút nào liền nh/ẫn tâm giơ tay t/át vào mặt mình.

Ta nhìn mà thấy kinh ngạc, không ngờ nàng ta lại có thể nh/ẫn tâm với chính mình như vậy.

Có lẽ Thẩm Mộ Hi nhận ra cảm xúc của ta, lại đánh cư/ợc thêm.

"Tôi còn một số thứ khác mà phu nhân chắc chắn sẽ thấy hứng thú."

Nàng ta lấy ra một tờ giấy.

Tôi bảo Kỳ Tình cầm lại đây và mở ra cho ta nhìn, trên đó viết phương pháp luyện chế xà phòng và một vài thứ khác, ta xem mà không hiểu gì hết.

Tôi ngẩng ngẩng đầu nhìn nàng, nàng ta rất nhanh đã hiểu.

"Người giao thứ này cho La Hành, chàng xem hiểu sao?"

"Thứ này? Có lẽ thứ này có thể giúp được La Hành, nhưng liên quan gì đến ta?"

Ta làm bộ không thèm để ý, nhẹ nhàng ném tờ giấy lên bàn.

"Tôi, tôi còn có kem dưỡng da!"

Ta thấy hứng thú.

Thật sự có thứ này?

"Lấy ra ta xem thử."

"Tôi không mang theo, nhưng tôi có thể viết ra!"

Ta sai người lấy giấy bút, nhìn Thẩm Mộ Hi viết.

Nàng ta viết ra rất nhiều dược liệu, cuối cùng gác bút, nói với ta.

"Trên thế gian chỉ có tôi biết phương thuốc này, nhưng tôi chưa viết ra hết, chỉ cần cô giúp tôi đạt được mục đích, tôi sẽ bổ sung toàn bộ cho cô."

Ta cầm phương thuốc lên nhìn, đang thấy hơi hứng thú thì nghe nàng ta nói vậy, bỗng nhiên lại mất hứng.

"Kỳ Tình, v/ả miệng."

Kỳ Tình vốn đã nóng lòng từ lâu, nghe được lời này liền lập tức đáp lời.

Thẩm Mộ Hi bị đ/è dưới đất đ/ánh, ban đầu nàng ta còn nói ra những lời bẩn thỉu, nhưng sau đó lại bắt đầu cầu xin tha thứ.

Ta lấy ra một cái khăn tay, cách lớp khăn tay nâng chiếc cằm đầy m/áu của nàng ta lên.

"Không biết vì sao cô luôn cho rằng ta rất dễ ứ/c h/iế/p?"

Ta thấy hơi phiền não.

Ta dịu dàng nhưng không phải không biết tức giận.

Người ta ứ/c hi/ếp ta, sao ta có thể để nàng ta bình an vô sự, toàn thân rút lui?

"Bây giờ cô sắp bị bắt rồi, dù ta đánh ch/ế/t cô thì vẫn có La Hành bảo vệ ta, sẽ không bị gì cả. Giờ cô đang cầu cứu ta, thành thật một chút đi."

Nói xong, ta ném khăn tay lên mặt nàng ta.

Lúc này mặt Thẩm Mộ Hi đã sưng tấy lên, nghe ta nói vậy, rõ ràng cũng thành thật hơn nhiều.

Nàng ta đành phải nghe lời, bổ sung phần còn lại.

Tuy không biết có tác dụng hay không nhưng ta có thể hỏi đại phu, không đến mức để ả có cơ hội h/ạ/i ta.

Lúc này có người truyền lời, La Hành đã trở lại, muốn tới tìm ta.

Ta liếc nhìn Thẩm Mộ Hi qua khóe mắt, thấy tia sáng trong mắt nàng ta.

Ta lắc đầu.

U mê không tỉnh ngộ.

La Hành rất nhanh đã tới đây.

Chàng đi vào, trước tiên lại gần ôm lấy ta như thường lệ.

Ta đẩy chàng ra, quở trách: "Ở đây còn có người."

Lúc này La Hành mới nhìn về phía Thẩm Mộ Hi.

Có lẽ Thẩm Mộ Hi cũng biết bộ dạng lúc này của mình không thích hợp để người khác nhìn thấy, liền cúi đầu trốn tránh.

La Hành nhướng mày, kéo tay ta cẩn thận kiểm tra.

"Nàng đ/á/nh cô ta à? Có đau tay không?"

Ta cười.

"Thiếp không có đ/á/nh, thiếp bảo Kỳ Tình làm."

"Ừ, vậy thì được, đừng làm bẩn tay nàng."

"Là Hành, là tôi đây."

Thẩm Mộ Hi càng nghe càng tức, không nhịn được ngẩng đầu o/án h/ận nói.

Sao nàng ta có thể chấp nhận chuyện người đàn ông mình yêu thương che chở cho người phụ nữ đ/á/nh mình được chứ.

Nhưng sao La Hành có thể không biết đó là nàng ta?

Chàng cau mày, lần đầu tiên kể từ khi tới đây, chàng nhìn thẳng vào Thẩm Mộ Hi.

Khi Thẩm Mộ Hi đang nhìn chàng đầy mong đợi, chàng lại nói.

"Ta biết là cô, Thẩm Mộ Hi."

"Vốn dĩ ta không muốn làm bẩn tay A Phi, muốn tự mình xử lý cô, không ngờ cô lại tự mình tìm đến A Phi."

"Nhưng vậy cũng tốt, A Phi đã hả giận, ta cũng thấy yên tâm."

"La Hành! Anh không thấy sao? Mặt tôi bị vậy là do con ả Khương Doanh Địch đ/ộc ác đã s/ai khiến đứa tiện tỳ kia đ/ánh tôi đấy!"

"Tâm địa người này đ/ộc á/c vô cùng!"

Thẩm Mộ Hi vừa dứt lời, La Hành liền buông ta ra, bước tới đ/á bay nàng ta.

"Cẩn thận cái miệng của cô, ta không có thói quen không đánh phụ nữ, còn nữa, A Phi của ta là người dịu dàng tốt bụng nhất, rõ ràng là cô chọc giận A Phi của ta trước."

Thẩm Mộ Hi chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, nghe đối phương nói vậy liền lập tức phun ra một ngụm m/á/u, tức đến mức ngất xỉu.

La Hành nheo mắt nhìn, không hề sốt ruột.

"Vừa đúng lúc, đã thu thập đủ chứng cứ chứng minh cô ta đóng vai 'Mục công tử' buôn bán muối l/ậ/u, trực tiếp đưa vào ng/ục đi."

La Hành vẫy tay, có người mang nàng ta đi.

Đây là lần thứ hai Thẩm Mộ Hi đến phủ chúng ta, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Tội nghiệp Thẩm Mộ Hi, hôm sau vừa mở mắt ra đã phải vào ng/ụ/c.

17.

Sau này ta mới biết, thật sự có người không bỏ qua cơ hội có được kỳ ngộ khi lấy Thẩm Mộ Hi, gã đến tìm Thẩm Mộ Hi, đạt được thỏa thuận với nàng ta và giúp nàng ta được thả ra ngoài.

Sau đó gã yêu cầu Thẩm Mộ Hi làm ra những thứ như muối tinh luyện, kem dưỡng da v.v để kiếm ti/ền.

Chỉ là Thẩm Mộ Hi đã bị chúng ta vắt sạch giá trị từ lâu, bệ hạ thương lượng với La Hành, luôn đưa ra thành phẩm trước Thẩm Mộ Hi, vì có sự giúp sức của triều đình, đồ vừa tốt vừa rẻ, khiến họ được một mất mười.

Thế nên cuộc sống của Thẩm Mộ Hi sau khi được thả ra cũng không tốt mấy, thậm chí có thể nói còn không bằng sống qua ngày ở trong ng/ục.

Kẻ giúp nàng ta được thả ra chính là gã đàn ông mặc y phục màu trắng mà chúng ta gặp khi dạo hồ ngày đó.

18.

Tạm thời không nhắc đến những chuyện này, sau khi Thẩm Mộ Hi bị mang đi, ta tiếp tục ở nhà trải qua cuộc sống an nhàn hưởng lạc.

Điều duy nhất không tốt chính là bụng ta ngày càng to ra, ảnh hưởng đến việc đi lại của ta.

Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ có một đứa trẻ đáng yêu được sinh ra từ chỗ này, lòng ta lại tràn ngập sự dịu dàng.

Kể từ khi đứa bé đ/á ta một lần, không hiểu sao ngày nào La Hành cũng thích nghe th/ai máy*.
(*) thai máy: chỉ cử động của th/ai nhi khi nằm trong bụng mẹ

Hôm nay, vừa về đến nhà, chàng liền quỳ một gối trên đất, dán tai lên bụng ta.

"Hôm nay đứa bé không nghịch ngợm chứ?"

Từ sau khi mang th/ai, La Hành vẫn tin chắc đứa bé là con gái.

Ta hỏi hắn tại sao thì chàng nói, con gái sẽ xinh đẹp đáng yêu giống ta, còn con trai chỉ biết giành ta với chàng.

Chàng nói lời này với giọng điệu nghiêm túc.

Đêm đó, ta nằm mơ thấy con ta đ/á/nh nhau với chàng.

Ta lập tức bị d/ọa tỉnh, giục chàng thề rằng dù đứa bé có là trai hay gái thì chàng vẫn phải yêu thương nó, lúc này mới yên tâm ngủ tiếp.

Từ đó về sau, chàng gọi nó là bé con.

Khi ta mang thai đến tháng thứ chín, chàng thậm chí còn xử lý công vụ tại phòng ngủ chỉ để trông nom ta.

Ngày ta sinh con, chàng cũng ở bên cạnh ta.

Ta được đưa vào phòng đỡ đ/ẻ, đứa bé cũng không làm kh/ổ ta, hơn nửa canh giờ trôi qua, dù đ/au đ/ớn nhưng cuối cùng ta cũng sinh nó ra đời.

Ta dùng hết sức lực cuối cùng, giữ chặt bà đỡ hỏi là con trai hay con gái.

Bà đỡ nó là con gái, lúc này ta mới yên tâm n/gất đi.

Không sao rồi, dù ta đang ngủ thì hai người cũng sẽ không đ/ánh nhau.

19.

Khi tỉnh dậy, ta nhìn thấy La Hành ngồi bên cạnh ôm đứa bé dỗ dành, cười híp cả mắt.

Ta cười chàng ấy.

"Ng.ốc rồi à?"

Lúc này chàng mới phát hiện ta đã tỉnh, vội vàng đặt đứa nhỏ sang một bên.

"A Phi tỉnh rồi? Có đói không? hay là uống chút nước?"

Nhìn bộ dạng căng thẳng của chàng, ta lại thấy buồn cười.

"Lấy cho thiếp một ly nước là được."

Chàng bưng tới cho ta, nhìn ta từ từ uống hết.

"Khá hơn chưa?"

"Ừm," Ta ngừng lại, hơi lo lắng hỏi, "Cho thiếp nhìn đứa bé một chút."

Lúc này La Hành mới ôm đứa bé đến trước mặt ta.

Ta nhìn đứa bé nhăn nhúm trong tã lót, đỏ bừng như một con khỉ, cảm thấy gh/ét bỏ.

"Sao con thiếp lại x.ấ.u như vậy?"

"Đứa bé còn chưa lớn mà, đợi nó trưởng thành chắc chắn sẽ là một nàng tiên nhỏ."

La Hành cười như một tên đ.ầ.n đ.ộn.

Ta gh/en tị.

"Lúc này chàng chỉ biết che chở nó thôi, còn chất vấn thiếp?"

"Không có không có, nàng mãi mãi là A Phi mà ta yêu nhất."

Chàng lại gần hôn một cái lên mặt ta, thấy ta không giận nữa mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

20.

Đứa nhỏ dần lớn lên, đúng là càng ngày càng xinh đẹp.

Nhưng ngoài dự đoán của La Hành, con gái cũng thích bám dính lấy ta.

Vậy nên chàng thường xuyên trưng ra vẻ mặt ai o/án, ngồi bên cạnh nhìn hai người chơi đùa, luôn sẵn sàng gọi bà vú tới ôm con gái đi, chàng cũng ôm ta đi.

Ta nhìn mà thấy buồn cười, đã mấy tuổi rồi mà còn gh/en t/ị với con?

Hết cách, ta đành kéo con gái lại, bảo chàng tham gia cùng.

"Đa(*), Đa, bóng bóng, chơi."

(*) Nguyên văn là 跌, có pinyin /diē/ giống 爹 tức cha.

Ta bảo con gái tìm chàng, thấy bé loạng choạng chạy tới, vẻ mặt ai o/án của La Hành trở nên đầy sức sống trong nháy mắt.

Nắng chiều chiếu xuống người bọn họ, cũng khiến ta cũng thấy ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang