14. Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: U Linh Ái CP

Thể loại: Phản xuyên thư, đam mỹ, hệ thống, dị thế, tu chân, cường cường, sư đồ niên hạ, ngược công, HE.

Nhân vật chính: Tiêu Cảnh x Ôn Thanh Lan.

Edit + Beta: Diệp Chiêu Nhi

Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành (91 chương + 3 phiên ngoại)

Tình trạng edit: Hoàn


Văn án

Ngày nào đó, Vô Vi Đạo Tông Thanh Lan chân nhân bế quan, đọc được một quyển kỳ thư, trong sách chỉ rõ tên họ hắn nói hắn là đại nhân vật phản diện, nhưng mà khiến Ôn Thanh Lan không vui chính là, nhân vật chính trong sách là đồ đệ của hắn – Tiêu Cảnh, cuối cùng hắn còn chết trên tay tiểu đồ đệ?

Ngay lúc Ôn Thanh Lan tính toán thanh lý môn hộ tiêu diệt nghiệt đồ, hệ thống 《Chí Thần Truyện》 xuất hiện.....

Từ từ, cải tạo nhân vật phản diện nghịch tập thành thiên mệnh chi tử đâu, con đường nghịch tập có phải hay không không đúng? Nữ chủ đâu, nữ phụ đâu, thế nào lại có cảm giác mình nhặt sai kịch bản?

Tiêu Cảnh 'cười ngượng ngùng': "Sư tôn lại đùa, đồ nhi khi nào từng có hậu cung ba ngàn, trời tối rồi, để đồ nhi hầu hạ sư tôn đi ngủ."

Ôn Thanh Lan "..."

Tên nghiệt đồ khi sư diệt tổ bất kính sư trưởng này!


Trích truyện:

Hắc Bào Lão Tổ là lão tổ Độ Kiếp Kỳ, tuy Ôn Thanh Lan chỉ kém lão hai cảnh giới, nhưng một đường tu chân, càng lên cao, chênh lệch của một cảnh giới lại càng lớn.

Ôn Thanh Lan dù có sức đánh một trận, Hắc Bào Lão Tổ vừa rồi cũng bị hắn làm tiêu hao linh lực, thậm chí bị thương, tâm thần không yên, nhưng nếu muốn giết chết lão, vẫn vô cùng khó khăn.

Đánh nhau càng ngày càng lâu, mắt thấy Ôn Thanh Lan lộ vẻ mệt mỏi, sẽ rơi vào thế yếu, đánh nhau hết sức kịch liệt, bỗng nhiên một người xông vào chiến trường, chính là Tiêu Cảnh trước đó bị Hắc Bào Lão Tổ cho một chưởng.

Hiển nhiên Hắc Bào Lão Tổ cũng chú ý tới y, lão cười gằn, châm chọc nói: "Đồ đệ này của ngươi xem ra rất trung thành, một lần chưa đủ, còn muốn chạy tới tìm chết lần thứ hai, đợi ta giết ngươi, sẽ cho thầy trò các ngươi đoàn tụ."

Ôn Thanh Lan trở tay đặt kiếm trước ngực, chặn công kích của Hắc Bào Lão Tổ, hắn cũng cười nói: "Ngươi làm sao biết đồ nhi ngoan là đi tìm cái chết."

"Bớt nói nhảm đi, đợi ngươi chết dưới chưởng của ta, ngươi sẽ biết."

Thần sắc Hắc Bào Lão Tổ lãnh lệ, hai tay lão ngưng tụ phong vân, hồn một con rồng như ẩn như hiện, đúng là sát chiêu lợi hại nhất.

Ôn Thanh Lan lại không chút nào e ngại, cao thủ so chiêu sinh tử trong chớp mắt, hắn lại nhảy đến bên người Tiêu Cảnh, khiến Tiêu Cảnh không ngừng chạy tới sửng sốt một chút.

Nhưng Ôn Thanh Lan không dừng lại, nắm một cái, kéo Tiêu Cảnh vào trong ngực, không đợi Tiêu Cảnh phản ứng lại, đã chặn môi y.

Sinh cơ cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể Tiêu Cảnh truyền vào thân thể hắn, hơn nữa vì cơ duyên Tiêu Cảnh được Tôi Hỏa Liệt Thiên rèn luyện thân thể, sinh cơ càng thêm tinh thuần hơn.

Đúng vậy, sau khi thu dưỡng Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan phát hiện, không biết có phải vì thể chất Tiêu Cảnh không, lại có thể truyền sinh cơ linh lực cho người khác, hơn nữa còn rất tinh thuần.

Tiêu Cảnh bây giờ tuyệt đối trân quý hơn linh thạch vạn phần.

Hắc Bào Lão Tổ tuyệt không nghĩ tới mình sẽ thấy một cảnh tượng như vậy, rất có loại ảo giác mù mắt chó, thậm chí trong nháy mắt mọi công kích đều trì hoãn một lát.

Mà Tiêu Cảnh cũng ngốc lăng cứng người trong ngực Ôn Thanh Lan.

Hơi thở y dần dần bình ổn nhẹ nhàng, lông mi thật dài khẽ run run, mí mắt khép hờ, tùy ý để đôi môi lạnh băng của sư tôn nghiền ép trên môi mình, thậm chí không tự chủ được mà ôm chặt sư tôn.

Y có thể cảm nhận rõ ràng linh lực sinh sôi trong cơ thể không ngừng bị hút cạn, nhưng độ ấm mềm mại của sư tôn lại giống như một cái gai độc đâm vào mu bàn chân, khiến y thống khổ trầm luân, nhưng lại không cách nào nhổ ra được.

Y mơ hồ nhịn không được vươn đầu lưỡi miêu tả bờ môi lương bạc tuyệt đẹp của sư tôn, cảm giác khắc chế không thể thân cận, làm y muốn điên cuồng.

"Vô liêm sỉ, thật ghê tởm!" Hắc Bào Lão Tổ 'phi' một tiếng, thật sự cảm thấy rất ghê tởm, lão không nói hai lời liền tấn công.

Hai người Ôn Thanh Lan cũng không nghĩ nhiều như vậy, tuy Tiêu Cảnh duỗi loạn đầu lưỡi làm hắn có chút kinh ngạc, nhưng đây là thời khắc sinh tử trên chiến trường, hắn căn bản vô tâm phân thần.

Ôn Thanh Lan hút đủ tinh khí, cả người tràn đầy sinh lực.

Hắn dùng chút lực đưa Tiêu Cảnh qua một bên, rồi trực tiếp đối đầu với Hắc Bào Lão Tổ.

Cô Phong Kiếm vô thanh vô ảnh, ẩn chứa sát khí nguy hiểm nhắm vào Hắc Bào Lão Tổ.

Giao chiến một lát, Hắc Bào Lão Tổ liền hiểu ra.

Lão tức khắc lớn tiếng cười to, thương hại nhìn Tiêu Cảnh đang đứng đằng xa: "Hóa ra ngươi chỉ nuôi dưỡng y như một cái lô đỉnh, điều giáo thật là tốt nha, thầy trò tình thâm gì đó thật sự là buồn cười, đồ đệ này của ngươi lại rơi vào tay tên sư phụ lòng lang dạ sói như ngươi, thật là vô cùng đáng thương, y trung tâm (*) như vậy, nhất định không thể tưởng tượng được ngươi biến y thành thứ gì đi."

(*) trung thành và tận tâm

"Không cần ngươi giở trò ly gián!" Vẻ mặt Ôn Thanh Lan lạnh lùng: "Cũng chỉ là tự biết ngày chết, nên hồ ngôn loạn ngữ mà thôi."

"Có phải hồ ngôn loạn ngữ không, chính ngươi rõ ràng nhất!" Hắc Bào Lão Tổ chán ghét liếc Ôn Thanh Lan.

Nhưng trong lòng lão biết Ôn Thanh Lan không phải nói bậy, đánh đến hiện tại lão cũng không còn nhiều sức lực, trước đó ở tông môn tâm thần đã loạn, lại rơi vào tâm ma ảo cảnh của Ôn Thanh Lan, còn bị hắn đâm một kiếm vào ngực, linh lực mạnh mẽ bá đạo của đối phương tàn sát bừa bãi trong cơ thể, lão còn chưa có thời gian để thanh trừ.

Bây giờ đối phương tinh lực dồi dào, khí thế cường thịnh, mà tinh lực của lão lại chậm rãi suy tán, chỉ sợ thật sự bỏ mạng trên tay đối phương.

Ý niệm này vừa xuất hiện, Hắc Bào Lão Tổ liền không cẩn thận lộ ra sơ hở, bị Ôn Thanh Lan đâm một kiếm vào kẽ hở.

Trong lòng lão biết đã muộn, tức khắc ngừng di chuyển, cười lạnh lùng với Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan cảnh giác trong lòng, nhưng đã chậm, thân kiếm đâm vào cơ thể Hắc Bào Lão Tổ, nhưng Hắc Bào Lão Tổ lại bỏ qua cơ hội né tránh, lão nhanh chóng ngưng tụ linh lực toàn thân đánh vào người Ôn Thanh Lan.

Cô Phong Kiếm mang linh lực chặt đứt sinh cơ của Hắc Bào Lão Tổ, mà Hắc Bào Lão Tổ cũng nhân cơ hội cuối cùng trọng thương Ôn Thanh Lan.

Cỗ linh lực công kích kia, gần như đánh gãy tâm mạch của Ôn Thanh Lan, sau khi hắn rút Cô Phong Kiếm ra ngoài, liền phun một ngụm máu xuống đất.

Nhưng thấy thi thể Hắc Bào Lão Tổ bị mất hết sức sống ngã xuống đất trước, Ôn Thanh Lan vẫn lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Trước khi hôn mê, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi giày gấm đen, Ôn Thanh Lan dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Tiểu Cảnh, tìm một nơi yên tĩnh, mang vi sư đi chữa thương."

Tiêu Cảnh cúi đầu nhìn Ôn Thanh Lan hôn mê trên mặt đất, cũng không theo lời đối phương nhanh chóng tìm một nơi an tĩnh, thần sắc y phức tạp nhìn chằm chằm sư tôn ở dưới chân.

Giờ khắc này đối phương tu vi tẫn phế giống kiếp trước, lại mạc danh trùng hợp cũng là bộ dáng chật vật, khiến đáy lòng y dâng lên một cỗ xúc động quái dị.

Muốn sư tôn vĩnh viễn không khôi phục, muốn giam cầm sư tôn, tước đi kiêu ngạo của hắn, làm hắn khóc, làm hắn cầu xin.

Bất quá cỗ xúc động này thực nhanh tiêu biến, bởi vì hiện tại không phải lúc.

Tiêu Cảnh cúi người ôm Ôn Thanh Lan vào trong ngực, tìm đường xuống núi.

Kỳ thật y cũng đã là nỏ mạnh hết đà, tuy có Đông Hoa Kính hộ thể, nhưng một chưởng của Hắc Bào Lão Tổ vẫn làm y bị thương, lại thiếu chút nữa bị sư tôn hút khô, thân thể càng thêm trống rỗng, so với phàm nhân còn không bằng.

Những lời của Hắc Bào Lão Tổ y cũng nghe thấy, không phải là không chút nào để ý, nhưng mà những lúc sư tôn thương y, y sớm đã tưởng tâm của mình không còn thống khổ.

Nghĩ đến lúc trước thiên chân (*) cho rằng sư tôn đối xử với y bất đồng, không nghĩ đến tất cả hóa ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, sư tôn vẫn là sư tôn băng lãnh vô tình, mà y quá lắm cũng chỉ là một quân cờ nếu sư tôn nhớ tới thì dùng mà thôi.(*) thiên chân trong thiên chân vô tà, nghĩa là ngây thơ trong sáng. Ở đây bạn Cảnh ngây thơ cho rằng sư tôn đối xử với bạn khác biệt.

Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ, khóe miệng dần run run, ngay sau đó hóa thành tràng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành điên cuồng cười to.

Y dùng ngón tay nhẹ nhàng khắc họa khuôn mặt thanh nhã vô song của Ôn Thanh Lan: "Sư tôn, người đúng là tâm ma của ta! "

----------------------------------

Cứ như vậy trong nháy mắt, Ôn Thanh Lan ảo giác Tiêu Cảnh khóc, nhưng lập tức hắn lại cười châm biếm.

Tiêu Cảnh có thể làm ra việc khinh sư phạm thượng như thế, thản nhiên cho hắn một ly trà độc, đoạt quyền thế Đạo Tông, cầm tù hắn dưới mặt đất, như thế nào sẽ vì xúc động mà khóc, cũng chỉ là diễn trò mà thôi.

Thù hận trái lại là thực lòng, nếu Tiêu Cảnh thực sự giống hắn thông qua thủ đoạn nào đó biết được tương lai trong Chí Thần Truyện , như vậy cho tới nay cúi đầu khom lưng tâm tư của Tiêu Cảnh quả thực là thâm trầm đáng sợ.

Để tay lên ngực tự hỏi, Ôn Thanh Lan nếu là Tiêu Cảnh, nếu biết sư tôn mình tín nhiệm trong Chí Thần Truyện làm những chuyện như vậy, chỉ sợ đã sớm tìm cơ hội giết chết đối phương, nào sẽ theo bên người tận tâm phụng dưỡng hiếu thuận.

Với lại, Ôn Thanh Lan đoán, có khả năng là Tiêu Cảnh tự mình trải qua, có lẽ Tiêu Cảnh có được ký ức trong mộng, hoặc là Tiêu Cảnh trở thành đại năng thông qua phương pháp nào đó, trở về quá khứ.

Như vậy, hành động và suy nghĩ của Tiêu Cảnh, quả nhiên là khiến người ta phát lạnh.

Cho nên Tiêu Cảnh tố khổ (*), nét mặt Ôn Thanh Lan không một chút gợn sóng, trong mắt chỉ có lạnh lẽo lạnh lùng và suy nghĩ sâu xa.

(*) vạch cái khổ của bản thân mình nhằm kết tội, lên án kẻ đã gây ra.

Tiêu Cảnh nằm úp sấp trên vai Ôn Thanh Lan, trong nháy mắt đáy lòng thật sự là vô cùng ủy khuất, thiếu chút nữa thì khóc lên.

Nhưng y dù gì cũng làm thầy trò vài chục năm với đối phương, lại oan nghiệt dây dưa vài chục năm, có thể nói khá hiểu rõ sư tôn.

Y đè nén đáy lòng đau đớn, ngẩng đầu nhìn sư tôn, lại nhìn thấy băng lãnh châm chọc trong đôi mắt phượng đen kịt của đối phương.

Tiêu Cảnh lập tức tâm thần chấn động, sắc mặt y trắng bệch lui về phía sau một bước, ánh mắt bi thương thống hận nhìn Ôn Thanh Lan, khàn giọng nói: "Sư tôn, người không có tim sao, cho dù là tảng đá thành yêu, còn có tim đấy."

Ôn Thanh Lan nhăn mày, hắn nhìn Tiêu Cảnh không nhịn được nói: "Tiêu Cảnh, ngươi phí hết tâm tư ám toán bản tôn, rốt cuộc muốn làm gì?"

Gương mặt Tiêu Cảnh co rúm hai cái, môi mỏng vặn ra một nụ cười quái dị, nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan liên tục nói: "Được, được, sư tôn vô tâm vô tình thì vô tâm vô tình đi, cứ như bây giờ cũng khá tốt, ít nhất sư tôn không bao giờ có thể tùy tiện vứt bỏ Tiêu Cảnh, hiện tại sư tôn cũng chỉ là của Tiểu Cảnh, đồ nhi biết trong lòng sư tôn chỉ chứa quyền thế ngập trời ngàn dặm núi sông."

"Nhưng không sao, sau này đồ nhi sẽ đem toàn bộ thiên hạ tới trước mặt sư tôn, tu vi đồ nhi cũng sẽ càng ngày càng cao, như vậy sư tôn sẽ không bao giờ rời đi nữa." Tiêu Cảnh thần kinh nở nụ cười với Ôn Thanh Lan: "Đạo tông, tu giới, ma đạo, chỉ cần sư tôn thích, đồ nhi sẽ đánh hạ nó, sư tôn, người nói được không?"

Như vậy, sư tôn sẽ không rời y nữa, chỉ cần sư tôn còn để ý quyền thế thiên hạ, vậy ắt phải đi tới trước mặt y, không thể giống như trước đây, đem y trở thành quân cờ có thể tùy ý xử trí vứt bỏ.

Nghĩ tới đây, Tiêu Cảnh lộ ra nụ cười thâm sâu, vô cùng tà ác lại vô cùng mị hoặc.

Ôn Thanh Lan chỉ là lãnh tâm lãnh tình, cũng không phải không hiểu phong tình, nói tới đây, còn có cái gì không hiểu.

Thành thật mà nói, bỗng nhiên nghe lời nói của Tiêu Cảnh, chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tiểu đồ đệ tại sao lại có tâm tư như thế.

Không nói tới những chuyện trước khi Tĩnh Bình Phong nhận Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh suốt ngày ru rú ở Tĩnh Bình Phong hẻo lánh, theo lý căn bản không thể tiếp xúc với những thứ lung tung này.

Với lại Tiêu Cảnh còn có ký ức Chí Thần Truyện , nếu là hận không thể nhục nhã hành hạ mình đến chết, Ôn Thanh Lan còn có thể lý giải, nhưng đột nhiên bị nhét lời tỏ tình vào lỗ tai, đây là chuyện như thế nào.

Ôn Thanh Lan có thể vạn phần khẳng định mình tuyệt đối không dạy cái gì không nên dạy, nhưng vấn đề là, tại sao Tiêu Cảnh lại đi lệch như vậy?

Ôn Thanh Lan trầm mặc, lại khiến Tiêu Cảnh hiểu lầm, vẻ mặt của y dần bình tĩnh trở lại, con ngươi màu đen âm u, sâu nhìn không thấy đáy, chứa đầy hắc ám tối tăm.

Y cẩn thận chỉnh lại quần áo cho Ôn Thanh Lan, rồi chỉnh ống tay áo của mình, bình thản nói: "Sư tôn ngày hôm nay mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đệ tử trở lại xem sư tôn."

Nói xong, lui về sau nửa bước, im lặng không lên tiếng quan sát Ôn Thanh Lan vài lần, mới xoay người rời khỏi.

Tiêu Cảnh rời đi, cột sáng phía sau Ôn Thanh Lan dần ảm đạm, xiềng xích kim quang phù văn cũng trượt xuống sàn sạt, cả người hắn lần nữa rơi vào bát quái đài.

Thuận thế khoanh chân ngồi trên bát quái đài, vẻ mặt Ôn Thanh Lan có chút khó lường.

---------------------------

Đại điển ngày ấy, Tiêu Cảnh mặc một bộ đạo bào màu đỏ đứng ở trên đài Đạo Tông tuyên thệ, y vốn trời sinh tuấn mỹ phi phàm, khí chất trầm mặc tối tăm, một bộ hồng bào làm y có vẻ vô cùng yêu dị, có loại vẻ đẹp quyến rũ lòng người.

Ôn Thanh Lan cũng không mặc áo tơ trắng như thường ngày, một thân hồng bào như Tiêu Cảnh, hắn trời sinh mày mảnh mắt phượng, dung nhan thanh quý tuấn nhã, mặc hồng bào, càng có vẻ cao quý uy nghi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hơi mỉm cười.

Nhạc Uyên đứng ở chủ vị mỉm cười nhìn về phía hai người: "Hôm nay Đạo Tông ta Ôn Thanh Lan và đồng Đạo Tông Tiêu Cảnh kết làm đạo lữ, Thiên Đạo chứng giám, muôn vàn tu sĩ chứng kiến, thật là một việc trọng đại của Đạo Tông."

"Kết làm đạo lữ không phải chuyện đùa, kể từ hôm nay hai vị tính mạng tương liên thần hồn tương tiếp, họa phúc vui buồn cùng nhau, một ngày kết làm đạo lữ, từ nay về sau, tuyệt không được đổi ý."

"Đó là tất nhiên, cùng sư ..... Thanh Lan kết làm đạo lữ, Tiêu Cảnh ta tuyệt đối sẽ không hối hận, đời này kiếp này, chỉ theo một mình Thanh Lan, họa phúc cùng chịu." Ánh mắt Tiêu Cảnh sáng quắc nhìn Ôn Thanh Lan, cao giọng nói.

Ôn Thanh Lan hơi hơi cong môi cười nói: "Tất nhiên, ta cũng giống Tiểu Cảnh, Tứ Lang, bắt đầu đi."

"Như vậy ..... dưới sự chứng kiến của mọi người, thần thức tương giao đi." Nhạc Uyên gật đầu, nghiêm mặt nói.

Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh nhìn nhau, đồng thời duỗi tay cầm tay đối phương, hơi hơi nhắm mắt lại, một đạo hồng quang cùng một đạo hàn quang thoát ra từ trên người hai người, đi vào tay hai người, hồng quang và hàn quang quấn quít một lát, rồi tự tách rời.

Hồng quang đi vào cơ thể Ôn Thanh Lan, hàn quang đi vào cơ thể Tiêu Cảnh.

Đó là thần hồn tương giao, đại điển lễ thành.

Giờ khắc này, không ai có thể chia tách hai người.

Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh như có cảm giác mở mắt ra, trong tiếng hoan hô thật lớn của mọi người, nhìn nhau cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#list