13. Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lưu Ly Túy Nguyệt

Thể loại: Tiên hiệp , Tu chân , Ngọt sủng , Chủ côn , Thiên chi kiêu tử , Sư đồ

Vai chính: Phượng Trường Ca x Long Quân Trạch

Edit: Bonnie

Tình trạng: Hoàn


Văn án

Phượng Trường Ca được coi như là chương môn hiện tại của Côn Luân tông, cứu một Tiểu Long về làm đồ đệ.

Tháp Trấn Yêu bị phá, mười vạn tà yêu gieo họa thế gian, cần thần vật hiến tế, bình ổn loạn thế.

Phượng Trường Ca tự tay đưa đồ đệ được coi như thần vật lên đài tế.

Trăm năm sau, Thiên Cung đột nhiên truyền chỉ dụ đến: Thiên Đế muốn kết hôn, cưới vị chưởng môn Côn Luân tông đó!

Lúc này Phượng Trường Ca bỏ tông mà đi – bản tôn xuống núi trừ yêu, không rõ ngày trở về.

Vậy mà y vừa bước chân trước đi, chân sau Thiên Đế đã mở toang Thiên môn ra, từ tên trời đuổi đến.

Thiên Đế: Ai có thể bắt được Phượng Trường Ca, bản đế cho hắn thăng tiên luôn.

Phượng Trường Ca: Chúng ta không quen biết, tội gì Thiên Đế phải hùng hổ dọa người?

Thiên Đế: Ta đến đòi nợ.

Phượng Trường Ca: ?

Thiên Đế: Ngươi nợ ta một mạng, ta đòi ngươi một kiếp tình.

Chưởng môn sư tôn công x Thiên Đế đồ nhi thụ


Trích truyện:

Trong lòng Phượng Trường Ca có hai vết thương không thể bị chạm đến.

Một là tộc Phượng Hoàng bị diệt, lúc đó hắn làm khách ở chỗ Long Tiềm Uyên, mới chỉ có một khoảng thời gian, tộc đã từng lớn nhất tam giới biến mất, bạn tốt chí thân Long Tiềm Uyên vì lựa chọn vị trí Thiên Đế mà không thèm để ý đến, từ đó hai người cắt bào đoạn nghĩa, trở thành người dưng.

Còn một chuyện chính là trăm năm trước, Mặc Huyền, đồ đệ mà hắn coi trọng nhất bỏ mình.

Nếu Mặc Huyền chết trận, tuy hắn cũng sẽ thương tâm khổ sở, nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có thể quên được, nhưng Mặc Huyền vốn dĩ không cần chết, chỉ cố tình lại bỏ mạng vì hắn, từ đó đã trở thành một cái đai gai, theo thời gian ngày càng lâu, cây gai này đâm càng sâu, cuối cùng biến thành một cây gai huyết sắc, từ đó mỗi lần nhắc tới, chính là một trận đau tê tâm liệt phế, dần dần trở thành một điều cấm kị chôn sâu trong lòng hắn.

Mà bây giờ, có người chạm đến điều cấm kị này.

Phượng Trường Ca từ trên cao nhìn người bị hắn đè dưới thân.

Y là Thiên Đế, là tiểu ngân long hắn từng cứu rất nhiều năm về trước, hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ y khi còn bé, nho nhỏ như vậy, nó bị nắm đuôi ngâm trong nước thuốc chưng nấu châm xông, sợ hãi thì vẫn sợ hãi, nhưng lại quật cường không chịu giãy giụa, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương khiến người có chút ngăn cách với Long tộc như hắn cũng cảm thấy thương tiếc.

Không nghi ngờ chút nào, y sợ hắn, đại khái là do quãng thời gian tàn khốc kia xảy ra ở lúc tâm trí của y còn chưa hoàn hảo, thậm chí còn tạo thành một bóng ma trong lòng, nếu bị y biết được chân tướng những năm đó, thân phận tất nhiên bị bại lộ, những sự sợ hãi kia sẽ khiến y để lộ sơ hở, bị Thần Hư tìm thấy, Côn Luân tông sẽ trở thành vũ khí có lợi nhất để kìm chân hắn.

Nhưng, những thứ này đối với hắn mà nói, ít nhất đối với hắn bây giờ đang tâm thần hỗn loạn mà nói, đều không phải chuyện quan trọng nhất.

Hắn nghe được một câu nói.

"Ngươi nói..." Phượng Trường Ca hơi híp mắt, rất nhẹ, hỏi một câu, "Nguyên thần của y trở về Thiên Giới?"

Long Quân Trạch gật đầu một cái, "Ừ."

Tay Phượng Trường Ca đè bả vai y hơi run, ánh mắt dần nóng như lửa, giọng nói nhưng vẫn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khống khác lúc nói chuyện phiếm bình thường, ý trong giọng nói lại rất nặng, nặng đến nỗi ép Long Quân Trạch không thở nổi,

"Ngươi có biết những lời này có ý gì không, nếu như ngươi gạt ta, cái giá không phải là thứ ngươi có thể trả nổi."

Long Quân Trạch khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có lo lắng chút nào, y nhàn nhạt nói: "Năm ấy ở Yên Miễu Hồ, ngươi lần đầu tiên thấy ta, câu đầu tiên nói, thật là một con rồng xấu xí."

Phượng Trường Ca hơi biến sắc mặt.

Long Quân Trạch nói tiếp: "Câu nói thứ hai là, không biết nấu lên sẽ có vị gì."

Lông mi Phượng Trường Ca run lên, không lên tiếng.

Long Quân Trạch yếu ớt nói: "Sau đó ngươi dùng lửa trên thân kiếm Phượng Minh, suýt nữa nấu sôi cả Yên Miễu Hồ."

Phượng Trường Ca không nhịn được nói: "Đó là ta muốn chặt đứt xích sắt của ngươi! Cũng không biết là ai gầy yếu bị xiềng xích khóa dưới đáy hồ suốt tám mươi chín năm, hắc long cũng sắp biến thành bùn long!"

Trong mắt Long Quân Trạch tràn ra một ý cười, "Vâng vâng vâng, ta rất yếu, đây không phải là chờ sư tôn đến cứu ta sao?"

Phượng Trường Ca lại trầm mặc, hơi hí mắt ra có vẻ hoài nghi quan sát y, rõ ràng cho thấy còn chưa tin tưởng lắm.

Long Quân Trạch không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Ngươi thích thức ăn ngon, nhưng chưa bao giờ ăn chim, có một lần ta cho ngươi ăn, ngươi cấm ta ăn cơm ba ngày."

"Ngươi dị ứng với đậu phộng, nhưng lại thích ăn đậu phộng nhất, Thanh Hồng sư thúc cũng đã giấu toàn bộ đậu phộng ở Côn Luân tông đi, nhưng vẫn bị ngươi tìm thấy, sau đó ngươi ăn hết một mâm lớn, kết quả trên mặt nổi rất nhiều mụn đậu nhỏ, vội vàng dùng nón la che mấy ngày, bị Thanh Hồng sư thúc giận dữ hủy toàn bộ đậu phộng ở Côn Luân tông."

"Ngươi thích ngủ trên cây nhất, sau đó có lần uống rượu say, tùy tiện tìm một cái cây để ngủ, nửa đêm xoay mình trực tiếp rơi xuống ao, nếu không phải do ta lo lắng luôn ở phía sau, chắc hẳn ngươi sẽ là chưởng môn đầu tiên của Côn Luân tông bị chết chìm."

"Phượng Minh kiếm có lực đốt, uy lực mạnh mẽ, chính là pháp khí trấn sơn, nhưng ngươi lại thích dùng nó đốt lửa, lần giỗ tổ đó ngươi dùng nó để đốt nhang, kết quả Phượng Minh kiếm không vui, kiếm khí bùng nổ, suýt nữa chẻ Tổ Sư Điện thành hai nửa, Thanh Hồng sư thúc dùng kiếm đuổi theo chém ngươi suốt ba ngày, đuổi đến nỗi ngay cả tông môn ngươi cũng không dám về."

"Hắc long từ trước đến giờ là kỵ húy(*) của ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ, trên dưới rất nhiều người bất mãn, nhưng ngươi lại không để ý chút nào, mỗi ngày để ta biến lại thành bản thể, tết bờm rồng của ta thành từng đuôi sam nhỏ, sau khi ăn sáng sớm xong dắt một con rồng tản bộ trong tông môn, xem đệ tử luyện kiếm, hoặc tham gia một chút chuyện vụn vặt tầm thường, trước sau dùng mười năm mới khiến người trong tông môn tiếp nhận ta, chính thức bái nhập làm đệ tử của ngươi, kết quả thử nghiệm bái sư chính là... Ngươi thắt thân rồng của ta thành một cái nút chết, nói một giờ phải tự mình cởi ra mới thu ta làm đệ tử, suýt nữa siết ta tắt thở!"

(*)Kỵ húy: Tên cấm kị.

Nghe y kể, sắc mặt Phượng Trường Ca ngày càng trở nên kì quái, có chút xấu hổ, có chút mừng rỡ, có chút ảo não, có chút vui vẻ yên tâm, cho đến khi nghe được câu nói sau cùng của y, hắn không nhịn được nhíu mày, nói: "Người ngươi dài như vậy, sau khi biến thành bản thể để chiến đấu rất dễ bị kẻ địch thắt thành nút chết, đó là ta giúp ngươi vượt qua chính mình!"

Long Quân Trạch tức giận nói: "Trong lịch sử Long tộc ta không có con rồng ngu xuẩn nào bị đánh thành nút chết, rõ ràng ngươi chỉ đang muốn thỏa mãn hứng thú ác độc của mình!"

Phượng Trường Ca thấy y nổi giận, nhướng nhướng mày, nói chuyện đương nhiên: "Thế thì sao nào?"

Dù sao ngươi cũng không thể thắt ta thành nút chết.
Long Quân Trạch á khẩu không trả lời được.

Y suy nghĩ tại sao lại không thể chứ, đuôi phượng hoàng dài như vậy, cũng có thể thắt thành nút mà, ý nghĩ này mới vừa lướt qua đầu, y chợt nhớ lại vấn đề mình vừa hỏi, sắc mặt trở nên có chút phức tạp, "Ngươi tại sao phải nói sang chuyện khác?"

Phượng Trường Ca trầm mặc nhìn y, không lên tiếng.

Long Quân Trạch bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Nếu ta còn sống, ban đầu đài tế đó, rốt cuộc nó hấp thu cái gì, mới có thể mở thiên lộ?"

Môi mỏng của Phượng Trường Ca khẽ mấp máy, nhưng vẫn không mở miệng.

Long Quân Trạch nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng, "Là máu của ngươi đi."

Phượng Trường Ca chợt đứng dậy, tay áo ở giữa không trung tung bay lên, thoáng qua rồi lại rơi xuống, trước cửa sổ đã có nhiều thêm một người.

Hắn chắp tay một cái, lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Ngươi chỉ cần biết, từ đầu đến cuối ta đều không đưa ngươi làm tế phẩm."

--------------------------------------

Phượng Lam Diên nhìn cái hộp cầu mây kia, ôn nhu cười, nhắm một mắt mở một mắt, hoàn toàn không để mắt đến cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của con trai nhà mình, Phượng Kỳ Nguyệt khổ cực nhịn hơn mười năm sau, sau đó hóa thành hình người, vung tay lên, quyết định — hạ phàm!

Tiểu bạch hổ mấy năm trước đã hóa hình người, vẫy đuôi bày tỏ — đồng đảng đi đâu ta cũng đi đó, cùng nhau tiêu dao nhân gian đi!

Phượng Trường Ca cũng đau lòng em trai nhà mình, nhìn hắn ta quả thực bực bội không nhịn được, suy nghĩ để cho hắn ta đi nhân gian giải sầu một chút cũng tốt, vung tay lên — chuẩn tấu!

Vì vậy Phượng Kỳ Nguyệt liền cùng tiểu bạch hổ kề vai sát cánh hạ phàm.

Phượng Lam Diên nhấc mắt, vung cánh nhỏ lên, bày tỏ — đại bàng cũng hạ phàm đi, để tránh nó gây họa thêm nữa.

Đại bàng vàng tu vi đủ sánh vai với thần tướng Yêu tộc giương cánh lên, đi xuống theo.

Hai con ở phàm trần một đường du sơn ngoạn thủy, thuận tiện giúp trảm yêu trừ ma, cuộc sống rất vui vẻ, một ngày, bởi vì phong cảnh một nơi quá tốt nên dừng lại ở một khách điếm.

Lúc ăn cơm ở tầng một, bởi vì bản thể Phượng Kỳ Nguyệt là phượng hoàng, dung mạo quá xuất sắc, khiến một công tử phú thương bản xứ dẫn một đám người đến cửa trêu đùa.

Phượng Kỳ Nguyệt còn chưa lên tiếng, tiểu bạch hổ lúc này giận dữ, "gào" một tiếng hóa thành bản thể, đang muốn giáo huấn kẻ không biết điều kia, nhưng không nghĩ bản thể vừa lộ ra, khách còn đang ăn cơm trong tửu lầu trong nháy mắt kinh hoàng chạy trốn tứ tán, chưởng quỹ hoang mang rối loạn chạy đến hậu viện.

Công tử kia cũng là có chút bản lĩnh, bên người vừa vặn có một người từng học thuật trừ yêu, một cây kiếm đào mộc xuất thủ, trực tiếp bị bạch hổ há miệng gặm thành hai nửa, bùa chú ném ra cũng bị Phượng Kỳ Nguyệt vung tay áo đốt thành tro bụi.

Đang lúc một nhóm công tử kia bị sợ tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, một giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ tầng hai.

"Là ai gây chuyện ở tửu lâu của ta?"

Mọi người đều cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cầu thang có một người quần áo trắng chậm rãi xuống, dung mạo anh tuấn, khí chất cao quý lãnh đạm, chỉ là ống tay áo trống rỗng treo ở đó, bên trong rõ ràng không có cánh tay.

Đôi mắt Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên mở to, lẩm bẩm nói từng chữ: "Long Tiềm Uyên!"

Bạch y nhân dừng chân một cái, đứng ở trên thang lầu, rũ mắt quan sát bọn họ một vòng, cong môi nhàn nhạt cười.

"Hóa ra là cố nhân tới."

**********

Một ngàn năm sau, lông chim của các vị điện hạ Phượng Hoàng tộc đã dài ra, thực lực cũng dần mạnh lên, Phượng Hoàng tộc lại khôi phục huy hoàng vinh quang ngày xưa.

Phượng Trường Ca từng muốn trả lại chức tộc trưởng cho Phượng Lam Diên, Phượng Lam Diên lấy lí do tộc trưởng phải bận tâm quá nhiều chuyện, ảnh hưởng đến việc nàng bảo dưỡng dung mạo để cự tuyệt, tiếp tục làm một con phượng hoàng xinh đẹp.

Tộc trưởng Long tộc Long Quân Trạch cùng tộc trưởng Phượng tộc thành hôn, gắn bó làm bạn, nâng đỡ lẫn nhau, từ đó đồng minh hai tộc Long Phượng không bao giờ phụ ý nghĩa đồng minh nữa.

Long Diễn và Phượng Diệp vì để cho thân thể mau mau lớn lên, mỗi ngày ăn thùng uống vại, sau nhiều năm cố gắng, rốt cuộc tăng kích thước bằng long phượng con bình thường, thấy đám nhóc Phượng Hoàng tộc đều trưởng thành, liền vẫy vẫy đuôi, vỗ vỗ cánh đi nhân gian du ngoạn, mỹ danh là nhìn núi sông chúng ta ngày xưa bảo vệ, hôm nay biến thành hình dáng nào rồi, khiến Long Quân Trạch nhỏ giọng thầm thì: Chính là đi tuần trăng mật thôi!

Còn về Bồng Lai, sau này đã đi lên đường xuống dốc, truyền thừa một đời không bằng một đời, chẳng biết lúc nào đã tiêu diệt trên thế gian.

Phượng Kỳ Nguyệt ở nhân gian chơi đến điên rồi, kết thành đồng bạn với bạch hổ, đi khắp nơi trảm yêu trừ ma tạo phúc chúng sinh, chết cũng không chịu trở về, nghe nói trên trời một đống phượng hoàng vì dày vò hắn mà chuẩn bị 3853 cái bẫy, giận đến mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Thỉnh thoảng chơi mệt, đi đến một gian tửu lầu nghỉ ngơi mấy ngày, mấy tháng, hoặc là mấy năm, cạn một ly rượu, uống cùng người.

Cuộc sống từ từ trôi qua, trôi qua, yên bình mà xa xưa, tràn đầy ấm áp.

Thời gian, luôn không phụ cảnh xuân tươi đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#list