23. Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Tưởng phi thăng tựu đàm luyến ái 

Tác giả: Long Thất

Chuyển ngữ: Thiên Minh, Nhọ (C34,38,75)

Tình trạng bản gốc: Hoàn 214 chương chính văn + 10 phiên ngoại 

Tình trạng chuyển ngữ: Hoàn

CP: Cố Kiến Thâm x Thẩm Thanh Huyền 

Thể loại: Cường cường, 1×1, tiên hiệp, tu chân, thanh mai trúc mã, hệ thống, song khiết, chủ thụ, hỗ sủng, HE

Tag: Đệ nhất dấm chua ôn nhu thâm tình Bệ hạ công x Phúc hắc ôn nhu thâm tình Tôn chủ thụ

Văn án:

Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng.

Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới.

Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi.

Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ.

Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này.

Ngọc giản thượng thư:

Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm.

Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm.

...

Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai.

...

Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm ...

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Trích đoạn:

Bế quan đột phá cảnh giới không phải chuyện dễ, dù là Thẩm Thanh Huyền cũng phải tốn không ít thời gian, mặc dù khi xuất quan y đã là tu sĩ kim đan kỳ, song bên ngoài đã trôi qua năm năm rồi.

Khi bế quan thiếu niên chỉ mới mười lăm, giờ đi ra đã trở thành phiên phiên giai công tử hai mươi tuổi.

Xưa kia y đã dung mạo hơn người, hiện giờ lại quen vận một thân y phục trắng tinh, khí độ phi phàm, làm người vừa liếc nhìn đã kinh động như gặp tiên nhân.

Thời gian năm năm, đối với giới tu chân thật sự không đáng là bao, người bình thường muốn trùng kích kim đan kỳ có khi phải bế quan mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm, Thẩm Thanh Huyền thiên tư hơn người, thật khiến người người hâm mộ.

Sau khi kết đan Thẩm Thanh Huyền lập tức mở rộng biển ý thức, tuy thần thức của y chưa thể phóng ra ngoài, nhưng có thể xâm nhập vào biển ý thức của mình.

Vừa tiến vào, y đã phát hiện một thứ kỳ lạ.

Đó là một ngọc giản màu trắng, bên trên chi chít chữ viết, gì mà thứ nhất thứ hai thứ ba, quả thực khiến người xem mà tỉnh tỉnh mê mê.

Nhưng màu sắc lại khác nhau, những cái đằng trước đều có màu xám nhạt, mấy cái sau thì lại phát sáng, rốt cục là thế nào đây? Thẩm Thanh Huyền không rõ, nhưng không dám nói với người khác.

Bởi vì từng hàng chữ trên ngọc giản này thật sự rất xấu hổ: nào là cùng ăn cùng ngủ, rồi ôm ôm ấp ấp, lại còn cùng hưởng đêm xuân ...

Đây là ba cái thứ quỷ quái gì? Sao y có thể không biết ngượng để người khác xem? Ngay cả sư phụ cũng không được.

Nhưng mỗi dòng trên ngọc giản này đều có tên một người, đó chính là Cố Kiến Thâm.

Người này rốt cục là ai? Dựa vào đâu y phải cùng ăn cùng ngủ với hắn, còn làm việc khiến người xấu hổ muốn chết kia nữa!

Thẩm Thanh Huyền nhớ không ra, nhưng vừa nhìn cái tên này y liền thấy khó chịu, muốn tìm người đập một trận cho hả giận rồi nói sau.

Lúc y bế quan tất nhiên không tìm được người, vừa ra ngoài lập tức tâm tâm niệm niệm hỏi thăm người này.

Thẩm Thanh Huyền vốn tưởng trong biển người mênh mông, muốn tìm người chỉ bằng một cái tên là chuyện cực kỳ khó khăn, nào ngờ y vừa xuất quan đã nghe tên Cố Kiến Thâm, sau đó đi nghe ngóng mới biết, đây là người mới xuất sắc trong tông môn họ.

Cố Kiến Thâm bái nhập môn hạ Thượng Đức phong, năm năm ngắn ngủi tu vi đã tiến bộ cực nhanh, sáng lập vô số truyền thuyết, lại còn sóng sau xô sóng trước là y đây.

Thẩm Thanh Huyền ngày càng khó chịu, lập tức muốn gặp mặt người ta, xem coi rốt cục là người thế nào.

Tuy nói muốn gặp mặt, nhưng trực tiếp đi tìm người thì không hay cho lắm, vất vả mãi Thẩm Thanh Huyền mới chờ được cơ hội, biết sư phụ muốn tới Thượng Đức phong bèn năn nỉ: "Sư phụ mang con theo với."

Phong chủ Thượng Tín lườm y: "Hiện giờ ngươi đã thành niên, còn là tu sĩ kim đan, đừng có phá phách như mọi khi."

Thẩm Thanh Huyền nói: "Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không làm bừa." Chỉ đi đánh tiểu hậu bối thôi, đâu có tính là quậy!

Thẩm Thanh Huyền theo sư phụ tới thẳng Thượng Đức phong, vốn tưởng cần phải tìm cơ hội để kiếm người, kết quả vừa vào đại sảnh, y lập tức nhìn thấy nam nhân y phục đỏ thẫm đứng đằng xa.

Hắn đưa lưng về phía y, lưng rộng eo thon, vóc người cao lớn, tóc đen ánh sắc đỏ xõa sau lưng, nom rất đáng chú ý.

Thẩm Thanh Huyền vốn có chấp niệm với màu đỏ, vừa nhìn liền hoàn toàn ngây dại.

Khiến y càng thêm khiếp sợ là: nam tử kia vừa xoay người, một đôi mắt đỏ như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, va thẳng vào trong tim y.

---------------------------------------

"Sao không ngủ?"

Cố Kiến Thâm trầm tĩnh nói: "Ta ngủ một trăm ba mươi năm, hiện giờ chỉ muốn ngắm em thật kĩ."

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên: "Tuổi đã một bó rồi còn nói lời ngon tiếng ngọt."

Cố Kiến Thâm dán sát bên tai y: "Chỉ nói cho em nghe thôi."

Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng, trong mắt lại không sao che lấp ngọt ngào.

Cố Kiến Thâm thấy y như thế lại nhịn hết nổi, muốn nhoài người tới hôn, mặc dù Thẩm Thanh Huyền cam tâm tình nguyện thân mật với hắn, nhưng y sợ hôn sẽ lại dính vào, nên đè lại môi hắn: "Bàn chính sự trước."

Nghe bốn chữ đó, trái tim Cố Kiến Thâm trầm xuống, bóng ma chưa bao giờ tiêu tán dường như lại lớn thêm một ít.

Thẩm Thanh Huyền nghiêm mặt: "Chúng ta cùng đến xem đoạn ký ức kia đi."

Phong bế hay không phong bế cũng vậy, suy cho cùng, chuyện đã xảy ra nhất định tồn tại, bọn họ có thể tiến vào ảo cảnh của biển ý thức, đánh thức đoạn ký ức ấy lần nữa.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì rất tốt; còn nếu thật sự có chuyện, hai người họ cũng nên được biết ngọn nguồn.

Cứ tưởng Cố Kiến Thâm sẽ có suy nghĩ ăn nhịp giống y, nào ngờ hắn lại bảo: "Nếu vào tâm cảnh, nhiệm vụ sẽ không làm được."

Nhiệm vụ trên ngọc giản muốn Cố Kiến Thâm bệnh nan y, nhưng thân thể này của hắn không hề có bệnh.

Vì tìm ký ức thực sự trong tâm cảnh, họ không thể thiết lập điều kiện cho thân thể, cho nên nhiệm vụ rất khó hoàn thành.

Nhắc tới nhiệm vụ, Thẩm Thanh Huyền lại thấy khó chịu trong lòng, y nói: "Ngươi không thấy nhiệm vụ này rất quá đáng sao?"

Cố Kiến Thâm nghi hoặc: "Sao vậy?"

Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra, Cố Kiến Thâm cũng móc ra, Thẩm Thanh Huyền đọc lại từng chữ: "Ngươi thân bệnh nan y, không thuốc cứu chữa, không muốn làm lỡ ta."

Y đọc nhiệm vụ xong lại nhìn Cố Kiến Thâm, nói: "Nếu ngươi làm theo thì sẽ thế nào?"

Cố Kiến Thâm: "Sẽ rời xa em."

"Đúng, chúng ta rõ ràng yêu nhau, ở bên nhau, muốn thiên trường địa cửu, nhưng ngươi bỏ đi không để lại một lời, ngươi cảm thấy ta sẽ ra sao?"

Trái tim Cố Kiến Thâm bỗng dưng thắt lại.

Thẩm Thanh Huyền: "Ta sẽ hận chết ngươi, có lẽ sẽ muốn giết ngươi, nhưng đồng thời ngươi cũng rất đau khổ, vì ngươi còn yêu ta, người bỏ đi vì bất đắc dĩ, chưa kể ta hận ngươi, chẳng khác gì đau khổ gấp đôi."

Y chỉ mới nói thế mà Cố Kiến Thâm đã thấy da thịt đau đớn như bị kim đâm chằng chịt.

"Nhưng mà ..." Cố Kiến Thâm biện giải, "Em có thể chữa cho ta, nhiệm vụ của em là chữa bệnh cho ta."

Thẩm Thanh Huyền nói ra một khả năng: "Nếu ta không có ngọc giản thì sao?"

Cố Kiến Thâm giật mình, đáp rất nhanh: "Điều đó không có khả năng."

Quả thực không có khả năng, vì Thẩm Thanh Huyền đã có ngọc giản, chúng nó có đôi có cặp, giống như họ vậy.

Nhưng vì sao có đôi có cặp, chúng lại luôn tuyên bố nhiệm vụ "khi dễ" Cố Kiến Thâm?

Trong thời gian ngắn ngủi Thẩm Thanh Huyền không cách nào làm rõ điều này, nhưng y bắt được điểm quan trọng, thế là hỏi Cố Kiến Thâm: "Ngươi không muốn tìm lại ký ức về Lan Phất quốc?"

Một câu hỏi làm mắt Cố Kiến Thâm lóe lên.

Thấy hắn như thế, Thẩm Thanh Huyền lập tức xác định suy nghĩ trong lòng.

Hồi trước chỉ cần y nói một câu, Cố Kiến Thâm đã có thể lĩnh hội ba câu; y muốn làm gì bản thân còn chưa xác định được, Cố Kiến Thâm đã bắt tay giúp y chuẩn bị rồi.

Lần này Cố Kiến Thâm biết rõ y muốn vào tâm cảnh tìm ra chân tướng, nhưng luôn ngậm miệng không nhắc, thậm chí còn nhìn trái nhìn phải nói với y, hiển nhiên đang cố tình lảng tránh.

Cố Kiến Thâm nhíu mày, nói: "Có vài ký ức, không nhất thiết phải tìm về."

Thẩm Thanh Huyền giật mình.

Cố Kiến Thâm không nhìn y, chỉ bảo: "Như bây giờ rất tốt, chúng ta ở bên nhau, cũng yêu nhau, nên ..."

Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn hắn: "Ngươi cho rằng ký ức Lan Phất quốc sẽ ảnh hưởng tới tình cảm chúng ta?"

Tầm mắt Cố Kiến Thâm lập tức trốn tránh.

Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, y biết hắn thường xuyên bất an, cho nên bài xích không muốn biết, y nắm tay hắn rồi nói: "Bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời xa ngươi."

Mi tâm Cố Kiến Thâm giãn ra, lại nói: "Cho dù ta từng tổn thương em?"

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: "Ngươi cho rằng ngươi sẽ tổn thương ta?"

Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: "Ta có tổn thương mình cũng sẽ không ..."

Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: "Cũng không được tổn thương mình, vì ngươi đau chẳng khác nào ta đau."

Mỗi một câu, mỗi một thần thái, mỗi một ánh mắt dịu dàng ... Cố Kiến Thâm cảm nhận được sương đen trong lồng ngực đã vơi đi phân nửa.

"Liên Hoa ..." Cố Kiến Thâm ôm y, "Chúng ta nhất định phải xem đoạn ký ức này sao?"

"Phải đi xem." Thẩm Thanh Huyền nói, "Không phải ta tò mò, mà là muốn truy tới cùng, ta luôn cảm thấy đoạn ký ức này nhất định có liên quan tới ngọc giản, cũng liên quan tới ngươi."

Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ động, cuối cùng không nói gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: "Ngọc giản tốt hay xấu ta còn chưa xác định, cho nên ta muốn có thêm nhiều manh mối."

Nếu là chút nhiệm vụ không ảnh hưởng toàn cục thì không nói, nhưng nhiệm vụ càng tuyên bố càng tàn khốc, vừa tổn thương Cố Kiến Thâm, dù là tổn thương giả ý Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng đành lòng.

Ai yêu một người rồi cũng sẽ thế.

Cố Kiến Thâm không đành lòng thấy y nhăn mặt nhíu mày, hắn cũng không nỡ để y gặp nguy hiểm.

Tất cả tai họa ngầm đều phải được bóp chết từ trong trứng nước.

Thẩm Thanh Huyền lo nghĩ cho hắn như thế, Cố Kiến Thâm tất nhiên không nói thêm gì nữa.

Hắn nói: "Em có gì cần thu xếp không?"

Thẩm Thanh Huyền: "Ta không có, ngươi thì sao?"

Cố Kiến Thâm: "Một trăm ba mươi năm này, mỗi ngày ta đều thu xếp ổn thỏa hết rồi." Mục đích để khi Thẩm Thanh Huyền tới tìm, hắn có thời gian rảnh ở bên y.
Thẩm Thanh Huyền hổ thẹn: "Đã để ngươi đợi lâu rồi."

Cố Kiến Thâm chỉ nói đùa vậy thôi chứ không mong y để bụng, hắn cười nói: "Không sao cả, một ngày một nụ hôn là đủ."

Đột nhiênThẩm Thanh Huyền ôm hai má hắn, dùng sức hôn một cái: "Một ngày hôn mười cái cũng được."

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại phối hợp như thế, Cố Kiến Thâm lập tức mở cờ trong bụng, nói mà 'chẳng biết xấu hổ': "Nếu không thì một ngày bảy lần ..."

"Cút cút cút!" Thẩm Thanh Huyền thẹn quá thành giận, rất muốn đánh người.

Cố Kiến Thâm bật cười ôm người vào ngực, hôn lên cần cổ trắng nõn của y rồi nói: "Được rồi, nhanh vào tâm cảnh ta nào."

Vào tâm hắn, dò xét nguyên nhân họ đánh rơi ký ức.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm đang băn khoăn điều gì.

Quên sạch rõ ràng như thế, liệu có liên quan tới thân thể vạn huyết không? Có phải họ lại gặp phải sinh ly tử biệt, cho nên cả hai đã quên mất nhau?

Nếu thật vậy, nhất định nó là ký ức rất thống khổ.

Song Thẩm Thanh Huyền cho rằng không chỉ có thể, có lẽ lần này y sẽ tìm được vấn đề mấu chốt khi vào tâm cảnh.

Đó là manh mối quan trọng – liên quan tới Cố Kiến Thâm, liên quan tới y, cũng liên quan đến tương lai của hai người.

---------------------------------

Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm dùng trăm năm để tổ chức đấu giá hội ở nhiều nơi của Thiên Đạo và Tâm Vực.

Họ tạo ra chín thần khí, tất cả đều viết tên hai người, hậu đại gọi chúng là "Cửu Liên Tâm", vì trên mỗi thần khí đều nạm một trái tim được chạm khắc bằng hồng ngọc tuyệt đẹp, trong tim có một đóa bạch liên nhỏ bé tinh mỹ vô cùng.

Nghe nói nếu cầm thần khí này, khi gặp người yêu, hoa sen nhỏ sẽ lấp lánh, đẹp hơn cả những ngồi sao trên trời cao.

"Cửu Liên Tâm" là món quà tốt đẹp nhất mà Liên Hoa Tôn chủ cùng Đế tôn Cửu Uyên để lại cho hậu nhân.

Sau khi Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm hoàn thành nhiệm vụ thứ ba mươi, hai người mới chính thức đối mặt điều hai mươi chín.

Thẩm Thanh Huyền cong mắt: "Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Trong mắt Cố Kiến Thâm cũng hiện ý cười: "Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Thẩm Thanh Huyền chưa hiểu hoàn toàn về Tâm Vực, Cố Kiến Thâm cũng không thực sự hiểu hết về Thiên Đạo.

Hai người cùng nhau bế quan, dùng hai trăm năm, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu nhau.

Tâm Vực tìm được sự cân bằng trong dao động, Thiên Đạo tìm lại căn cơ trong hư vô.

Mà lúc này, họ đã đến một cảnh giới huyền diệu khác.

Cố Kiến Thâm thoát khỏi bất an, bởi vì sự cân bằng của hắn đã có một pháo đài vững chắc do Thẩm Thanh Huyền ban tặng.

Thẩm Thanh Huyền cũng mọc một đôi cánh, hai cánh ngao du chân trời do Cố Kiến Thâm trao cho.

Họ song song mở to mắt, đứng trước thang trời hoàn hảo vô khuyết.

Điều gì sẽ xảy ra khi lên đó?

Thế giới sau khi phi thăng có dáng vẻ thế nào?

Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: "Em sợ không?"

Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: "Sợ cái gì."

Đúng vậy.

Hai người đã ở bên nhau, còn gì mà phải sợ.

Thế giới mới hay thế giới cũ cũng được, thế giới có người mới là thế giới chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#list