[Trans/ Tường Lâm] Hồ lô ngào đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 冰糖山楂
Tác giả: 亚历山大诺夫斯基.土豆
Link: https://yalishandanuofusijitudou518.lofter.com
Nhân vật : Quân nhân Nghiêm x Diễn viên hí kịch Hạ
Thể loại : Dân Quốc / HE
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác!
Không đáp ứng 100% bản gốc

______________________________

Nghe nói có người đồn rằng lão phu nhân tự mình mang một đứa trẻ về nhà.

Nghiêm Hạo Tường nhíu nhíu mày, nhưng vẫn vội vội vàng vàng nhanh chóng chạy về nhà

Mấy ngày gần đây coi như khá yên bình, không có pháo binh, ngoại trừ bố trí một ít chiến lược hỗ trợ khu vực biên giới, còn lại xem như rất thanh tịnh

Nếu không phải mấy ngày trước bất ngờ liều mạng mà đánh, chỉ sợ là hiện tại từ trên đường cái đi tới đi lui đều có thể bị súng bắn cho thủng đầu

Bây giờ là lúc rảnh rỗi, Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp cởi quân phục thay áo trắng đã bị gọi về nhà, trước khi đi còn nhìn xem việc thu dọn và sắp xếp chiến trường xong rồi mới ngồi lên xe

Về đến trạch viện, nhìn thấy mẹ và bà nội của mình đang ngồi ở đại sảnh, bên cạnh còn có một đứa nhỏ, thoạt nhìn rất trắng trẻo, sạch sẽ. Cha của hắn cũng là quân nhân, khác là ông đã rút khỏi tiền tuyến, nhưng công việc đằng sau cũng không hề ít, vì vậy liền không có đi ra đón hắn

Trạch viện: nhà ở theo kiểu xưa

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy có chút mất mát, đã gần một năm hắn đã không nói chuyện với cha về chuyện gia đình.

Bà nội đứng dậy đi về phía hắn, tay dắt một đứa nhỏ bên cạnh Nghiêm Hạo Tường : " Con rốt cuộc cũng về rồi, có chuyện muốn thông báo với con đây"

" Đứa nhỏ này là do ta và mẹ con quyết định mang về, nhìn thằng bé có chút đáng thương, nhưng tướng mạo lại có vài phần tuấn tú, cho nên không có nhẫn tâm để đứa nhỏ lại"

Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, đối mặt với bà nội có chút cẩn trọng, dứt khoát chờ đợi bà nói xong

" Nhưng thân thể ta không tốt, mẹ con lại bộn rộn làm ăn, cho nên đem đứa nhỏ này giao cho con được không ?"

Thân là sĩ quan quân đội, điều này là hoàn toàn không thể, không có thời gian trông coi thì không nói, ngộ nhỡ đứa nhỏ náo loạn thì sao, Nghiêm Hạo Tường cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này

Hắn định mở miệng muốn cự tuyệt, lại thoáng cái nhìn thấy đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ kia đang nhìn mình, giống như đang khát vọng cái gì đó, nhất thời lại không còn nói được gì

" Con không nói, vậy là đáp ứng rồi nhé"

Bà nội thấy Nghiêm Hạo Tường không nói gì, trong lòng liền vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng kéo Hạ Tuấn Lâm đến trước mắt hắn, sau đó từ trên xuống dưới đem toàn bộ lời dặn dò có thể dặn dò cho Nghiêm Hạo Tường nghe

Nghiêm Hạo Tường ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ không để ý, nhưng toàn bộ lời nói của bà hắn đều yên lặng ghi nhớ, ở trạch viên nghĩ ngơi một chút, tiện thể làm quen với Hạ Tuấn Lâm, sau đó liền đưa cậu trở về

//

Hạ Tuấn Lâm học hí kịch, nhà hát cách nhà không xa, trong khoảng thời gian này ngày nào Nghiêm Hạo Tường cũng đưa đón, tuổi còn nhỏ, ngày nào cũng phải học tập luyện những kĩ năng cơ bản, ép chân tận một nén nhang. Lâu đến nỗi chân tê rần, nhưng sự kiên trì của Hạ Tuấn Lâm khiến cho sư phụ không hết lời khen ngợi, còn nói một ngày nào đó thanh sắt cũng biến thành cây kim* , câu nói này làm Hạ Tuấn Lâm mừng muốn điên, mỗi ngày đều muốn ép chân tận hai nén nhang đến tê chân rồi mới luyện tập các kỹ năng cơ bản

*Tương tự với câu " Có công mài sắt có ngày nên kim"

Lúc vừa mới về đến nhà, hai người vẫn còn khá xa lạ, nhưng Hạ Tuấn Lâm thích ứng rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm với Nghiêm Hạo Tường, một tuần sau hai người trên cơ bản đã không có ngăn cách gì, ở chung dưới cùng một mái hiên lại rất hài hòa

Bên ngoài mỗi ngày đều có người cầm tờ báo rao bán, có khi Hạ Tuấn Lâm đi ngang qua liền mua một tờ trở về cùng Nghiêm Hạo Tường thảo luận chuyện gì đã xảy ra

Cái miệng nhỏ nói không ngừng, Nghiêm Hạo Tường ở một bên cẩn thân lắng nghe, cảm thấy trong nhà có đứa nhỏ cũng không phiền như trong tưởng tượng

Đương nhiên, đôi khi cũng có chút phiền chán, ví dụ như Hạ Tuấn Lâm đi học bị sư phụ mắng, khi trở về liền rầu rĩ không vui không thèm nói chuyện. Nghiêm Hạo Tường không biết chuyện gì xảy ra, hỏi cũng không hỏi ra được gì, suy nghĩ một hồi liền chạy ra ngoài mua một sâu kẹo hồ lô cho Hạ Tuấn Lâm

Vốn dĩ là muốn dỗ dành một chút, ai ngờ đâu Hạ Tuấn Lâm ăn xong liền yêu luôn món này, khi muốn ăn liền sẽ làm nũng với Nghiêm Hạo Tường bảo hắn mua về cho mình, Nghiêm Hạo Tường chống đỡ không nổi, chỉ hy vọng mùa đông này có thể qua chậm một chút để cho đứa nhỏ này ăn đủ, mùa hè đẻ đứa nhỏ bớt muốn ăn kẹo hồ lô lại.

Hạ Tuấn Lâm có một tật xấu, buổi tối khi ngủ phải có người bên cạnh, nếu không có ai mà bên cạnh có chó hoặc mèo thì cậu vẫn có thể nghỉ yên ổn. Nhưng khi đến nhà Nghiêm Hạo Tường, cậu một mình một phòng, ở trong căn phòng trống rỗng rộng lớn, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất cô đơn, co rúm người lại rụt vào trong chăn, sáng ngày hôm sau khi Nghiêm Hạo Tường vào gọi cậu dậy lại cứ tưởng trên giường không có người

Sâu đó Hạ Tuấn Lâm thẳng thắn nói với hắn, Nghiêm Hạo Tường nhìn đôi mắt đáng thương liền không thể cự tuyệt, đồng ý để cậu ngủ cùng mình

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy an tâm, mỗi ngày tiến vào giấc ngủ cũng rất nhanh. Ban đêm khi ngủ còn bất giác gác tay lên cổ Nghiêm Hạo Tường, có khi lại gác chân lên người hắn, khiến hắn mỗi ngày đều thở không nổi

Nhưng mỗi lần muốn đẩy cánh tay của Hạ Tuấn Lâm ra, nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào lúc ngủ của cậu, Nghiêm Hạo Tường lại một trận không đành lòng

Vì vậy phải nhẫn nhịn suốt nửa tháng mới thích ứng được

Hạ Tuấn Lâm đi theo Nghiêm Hạo Tường không phải lo cơm áo gạo tiền, ban ngày đi học, tối về nhà nghỉ ngơi ăn cơm nói chuyện phiếm, cuộc sống cứ như vậy kéo dài qua mấy tháng, Hạ Tuấn Lâm tiến vào thời kỳ quan trọng nhất, cậu vốn dĩ đã bái sư muộn, so với người khác thì phải nỗ lực luyện tập hơn, nhà hát bắt đầu tuyển chọn diễn viên, vì thế Hạ Tuấn Lâm dứt khoát tới Lê Viên thử vai

Lê Viên: nhà hát hí kịch

Hát hí cũng phải dựa vào cổ họng, hàng chục năm qua hầu hết các anh em đều đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất này để vượt qua buổi thử vai. Nhưng Hạ Tuấn Lâm lại không hề bị ảnh hưởng,nên thay đổi cũng thay đổi, đến lúc hát kịch giọng phải thanh thúy trong suốt, ngoại trừ luyện cổ họng còn phải bắt đầu học kịch, học thuộc lòng, trong quá trình muốn bao nhiêu dày vò có bấy nhiêu dày vò, hát sai một âm thì phạt đánh, một đoạn hát mấy chục lần

Sau ba năm khổ luyện, Hạ Tuấn Lâm trở thành diễn viên kịch. Nghiêm Hạo Tường cứ cách một tuần lại đến thăm cậu, có vài lần vì chiến dịch mà không lo được cho đứa nhỏ, đáy lòng yên tâm tâm về cậu, sau khi đón Hạ Tuấn Lâm về, cuộc sống của hai người giống như người một nhà, tính cách Hạ Tuấn Lâm tốt lại rất đáng yêu, Nghiêm Hạo Tường thực sự cảm thấy mình càng ngày càng để ý đến cậu

Khi Hạ Tuấn Lâm trở về, cậu thay đổi không ít, cao hơn cũng gầy đi không ít. Da thịt trên khuôn mặt cũng bớt đi, thay vào đó là khuôn hàm góc cạnh, cả khí chất cũng thăng hoa. Khi trở về, cậu mặc áo choàng trắng, đeo thêm kính mắt. Nghiêm Hạo Tường thiếu chút nữa không nhận ra cậu

Một khắc kia khi nhìn thấy hắn, Hạ Tuấn Lâm quăng luôn hành lý, chạy tới nhào vào lòng Nghiêm Hạo Tường

" A Nghiêm ca"

" Trở về rồi" Nghiêm Hạo Tường vươn tay bắt lấy cậu

" Vâng, nhưng mà ngày mai vẫn phải trở về" Hạ Tuấn Lâm khẽ thở dài, lưu luyến cọ cọ trên người Nghiêm Hạo Tường

Vì thói quen từ nhỏ nên Hạ Tuấn Lâm không phát hiện ra hành động của mình có bao nhiêu thân mật, bản năng ỷ lại vào Nghiêm Hạo Tường, ôm lấy rồi là không muốn buông tay

Chôn trong lòng hắn một lúc , Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thoải mái hơn, đột nhiên nhớ tới gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Ngày mốt em phải hát kịch, anh có muốn đi xem không?"

Nghiêm Hạo Tường ôm đứa nhỏ làm bộ suy nghĩ, " Để xem xem....."

" Anh đi đi nha, vé em để lại cho anh, kịch của em anh còn chưa có nghe bao giờ"

" Được" Nghiêm Hạo Tường vẫn là không nở đùa giỡn

Đến buổi tối, vấn đề ngủ ở đâu, Hạ Tuấn Lâm không chút do dự chạy thẳng về phòng Nghiêm Hạo Tường, có vẻ như căn phòng vốn chuẩn bị cho cậu không có tác dụng gì, Nghiêm Hạo Tường dựa vào khung cửa nhiều lần xác nhận với Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc có muốn ngủ hay không, nhận được câu trả lời xác thực mới yên lòng

Buổi tối, cùng một giường dưới chăn, Hạ Tuấn Lâm ngủ thoải mái tự nhiên, nhưng Nghiêm Hạo Tường có chút mất ngủ, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi

Đang tự rối rắm, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên xoay người tay chân quấn lấy hắn, sau khi ôm chặt Nghiêm Hạo Tường thì hài lòng chép miệng ngủ tiếp , Nghiêm Hạo Tường cứ như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn lúc ngủ của cậu, đáy lòng giống như bị lông vũ khều qua, khiến lòng người ngứa ngáy

Sáng hôm sau là Nghiêm Hạo Tường tỉnh lại trước, đợi gần nửa tiếng hạ Tuấn Lâm mới mở mắt ra, dựa vào giường còn hừ hừ lừ không muốn đi, Nghiêm Hạo Tường cười cậu sắp mười tám tuổi rồi mà còn giống như một đứa nhỏ, kết quả chọc Hạ Tuấn Lâm lại nháo giận

" Anh, anh không thương em nữa, mỗi ngày luyện tập mệt mỏi như vậy, anh còn muốn đuổi em đi" Hạ Tuấn Lâm vừa rửa mặt vừa oán giận

Nghiêm Hạo Tường đưa khăn mặt cho cậu : " Anh nào có không thương em chứ, nhóc vô lương tâm"

" Trở về muộn rồi bị sư phụ mắng thì đừng có khóc sướt mướt tìm anh đấy"

"Em mới không thèm khóc đâu"

Sau khi tiễn Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường vẫn dõi theo cho đễn khi chiếc xe ra khỏi tầm mắt mới trở về, sau khi về đến nhà thì nhận được thông báo tình hình biên giới, trong quân doanh có gián điệp, vốn dĩ sắp xếp ổn thỏa, nhưng lại để cho con chuột nhắt này khuấy động cả nồi canh, ngồi ở trên xe, Nghiêm Hạo Tường cau mày suy nghĩ đối sách

Đến biên giới, Nghiêm Hạo Tường tự mình bắt gián điệp, may mắn thông báo rất nhanh, gián điệp còn chưa chạy trốn được bao xa, phàm là gián điệp, chỉ cần phản bội quân đội,rơi vào tay Nghiêm Hạo Tường thì đừng mong sống sót , cùng nhau đồng cam cộng khổ, một khi vong ơn bội nghĩa, thì cũng đừng trách thủ hạ vô tình

Đây cũng là nguyên nhân khiến Nghiêm Hạo Tường có thể đi tới ngày hôm nay

Tiếng súng vang lên, gián điệp ngã xuống đất

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nghiêm Hạo Tường mặt lạnh như băng giống như không có bất kỳ tình cảm nào, trong đôi mắt lúc này tràn đầy phẫn hận

.

.

.

Khi quân đội hoạt động trở lại, nửa đêm, nghĩ đến ánh mắt mong đợi của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường nắm chặt vé trong tay, đẩy nhanh tốc độ chấn chỉnh quân đội

Một đêm trôi qua, Nghiêm Hạo Tường sắp xong có chút mệt mỏi, nhưng vẫn dứt khoát dẫn theo cấp dưới nhanh chóng trở về, cũng may tới kịp, kiểm tra vé xong, Nghiêm Hạo Tường cùng cấp dưới ngồi xuống

"Tư lệnh, chúng ta đến xem kịch làm gì?"

"Suỵt" Nghiêm Hạo Tường nhìn từng nhân vật xuất hiện trên sân khấu

"Có đứa nhỏ nhà tôi trong đó."

"Tư lệnh, ngài có con rồi sao?"

"Không, là của tôi, nhưng không phải tôi sinh"

"Ồ..." Cấp dưới chậm rãi quay đầu lại, cân nhắc câu không phù hợp với lẽ thường này

" Tố trang tài bã~~'"

""Khoản bộ hồng lâu hạ"

Trống đánh lên, nương theo lời nói, Hạ Tuấn Lâm chậm rãi xuất hiện, sau khi vẽ lông mày lại , đôi mắt trở nên có chút sức sống hơn

Nghiêm Hạo Tường ngồi dưới đài bị Hạ Tuấn Lâm liếc mắt một cái thấy được, khóe miệng không dễ phát hiện nở nụ cười, may mắn anh trai thực sự đến xem cậu

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường xem Hạ Tuấn Lâm hát, cũng là lần đầu tiên đến xem hát, khi Hạ Tuấn Lâm mặc trang phục đi lên, ánh mắt Nghiêm Hạo Tường liền gắt gao nhìn chằm chằm cậu, bởi vì trang điểm thành nữ tướng, đường nét trên khuôn mặt mềm mại đi vài phần, không hề có chút không hài hòa

[Mẫu Đơn Đình] là một vở kình tình yêu, khi nhân vật chính của vở kịch xuất hiện, Nghiêm Hạo Tường liền cảm thấy có chút không ổn, thẳng đến khi có động tác ôm, biểu tình của Nghiêm Hạo Tường ngập tràn khó chịu, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, nhưng cấp dưới bên cạnh lại thấy rất rõ ràng

" Tư lệnh làm sao thế ? Người kia giống quân địch sao ?"

" Không phải" Nghiêm Hạo Tường nghiến răng khẽ lắc đầu

Thấy Nghiêm Hạo Tường đang phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, cấp dưới cũng không dám mở lời hỏi tiếp

Một vở kịch phải hát nửa tiếng hoặc dài hơn, đến khi kết thúc, Nghiêm Hạo Tường sớm rời khỏi chỗ ngồi, một màn này bị Hạ Tuấn Lâm chính xác bắt được, cậu nghi hoặc khó hiểu sao Nghiêm Hạo Tường lại rời đi, ánh mắt có chút mất hồn, sư huynh ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở cậu mà thất thần nữa lát sẽ bị sư phụ mắng

Hạ Tuấn Lâm hoàn hồn lại, nghiêm túc hoàn thành vở kịch

Xuống hậu trường, Hạ Tuấn Lâm rửa sạch đi lớp trang điểm, cở bỏ mũ đội trên đầu đến phát đau, sau khi bỏ xuống đầu liền nhẹ đi không ít, theo bình thường mà nói diễn xong một vở kịch là có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hạ Tuấn Lâm không muốn đi đâu cả, thậm chí còn muốn tiếp tục luyện tập

" Hạ nhi" Không biết từ lúc nào Nghiêm Hạo Tường đã đứng ở cửa, trên tay cầm một xâu kẹo hồ lô

" A Nghiêm ca, kẹo hồ lô yêu thích của em" Hạ Tuấn Lâm nhào tới, cầm lấy kẹo hồ lô

" Lúc kết thúc vở kịch em ở trên sân khấu không có nhìn thấy anh"

" Tạo cho em một bất ngờ"

Nghiêm Hạo Tường cười cười, dùng ngón tay lau đi vết màu còn chưa rửa sạch trên cằm cậu : " Còn chưa sạch, lát nữa anh giúp em lau "

" Được a"

" Anh, em mệt rồi, có thể về nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi mới luyện tập tiếp được không ?" Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường

" Sư phụ em đồng ý thì được" Nghiêm Hạo Tường mặt không chút thay đổi, giả bộ không nhìn thấy màn này

" Anh~~" Hạ Tuấn Lâm không nói hai lời, đặt đầu lên vai Nghiêm Hạo Tường dụi dụi, cả người bám lên người Nghiêm Hạo Tường

" Em không ổn rồi, em mệt quá đi à"

Mái tóc xù xù cọ tới cọ lui trên người Nghiêm Hạo Tường, tưởng chừng người nào đó đầu hàng rồi, thế nhưng Nghiêm Hạo Tường lại rõ ràng cố tình chịu đựng, hắn nhận thức rõ tác động cá nhân của việc không tập luyện trong vài ngày, Hạ Tuấn Lâm dạo này lại đang nổi tiếng, khẳng định hắn không thể mềm lòng

" Không được"

" Em không muốn tập luyện chút nào" Hạ Tuấn Lâm tiếp tục tung chiêu làm nũng

" Ngoan, luyện tập cho tốt, anh mua kẹo hồ lô cho em"

Hạ Tuấn Lâm dừng động tác, nhìn chằm chằm hắn

" Thật chứ?"

" Ừm, nếu như em biểu hiện tốt, vào ngày sinh nhật sẽ tặng em một món quà lớn"

Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường đầy nghiêm túc, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm liền lấp lánh ánh sao

" Được a"

Hao xếp tâm tư để thỏa hiệp với Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường lại cùng chơi với Hạ Tuấn Lâm suốt cả buổi chiều mới làm cho đứa nhỏ cam tâm tình nguyện trở về Lê Viên

Nhìn bóng lưng lưu luyến không muốn rời của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường cũng chỉ có thể đứng đó nhìn cậu bước vào cửa

Gián diệp hôm qua không hề đơn giản, trước khi chết vẻ mặt còn rất thoải mái khiến Nghiêm Hạo Tường càng thêm mờ mịt, lẽ nào tình báo của gián điệp đã được truyền đi

Hiện tại nghĩ trái nghĩ phải cũng thấy có gì đó không ổn , nói không chừng đã sinh ra uy hiếp đối với quân đội, thậm chí đối với Nghiêm Hạo Tường, vì thế vừa mới tiễn Hạ Tuấn Lâm , Nghiêm Hạo Tường lại cùng cấp dưới chạy trở về

Trải qua một phen điều tra, sự tình lại tiến triển một bước, thậm chí phát hiện càng nhiều phản quân bất lợi cho quân đội, Nghiêm Hạo Tường suốt đêm dẫn người truy bắt, tách ra tra hỏi từng người , dù sao đến cuối cùng cũng bị giết, có người dứt khoát khai ra toàn bộ , cũng có người có chết cũng phải ngậm chặt miệng

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi đứng lên

"Nói, hay không nói"

" Không nói, chết cũng không nói" Phản quân quỳ trên mặt đất gầm lên, hai mắt tràn ngập tơ máu

" Mày có từng nghĩ tới kết cục sau khi phản bội không ? Mày từ trước đến nay không xem coi là mình đúng hay sai?" Nghiêm Hạo Tường đi đến trước mặt phản quân , dùng dao găm vỗ vỗ mặt hắn

" Quân đội bạc đãi mày ?"

Có lẽ câu hỏi chạm đến đáy lòng, khiến người quỳ trên mặt đất ngậm miệng không nói lời nào

" Là chính mày đã tự lựa chọn "

Nghiêm Hạo Tường ném cho hắn một câu, đứng dậy rời đi

Hắn khoát tay, sau đó phản quân trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi lấy khăn lau đi vết máu trên tay, sau đó đẩy cánh cửa nơi giam giữ kẻ phản bội tiếp theo

//

Mấy ngày nay Hạ Tuấn Lâm không biết gì hết, chỉ ở trong Lê Viên luyện tập vở kịch, mỗi ngày trời vừa sáng đã rời giường đứng lên cướp công báo thức của gà trống, khiến cho các anh em trong Lê Viên vừa nghe Hạ Tuấn Lâm mở miệng liền biết phải rời giường, vở kịch mới không dễ học, Hạ Tuấn Lâm thường xuyên trầy xước tay , ngã xanh chân, khiến cho trên người chỗ này xanh chỗ kia tím, thời gian rảnh thì luyện chữ, hồi tưởng lại lời Nghiêm Hạo Tường đã nói

Cậu vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng cảm thận suy nghĩ mới phát hiện phải đợi tới sinh nhật mới được gặp lại Nghiêm Hạo Tường, mà sinh nhật của cậu là vào mùa hè, không biết là còn bao lâu nữa

Cậu hiểu được công việc của Nghiêm Hạo Tường rất quan trọng, những ngày vất vả trên chiến trường, rất gian khổ, Hạ Tuấn Lâm có cảm giác rất lo âu, không hiểu sao có chút hoảng hốt, cậu nghĩ có lẽ chỉ là ảo giác

Trong khoảng thời gian này hai người vẫn không có liên lạc, vở kịch mới của Hạ Tuấn Lâm cũng đã lên sân khấu diễn được hai lần, mắt thấy mùa đông qua đi mùa hè đã đến mà Nghiêm Hạo Tường vẫn không có tin tức, chỉ ngẫu nhiên điện thoại hoặc viết thư cho cậu, nội tâm không tự chủ được lo lắng, cậu lúc này đây muốn nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường hơn bao giờ hết, Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, bước xuống sân khấu đi thay quần áo

Ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào , hơn nữa trang phục vừa nặng vừa dày, toàn thân đều đổ mồ hôi, càng làm cho Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bứt rứt, mồ hôi thấm sâu vào trong áo, dính vào da thịt, một chút dễ chịu cũng không có

Các vở kịch của cậu đã diễn xong, ba ngày tới không có vai của cậu, vì thế Hạ Tuấn Lâm không chần chừ quyết định trở về nhà nghỉ ngơi, cậu bấm ngón tay đếm, phát hiện tuần sau chỉ có hai vở kịch cần diễn, chứng tỏ thời gian cho ngày sinh nhật vẫn có đủ

Ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, Hạ Tuấn Lâm ở trên giường Nghiêm Hạo Tường lăn qua lăn lại, buổi tối chỉ có một mình ngủ trên chiếc giường rộng lớn này, buổi sáng lại có chút không thích ứng được khi không có Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy cuộc sống như vậy ngược lại không thoải mái chút nào

Miễn cưỡng qua kỳ nghĩ này, Hạ Tuấn Lâm lại bận rộn biễu diễn, đợi đến khi có kỳ nghĩ thì còn ba ngày nữa là đến sinh nhật cậu, cậu không nhận được bất cứ thư từ nào đến từ Nghiêm Hạo Tường, vì thế cậu quyết định...tự mình đi tìm Nghiêm Hạo Tường

Đặc biệt hỏi ông quản gia, sau đó Hạ Tuấn Lâm một đường đến chỗ Nghiêm Hạo Tường, vừa vào quân doanh Hạ Tuấn Lâm liền có chút mê man, quản gia đã nhờ người thông báo, nên Hạ Tuấn Lâm mới có thể thoải mái tiến vào, nhưng khi tiến vào rồi thì vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Hạo Tường, các thuộc hạ nhìn thấy một người trắng trẻo nộn nộn như vậy liền ý thức được có người từ bên ngoài vào, liền hùng hồ giơ súng lên dọa Hạ Tuấn Lâm một trận

" Người nào "

Hạ Tuấn Lâm run rẩy : " Tôi, tôi tìm Nghiêm Hạo Tường"

Thuộc hạ nhíu nhíu mày : " Từ khi nào mà Nghiêm tư lệnh có em trai nhỉ ?"

"Thân phận không xác nhận, mời cậu ra khỏi quân doanh"

"Buông ra' Mặt thấy Hạ Tuấn Lâm sắp bị hai tên to con khiêng đi, Nghiêm Hạo Tường kịp thời chạy tới

" Đây là đứa trẻ nhà tôi"

Những người khác liền ngẩn người, dĩ nhiên là bị lời nói này làm cho khiếp sợ

" Đều không có chuyện gì nữa? Quốc gia còn đang chờ các người phục vụ, quân địch còn mai phục , còn không mau nhanh chân lên cho tôi" Nghiêm Hạo Tường ôm lấy Hạ Tuấn Lâm

" Rõ" cả đám làm một động tác chào tiêu chuẩn, nhanh chóng tan rã

Nghiêm Hạo Tường dẫn Hạ Tuấn Lâm tới phòng làm việc của mình

Văn phòng tương đối lớn, có sô pha mềm mại khiến người ta ngồi cảm thấy rất thoải mái

" Em tự mình tới đây ?" Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, nhẹ nhàng vén phần tóc mai của cậu ra phía sau tai

" Là quản gia gọi tài xế đưa em tới"

" Ừm, nhưng lần sau phải có sự đồng ý của anh, không được tự tiện đến tìm anh, quân khu rất nguy hiểm, thế cục bất lợi sẽ không ai để ý đến em, nếu em bị thương, vậy anh phải biết sống làm sao đây" Tiện thể đưa tay nhéo nhéo mặt Hạ Tuấn Lâm, sau khi thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu thì mới thỏa mãn buông thịt mềm trên mặt cậu ra

" Em tới tìm anh, là muốn đón anh về nhà" Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc nhìn Nghiêm Hạo Tường, đôi mắt to tròn rất khó không làm người ra khuất phục, cậu nhìn thấy trong mắt Nghiêm Hạo Tường đã có chút rung động, lắc lắc cánh tay Nghiêm Hạo Tường

"...Được rồi" Suy nghĩ một hồi, Nghiêm Hạo Tường cũng đồng ý, thành thật mà nói hắn thật sự không chống cự lại được động tác này của Nghiêm Hạo Tường, mỗi lần đều trúng chiêu, dù đã qua bao nhiêu lần sử dụng, Nghiêm Hạo Tường như thế nào cũng không từ chối được, giống như vĩnh viễn không miễn dịch được

Vì thế Nghiêm Hạo Tường suốt đêm thu dọn quần áo, cũng Hạ Tuấn Lâm trở về nhà

Còn hai ba ngày nữa là tới sinh nhật, mấy ngày nay Hạ Tuấn Lâm cứ quấn lấy Nghiêm Hạo Tường, thỉnh thoảng lại hỏi hắn mua quà gì cho mình, Nghiêm Hạo Tường chỉ mỉm cười xoa xoa đầu cậu

Đến ngày sinh nhật Hạ Tuấn Lâm thực sự cảm nhận được thế nào gọi là " Nghê thường vũ y", đây chính là quà sinh nhật năm nay của cậu

Nghê thường vũ y : trang phục múa, xiêm y có nhiều màu sắc như cầu vồng,

Bộ trang phục do chính Nghiêm Hạo Tường cho người đặc biệt cho người may

Chằng qua số đo kích thước cụ thể của Hạ Tuấn Lâm thì Nghiêm Hạo Tường lại không rõ, chỉ dựa vào việc thỉnh thoảng ôm ấp mà đoán được đại khái, nhưng bộ trang phục vẫn lớn hơn một chút so với cậu

Nhìn thấy ánh mắt kích động của bạn nhỏ, Nghiêm Hạo Tường này sinh lòng trêu chọc " Thích không?"

" Ừm" Hạ Tuấn Lâm gật gật đâu

" Vậy gọi "Anh" một tiếng cho anh nghe nào"

Bình thường Hạ Tuấn Lâm tùy tiện muốn gọi là gọi, không hiểu sao hôm nay vì sao có chút khó mở miệng

Nghiêm Hạo Tường còn cố ý xấu tính ghé gần tai lại nghe

" Anh.." Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng gọi

" Hả gì cơ? Nghe không rõ"

Nghiêm Hạo Tường lại ghé lại gần hơn một chút

Hạ Tuấn Lâm có chút bối rối, nhìn thấy trên môi Nghiêm Hạo Tường lộ ra nụ cười xán lạn, nhíu nhíu mày, có chút giận dỗi : " Anh ! được rồi chứ"

Cố ý đến gần tai Nghiêm Hạo Tường cao giọng lên gọi, trong nháy mắt môi chạm vào vành tai, Nghiêm Hạo Tường sững sờ lại chỗ

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mỹ mãn nhận lấy bộ trang phục, mà Nghiêm Hạo Tường từ cồ đến tận mang tai đều đang đỏ ửng

Bộ trang phục lộng lẫy được Nghiêm Hạo Tường tùy chỉnh, thêm vào một vài chi tiết nhỏ, hầu như nhìn không thấy, nhưng lại toát lên rực rỡ lấp lánh

Hạ Tuấn Lâm kích động muốn thử, nói xong liền bắt đầu cởi quần áo, Nghiêm Hạo Tường sợ tới mức lấy tay che đi, đem người đang cởi quần áo ném vào phòng ngủ

Có điều Nghiêm Hạo Tường không biết trang phục tuy rất lộng lẫy nhưng rất khó mặc,bình thường đều có sư phụ chuyên môn đến mặc cho bọn họ, Hạ Tuấn Lâm bị hắn nhốt một mình trong phòng ngủ, đương nhiên không mặc được, chỉ một lúc sau liền gọi Nghiêm Hạo Tường đến hỗ trợ, đẩy cửa ra, thấy Hạ Tuấn Lâm chỉ mặc được một nửa, áo trong chưa mặc xong đã lo khoác áo bên ngoài, mắt thấy không mặc được, áo ngoài trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, Nghiêm Hạo Tường vội vàng đi qua sửa lại giúp cậu

" Bé con, trang phục phải mặc đàng hoàng"

" Nhưng...em mặc không được, nó cứ rơi xuống"

Nghiêm Hạo Tường thở dài, ép mình bình tĩnh vén quần áo cho Hạ Tuấn Lâm, rồi từ từ giúp cậu mặc lên từng lớp áo, bờ vai trắng nõn quá ảnh hưởng tới Nghiêm Hạo Tường

Nào có đứa con trai nào mà bờ vai non nớt như thế chứ

Nghiêm Hạo Tường là người đã từng trải qua đủ loại trận chiến,trong quân doanh đều là đàn ông thân hình thô ráp, cởi quần áo một thân gân thịt, bả vai thì rộng lớn, còn không nói còn có mấy vết sẹo do đạn để lại

So sánh với Hạ Tuấn Lâm, quả thật như đá với ngọc

" Anh" Hạ Tuấn Lâm gọi nhẹ một tiếng, đánh tan suy nghĩ của Nghiêm Hạo Tường

" Đẹp không?"

" Ừm" Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu " Cực kỳ đẹp"

Nhìn khóe miệng Hạ Tuấn Lâm nhếch lên, Nghiêm Hạo Tường luôn kiềm chế biểu tình không nhìn Hạ Tuấn Lâm, nhưng bất kệ như thế nào, ánh mắt nhu tình dịu dàng như nước, chung quy đem tình yêu của hắn đối với Hạ Tuấn Lâm mà biểu đạt triệt để

Hạ Tuấn Lâm vui như nở hoa, liền ở trên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường mổ một cái, nghĩ trẻ con chưa chắc hiểu được thứ tình cảm này, Nghiêm Hạo Tường yên tâm thoải mái tiếp nhận nụ hôn, lại không nhìn thấy ánh mắt sáng minh mẫn của cậu

//

Cùng Hạ Tuấn Lâm trải qua sinh nhật, hai người xem như chơi đủ, muốn đi nơi nào thì đi, muốn mua cái nào thì mua, Hạ Tuấn Lâm vui vẻ cầm kẹo hồ lô ăn thật vui, Nghiêm Hạo Tường đi phía sau xách túi lớn túi nhỏ chứa đầy bánh ngọt, thỉnh thoảng còn nhắc đứa nhỏ nhìn đường

Về đến nhà liền mở hết túi ra, Hạ Tuấn Lâm cắn mỗi cái một miếng, cuối cũng lấy ra kẹo hồ lô yêu thích nhất, thích thú mà ăn, ăn hai cái lại hừ hừ nhai nhai, thoáng thấy Nghiêm Hạo Tường đang nhìn mình, Hạ Tuấn Lâm có chút mơ hồ, đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Nghiêm Hạo Tường

" Anh muốn ăn không ?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn đến mê mẩn, ma xui quỷ khiến cắn xuống một cái, răng tê dại có chút đau, nhưngđược lớp đường bao phủ thì thấy nhẹ nhỏm hẳn, chả trách nhóc con lại thích, thật sự cũng không tệ lắm

" Ăn ít một chút, coi chừng đau răng"

" Ừm" Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, tiếp tục ăn số còn lại " Lần sau sẽ như vậy"

Nghiêm Hạo Tường chỉ biết lắc đầu cười

Quen rồi , còn có thể làm sao bây giờ

Ở cùng Hạ Tuấn Lâm hai ngày, bên quân khu lại gọi điện thoại, cầm lấy điện thoại ghé vào tai, bên trong truyền tới một tiếng pháo

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy tiếng nhìn qua, chỉ thấy Nghiêm Hạo Tường cau mày lo lắng, không biết đang nói cái gì, tốc độ nói cực kỳ nhanh, Hạ Tuấn Lâm chỉ nghe được một ít thuật ngữ về sắp xếp chiến sự, sau đó Nghiêm Hạo Tường buông điện thoại xuống, tự vỗ vỗ đầu mình, mở miệng muốn nói điều gì đó

" Nếu như anh rất lâu không trở lại, Hạ nhi phải ngoan có biết không?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, nội tâm thấp thỏm : " Anh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Từ biểu tình của Nghiêm Hạo Tường, liền biết tình thế đang rất không ổn, hơn nữa nhìn Nghiêm Hạo Tường có chút dọa người, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được đỏ mắt

" Nghe anh nói, hiện tại đất nước cần anh, anh phải có trách nhiệm, nếu như anh trở về, sẽ mua kẹo hồ lo cho em"

Nhìn Hạ Tuấn Lâm rơi nước mắt, Nghiêm Hạo Tường có chút lo lắng, nhưng Hạ Tuấn Lâm bình tĩnh, hắn biết, cậu sẽ hiểu, cho nên chỉ có thể lưu luyến nhìn cậu một cái liền quay đầu rời đi

Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại, mặc kệ cho nước mắt rơi xuống, cậu có đang khổ sở cũng không làm được gì, chỉ mong Nghiêm Hạo Tường có thể bình an trở về

//

Nghiêm Hạo Tường không chút do dự xong ra chiến trường, gió thổi tay mái tóc từng người, ánh mắt tràn đầy kiên định

" Xông lên"

Nhận lệnh, mọi người lập tức dụng súng chạy về phía trước, trước mặt là kẻ địch, bóp cò nhắm vào vị trí trí mạng nhất của bọn chúng, tiếng súng vang lên không ngừng, pháo đạn không ngừng lướt qua

" Nhớ rõ số mệnh của chúng ta, đất nước là tính mạng của chúng ta, chúng ta không bao giờ cho phép bất kì kẻ nào xâm phạm chủ quyền, không cho phép kẻ nào cướp bóc đất đai của đất nước chúng ta"

" Đúng"

//

Sau khi Nghiêm Hạo Tường rời đi, Hạ Tuấn Lâm cả ngày lo lắng đề phòng, mỗi ngày biểu diễn xong liền đi ra ngoài xem có bóng dáng Nghiêm Hạo Tường hay không, cứ như vậy nhoáng một cái liền gần ba năm

Thật vất vả mới nghe được tin tức của Nghiêm Hạo Tường, nhưng chỉ là một phong thư, nội dung đại khái là quân doanh gửi tới một ít an ủi tới Hạ Tuấn Lâm, cho đến mấy dòng cuối cùng mới viết về tình hình thương tích của Nghiêm Hạo Tường, bên trên nói chiến sự đã được khống chế, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại bị thương nặng, trên người liên tiếp bị trúng đạn, phần lớn đều không trí mạng, nhưng có một viên xuyên thấu ngực, đã được đưa đến bệnh viện, không rõ sống chết

Đọc xong bức thư, Hạ Tuấn Lâm khóc không thành tiếng, ở dưới sân khấu trốn trong một góc không ai thấy mà nức nở, nước mắt làm ướt mi, đọng lại trên khuôn mặt đang trang điểm, lo lắng khóc đến thảm thương, lại vẫn không phát tiết được nỗi thương tâm trong lòng

Lúc này đây, một diễn viên hát hý nhỏ bé đang cuộc mình khóc đến thất thanh, trong lòng cậu biết rằng...cậu đang khóc cho người trong lòng của mình

Cuối cùng, Hạ Tuấn Lâm vẫn là tự mình chậm rãi đi ra ngoài, bộ dáng mất hồn, ai đi qua cũng hỏi cậu một câu, nhưng cậu chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói

Lại qua một tuần, Hạ Tuấn Lâm rầu rĩ nâng má ngồi trước cửa sổ, đôi mắt vẫn sưng đỏ, không biết khóc khi nào, chỉ biết mỗi ngày đều khóc, cậu nhớ Nghiêm Hạo Tường...

Đang buồn rầu, nhìn thấy trên cây ở Nam Uyển có đào, Hạ Tuấn Lâm mới ý thức được mùa hè lại đến. Mỗi mùa hè, Nghiêm Hạo Tường vẫn sẽ mua kẹo hồ lô cho cậu ăn, nhưng ba năm cậu không ăn nó nữa, cậu muốn chờ Nghiêm Hạo Tường trở về mua cho mình

Quả đào trên cây thoạt nhìn thơm ngọt ngon miệng, Hạ Tuấn Lâm trèo lên tường Nam Uyển, hái một quả gặm nhấm giải sầu, sau đó ngồi luôn trên đó cúi đầu lẩm bẩm lấy cánh hoa đào ra đếm, Nghiêm Hạo Tường có mua kẹo hồ lô cho cậu hay không

Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân của ai đó trong sân

" Trèo cao như vậy, nếu ngã thì làm sao bây giờ"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Hạ Tuấn Lâm dừng lại mọi động tác, không thể tin chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mắt, nước mắt không nhịn được lại tuôn ra

" Mau xuống đây" Nghiêm Hạo Tường hô lên một tiếng

Đối diện với ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm từ trên tường nhảy xuống nhào vào lòng Nghiêm Hạo Tường, cứ như vậy ôm một hồi, Hạ Tuấn Lâm không kìm được nước mắt, cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm Nghiêm Hạo Tường thật chặt, muốn nói cho hắn biết mình nhớ hắn bao nhiêu, mà lúc này đây lại có bấy nhiêu vui vẻ

Trên đầu Nghiêm Hạo Tường còn quấn băng gạc, một chỗ bị máu nhuộm đỏ, hắn vươn tay lau đi nước mắt của cậu

" Khóc không dễ nhìn chút nào"

" Nhìn xem anh mua gì cho em"

" Kẹo hồ lô" Hạ Tuấn Lâm buồn bực chui mặt vào trong lòng Nghiêm Hạo Tường, không thèm ngẩng đầu mà trả lời

" Đoán đúng rồi, Hạ nhi của chúng ta thật là thông minh"

" Nghiêm Hạo Tường"

" Ừ" Nghiêm Hạo Tường có chút kinh ngạc, Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ gọi đầy đủ tên hắn

" Em yêu anh"

Không đợi Nghiêm Hạo Tường trả lời, Hạ Tuấn Lâm đã chủ động kiễng chân hôn hắn, một tay cầm xâu kẹo hồ lô, một tay nắm chặt vạt áo Nghiêm Hạo Tường

Nghiêm Hạo Tường có chút khiếp sợ, sau đó lại nhẹ nhàng cười : " Bé con, quyết đinh rồi là không được hối hận đâu đấy"

" Ừm"

" Em yêu anh"

Hạ Tuấn Lâm lo lắng muốn bám vào hắn một lần nữa, lại bị Nghiêm Hạo Tường phát hiện trước, ôm lấy eo cậu hôn xuống, có sự chủ động của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường cũng bỏ đi lớp ngụy trang, đem tất cả tình yêu vào bên trong nụ hôn, hắn có thể cảm nhận được bạn nhỏ trong lòng đang run rẩy, dịu dàng xoa xoa đầu cậu

" Anh cũng yêu em, bé con"

.

.

.

.

END

Câu chuyện này đúng hợp gu tui T.T

Câu chuỵên này có làm hài lòng bạn không?
Hãy comment bên dưới để nói lên nhận xét của bạn nhé 😉
Mỗi comment đều là động lực trans 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro