Kim bài dục thai sư (Edit: Sơ Cuồng Blog)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor trích đoạn: Sơ Cuồng Các 

Link: socuongblog.wordpress.com

---

Phó Liên cảnh giác bật dậy, nhưng thân thể sắp sinh vừa nặng vừa đau nhức, cái bụng to vốn cao cao nay đã trụy xuống rất nhiều, nặng nề mà treo ở giữa hai đùi, làm sao mà dễ dàng nhảy dựng lên như thế được, may là Hứa Nhạn Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thắt lưng y, miễn cưỡng nở nụ cười bảo y đừng lo lắng."Tỉnh lại đúng lúc, chúng ta hiện tại phải đi thôi, Thôi Lập ở ngoài thành phát hiện có tung tích đội quân."Ba người được một tiểu đội thân binh vây quanh đưa lên xe ngựa, Thiệu Minh Viễn cùng Hứa Phượng Đình đã chờ ở bên trong, Phó Liên chân mày cau lại, vươn tay chỉ vào Hứa Phượng Đình nói: "Bổn vương không cần cùng người này ngồi chung, Thôi Lập, ngươi xuống tìm xe khác."Hứa Nhạn Đình gấp đến độ một đầu đầy mồ hôi, "Khi nào rồi mà ngươi còn nháo, còn trì hoãn trong chốc lát lại càng nguy hiểm thêm mấy phần!"Phó Liên cứng cổ chính là không chịu lên xe, Hứa Phượng Đình cười cười, "Hay là điện hạ đối với người Thôi phó tướng tìm cũng không tin tưởng, sợ chúng ta bốn người đồng hành sẽ bị người một lưới bắt hết?"Một câu chọt trúng tâm tư Phó Liên, y quả thật lo lắng cái này, nếu chia nhau ra đào tẩu, cho dù một bên bị bắt, một bên vẫn còn có thể mưu tính sau này mà?Nhưng hắn luôn luôn cùng Hứa Phượng Đình đối phó, hiện giờ cùng Hứa Nhạn Đình giao ra trái tim, tuy nói khúc mắc đã trừ, ngoài miệng lại ngại ngùng, bởi vậy liền cưỡng đạo: "Trên đời này chỉ có Tam công tử là người thông minh, hừ."Nói xong cũng không cho Hứa Nhạn Đình dìu hắn, một tay chống xe một tay nâng bụng mạnh mẽ lên xe, Hứa Nhạn Đình đi theo phía sau nhìn bộ dáng y run rẩy mà trái tim đều phải nhảy ra ngoài, thấy y ngồi vào chỗ của mình cũng đi theo lên xe, Thôi Lập tự mình đánh xe, đội ngũ vẫn đi theo Phó Liên trong bóng tối tản ra, nhìn như không có quy luật nào, kỳ thực vẫn luôn bảo trì liên lạc bốn phía mà đi.Chạy thoát thân bằng xe ngựa tự nhiên không thể tránh khỏi xóc nảy, Thôi Lập cơ hồ phải đem sức lực từ lúc bú mẹ ra đến giờ để điều khiển ngựa, người trong xe căn bản ngồi không vũng, Thiệu Minh Viễn cùng Hứa Nhạn Đình không có cách nào, đành phải ôm chặt hai vị dựng phụ để cho họ đỡ phải chịu tra tấn.Hứa Phượng Đình trong lúc mang thai thai khí vẫn rất vững vàng, lại còn có Thiệu Minh Viễn ở bên chăm sóc, hiện giờ tuy là có chút khó chịu, nhưng cũng không có trở ngại gì. Nhưng mà Phó Liên vừa bị thương, vốn là đau bụng đẻ càng lúc càng dày đặc, bụng cũng cứng lên mà cả thắt lưng cũng đều đau nhức, cho dù vững vàng nằm trong ngực Hứa Nhạn Đình, thân mình vẫn là khó chịu không tả nổi, nhưng vì không thể đi chậm lại, y chỉ có thể cắn răng gắt gao chịu đựng. Khổ nỗi bọn họ không thể đi đường lớn, Thôi Lập đánh xe ngựa theo đường núi mà đi, vòng quanh sơn đạo một mạch chạy như điên, mắt thấy mặt trời đã nhô lên từ phía chân trời, đoàn người dừng lại tại một gian nhà cũ nát. Thôi Lập đi đầu nhảy xuống ngựa điều tra một vòng, rất nhanh liền trở về đưa tin: "Phía trước đã không còn đường, căn nhà trong rừng này cũng tiện ẩn thân, phòng ở còn có thể dùng được, bên trong có bàn và giường đóng bụi dày, xem ra là nơi nghỉ chân của thợ săn phụ cận khi lên núi." "Vậy chúng ta ở đây trước nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chờ thám tử hồi báo tình huống truy binh mới quyết định."Hứa Nhạn Đình cùng Thôi Lập hiểu ý nhau mà gật đầu, tới gần cửa xe Thiệu Minh Viễn đỡ Hứa Phượng Đình xuống xe trước, Hứa Nhạn Đình định đỡ Phó Liên dậy, đã thấy y đem đầu chôn ở trong lòng ngực của hắn thân mình bất động, tựa hồ cả người đau đến lợi hại, nhẹ vuốt thái dương y mới phát hiện tóc mai y đã ướt đãm mồ hôi."Phó Liên!"Hứa Nhạn Đình khẩn trương mà quát khẽ, Phó Liên nỗ lực ngẩng đầu phát cho hắn nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai tay lại gắt gao ôm bụng, "Tên què chết bầm, lần này thật muốn để ta sinh con tại cái chỗ hoang dã này sao?""Đau lắm rồi phải không? Ta trước ôm ngươi đi vào, ngươi đừng vội, có Minh Viễn ở đây."Hứa Nhạn Đình một phen đỡ cái eo cồng kềnh đem người ôm dậy, lúc này mới phát hiện dưới thân y ướt đẫm, nước ối hóa ra đã vỡ từ lâu rồi!"Ngươi tại sao không nói sớm!"Hứa Nhạn Đình đau lòng đến đỏ mắt, Phó Liên lại chướng mắt hắn ném hắn một ánh mắt rõ ràng , "Nói sớm, rồi kêu mọi người dừng lại giúp ta đến thiên lao của Phó Hồng mà đẻ hả?"Lúc này Thôi Lập thấy hắn ôm người nghiêng ngả lảo đảo tiến lại, vội vã nghênh đón giúp đỡ một phen, Thiệu Minh Viễn có kinh nghiệm ba mươi năm đỡ đẻ, dựng phu từng được hắn đỡ đẻ qua mà nắm tay đứng lên cũng có thể bao quanh địa cầu ba mươi vòng rồi, thấy thế cũng có chuẩn bị tâm lý, lập tức cầm lên thủy biều yểu bắt đầu nhóm bếp lò, cũng may nơi này có sẵn rơm rạ, nếu không hôm nay vừa mới sáng ra nơi nơi đều là sương sớm, thật chẳng biết đi đâu kiếm củi.Lúc này Phó Liên đã được cẩn thận đặt lên giường, Thôi Lập đến phụ cận trong rừng tìm kiếm chút rau cỏ thuận tiện tuần tra luôn, Thiệu Minh Viễn xem xét cái bụng đau quặn trĩu xuống như quả lê to của Phó Liên nhu ấn kiểm tra.Ách...Phó Liên vốn là đã bị bụng dưới từng đợt đau nhức khiến cho nghẹn uất, lai bị Thiệu Minh Viễn không chút thương tình ấn cho một cái, đau đến cả người đều muốn dựng dậy, mắt trừng thật lớn, cổ họng lại không phát ra nổi âm thanh.Hứa Nhạn Đình ở sau ôm chặt y, thấy y hai tay gắt gao bắt lấy y phục ở hai bên bụng, liền muốn nắm chặt tay y trấn an trấn an, nhưng chạm đến tay y lại lạnh lẽo thấm ướt, mu bàn tay gân xanh tất cả đều nổi hết lên, trong lòng cũng có chút kích động.Thiệu Minh Viễn hai ba cái đã lột xong cái quần của y, cái bụng to đùng không ngừng động đậy liền lộ ra, tiểu Phó Liên bên dưới ủ rũ gục đầu, giữa hai chân một mảnh ấm ướt.Cảm thấy ngón tay Thiệu Minh Viễn chọc vào chỗ tối tư mật mẫn cảm của mình, Phó Liên theo bản năng rụt lại phía sau, Hứa Nhạn Đình vội nhẹ nhàng xoa bóp bụng thai từng đợt cứng rắn của y, ghé vào tai y ôn như nói: "Ngươi thả lỏng, thả lỏng, hài tử muốn đi ra rồi, thả lỏng đi"Thiệu Minh Viễn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, nhìn hai người gắt gao quấn quít nhau, tình huống cũng không lạc quan cho lắm, nước ối đã chảy nhiều như thế mà sản khẩu còn chưa mở được một lóng tay.Cung lui vô lực, sản lực không đủ a!Vốn là hài tử sẽ không chịu đi ra, bị hắn mạnh mẽ dùng trợ sản dược thúc dục, dọc theo đường đi nước ối vỡ mà dược lực lại vẫn chưa phát huy xong, cái này thật là muốn chết.Tuy rằng trong đầu đã muốn ong ong ông mà nổ tung, Thiệu Minh Viễn trên mặt vẫn là cố gắng trấn định mà đối sản phu cười cười, "Ngươi trước hết nghỉ ngơi dưỡng thần một lát, còn chưa tới lúc phải dùng sức đâu, đại ca ngươi cũng ở đây, nếu đau liền để hắn xoa bóp bụng và thắt lưng cho, lúc chưa đau phải bảo toàn thể lực, chờ đau bụng đến quy luật, gần như đau không dừng lại ta sẽ bắt đầu phát lực, một tay liền đem bé con bướng bỉnh này tóm cổ ra!"Phó Liên vô lực mà gật đầu, lúc này đau hình như dồn dập hơn, liền bảo Hứa Nhạn Đình rót cho y chén nước uống, Thiệu Minh Viễn biết đứa nhỏ này chắc ba bốn canh giờ nữa cũng chưa ra nổi, tất nhiên sẽ gây sức ép thống khổ rất lâu, liền đóng cửa lại cho vợ chồng son hai người an tĩnh mà đợi, đi ra chuẩn bị nấu cháo lát nữa cho Phó Liên ăn bổ sung thể lực, lại thấy Hứa Phượng Đình đỡ thắt lưng ngồi ngay trước đổng lửa bận rộn. "Ngươi sao lại đi ra, nước ối vỡ rồi chẳng lẽ bây giờ còn chưa đẻ sao?"Thấy Thiệu Minh Viễn lại đây, Hứa Phượng Đình nghi hoặc mà buông xuống thìa lớn trong tay.Thiệu Minh Viễn lắc đầu, mày cũng chau thành một đống, một tay ôm người yêu vào trong ngực, tham lam mà ngửi hương khí mát lạnh sau gáy y."Chúng ta cũng chỉ sinh một đứa này là đủ rồi, về sau đừng sinh nữa."Nghe hắn lời này, Hứa Phượng Đình trong lòng cũng không khỏi thình thịch lên, "Hay là Phó Liên không ổn?""Ừ, sản khẩu căn bản không mở, y hay ép mình, lúc đang mang thai đều là một mình gánh vác, hậu kỳ cũng không có đã làm phụ trợ.""Thế làm sao bây giờ?""Chỉ có thể cố hết sức thử xem."Thiệu Minh Viễn từ trong lòng ngực lấy ra hai khối dược còn lại, nếu thật sự không xong chỉ có thể đem hai khối này cho y ăn.Hài tử đã muốn nhập bồn vả lại bắt đầu đi xuống dưới, vừa rồi hắn sờ soạng thai vị nửa ngày, cảm giác thai đầu hẳn là đã vào nhập sản đạo, nếu vẫn là chậm chạp không sinh ra, đứa bé kia sẽ bị nghẹn chết ở trong cơ thể y.Ở trong này, Phó Liên cảm thấy khát đến khô cổ, bảo Hứa Nhạn Đình lấy chén nước, gian nan khoát tay gọi hắn, trong bụng lại nổ tung một cơn đau đớn bạo liệt, phía sau mất đi nâng đỡ cả người y liền ngả nghiêng cơ hồ muốn lăn lộn trên giường.Hứa Nhạn Đình nhìn thấy trong lòng run sợ, vội vã ôm chầm thân thể y đặt trong lòng ngực của mình, nhưng chạm vào bụng y lại thấy một khối cứng như sắt lạnh như băng. Hiện tại y đã nắm được quy luật, lúc bụng cứng lên là thời điểm đau nhất, lúc mềm xuống là lúc khoảng cách giữa các cơn đau đỡ hơn một chút.Định xoa bóp một chút cho y giảm bớt thống khổ, nhưng mà cái khối sắt kia căn bản là xoa không mềm ra nổi, nhìn môi dưới của y đã bị cắn rách nát, đỏ thẫm khiến cho người ta sợ hãi, hắn vội lấy ngón tay chặn lại không cho y cắn nữa. "Đau liền kêu to lên, nào có ai sinh con mà không kêu gào, ngươi sao lại tự mình hại mình như vậy?"Phó Liên đau đến thất điên bát đảo mặc kệ hắn, khó khăn chịu đựng một cơn đau đớn đi qua, liền hung hăng một quyền nện ở trên vai Hứa Nhạn Đình."Gọi ngươi thống khoái! Gọi ngươi thống khoái! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"Hứa Nhạn Đình dở khóc dở cười, đành phải vừa xoa bóp cho y vừa dỗ như dỗ hài tử, "Được rồi, được rồi, được rồi, giết ta giết ta, kiếp sau ta lại đến, được không?"Liền như vậy nhiều lần gây sức ép , rất nhanh đã qua buổi trưa, Phó Liên cắn nát môi miễn cưỡng uống hết nửa bát cháo, Hứa Nhạn Đình toàn thân đổ mồ hôi hột thiếu chút nữa đã bị y xả rớt bả vai, Thiệu Minh Viễn lại một lần kiểm tra sản khẩu cho Phó Liên.Lần này thật sự mặt hắn đen như nhọ nồi, một chút cũng không mở, qua nửa ngày rồi, không có một chút tiến triển nào.Đây có lẽ là do dược quá bá đạo khả năng sẽ có tác dụng phụ, Thiệu Minh Viễn quyết đoán mà đổ ra hai viên thuốc cho Phó Liên uống, cảm giác mình đút thuốc dược hai tay cũng có chút run rẩy.Phó Liên nằm trong lòng Hứa Phượng Đình suy yếu mà nhìn hắn, không có khí lực lại không có nghĩa là y cũng không có nhãn lực."Thiệu tiên sinh có chuyện gì đừng ngại nói thẳng râ, có phải hay không có chuyện gì khó xử?"Thiệu Minh Viễn hít một hơi thật sâu, "Không sao, còn chưa tới nước cuối cùng, đến, ngươi dìu y nửa ngồi xuống."

---

Phó Liên ăn viên thuốc xong đã cảm thấy bụng dưới từng trận trụy đau như sắp rách ra, y bắt đầu có chút lo lắng, hạ thân càng lúc càng nóng, thậm chí nóng như bị hỏa thiêu lên.Tựa hồ cũng do dược lực tác dụng, một sóng cường lực cung lui tiến đến, bụng vừa mới rồi còn mềm nhũn lập tức cứng lên, Phó Liên buồn bực hừ lên một tiếng rồi theo bản năng mà dùng sức rặn, Thiệu Minh Viễn vội ngăn cản nói: "Sẽ phải rặn, nhưng bây giờ chưa đến lúc, nhất định phải chịu đựng!"Dứt lời lại dùng bao bố đút vào dưới hạ thân y, tránh cho nước ối chảy quá nhanh, nhưng nơi tư ẩn non mềm của sản phu kia liền như vậy không hề che lấp mà bại lộ trước mặt mọi người, Phó Liên cả đời tôn quý đã bao giờ phải trải qua thời khắc chật vật khổ sở như thế, mặt càng lúc càng đỏ lựng lên, trong bụng đau đến mức giống như có vô số đao kiếm đang cắt qua cắt lại ruột gan của y, tới tới lui lui đau muốn chết, eo lưng đã đau nhức trầm trọng, cơ hồ còn chưa kịp rên rỉ mà trước mắt đã biến thành từng mảng đen kịt, hận không thể ngất luôn cho xong.Đến này Thiệu Minh Viễn cũng cần biết y có nguyện ý hay không, lấy ngón trỏ đưa vào sản môn của y theo tiết tấu mà cọ xát xoa nắn, chậm rãi vói vào một chút rồi liền tại bốn vách nội bích dốc sức nhu ấn thả lỏng, tay còn lại thì áp tại cái bụng lạnh như băng của y từ từ dùng lực mà đẩy, chỉ trong chốc lát, nội bích vốn đã khô khốc của sản phủ lại bắt đầu ẩm ướt trơn trượt, thậm chí y không kìm lòng nổi mà theo sự nhu lộng của hắn vụng về đong đưa thắt lưng cùng mông."Ách... Aha... Không, không cần, a..."Từng đợt rên rỉ ái muội từ trong miệng Phó Liên truyền đến, Hứa Nhạn Đình cùng Thiệu Minh Viễn đồng thời sửng sốt, lúc này mới phát hiện trên mặt y đã muốn nổi lên một tầng ửng hồng không bình thường, Tiểu Phó Liên vốn là vô tình nằm yên trong bụi cỏ, cũng bắt đầu thút tha thút thít mà ngẩng đầu lên,Nguyên lai nơi dùng để sinh con này cũng chính là nơi nam nam dùng để hoan ái, hiện giờ bị Thiệu Minh Viễn cố sức thăm dò, kêu Phó Liên sắp đẻ làm sao có thể nhịn được.Loại tình huống này là thực thông thường, Thiệu Minh Viễn cũng không cảm thấy có cái gì quẫn bách, Hứa Nhạn Đình liền có điểm ăn không tiêu, hơn nữa nhìn người nọ cổ trắng nõn cùng bụng thai ở bên ngoài đều bắt đầu nhiễm một tầng hồng nhạt, nhịn không nổi hầu kết hơi hơi vừa động, vội xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.Phó Liên đang bị một làn sóng đau nhức hỗn loạn lại đan xen một chút khoái cảm kỳ lạ đến choáng váng, thân mình cảm thấy vừa đau đớn vừa nhẹ nhàng bay bổng, chợt thấy Hứa Nhạn Đình thần sắc cổ quái nhìn mình, lúc ấy mới ý thức tới chính mình chính phát ra thanh âm hấp dẫn như thế nào, lúc này mất thể diện đến mức tức giận, liền kéo thân mình nặng nề hướng vào phía trong giường lăn vào, gắt gao kẹp chặt hai chân không cho Thiệu Minh Viễn chọc y nữa."Cút đi, các ngươi đi hết đi, ta đẻ hay không không cần các ngươi quản, ta không đẻ nữa!"Cũng không biết khí lực ở nơi nào mọc ra, Phó Liên hung hăng nền một quyền lên tường, nhưng không có cảm nhận được đau đớn như dự định, chỗ bị đánh cứ mềm mềm, hóa ra đã bị Hứa Nhạn Đình cấp tốc tiếp được một chưởng ."Rồi rồi, ngươi đừng hồ nháo, bây giờ là ngươi nói không đẻ thì có thể không đẻ sao? Hài tử chính mình muốn chui ra, ngươi không để nó đi ra thì biết làm như thế nào?"Hứa Nhạn Đình đem y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng y. Phó Liên lúc này chốc lát lại không thấy đau, ngược lại nằm trong lồng ngực hắn yên tĩnh một chút, nhưng chưa đến thời gian một chén trà nhỏ lại nhe răng hít vào một ngụm khí lạnh, Hứa Nhạn Đình đem tay loạn xạ chà xát thắt lưng và bụng cho y, y vẫn đau đến khuôn mặt cũng vặn vẹo biến hình.Thiệu Minh Viễn dùng khăn lau tay vừa mới rửa sạch, yên lặng đem Hứa Nhạn Đình gọi qua một bên, "Như vậy không ổn, sản khẩu không mở ra thì hài tử thế nào cũng sẽ chết ngạt, ngươi trước đừng hoảng hốt, loại sự tình này không phải là chưa thấy qua, chỉ cần nghĩ biện pháp kích thích là được.""Như thế nào là biện pháp kích thích?"Hứa Nhạn Đình mới vừa hỏi xong đã lập tức hiểu ra, không khỏi ngại ngùng mà sờ sờ cái mũi, Thiệu Minh Viễn vỗ vỗ vai hắn, "Lão bà với hài tử của ngươi mà ngươi còn ngại cái gì, ngươi mà đồng ý là ta tới luôn đấy, ta đây chính là rất có trách nghiệm nghề nghiệp đấy."Hứa Nhạn Đình trừng hai mắt, "Ngươi nghĩ hay ho gớm!""Ha ha, vậy ngươi nhanh làm đi, thế đi ra của hài tử quá mạnh mẽ, nếu trước khi trời tối mà sản môn không mở thì đáng tiếc là ta chỉ có thể hỏi ngươi một câu giữ người lớn hay trẻ nhỏ thôi đấy."Thiệu Minh Viễn nửa đùa nửa thật mà đi ra ngoài, cũng thật chu đáo với bọn họ mà khép cửa phòng lại, bên ngoài Hứa Phượng Đình cùng Thôi Nghiêm câu được câu không mà nói chuyện phiếm, Thôi Lập tùy tiện ngồi trên bậc thang, trong nồi hầm trên bếp lửa sủi bọt ầm ầm, một mùi thịt thơm mê người xông vào mũi.Thấy hắn đi ra, Hứa Phượng Đình cười hướng hắn vẫy vẫy tay, "Thôi phó tướng bắt được con gà rừng với con hoẵng, nấu một nồi cháo cho Phó Liên bồi bổ thể lực."Thiệu Minh Viễn cười tủm tỉm mà nắm chặt tay y, "Ngồi nửa ngày rồi, ngươi nếu mệt liền tới mã xa nằm một lát cũng được."Hứa Phượng Đình nhu nhu thắt lưng có chút chết lặng lắc lắc đầu, "Không cần đâu, lúc này cũng ngủ không nổi."Thiệu Minh Viễn thông cảm gật đầu, dù sao trong bụng Phó Liên cũng là cháu của Hứa Phượng Đình, hiện giờ sống chết khó nói, y làm sao có thể yên tâm.Ngược lại Thôi Lập rõ ràng, đem con hoẵng nướng trên bếp xả một khối thịt đùi to đưa đến trước mặt Thiệu Minh Viễn nói: "Tiên sinh cũng vất vả, ăn một chút gì đi, chúng ta mới vừa nãy đều ăn rồi."Thiệu Minh Viễn nói lời cảm tạ tiếp nhận, cắn một miếng, quả nhiên là ngon miệng vô cùng.Trong phòng Phó Liên vẫn còn tức giận, đem hai cánh tay Hứa Nhạn Đình cào tới đầy vết máu, cứ nhằm lúc cơn đau vừa lui liền cắn hắn mắng hắn, còn vừa đau đẻ là lại ôm bụng thở dốc, không để cho người động vào.Hứa Nhạn Đình bị y gây sức ép đến không có cách nào khác, đành phải từ phía sau ôm thật chặt y, sợ y lung tung giãy dụa thương tổn chính mình. Lại một cung lui đau muốn chết đánh úp lại, Phó Liên cảm giác bụng của mình hình như đã từ bên trong vỡ ra, thắt lưng đau khiến cả người xụi lơ, Hứa Nhạn Đình còn không đỡ y đứng lên, vì không cho nước ối chảy hết, chỉ có thể vẫn luôn vẫn duy trì cái động tác mất mặt này, hai đùi y đã mỏi đến muốn rút gân, , Hứa Nhạn Đình thừa dịp một cơn đau vừa đi qua, nhanh chóng xoa bóp chân cho y."Ngươi cút đi cho ta, lão tử không bao giờ muốn gặp ngươi ! Đều là do ngươi hại ta, ngươi là đồ yêu tinh hại người! Phó Hồng đáng chém ngàn đao, ngươi cũng thế, cút đi cho lão tử!"Phó liên đau đến trong đầu đều bùng nhùng, dần dần mắt đỏ lên cổ họng xung nghẹn rên không thành tiếng. Hứa Nhạn Đình thấy y khàn cả giọng, trong lòng thực sự là hoảng, sợ rằng lúc này y đã tiêu hao hết khí lực, đến thời điểm sinh con làm gì còn sức, nói thế nào y cũng không an tĩnh lại, ngẫm lại chẳng còn cách nào khác, đành dùng một cái hôn hung hăng chặn miệng y. Hai người cứ thế liền liều mạng cắn mút, giống như muốn đem không khí trong miệng đối phương hút hết mới thôi.Ngô...Thân mình Phó Liên bị giam chặt trong lồng ngực nóng như lửa của nam nhân liền chậm rãi mềm nhũn ra. Hứa Nhạn Đình ôm chặt y dần dần xoay mình, miệng lưỡi từ hôn sâu liền bắt đầu chuyển sang chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng, cái bụng cứng rắng của Phó Liên áp tại phần bụng rắn chắc của hắn, hắn vừa cẩn thận xoa bóp cho y, vừa một hơi nghịch ngợm khỏa hồng anh nhạt màu trước ngực y.Biệt...Phó Liên đẩy bờ vai hắn, nhưng thân mình bủn rủn sớm đã không nghe theo sự điều khiển, Hứa Nhạn Đình trấn an xoa nắn thắt lưng y, thì thầm: "Đừng nóng vội, không có ai ở đây, để ta giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn hài tử sớm một chút đi ra sao?""Ta..."Phó Liên bị hắn hỏi đến nhất thời nghẹn lời, vật nhỏ phía dưới dần dần ngẩng đầu kia đã bị người nọ chặt chẽ nắm lấy, nhất thời từ trên xuống dưới vừa khô vừa nóng, rất nhanh khiến y muốn phóng ra. Hứa Nhạn Đình lần thứ hai đụng đến cái miệng nhỏ câu dẫn kia, nơi ấy đã sớm ướt đẫm một mảnh mềm mại, Hứa Nhạn Đình biết thừa đây không phải là nước ối, càng không kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp nhét hai ngón tay vào xoa xoa ấn ấn, lập tức bị bốn vách nội bích ấm áp nuốt đến khẩn trương. Phó Liên ghé vào đầu vai hắn mà thở hổn hển từng hồi, bụng dưới từng đợt căng lên, tựa hồ đau đến không biết gì nữa, địa phương bên dưới lại càng lúc càng khó nhịn đứng lên.Sinh hài tử đã khổ lắm rồi, lại còn phải làm trò dọa người như vậy!Phó Liên ngẫm lại một bụng lửa giận, há miệng ngay tại đầu vai Hứa Nhạn Đình hung hăng cắn một cái, đây chả phải là trò cắn yêu của mấy tiểu công tử mảnh mai nhỏ bé liếc mắt đưa tình, tàn bạo mà phập xuống một cái, trong miệng liền có hương vị tanh ngọt.Trong đầu lập tức thanh tỉnh hơn, Phó Liên cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ. Nhưng Hứa Nhạn Đình hừ cũng không hừ một tiếng, ngược lại ôn nhu mà hôn hôn vành tai y, "Ngoan, nhịn một chút nữa, đã mở ra rất nhiều rồi."Phó Liên trong lòng chua xót đến muốn rơi lệ, trở tay ôm chặt lấy cổ người kia, một mặt cảm thụ khoái cảm ở chỗ mẫn cảm đang được người ấy lấy lòng an ủi, một mặt chịu đựng những cơn đau đẻ càng lúc càng dày đặc, loại cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng quỷ dị này thật không biết diễn tả kiểu gì nữa.Cứ như vậy gây sức ép đến tận khi trăng treo giữa trời, ba người bên ngoài đã có chút đứng ngồi không yên.Thiệu Minh Viễn ngồi xổm trước lửa trại nhiều lần xoa xoa tay, Hứa Phượng Đình nhìn bộ dáng hắn trong lòng cũng gấp, cố nén cảm giác không thích hợp ở bụng dưới mà lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán hắn.Ước chừng lại một lát sau, ngay tại thời điểm Thiệu Minh Viễn nhịn không được chuẩn bị vọt vào, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, Hứa Nhạn Đình tinh bì lực tẫn mà tựa vào cánh cửa, "Mau, ngươi tới nhìn xem..."Lúc này sản môn (lỗ đẻ) của Phó Liên đã mở đến mức cần thiết, hai cánh tay Hứa Nhạn Đình cũng bị y cào đến máu chảy đầm đìa, Thiệu Minh Viễn dùng ánh mắt ý bảo Thôi Lập mang hắn ra xử lý đi, còn chính mình thì dang rộng hai chân sớm đã không còn khí lực của Phó Liên, đem mảnh vải cố định lại, lót chăn nệm thật dày phía sau lưng y cho y ngồi lên, lại từ trong bao quần áo lấy ra hai dải lụa trắng phi thường chắc chắn.Đương nhiên không phải dùng để thắt cổ, cho dù cũng treo từ trên xà nhà rủ xuống, nhưng mà là để cho sản phu nắm lấy mượn lực lúc sinh đẻ."Nào, hít thở theo hướng dẫn của ta, lúc nào thấy bụng cứng lên thì liều mạng dùng sức rặn xuống, nhớ chưa?""Phó Liên, Phó Liên! Không được ngủ, ngươi ngàn vạn lần không thể ngủ a, dùng sức, dùng sức đi!""Phó Liên, Phó Liên!"Mới cố gắng qua ba bốn hiệp, cả người Phó Liên đã ướt sũng vừa mồ hôi vừa nước mắt y như mới từ nước vớt lên, miễn cưỡng chống mí mắt nhìn thoáng ra Hứa Nhạn Đình cùng Thiệu Minh Viễn đang lo lắng đứng bên, nhưng mà y thật sự một chút khí lực cũng không còn nữa.Đã trải qua một ngày lăn lóc, nước ối chỉ còn rất ít, chỉ có thể cắn chặt răng mà rặn, đau đớn như lửa thiêu khiến y cơ hồ chết lặng rồi, lúc này y chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh nhắm mắt lại ngủ một giấc.Ba, ba!Hai cái tát thật mạnh không chút lưu tình phang vào mặt y, ánh mắt đã dần mất đi tiêu cự của Phó Liên chợt khôi phục lại chút thần thái."Hứa Nhạn Đình, sao ngươi dám...""Phó Liên ngươi là đồ thỏ đế, ngươi đã có gan mang thai con của gia, lại không có can đảm đẻ nó ra hay sao?Đây là lần đầu tiên Hứa Nhạn Đình nổi giận trước mặt Phó Liên, đem hai tay y cơ hồ bóp nát.Phó Liên giãy dụa giật giật, rốt cục phun ra một tràng gầm rú: "Thúi lắm, bổn vương có bản lĩnh mang thai nó, liền có bản lĩnh đẻ nó ra!"Vừa nói xong lại là một trận đau nhức đánh úp lại, Phó Liên gắt gao cắn răng không muốn sống mà dùng sức rặn xuống, Thiệu Minh Viễn cũng đem hai tay liều mạng đặt trên bụng y ra sức đẩy ép xuống dưới, đẩy qua đẩy lại đến lần thứ bảy thứ tám, rốt cuộc thấy ở phía dưới một chòm tóc máu đen thui.Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiệu Minh Viễn không còn thời gian nói nhảm với bọn họ, cứ thế rút cây kéo nhắm thật chuẩn hạ thân Phó Liên cắt phăng một cái chừng một lóng tay.Lập tức máu chảy như suối, hắn dùng lực vừa lấy tay chặn miệng vết thương vừa thúc giục Hứa Nhạn Đình thay vào vị trí của hắn đẩy bụng Phó Liên. "Đầu hài tử ra rồi, dùng sức, dùng sức a!"Phó Liên kỳ thật đã chả còn cảm giác đau đớn gì ở chỗ kéo vừa cắt kia, lại được hắn hò hét trợ lực, lúc ấy cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, một lòng nghĩ nếu phải một xác hai mạng, chi bằng liều mình đem hài tử sinh ra, liền như vậy ưỡn thắt lưng gào to mấy tiếng, rốt cục nghe thấy được tiếng khóc to rõ của tiểu anh nhi.Trong lúc mơ mơ màng màng hoảng hốt thấy có người đem một khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập đỏ bừng đến trước mặt y, tựa hồ có người dùng nước nóng ôn nhu mà chà lau thân mình rét run của y, tựa hồ y đang như nằm cạnh một cái hỏa lò nóng hầm hập, Phó Liên thật sự không còn sức lực, liền mang theo ý cười thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.Bên đống lửa trong lều trại, Hứa Phượng Đình ôm bé con chu cái miệng nhỏ mà đút cho bé uống nước cơm, Thiệu Minh Viễn vẻ mặt ủ rũ ngồi phía sau ôm y, nhẹ nhàng đem mặt đặt trên vai y cọ lại cọ.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro