Nguyệt Lãng Phong Thanh (Swjsai) - Edit: Raph

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Nguyệt Lãng Phong Thanh

Tác giả: swjsai

Editor: Raph

Thể loại: đế vương thụ, sinh tử, ngược luyến tình thâm, HE.

Số chương: 79 chương

Chương 72
.
.
Nhược Phong chịu đựng đau đớn, bước đi như bay, hắn vừa tới gần lùm cây, liền nghe văng vẳng từng hồi rên rỉ. Thanh âm quen thuộc này Nhược Phong sao có thể không nhận ra, không phải Nguyệt Phàm thì còn ai vào đây!
"Nguyệt! Nguyệt!" Nhược Phong vừa cao giọng kêu lên tên của ái nhân, vừa hướng về phía truyền tới âm thanh. Rẽ lối từng cây từng cây, Nhược Phong cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Nguyệt Phàm, thế nhưng tình huống trước mặt không khỏi khiến hắn thất kinh!
Nguyệt Phàm cả người lõa thể nghiêng ngả tựa lên thân cây, một tay đỡ phần bụng cồng kềnh to lớn, máu tươi đang không ngừng chậm rãi chảy ra từ hạ thể, theo bắp đùi chảy xuống đất, cỏ cây bên dưới cũng bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng.
Trong lòng Nhược Phong giờ phút này còn đau hơn dao cắt, hắn ba bước bước làm hai mà vọt tới bên cạnh Nguyệt Phàm, ôm chầm lấy phần eo lớn của ái nhân, đau lòng nói: "Nguyệt, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Nguyệt Phàm kinh ngạc nhìn ái nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, trông dáng vẻ nóng nảy đau lòng của Nhược Phong, Nguyệt Phàm khẽ cười, lắc đầu nói: "Ta không sao, ta nghĩ có thể hài tử của chúng ta quá nghịch ngợm, vội vã muốn đi tới thế giới này rồi. Ngược lại là ngươi đó, sao lại xuất hiện ở đây, hiện tại tình hình chiến sự thế nào?"
"Không sao gì mà không sao, nhìn ngươi đau thành thế kia, ta thấy ngươi trước tiên cứ bỏ hết tình hình chiến sự ra sau đi, an tâm sinh đứa nhỏ là được, chờ sau khi đứa bé ra đời ta sẽ thông báo cặn kẽ cho ngươi, đã được chưa?" Nhược Phong vừa vuốt ve phần bụng phập phồng kịch liệt của Nguyệt Phàm vừa nói.
"Ừ." Nguyệt Phàm khẽ gật đầu một cái, nói: "Ngươi đỡ ta đi lại chút..."
"Đi? Ngươi đau thành thế này, làm sao mà đi được?" Nhược Phong lắc đầu liên tục.
"Ngốc, đi lại như vậy thì đứa bé mới xuống nhanh hơn, ngươi cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy tiểu bảo bối của chúng ta đúng không!"
"A, hóa ra là như vậy, ta ngốc quá." Nhược Phong vừa nói vừa cố sức nâng cánh tay bị thương, để cho Nguyệt Phàm tựa lên người mình, đỡ hắn, cùng nhau lê bước.
Bởi vì đau đớn, cả người Nguyệt Phàm đều run lẩy bẩy, mỗi một bước đi cũng phải bỏ ra cố gắng rất lớn. Nhược Phong nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, hắn hy vọng biết mấy người đau là bản thân chứ không phải Nguyệt Phàm! Nhưng giờ phút này điều hắn có thể làm, chẳng qua chỉ là xoa bụng cho Nguyệt Phàm, an ủi hắn, cho hắn thêm sức mạnh mà thôi.
Hai người đi lại hồi lâu, Nguyệt Phàm đi không nổi nữa, Nhược Phong liền cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, dựa theo lời Nguyệt Phàm nói, lấy tay thăm dò dưới hậu huyệt Nguyệt Phàm, để ý tình trạng độ mở của huyệt khẩu.
"Thế nào rồi, mở ra bao nhiêu?" Nguyệt Phàm uể oải hỏi.
"Chừng hai ngón tay." Nhược Phong nói, "Phải mở thế nào thì mới có thể sinh đứa nhỏ ra?"
"Trước kia ta từng nghe Trương Lâm nói qua, sinh huyệt hình như phải mở mười ngón tay thì đứa trẻ mới có thể chui qua được, xem ra hiện tại còn lâu lắm, nhưng chúng ta bây giờ đã không thể đợi thêm được nữa rồi." Nguyệt Phàm thở dài thật sâu.
"Không thể đợi thêm được nữa, vậy chúng ta phải làm gì?" Nhược Phong tay chân luống cuống.
"Biện pháp duy nhất... chỉ có thể... chỉ có thể là khuếch trương sinh huyệt..." Nguyệt Phàm nghiêng đầu nhìn Nhược Phong.
"Ý ngươi là..." Nhược Phong kinh ngạc há hốc, "Chúng ta? Bây giờ?"
"Ừ, chỉ có biện pháp này, cũng chỉ ngươi mới có thể giúp ta..." Nguyệt Phàm gật đầu.
Nhược Phong hít sâu một hơi: "Đã như vậy... cũng chỉ có thể làm cách này, Nguyệt, ngươi có lẽ phải chịu đựng một chút!"
.
.
Chương 73

.
.
Nhược Phong đưa tay vuốt ve Nguyệt Phàm bởi vì đau bụng sinh mà gương mặt có chút vặn vẹo, thay người kia thấm đi mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán, sau đó xoay lưng, nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình xuống, đi tới bên Nguyệt Phàm.
Nhẹ nhàng trấn an đứa trẻ ở trong bụng đang không ngừng xao động, Nhược Phong kéo hai chân Nguyệt Phàm ra một chút, sinh huyệt nhanh chóng hiện ra trước mặt. Lúc này sinh huyệt theo mỗi lần Nguyệt Phàm dùng sức mà co dãn không ngừng, có thể nhìn rõ phần thịt trong đỏ hồng, thỉnh thoảng còn có máu rỉ ra từ nơi đó. Nhược Phong thấy tình cảnh này, không khỏi nghiêng đầu quay đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Nguyệt Phàm cũng cảm nhận được sự do dự của Nhược Phong, nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, hậu huyệt nết không thể mở hoàn toàn thì đứa trẻ sẽ ngạt thở mà chết, hôm này Nguyệt Phàm cũng không còn để ý xấu hổ, nhịn đau liên tục thúc giục: "Mau lên, Phong, nhanh chóng vào đi!"
Nhược Phong cắn răng gật đầu, đỡ hai chân Nguyệt Phàm, động thân một cái, liền cắm phân thân cứng rắn của mình vào trong hậu huyệt mới mở được hai ngón tay của Nguyệt Phàm.
"Aaaa!" Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng vật cứng đột nhiên xâm phạm vào sinh huyệt vẫn khiến Nguyệt Phàm kêu lên thất thanh.
"Nguyệt, người thế nào rồi!" Nhược Phong thấy dáng vẻ Nguyệt Phàm đau tới không muốn sống, sao còn dám đi vào sâu hơn, vội vàng rút phân thân ra, ôm Nguyệt Phàm vào trong ngực.
"Ta...Ta không sao, sao ngươi lại đi ra, nhanh lên một chút, mau... Tiếp tục đi..."
"Nhưng... Ngươi...." Nhược Phong đau lòng, lệ rơi đầy mặt.
"Thật sự ta không sao hết, ngươi không cần lo lắng cho ta... Nhanh lên một chút... Nếu không đứa trẻ sẽ chết..." Nguyệt Phàm vừa nói xong liền xé một mảnh y phục nhét vào miệng mình.
Nhược Phong là người hiểu tính cách cố chấp của Nguyệt Phàm nhất, hắn ổn định lại hơi thở, một lần nữa đưa phân thân mình vào trong huyệt khẩu Nguyệt Phàm, sau đó lại bắt đầu một lần lại một lần rút ra cắm vào theo quy luật. Nước mắt, sớm đã làm khòe khóe mắt Nhược Phong, hắn chẳng thấy rõ bất cứ điều gì, chẳng qua chỉ thuận theo tiếng hít thở nặng nề của Nguyệt Phàm, cố nén cảm giác đau lòng, lặp lại động tác này.
.
Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nhược Phong đột nhiên cảm nhận được một thứ chất lỏng âm ấm ồ ồ chảy ra từ hậu huyệt Nguyệt Phàm, ban đầu hắn nghĩ rằng đó là máu, nhưng sau khi rút phân thân ra mới phát hiện màu sắc của chất lỏng kia rất trong, chỉ là lẫn theo một ít máu.
"Nguyệt, đây là?" Nhược Phong nghi ngờ nhìn Nguyệt Phàm.
"Ta nghĩ đây chính là nước ối mà Trương Lâm vẫn nói," Giọng nói của Nguyệt Phàm rất yếu ớt, "Trương Lâm đã từng nói, đứa trẻ được bảo bệ bởi một loại chất lỏng gọi là nước ối, nếu như nước ối chảy ra từ cơ thể, có nghĩa là đứa trẻ đã sắp ra đời. Phong, chúng ta rốt cục cũng sắp được gặp hài tử rồi."
"Có thật không? Tốt quá rồi!" Nhược Phong không che dấu được mừng rỡ.
"Đúng vậy, Phong, ngươi nhìn thêm chút nữa huyệt khẩu đã mở được bao nhiêu?" Nguyệt Phàm lại nói.
"Xấp xỉ bảy, tám ngón tay, Nguyệt, dùng sức!"
"Ừ... A..." Lời nói của Nhược Phong chính là động lực rất lớn của Nguyệt Phàm, hắn gom lực, tận sức đẩy thai nhi xuống. Dưới sự cố gắng của Nguyệt Phàm, Nhược Phong thấy thai vị dần đi xuống.
Lại nhìn hậu huyệt của Nguyệt Phàm, lời nói của Nhược Phong có chút không mạch lạc, "Mau, huyệt khẩu, huyệt khẩu đã mở hết rồi, mau, đứa trẻ sắp ra rồi, cố gắng lên! Nguyệt!"
-

Chương 74

Nghe được lời nói của Nhược Phong, Nguyệt Phàm vội vàng đưa tay xuống huyệt khẩu, quả nhiên, lúc này huyệt khẩu đã mở lớn, hắn lại dò vào phía trong tìm kiếm một chút, liền sờ thấy một thứ gì đó nhớp nháp nhưng cứng rắn. Cái này nhất định là đầu đứa bé! Xem ra Nhược Phong nói không sai, đứa nhỏ rất nhanh sẽ sinh ra đời!
Vì giúp hài tử có thể đến thế giới này nhanh hơn, Nguyệt Phàm liền dùng đến chút sức lực cuối cùng còn lại, liều mạng đẩy thai nhi ra ngoài. Cứ như vậy đứa trẻ được Nguyệt Phàm không ngừng đẩy xuống mà từng chút dịch chuyển, càng ngày càng đến gần huyệt khẩu.
Nhược Phong ôm Nguyệt Phàm thật chặt trong lồng ngực, hắn vừa giúp Nguyệt Phàm lau mồ hôi trên trán vừa không ngừng âm thầm tự trách bản thân: Hóa ra sinh hài tử là một chuyện đau đớn như vậy, ban đầu bản thân còn cảm thấy thỏa mãn khi có được kết tinh tình yêu với Nguyệt Phàm, nếu như sớm biết sẽ như vậy, nhất định tình nguyện lựa chọn dù không có đứa trẻ này, cũng không nỡ lòng nào để Nguyệt Phàm phải chịu đựng đau đớn nhường này!
"A... Ách... Aaaaaaaaaaaaaaaa..." Sau khi kết thúc một cơn đau đớn tột cùng, Nguyệt Phàm cảm giác được một vật thể mềm nhũn tuột ra từ giữa hai chân.
"Phong, mau nhìn, hài tử... Ta cảm thấy... cảm thấy hình như đứa nhỏ đi ra rồi..." Nguyệt Phàm dùng thanh âm cực kì yếu ớt nói.
"Cái gì? Đi ra rồi!" Nhược Phong nghe vậy vội vàng xông tới, quả nhiên, hắn nhìn thấy một thân thể tím tái nhỏ xíu đang yếu ớt ngọ nguậy giữa hai chân Nguyệt Phàm.
Chỉ thấy đứa bé nhăn nhó, khịt khịt mũi, cố gắng hồi lâu vẫn không thể phát ra tiếng khóc.
Tim Nhược Phong bỗng thắt lại, tựa như ngừng đập. Hắn không biết phải làm gì, mọi thanh âm bỗng chốc tan biến. Hắn bưng đứa trẻ mới sinh trong lòng bàn tay, Nguyệt Phàm thoát lực vẫn nằm ở đó thở dốc từng hồi. Đứa nhỏ khua khoắng hai tay nhỏ, mặt mũi nhăn nhó, rồi mới đột ngột phát ra tiếng khóc cực kì yếu ớt.
"Ừ... Đúng rồi, không sai, hài tử... Hài tử của chúng ta.... sinh ra rồi..." Nhược Phong bởi vì kích động mà lời nói có chút không mạch lạc. Trong một thoáng chốc, hắn đã tưởng thế giới như sụp xuống. So mới Nhược Phong rất kích động, Nguyệt Phàm trái lại tỏ ra rất tỉnh táo, hắn vừa nhớ lại những việc cần làm sau khi sinh mà Trương Lâm từng nói qua, một bên chỉ huy Nhược Phong, hướng dẫn cho hắn phải cắt cuống rốn của hài tử như thế nào, làm sao để lấy nhau thai từ trong cơ thể hắn ra.
Đợi đến khi hết thảy đã xử lý xong, Nguyệt Phàm mới đón lấy đứa bé mà bản thân phải chịu trăm ngàn cay đắng mới có thể sinh ra đời, đó là một bé trai, nhưng bởi sinh non, cộng thêm phải chịu sự gò bó khi còn ở trong bụng Nguyệt Phàm nên đứa trẻ vô cùng gầy yếu, ngay cả tiếng khóc cũng không mấy vang dội.
"Nguyệt, ngươi nhìn nó này, thật giống ngươi!" Nhược Phong ngồi bên Nguyệt Phàm, chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử cười nói.
"Giống làm sao được? Ta thấy nó cả người nhăn nhúm, vừa gầy vừa nhỏ, nhìn thật xấu xí!" Nguyệt Phàm nhìn chằm chằm đứa trẻ một lúc lâu, mới nói.
"Sao mà xấu được? Ta không cho phép ngươi nói con trai bảo bối của ta như vậy." Nhược Phong có chút bất mãn.
"A a, nhìn ngươi xem, ta nói đùa ngươi thôi, ngươi còn tưởng thật, đứa trẻ là ta sinh, sao ta có thể chê nó khó coi chứ?" Nguyệt Phàm cười nhẹ, lại nói: "Nói gì thì nói, hài tử là kết tinh tình yêu giữa ta và ngươi, ta thương nó còn không hết, sao có thể ghét nó được?"
Lời đường mật giữa hai người còn chưa được mấy câu, Nguyệt Phàm liền đột nhiên nhớ tới, lúc này hai nước còn đang chiến đấu kịch liệt, vậy tình hình chiến sự bây giờ ra sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro