Túy liên (Edit: Gián)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túy liên

Tác giả: Dẫn Dục

Edit trích đoạn: Gián

-----------

Rất đau, y biết.

Là thân thể y, bụng y, hạ thể y, hài tử đang giãy dụa muốn ra, thực sự rất đau.

Y nhắm mắt lại.

.....................

"Ách... Hô..."

Sơn động tối như mực trơ trọi, xung quanh là những mảnh đá lởm chởm, thiên nhiên hình thành một một khối kín mít, khiến những tiếng kêu quẩn quanh dội lại.

Quân Doanh Liệt cố chịu đựng đi tới cửa động, hai chân vô lực trầm trọng, một tay bám trên thạch bích, một tay kéo cái bụng cao ngất, những nơi y bước qua đọng lại mùi dịch thể nhàn nhạt, tiến thêm vài bước, đùi bắt đầu run rẩy, hầu như không thể chống đỡ.

"Ân hừ..." Trong cơ thể lại là một chút xung động, toàn thân Quân Doanh Liệt run lên, hơi cúi người, ôm lấy bụng, nhẹ nhàng thở dốc.

Bắt đầu rồi... Quân Doanh Liệt mơ hồ nhận thấy, cũng biết sắp tới sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng y trời sinh kiêu căng, chuyện mang thai còn không muốn cho ai biết, huống chi phải sinh sản trước mặt người khác? Hiện tại, có lẽ Trữ Cảnh Thần sẽ không hại đến mình, nhưng y dù sao cũng là hoàng tử Ánh Bích (tên nước nào mà chuối cả nải), đang tại vị, có một số việc, quá khó khăn để nắm lấy, cũng quá khó khăn để khống chế, Quân Doanh Liệt từng trải, từ lâu hiểu rõ những chuyện chốn cung đình, thứ gọi là nhân tính, vĩnh viễn không sánh bằng quyền lực và địa vị cao cao tại thượng.

Bụng dưới bắt đầu đau quặn, có thể bởi vì phải đứng lâu, Quân Doanh Liệt cảm thấy bụng ngày càng nặng trĩu, nhưng thứ bên trong dường như có cái gì đó chặn lại, trầm trầm, thần kinh y căng thẳng, từng cử động đều gần như khiến y hao hết sức lực.

Cứ tiến vài bước lại nghỉ một chút, Quân Doanh Liệt chưa bao giờ chật vật như thế, cũng chưa bao giờ vô lực như vậy, trên trán đã đầy mồ hôi hột, ngực cũng mơ hồ đau đớn, màu máu đỏ tươi ồ ồ tràn ra từ miệng vết thương, Quân Doanh Liệt lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.

Quân Doanh Liệt cả kinh, thật vất vả mới ổn định thân thể, lập tức một loại cảm tình khác lạ dâng lên, nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời, nhưng để trong lòng sẽ không chịu đựng nổi.

Dựa vào vách đã thở hổn hển, Quân Doanh Liệt đau đến hoa mắt, khí lực trên người cũng hầu như dùng hết, cảm giác vô lực chưa từng có khiến nội tâm y khủng hoảng, trên đầu, vài tóc đen cũng bởi y cúi đầu thở dốc mà rơi xuống, ướt sũng, dán chặt trên gò má.

Ngoài động dương quang đen tối, gió rất lớn, Quân Doanh Liệt nhìn những tia chớp vụn vặt phía ngoài, không khỏi cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời ảo giác. Càng đau đớn, Quân Doanh Liệt càng rõ ràng, chuyện cũ, lóe lên trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa, y cười khổ, lúc này, không biết phải nên hận ai đây.

"Ách..." Dưới thân đau đớn đến nỗi hít thở không thông, Quân Doanh Liệt khom lưng ôm bụng, cố gắng thế nào cũng không thể đứng thẳng.

Gió bắt đầu nổi lên, gào thét thổi vào trong động, những tiếng vù vù phóng đại gấp mấy lần, vang vọng bên tai Quân Doanh Liệt, Quân Doanh Liệt nhíu mày, ôm chặt thân thể.

Chẳng biết từ lúc nào, gió càng lúc càng lớn, vuốt ve những tán lá phía ngoài động, tựa hồ có tiếng sấm, rầm rầm ù ù vang vọng phía chân trời.

Quân Doanh Liệt nghỉ ngơi một hồi, lại dồn khí lực, giãy dụa đứng lên, đi ra phía ngoài động.

Khí lực hình như biến mất theo từng bước chân, không hề thong thả mà yên lặng, đột nhiên trở nên cuộn trào mãnh liệt, vật trĩu nặng trong bụng dường như lại xuống dưới thêm một ít, Quân Doanh Liệt trong nháy mắt nghe được tiếng rạn vỡ, y cắn răng, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, hai tay bám tường, tiến nửa bước.

Bỗng nhiên đôi chân mềm nhũn, Quân Doanh Liệt quỳ rạp xuống đất, cái bụng cao ngất bất ngờ rung động, y nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng run run.

Gió mây bắt đầu biến sắc, tiếng sấm lớn dần, ầm ầm vang vọng, từng tia chớp lóe lên, chém màn trời đen đặc thành hai nửa.

Trong nháy mắt phía chân trời nổ vang, chung quanh tất cả bắt đầu có vẻ tái nhợt mà vô lực, cây cối ngoài động trong cuồng phong dường như lung lay sắp đổ, sinh mệnh yếu đuối như vậy, trong thiên nhiên này, y bất quá như 1 con kiến hôi, nhỏ bé mà vô lực.

Quân Doanh Liệt bỗng nhiên không muốn cử động nữa. Y không còn khí lực, cũng không biết nên làm gì. Cho tới bây giờ, chưa có gì y không làm được, dường như vạn vật trên thế gian đều nằm trong tay y, nhưng thực tế lại không như vậy.

Tiếng nổ qua đi, nhưng gió không ngừng.

Mưa to đổ xuống, những hạt mưa nặng trĩu bị gió cuốn vào trong động, Quân Doanh Liệt mềm nhũn tại cửa động, nửa người tựa trên thạch bích, toàn thân hầu như bị mưa lạnh làm ướt nhẹp, chỉ có cái bụng cao ngất này, trong không khí lạnh giá mà ẩm ướt, nâng lên một chút, ồ ồ mà vô lực thở hổn hển.

Quân Doanh Liệt thỉnh thoảng bật ra tiếng kêu đau đớn, thời gian còn lại đều run run siết chặt tay, im lặng, cũng không cố gắng ra ngoài động nữa, chỉ xụi lơ ngồi ở chỗ kia, ánh mắt sắc bén rối loạn, hình như đang chờ đợi điều gì đó.

Nước mưa rất lạnh, cũng rất nặng, ào ào không ngừng hắt trên người Quân Doanh Liệt, Quân Doanh Liệt há miệng thở dốc, nước mưa kịch liệt không ngừng tiến vào khuôn miệng, nhưng không cách nào nuốt được, chậm rãi tràn ra ngoài khóe môi.

"Ách..." Quân Doanh Liệt nhịn không được đau đớn kêu lên một tiếng, cào trên mặt đất.

Mưa sa gió giật, tiếng sấm nổ vang, những tia chớp không ngừng đánh xuống, cắt qua không trung. Chẳng biết đã qua bao lâu, khí trời dần dần hôn ám, thế nhưng mưa vẫn không ngừng, trái lại càng lớn hơn.

"Chuyện gì đây! Thời tiết quái quỷ gì thế này! Hừ! Quả thực chọc tức người ta mà!" Cước bộ có chút gấp gáp, hình như là người chạy tới trú mưa, Quân Doanh Liệt nén thống khổ, mơ hồ nghe được tiếng hắn phủi quần áo.

Người kia vào trong động, bị Quân Doanh Liệt nằm ở cửa động làm giật mình, nhịn không được quay đầu lại cả giận nói: "Ai vậy! ? Nằm ở chỗ này, muốn bị giẫm lên à! ?"

Quân Doanh Liệt híp mắt, không nói gì.

Người nọ mò mẫm tới gần y: "Ngươi? ... Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

Quân Doanh Liệt đau đến nỗi gần như ngất đi, đương nhiên không có khí lực trả lời hắn, còn hắn hình như cảm thấy rất hứng thú, nhìn mình một lúc lâu, quan sát từ trên xuống dưới một phen, nhẹ nhàng hắng giọng, đột nhiên trịnh trọng nói: "Ngươi là người nhà Quân thị?"

Quân Doanh Liệt chấn động, mở mắt nhìn hắn.

Nam nhân thành thục mà anh tuấn, hiển nhiên tuổi không còn trẻ, đôi mắt thâm trầm như biển cả, hơn nữa trong nháy mắt khi nhìn thấy y, đôi mắt càng thêm thâm trầm, tối đen như mực, không biết đang suy nghĩ gì.

Quân Doanh Liệt nhíu mày: "Ngươi..."

Nam nhân cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay y, hơi sửng sốt, sau đó thần sắc âm trầm nói: "Ngươi thật ra rất lợi hại, thân thể vốn khá tốt bị ngươi biến thành thế này, Vương gia của Quân thị, không phải toàn kẻ ngồi không."

Quân Doanh Liệt tất nhiên biết hắn châm chọc y, nhưng cũng vô lực cãi lại, chỉ có thể rút cổ tay về, không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của hắn.

Nam nhân bỗng nhiên hít một hơi, kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, đưa y vào bên trong động.

"... Ta sẽ không hại ngươi." Qua nửa ngày, nam nhân mới nói một câu.

"... Ách..." Quân Doanh Liệt ngửa cổ thở dốc.

Nam nhân an trí cẩn thận cho y, sờ trán y, tra xét vết thương trên ngực, bắt đầu cởi y phục của y.

Quân Doanh Liệt chấn động, lạnh như băng mà trừng hắn.

Nam nhân nở nụ cười, nói: "Ngươi yên tâm, ta nuôi dưỡng Bạch tiểu tử lâu như vậy, cho dù ngươi là người Quân thị, ta cũng sẽ cứu ngươi."

Quân Doanh Liệt đau đến run rẩy."Ngươi..."

Nam nhân tặc lưỡi nói: "Quân Doanh Liệt, Quảng An Vương gia của hoàng triều. Gặp nhau ở nơi này, hân hạnh."

Quân Doanh Liệt chớp mắt, trong miệng vì đau mà rên lên 1 tiếng, khớp hàm hơi run lên.

Nam nhân không nhanh không chậm cởi quần áo y, ngữ khí cẩn thận: "Ta phát hiện đã quá muộn, hài tử muốn đi ra, nhưng đã nghẹn lâu lắm, hiện tại phải sinh hạ, không biết còn sống hay sẽ chết, bất luận thế nào, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý."

Quân Doanh Liệt lặng im hồi lâu, cắn môi dưới gật đầu.

"Vết thương trên ngực ngươi là vì sao? Ai làm bị thương? Bất quá không có độc, thế nhưng thời gian dài, chảy máu quá nhiều..." Nam nhân còn đang không ngừng hỏi tới hỏi lui, cũng không quản Quân Doanh Liệt không để ý tới hắn, cực kỳ kiên nhẫn giữ y thanh tỉnh.

Quân Doanh Liệt không nhìn rõ phía trước nữa, có lẽ do chảy máu quá nhiều, thân thể càng vô lực, thoáng giật giật, thế nhưng tứ chi như tượng đóng đinh trên mặt đất, không cách nào cử động.

Nam nhân cũng bắt đầu nhíu chặt lông mày, cảm thấy khó giải quyết.

Quân Doanh Liệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặc hắn trên dưới loay hoay, nhãn thần lại thập phần băng lãnh: "Ngươi... Hóa ra là Vô Tu thánh nhân... Thật không nghĩ tới... Ngươi cư nhiên còn trẻ thế này..."

Tiếu Huyên ngừng một chút, nhìn y, không kiên nhẫn: "Quân Doanh Liệt, ta hảo tâm cứu ngươi, thương thế của ngươi rất nặng, đừng nói nhiều nữa."

Quân Doanh Liệt quả nhiên không thèm nhắc lại, bỗng nhiên cắn chặt môi dưới, có lẽ là cường liệt đau đớn, sắc mặt càng tái nhợt.

Tiếu Huyên cởi sạch y phục ướt đẫm của y, cởi áo ra khoác cho y, lạnh nhạt nói: "Ngươi thật lớn mật, vết thương chảy máu không ngừng, gần lâm bồn, cũng dám để toàn thân ướt đẫm, thế nào? Bạch tiểu tử lại làm gì ngươi sao?" Tiếu Huyên hạ mắt, chà xát tay, áp lên bụng y, nhẹ nhàng nhấn một cái.

"... Ách..." Quân Doanh Liệt co rút, bỗng nhiên bấu chặt mặt đất.

"Ngươi... Ngươi làm gì..."

Thần sắc Tiếu Huyên có chút ngưng trọng, nghe vậy, giương mắt giải thích: "Vết thương trên ngực ngươi quá sâu, ta không thể giúp ngươi nhổ mũi tên, việc cấp bách là ngươi phải sinh hạ hài tử, bằng không, thai nhi nghẹn chết trong bụng, ngươi cũng một xác hai mạng."

Quân Doanh Liệt quay mặt sang 1 bên, thanh âm có chút ồ ồ: "Không cần..."

Tiếu Huyên nhíu mi không nói, nhưng tay vẫn không ngừng, xoa nắn bụng y, rồi ấn một chút.

Thân thể Quân Doanh Liệt chấn động, bỗng nhiên cắn chặt môi dưới, thật sâu, tưởng như cắn đến chảy máu.

Tiếu Huyên không để ý tới y, bắt đầu giúp y đẩy bụng, qua nửa ngày, thản nhiên nói: "Ta tất nhiên không biết Bạch tiểu tử đã làm gì, cũng không có ý bảo vệ hắn, thế nhưng sinh mệnh trong bụng là vô tội, ngươi nếu muốn muốn trả thù, cũng không nên trả thù vào nó."

Quân Doanh Liệt thở hổn hển, hơi nóng như biến thành màn sương che trước mắt y, nhất thời nhìn không rõ.

"Tâm tư Bạch tiểu tử, ta là sư phụ, tất nhiên biết rõ." Tiếu Huyên một bên giúp y đẩy bụng một bên nói: "Hắn dù có sai, thế nhưng Quân Doanh Liệt, hài tử trong bụng ngươi sẽ chết, ngươi có biết hay không." Tiếu Huyên thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Ngươi là phụ thân nó, nhưng lại muốn nó chết trong tay ngươi sao."

Quân Doanh Liệt hai chân run rẩy, có lẽ là sức lực dồn vào bụng y vô cùng lớn, tựa hồ không chịu nổi, toàn thân đều bắt đầu run, trên mặt cũng tái nhợt, tóc đen bám từng mảng vào cổ, môi run đến lợi hại.

Tiếu Huyên thấy y không phản ứng nhiều, biết y gồng mình mà chịu đựng, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, không còn thời gian để nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn bụng y, nước ối đã chảy hết, thai nhi lại không hề có dấu hiệu di chuyển, máu trên ngực cũng không ngừng mà ồ ồ chảy ra, hai chuyện này cộng lại, cho dù hắn được xưng thần y, cũng không khỏi đau đầu.

"Quân Doanh Liệt, hô hấp theo tiết tấu của ta." Tiếu Huyên trầm giọng ra lệnh.

"... Ách..." Quân Doanh Liệt thở hổn hển, môi bị cắn nát, màu máu đỏ tươi chảy ra, tiên diễm gai mắt đến đáng sợ.

Tiếu Huyên thẹn quá hóa giận: "Quân Doanh Liệt! Ngươi thật sự muốn giết chết hài tử của ngươi sao! Hiện tại trừ ngươi ra, còn có ai có thể cứu nó! ? Không còn thời gian, ngươi có biết hay không! ? Thai nhi không di chuyển, ngươi nếu không phối hợp, ta có làm gì cũng vô pháp đưa nó ra ngoài!" Tiếu Huyên lại đẩy một chút, bụng y rất cứng, có chút trướng lên, hắn cũng bắt đầu bối rối.

Quân Doanh Liệt ồ ồ thở, con mắt nhắm nghiền, có thứ dịch thể nóng hầm hập đâm vào hốc mắt y tới phát đau.

Tiếu Huyên ngừng một chút, nhìn y, trầm mặc trong chốc lát, lại lần nữa ấn bụng y, rồi lại xoa nắn.

Quân Doanh Liệt bắt đầu há to miệng hô hấp không tự chủ được mà phối hợp với động tác hô hấp của hắn, bắt đầu nỗ lực phối hợp theo mệnh lệnh của hắn mà dùng sức, tất cả, hình như dần dần thuận lợi.

Tiếu Huyên ngoài miệng thoải mái, nhưng trong lòng thập phần minh bạch. Hài tử kỳ thực vốn phải sớm xuống dưới rồi, cứ nháo loạn thế này, mặc dù có thể sinh hạ, cũng có thể không sống nổi.

"Quân Doanh Liệt, ngươi cố lên."Tiếu Huyên đầu đầy mồ hôi.

Quân Doanh Liệt không còn thể lực để chống đỡ, trước mắt cũng dần dần hắc ám, bật ra vô số hình ảnh nhảy nhót, y chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, thân thể bắt đầu nóng lên, chỉ có hạ thân vô ý thức đẩy xuống liên hồi, thế nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ.

Tiếu Huyên sờ trán y, nặng nề nhíu mi, lấy tay vỗ mặt y: "Tỉnh lại! Quân Doanh Liệt! Ngươi phát sốt rồi! Thanh tỉnh một chút đi!"

Quân Doanh Liệt trợn mắt, có chút mơ hồ.

Tiếu Huyên không còn cách nào, chỉ nặng nề mà ấn xuống một cái, kích thích thần trí y.

Quả nhiên, Quân Doanh Liệt đau đớn a lên một tiếng, trước mắt dần rõ ràng.

"Dùng sức! Quân Doanh Liệt!"

Quân Doanh Liệt nhắm mắt, bỗng nhiên hung hăng nắm lấy cánh tay hắn: "Có phải... không còn thời gian? ..."

Tiếu Huyên sửng sốt, rồi hạ mắt: "Đừng nghĩ nhiều, cố gắng mà dùng sức, nhất định sẽ sinh hạ."

Quân Doanh Liệt cười khổ: "Thế nhưng... Thời gian dài như vậy... Ta đều không cảm thấy cử động của nó..."

Tiếu Huyên ánh mắt tối sầm, vỗ vỗ bờ vai y: "Ta là thần y, ngươi phải tin tưởng ta."

Quân Doanh Liệt nở nụ cười, hất cằm ý bảo hắn tiếp tục, không nói gì nhiều.

"Quân Doanh Liệt, ngươi cố lên, thai nhi bất động, không phải là hiện tượng tốt, chỉ cần nó bắt đầu di động, là có thể thuận lợi sinh hạ."

Quân Doanh Liệt ừ một tiếng, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, ngay cả lông mi cũng tầng tầng hơi nước, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, còn mơ hồ kèm theo vị đạo sắc bén mãnh liệt khi trước.

Quân Doanh Liệt bắt đầu dùng sức, tựa hồ là giãy dụa mà dùng sức, toàn bộ cơ thể y như banh ra, tựa như độ cong cực hạn của trăng rằm, gắng đến tận cùng, căng đến đỉnh điểm, lại đột nhiên bắn trở về.

Tiếu Huyên thật cao hứng. Hắn đương nhiên vui vẻ, bởi vì hài tử trong bụng rốt cục cũng bắt đầu có ý thức, dần dần trượt ra.

"Quân Doanh Liệt, hài tử bắt đầu ra rồi, tốt lắm, ngươi lại dùng lực một chút."

Quân Doanh Liệt gật đầu, lại bắt đầu cố sức, nhưng mà thân thể y dù sao cũng đã chảy máu quá nhiều, một lát sau, hài tử xuống phía dưới thêm một chút, rồi dần dần ngừng lại.

Tiếu Huyên lau mồ hôi, vẻ mặt mặc dù tỏ ra lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Sắp được rồi! Ngươi nghỉ ngơi một chút, rồi dùng toàn bộ khí lực."

Quân Doanh Liệt thở hổn hển nói: "Tiếp tục đi."

"Tiếp tục cái gì? Không nghỉ ngơi một chút, ngươi sao có thể có khí lực?"

Quân Doanh Liệt ngẩng đầu, hời hợt nói: "Đầu ta có chút choáng, chống đỡ không được bao lâu."

Tiếu Huyên nhìn miệng vết thương của y, nơi đó vẫn liên tục rỉ máu, chầm chậm, tinh tế, tựa như rắn độc, liếm đi sinh mệnh y.

Tiếu Huyên không nhìn nổi.

"Được rồi. Ta sẽ tăng thêm chút lực. Nếu có đau, ngươi cũng phải kiên nhẫn một chút."

Quân Doanh Liệt từ từ nhắm hai mắt ừ một tiếng.

Sinh sản lại bắt đầu tiếp tục.

Mấy canh giờ qua đi, thai nhi đã xuống một ít, thuận lợi tiến vào sản đạo, điều này khiến cho Tiếu Huyên có chút hưng phấn, thế nhưng sau đó, bất luận Quân Doanh Liệt cố sức thế nào, thai nhi cứ như đã chết, căn bản không hề động đậy. Tiếu Huyên tuy rằng nóng ruột, nhưng chỉ có thể an ủi y: "Sắp được rồi, chỉ kém một chút nữa thôi..."

"Chính là một chút ấy, ta thế nào cũng làm không được..."

Tiếu Huyên mím môi: "Ngươi không thể buông tha, ta hình như đã thấy đầu đứa bé rồi..."

Quân Doanh Liệt biết là hắn an ủi mình, nhàn nhạt mà tiếp tục, giãy dụa khởi động thân thể, còn chưa ổn định, lại nặng nề mà ngã trở lại.

"Làm sao vậy?" Tiếu Huyên bắt lấy cổ tay y "Ngươi chảy máu nhiều lắm..."

"Không sao." Quân Doanh Liệt cố chấp thở dốc: "Ta còn khí lực. Nhanh một chút..."

Tiếu Huyên không biết y nói thật hay nói dối, chỉ hồ nghi nhìn lại, ánh mắt Quân Doanh Liệt chợt lóe lên, giơ tay phải, nhẹ nhàng chậm rãi, nắm lấy mũi tên trước ngực.

Đầu móc câu của mũi tên hòa cùng máu thịt, "Phụt" một tiếng, rút ra.

Quân Doanh Liệt kêu lên đau đớn, bởi vì đau đớn, hạ thể nhanh chóng co rút.

"Quân Doanh Liệt! Ngươi muốn chết sao!"

Tiếu Huyên thất kinh bịt vết thương lại cho y.

Quân Doanh Liệt bờ môi run rẩy: "Nhanh lên một chút... Muốn đi ra rồi..."

Tiếu Huyên nhìn xuống phía dưới, quả nhiên đứa bé đã bị ép ra ngoài, tâm trạng không khỏi vui vẻ, vươn tay, kéo uế vật cùng cuống rốn lôi ra bên ngoài cơ thể.

Oa một tiếng, là hài tử khóc.

Tiếu Huyên rất hưng phấn, lưu loát bao bọc hài tử, vừa định quay đầu lại báo tin vui, chỉ nghe "Binh" một tiếng, Quân Doanh Liệt háp hối nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch, im lặng, không hề có tiếng động.

Máu trên ngực cuộn trào mãnh liệt, khiến Tiếu Huyên đau đớn.

"Quân Doanh Liệt!" Tiếu Huyên hét to một tiếng.

Nhưng có không ai trả lời hắn.

Bên ngoài mưa sa gió giật, tiếng sấm rền vang, chợt một tia chớp xẹt qua, cắt ngang bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro