Tây Song Trúc (Edit: Gấu + Raph)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Tây Song Trúc – nghĩa là: Trúc mọc ở cửa Tây

Tác giả: Thập Cửu Dao (十九瑶)

Editor/Beta: Gấu + Raph

Thể loại: Tiên ma thần quái, cổ trang, nhân x yêu, sinh tử, ấm áp/ngược luyến tàn tâm, HE kết thúc viên mãn.

.

.

.

Chương 42: Kết thúc

Bùn nước cuồn cuộn, cuốn trôi lẫn cả những rơm rác cùng cát sỏi từ hai bên núi xuống. Bốn vó tuấn mã không dính nước, dẫm lên bùn đất, càng tới nơi rừng sâu, đường đi càng thêm hiểm trở.

Lục Hoàn Thành không khoác áo tơi, vất vả đi tới cửa viện, quần áo bên ngoài đều đã ướt sũng.

Y tung người xuống ngựa, đang muốn tự tay đẩy cửa, lòng bàn tay lại chạm phải gai dằm ẩm ướt, động tác bỗng nhiên dừng lại, đi bộ về phía trước.

Lúc lên dường, trong lòng y chỉ có một ý niệm – muốn gặp Yến Sâm. Mà đến phút chót, khoảng cách chỉ còn một ngưỡng cửa, y lại phiền muộn bứt rứt, hàng nghìn hàng vạn suy đoán xông vào đầu, rối bời như một đám cỏ dại dây leo rậm rạp, che phủ trước ao đầm, khiến trái tim sợ hãi, không dám mạo hiểm bước vào.

Lục Hoàn Thành muốn nhìn thấy Yến Sâm bình yên vô sự.

Mặt ủ mày chau, bày ra dáng vẻ ủy khuất, không vui mà tóm chăn vùi đầu giường, miệng lảm nhảm không ngừng, trách y, mắng y, nguyền rủa y. Nhìn thấy người đến cũng không thèm ra đón, hờn dỗi chui đầu trong chăn nệm, sống chết không chịu ló ra. Bị cưỡng ép ôm vào lồng ngực, liền dùng hết khí lực hung hăng đấm đá, nói y bỏ lại hắn lẻ loi một mình trọn năm ngày, cũng không chịu tự mình đến thăm.

Không có nước, không có nắng ấm, nhưng thần thái Yến Sâm vẫn sáng láng.

Cái gì mà cây cỏ thành tinh, thì ra đều là hiểu lầm hoang đường.

Nếu là như thế, y sẽ vui vẻ đến phát khóc, tùy ý để Yến Sâm phát tiết thù hằn. Dày vò qua lại xong, lập tức cúi đầu, hạ giọng nhận sai mà khẩn cầu đưa hắn về nhà. Từ giờ trở đi hiềm khích tiêu tan, y sẽ nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà sủng ái, dùng cả đời bù đắp năm ngày lạnh nhạt này.

Thế nhưng một chút hy vọng này... lại mong manh tựa như ảo tưởng.

Phía sau viện môn, hơn phân nửa cây cỏ đã héo úa, ủ rũ, thân mình cuộn lại, cánh hoa nhăn nheo. Năm ngày khô cằn hòa lo lắng, cướp hết đi sinh lực tràn trề của thiếu niên, càng xác thực, đích thị là cây cỏ thành tinh. Tội danh giết người như ván đã đóng thuyền, không dễ gì lật lại. Y băng qua nửa thành thị, băng qua cả vùng ngoại ô lụt lội, liều lĩnh chạy tới nơi này, ngoại trừ nhìn thấy một thiếu niên sắp chết, còn có thể làm gì?

Cái gì cũng không làm được.

Thị phi đúng sai, tâm mang gương sáng. Dù cho tình xưa khó quên, y cũng không thể nào phụ lòng mẫu thân, khoan dung mà tha chết cho Yến Sâm.

Khoảnh khắc nháy mắt cửa đẩy ra, ý thức Lục Hoàn Thành cuối cùng cũng thanh tỉnh, lần này ly biệt, cũng là tiễn biệt, chẳng thể cứu rỗi, giúp cho Yến Sâm quay về quãng thời gian bên nhau – chết là hết, rút đao chặn dòng, muốn ngăn nước cũng chỉ là hoài công.

Y có yêu thương Yến Sâm nhiều hơn nữa, cũng không giữ được.

Không chút ý nghĩa.

Gian khổ gấp gáp bôn ba đến tận đây.... Không chút ý nghĩa.

Lục Hoàn Thành mê man đứng trước cửa, ngón tay hơi cong, liền lùi bước rời đi. Đúng lúc này, trong viện đột nhiên truyền ra một tiếng kêu gào thống khổ, sợ hãi đến mức khiến người ta không đành lòng nghe tiếp.

Cánh tay cả kinh run run, năm ngón tay theo tiếng kêu liền chậm chạp dùng sức đẩy cửa gỗ.

Lục Hoàn Thành cho tới bây giờ cũng không hề biết, giọng nói mềm mại như tơ của Yến Sâm cũng có thể trở nên sắc như thế, tựa như một cây châm nhọn hoắt, xuyên qua tiếng mưa rơi ào ào làm tê dại màng nhĩ, đâm thẳng vào sâu trong cõi lòng, đau thương buồn bã mà run rẩy, thảm thiết mà khóc than, mỗi một tiếng đều đầy ắp tuyệt vọng, khiến người ta đau đớn đến thắt gan thắt ruột.

Cửa viện im lìm, để lại cho Lục Hoàn Thành tầm nhìn hơn một thước. Qua màn mưa mờ mịt, tầm mắt y dừng lại ở cánh cửa hẹp dưới mái hiên.

Thân ảnh Yến Sâm mơ hồ mà gầy yếu, giống như một pho tượng đất sắp bị tan chảy.

Mưa to ngấm xuống đất bùn, hiện lên một lớp bùn nhão đục ngầu.

Yến Sâm muốn nước ối phá sớm một chút, liền cố gắng vịn tường đứng dậy, muốn trở vào trong nhà sinh nở, không ngờ mới chỉ đi một bước, đầu gối như nhũn ra, cả người nhào vào trong nước bùn, bắn lên khiến toàn thân dơ bẩn. Áo trắng nhiễm bùn vàng, biến thành một pho tượng phật nhỏ trong ngôi miếu đổ nát, ầm ầm đổ xuống, bị nước bẩn ăn mòn sinh mệnh.

Ngã một cú nặng khiến đầu gối bị thương, Yến Sâm lại không dậy nổi, vặn vèo quỳ rạp trong khu đất ruộng. Nước mưa vô tình tưới xuống đỉnh đầu, dội cả toàn thân.

Hắn cúi đầu, đứt quãng rên rỉ.

Từ lúc nước ối phá, lực co thắt trong bụng càng rõ ràng hơn. Yến Sâm vẫn là thiếu niên chưa trưởng thành, khung xương nhỏ hẹp, không thích hợp sinh sản. Đầu Duẩn Nhi xuống thấp, đột nhiên kẹt lại đó, không có chỗ rúc. Căng đau giữa đùi càng kịch liệt, mỗi đoạn xương đều phải chống đỡ đến cực hạn, lúc bị đau bụng sinh buộc phải dùng sức rặn xuống, thậm chí còn nghe được nho nhỏ tiếng xương nứt vỡ.

Yến Sâm trước đây đã quen cắn răng chịu đựng, thế nhưng đau đến mức này, cho dù cắn nát hàm răng cũng vô dụng. Hắn thê lương kêu thảm, hận thân thể mình không tốt, lúc đau đớn lên đến cực điểm, trên mặt đều là lệ nóng.

Duẩn Nhi không sinh được, lại đau từng cơn không chịu dừng.

Yến Sâm ở trong tuyệt cảnh chịu khổ nhiều lần, khí lực khô cạn, hai cánh tay mềm nhũn, thân thể không nhịn được hướng về phía trước lắc lư, cuối cùng vầng trán chạm đất, biến thành tư thế dập đầu, quỳ trong bùn đất.

Một giọt máu lặng lẽ chảy xuống giữa đùi, theo bắp đùi chảy xuống đầu gối. Từng giọt từng giọt, không chịu ngừng lại, càng chảy càng nhanh, tích tụ thành một sợi máu vặn vẹo, hợp thành vũng máu nho nhỏ dưới đầu gối.

Rơi xuống cùng với huyết, còn có một lá trúc xanh.

Nó lìa khỏi cành, từ trên không phiêu đãng, nhẹ nhàng rơi xuống vũng máu. Sau đó, bên cạnh liên tiếp rơi xuống hai ba lá trúc, tạo thành một mảnh xanh ngắt trong vũng máu, đường vân trên gân lá bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Ý thức Yến Sâm bắt đầu tan rã.

Hắn ngửi thấy mùi chết chóc đang tới gần, dần dần bao phủ toàn thân.

Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng trục cửa gỗ khẽ xoay chuyển.

Kẽo cà, kẽo kẹt.

Mưa lớn át đi tất cả âm thanh trên thế gian, Yến Sâm đắm chìm trong cơn đau bụng sinh, vốn sẽ không chú ý tới, nhưng chẳng biết tại sao, hắn nghe thấy âm thanh này vô cùng rõ ràng, khí lực toàn thân đều hướng tới cánh tay, khởi động thân thể run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện.

Lệ còn nóng hổi nơi viền mắt, trong tầm nhìn tràn ngập hơi nước, cái gì cũng thành mơ hồ.

Nhưng hắn biết, bóng người kia là Lục Hoàn Thành.

Lục Hoàn Thành tới đón hắn.

Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng đôi mắt hơi khép lại, Lục Hoàn Thành liền biến mất không thấy đâu.

Tâm tình chất chứa đã lâu giờ phút này chợt vỡ òa, Yến Sâm cực kì ủy khuất, nhớ tới ban đêm bị bỏ lại không người để ý, nhớ tới lúc đau bụng đến không còn tôn nghiêm, bất chợt không kìm được nước mắt, lệ nóng hổi thi nhau trào ra, thiêu đốt đến đau đớn.

"Hoàn Thành, Hoàn Thành..."

Hắn gian nan rời đầu gối mà bò về phía trước từng tấc một. Máu tươi chảy ra càng nhanh, hóa thành một con suối lúc đầu xuân, bỗng nhiên tuôn thành dòng lớn, tí tách rơi xuống bùn vàng, đỏ thẫm đến chói mắt.

"Hoàn Thành, ngươi mau cứu ta... Mang ta trở về...."

Hoàn Thành, con của chúng ta muốn xuất thế rồi.

Ngươi đưa ta trở về đi, ta cái gì cũng không cần – không cần danh phận phu thê, không cần danh dự, cũng không cần ngươi yêu thương ta như xưa. Ngươi không cần nói chuyện với ta, càng không cần đối mặt với ta, cứ coi ta như một cây trúc không linh hồn, mang ta về nhà đi. Trong trúc đình còn một vùng đất cho ta cư ngụ, ta sẽ ngoan ngoãn đợi ở đó, từ nay về sau xa rời nhân gian, cũng không biến ra nhân thân nữa, tựa như ba trăm năm trước, âm thầm làm một cây trúc.

Nếu ngươi tới, ta liền nhắm mắt lại, sẽ không nhìn ngươi, không làm phiền ngươi, cũng dạy Duẩn Nhi thật tốt, để nó đi theo ta, cả đời bám trong thân trúc, làm một hài tử nhu thuận an tĩnh.

Từ khi sinh ra đến khi chết đi, trừ ngươi ra, trên đời sẽ không có ai biết đến sự tồn tại của ta và Duẩn Nhi.

Nếu như thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, như người dưng nước lã, ngay cả Lục trạch cũng không cho chúng ta ở, ngươi hãy dời cây trúc ra bên ngoài. Cây trúc từ nhỏ mệnh lớn, dễ nuôi dễ sống, một mảnh đất không quá cằn cỗi, một chút ánh mặt trời, một chút nước... là đủ rồi.

Phần bụng kịch liệt xao động, Duẩn Nhi như phát điên, cuồng nộ làm ầm đạp lên xương hông hắn, không màng tất thảy mà chui ra ngoài.

Nó là một hài tử dồi dào linh khí, biết mình và cha sắp không còn cơ hội, cọng rơm cứu mạng cuối cùng là đặt trên người nó, chỉ khi xuất thế trước mặt phụ thân, phát ra tiếng khóc trong trẻo hữu lực, mới có thể giữ lại bước chân rời đi của y.

Duẩn Nhi còn nhỏ, còn có cả đời để sống, không muốn sớm như vậy đã phơi thây nơi sơn dã, bị nước mưa cùng bùn đất đắp thành một ngôi mộ.

Nó nóng nảy, hai chân dùng sức quẫy đạp, liền thúc vào bụng cha. Yến Sâm chỉ cảm thấy thắt lưng co rút, bụng suýt nữa vỡ nát, cả người té nghiêng vào trong bùn, người lật tới lật lui, tựa như mặt trời chói chang tàn ác chiếu lên một chú cá sắp chết.

Lục Hoàn Thành đứng ngoài cửa, mỗi khối xương đều cứng ngắc không thể di dịch, hai chân như bị xích lại, không cách nào vượt qua cánh cửa, đến gần thiếu niên đang chật vật giãy dụa kia.

Vừa rồi lúc Yến Sâm ngẩng đầu, lộ ra gò má teo tóp, gương mặt ảm đạm tuyệt vọng, y gần như không nhận ra.

May mắn sắc trời u ám, rừng rậm che khuất bầu trời, còn dư lại chẳng được bao nhiêu sáng. May mắn mưa rơi nặng hạt, đem từng cơn từng cơn mưa tạt vào ánh mắt, khiến hình ảnh cực kì bi thảm của người kia chỉ hiện ra mơ hồ.

Lục Hoàn Thành không nhìn thấy rõ, cũng không muốn thấy rõ.

Y chỉ biết A Sâm xinh đẹp của y, vĩnh viễn không nên sa sút thành bộ dáng này.

...Đủ rồi.

Y tự cho là mình nhân từ, căn bản không thể đổi lấy một kết cục tốt đẹp.

Dăm ba ngày, con mẹ nó dăm ba ngày!

Ban đầu nếu như một xẻng xúc xuống, đào ra đoạn rễ vụn, ném vào lửa thiêu rụi, trực tiếp dùng mạng đền mạng, từ nay về sau y cùng Yến Sâm thanh toán xong ân oán, hồn phách cùng quên đi, Yến Sâm không nợ y, y cũng không thiếu Yến Sâm, vẫn tốt hơn hôm nay muốn chết không xong, chịu đủ dằn vặt.

Sân viện tan hoang, Yến Sâm đang thống khổ vạn phần gọi y. Mưa lớn át đi tiếng khóc nức nở, nghe không chân thực, có lẽ là trước lúc sinh mệnh tiêu vong mà kể lể khóc than, hận y không lưu một đường sống, cũng không chịu cho hắn thoải mái một lần.

Lục Hoàn Thành không dám lắng nghe. Y từng bước lùi về phía sau, đem tất cả hèn nhát không dám đối mặt kia ném vào màn mưa, xoay người nắm cương lên ngựa, rời khỏi mảnh rừng này.

Y biết mình nên làm gì – y nợ Yến Sâm một lần quyết định dứt khoát.

---

Chương 43: Sinh hạ

Trong nháy mắt Lục Hoàn Thành rời đi, Yến Sâm liền bất tỉnh trong mưa.

Hắn ôm bụng lăn lộn, trước mắt đã biến thành màu đen, có điều ý thức vẫn cố chấp chưa chịu tản đi, còn tỉnh, tai vẫn có thể lắng nghe, chờ ngóng được tiếng bước chân Lục Hoàn Thành tới gần, chờ Lục Hoàn Thành đau lòng gọi hắn "A Sâm", thế nhưng cuối cùng nghe được, chỉ là một tiếng roi quất vun vút, một tiếng tuấn mã hý dài cao ngút rõ ràng.

Vậy nên, tia sáng duy nhất kia liền dập tắt.

Bóng tối bao trùm, thân thể giãy giụa của Yến Sâm bình tĩnh lại, ngủ say trên vũng nước đục ngầu. Mưa rơi dày đặc, tạo thành sóng gợn, từng vòng nhỏ chồng lên nhau. Máu đỏ thẫm theo đó tràn ra, thấm vào đất bùn, màu sắc mơ hồ phai đi. Chốc lát đã bị một đợt máu tiếp theo lần nữa nhuộm đỏ.

Sau nửa canh giờ, Yến Sâm giật mình tỉnh lại.

Ngực đau nhói, giống như bị kim châm vào tim, vết thương tuy nhỏ, không chảy máu, nhưng đau đớn rõ ràng là khó nhịn, khiến cả người run rẩy.

Hắn gấp gáp thở mạnh, đem chút linh tức sót lại gom vào lồng ngực, bảo vệ trái tim.

Nhưng cũng vô ích, không dịu đi được một chút đau nhức, đau đớn này tựa như không phải từ cơ thể, mà bắt nguồn từ nơi khác, tại một nơi nào đó hắn không sao đụng tới, phát sinh mà không cách nào cản ngăn.

Yến Sâm bị sự lo lắng trước nay chưa từng có bủa vây, dao găm kề trước yết hầu, kiếm chỉ lên trán, chỉ cách cái chết một lằn ranh. Nhưng hắn không rảnh để suy nghĩ, bởi sau khi tỉnh lại thì từng cơn đau mãnh liệt lại đánh tới. Xương hông khít chặt không có kẽ hở, chẳng chịu tách ra, đập không nứt, cùng với cái đầu nhỏ của Duẩn Nhi kẹt thành tử cục tiến thoái lưỡng nan, khiến người suy sụp, kêu thảm thiết không dừng, rơi vào tuyệt vọng không thấy đáy.

Nhịn qua một đợt, mồ hôi Yến Sâm đã đầm đìa.

Mười ngón tay trắng mịn, đưa lên trước mắt nhìn, dính đầy dịch thể ướt sũng, rõ ràng toàn là máu!

Hắn theo bản năng cúi người nhìn bụng, hai mắt trợn tròn, hơi thở bỗng chốc ngừng lại – cái bụng tròn trịa nhẹ nhàng động đậy, bên trên loang lổ máu. Mỗi một đường đều lan ra rất nhanh, như bị hàng trăm lưỡi dao mảnh đồng thời cứa ra một hố máu. Máu chảy tràn, thấm ướt y phục, mơ hồ lan thành một mảng lớn đỏ tươi thảm thiết.

Yến Sâm chăm chú nhìn bụng, thân thể càng thêm run rẩy mãnh liệt.

Không phải do đau đớn.

Hắn nhìn những vết cắt đan vào nhau, chồng chéo chằng chịt, cuối cùng trên bụng hiện ra một tấm tinh tượng bao quanh, phù chú thiên địa hợp nhất, máu me đầm đìa, trải đầy trên da.

Là huyết chú.

Đích thị là cái đêm gặp con báo đen kia, hắn suốt đêm chạy tới trúc đình, tự mình dùng máu tươi của Lục Hoàn Thành hạ xuống huyết chú này.

Mà lúc này đây, huyết chú bảo hộ kia – vỡ nát.

Huyết chú khắc chữ, bảo vệ tính mạng. Trong cả tòa nhà Lục gia, chỉ có một người thương tổn được hắn.

Giờ khắc này, Yến Sâm hoàn toàn hiểu rõ.

"Hoàn Thành, thì ra là ngươi.... thực sự không cần ta nữa.."

Hắn khẽ khàng nỉ non, nhẹ nhàng tựa như thủ thỉ, khóe môi hơi nhếch, bật cười tự giễu. Hắn đỡ thắt lưng, người từ từ ngửa ra sau, thuận thế nằm trở lại trong cơn mưa lớn, mở to mắt, không nhúc nhích nhìn về phía bầu trời bị ngọn cây che phủ, vẻ mặt như chết lặng.

Bàn tay phủ trên vòm bụng cao cao, gọi vài tiếng "Duẩn Nhi".

Cành lá trên đỉnh đầu, run rẩy trong mưa, rì rào vang động. Trước kia khi Yến Sâm còn là một cây trúc, cũng thường chọn lúc đêm khuya vắng người, cùng một cây trúc khác phe phẩy cành lá, phát ra tiếng huyên náo cực kì dễ nghe.

Trước kia, trước kia.

Đều là chuyện xưa trong quá khứ, đã từ... rất lâu rồi.

Đột nhiên Yến Sâm nức nở một tiếng, mu bàn tay nổi gân xanh, năm ngón níu chặt, lồng ngực gắng gượng nảy lên, thân thể kéo căng như cây cung, cả người há mồm trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ kinh ngạc rồi lại bình tĩnh.

Một thanh kiếm dài cắm thẳng vào ngực, đâm xuyên qua trái tim nơi linh khí hội tụ.

Hắn bị ném vào bóng tối vô cùng, yên tĩnh vô tận, thời gian ngừng trôi, ánh sáng tắt lịm, chỉ còn lại đau đớn. Thân thể trở thành một nắm thịt mềm run rẩy, bao quanh huyết quản cùng kinh mạch. Mũi kiếm cứng rắn mạnh mẽ đâm vỡ nó, máu thịt vẩy ra tứ phía, hóa thành một bãi tương hồ nát bấy.

Linh khí từ thân thể thoát ra vô cùng đau đớn, xuyên qua ba trăm năm dài đằng đẵng.

Ba trăm năm, mười vạn ngày, mỗi ngày chịu một ít, cũng thống khổ sống không bằng chết.

Bên trong trúc đình tại Lục trạch, một cây trúc xanh ầm ầm khuynh đảo.

Thân trúc mang theo rễ, một nửa bị kéo ra, một nửa còn sót lại cắm sâu trong bùn đất, hai bên lôi kéo, liền dứt khoát "đùng đùng" đứt đoạn, chỉ còn lại ngắn ngủn một chút, khó khăn lắm mới mắc lại được dưới đầu rễ. Bụi trúc non nhỏ gầy bên cạnh cũng không may mắn thoát được, theo cây trúc bị lôi ra khỏi đất, nghiêng ngả bên cạnh cây thanh trúc, thế nhưng vẫn gắn bó máu thịt.

Ngoại thành, trong sân nhỏ tại nơi sơn dã, thân thể Yến Sâm xụi lơ, sống lưng cùng thắt lưng ầm ầm đập xuống mặt đất, xương cốt nơi eo từng đốt từng đốt lỏng ra, tán loạn thành năm bảy mảnh. Bên ngoài xương cốt rạn vỡ, lan ra từng tấc, vang lên tiếng giòn giã, xương sống, xương sườn vỡ nát tan tành, hóa thành bột phấn, tan vào máu.

Thân thể Yến Sâm ngày càng mềm.

Lồng ngực chậm rãi xẹp đi, ép xuống hai lá phổi đến không thở nổi. Các khớp xương trên người đều bị rút hết, còn chừa lại một lớp da lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Nước mưa đập lên da không chút lưu tình, không còn xương sườn chống đỡ, lục phủ ngũ tạng bên trong cũng bị đập đến đau đớn.

Cái bụng vẫn to lớn như cũ, lại không còn co rút từng đợt.

Cơn co thắt mãnh liệt từng khiến Yến Sâm thất thanh thét chói tai đã không còn thấy nữa, đợi hồi lâu, phần bụng mới nửa mềm nửa cứng thắt lại một lần. Cảm giác yếu ớt đến đáng thương, bụng dưới đã không còn thấy lực chen đẩy.

Yến Sâm lâm vào tuyệt vọng cùng cực, nghẹn ngào khóc lớn: "Duẩn Nhi, xin lỗi con, ta không sinh được... Duẩn Nhi, xin lỗi..."

Từng luồng linh khí yên lặng tán đi, lá trúc rơi trên mặt nước càng nhiều. Thân thể này đã trở nên suy yếu tàn tạ, không còn chút khí lực nào có thể dùng. Yến Sâm thậm chí không biết, hô hấp trong ngực còn có thể duy trì bao lâu.

Vừa vặn lúc này, Duẩn Nhi bỗng nhiên cử động.

Từng đợt co rút trong bụng như có như không, đẩy nó xuống dũng đạo, chậm rãi di dịch, chốc lát đã trượt xuống miệng huyệt, lộ ra một ít tóc. Yến Sâm không thể tin nổi, tự tay đè xuống bụng, nơi kia liền sụp xuống, da bọc ngoài máu thịt, cảm giác mềm mại dị thường.

Đương nhiên...không còn xương khớp.

Đều đã nát bấy.

Hạ thân là một túi da kéo căng, bọc lấy thân thể nho nhỏ của Duẩn Nhi, chỉ cần dùng chút khí lực là có thể sinh ra.

Yến Sâm nhìn thấy hy vọng, thân thể rách nát bỗng nhiên tràn đầy khí lực.

Hắn đưa cùi chỏ đẩy nửa người trên, hít một hơi thật dài, theo cơn đau ập tới, cắn chặt hàm răng, liều mạng nín thở dùng sức. Thân thể hắn run lẩy bẩy, cái bụng đỏ ngầu thê thảm vì dùng sức mà phồng lên càng lớn, máu tươi ấm áp ứa ra ngoài vết cắt, chảy dọc xuống bên hông.

Máu chảy giữa hai đùi, Yến Sâm có thể nhìn thấy, nhưng hắn không để tâm. Thân thể rách nát làm thế nào cũng hết cách này, hắn sớm đã từ bỏ, hắn chỉ quan tâm Duẩn Nhi, một Duẩn Nhi khỏe mạnh, có thể khóc có thể cười.

Đầu nhỏ tròn vo trồi ra phân nửa, đen thùi lùi, trán chạm vào nước bùn lạnh lẽo như băng, chợt rụt lại, không muốn ra ngoài nữa.

"Con ngoan, đừng sợ, đừng sợ..."

Yến Sâm gấp gáp thở dốc, lòng bàn tay êm ái trấn an bụng cổ vũ nó: "Bên ngoài không lạnh chút nào, có cha ở đây, cha sẽ ôm con, không để con chịu lạnh... Duẩn Nhi ngoan, đừng sợ, ra đây... mau ra đây đi..."

Lại một cơn đau nữa ập tới, Yến Sâm ngửa cổ lên, cắn nát môi, tiếng kêu rên gắt gao nuốt xuống cuống họng, bức ra tiếng ngâm kìm nén. Miệng huyệt đằng đẵng đau đớn cuối cùng chống tới mức tận cùng, đột nhiên eo bỗng nhẹ bẫng, máu loãng mãnh liệt phun ra tung tóe, một thân thể tiểu anh nhi cuộn tròn liền rơi xuống giữa hai chân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro