Thanh Ảnh (Editor: Trang Kiều/Beta: Mều Chan, Raph)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Thanh Ảnh (清影)

Tác giả: Mặc Ngọc Phi Hoàng (墨玉飞蝗)

Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Thể loại: ôn nhu thuộc hạ công x băng sơn giáo chủ thụ, cường cường, sinh tử văn, yêu thầm (ám luyến), ngược tâm.

Chương 31: Tiểu Ảnh bắt đầu sinh

Lạc Thừa Ảnh nghiêng người tựa vào thành bể tắm thuốc, hai mắt khép hờ, nín thở ngưng thần, dùng mười năm công lực tu luyện Ngô Thiên Quyết mà y có dần dần đẩy ra. Thuốc này có tác dụng làm chậm lại quá trình vỡ ối, ngâm mình trong nước cũng khiến cho Lạc Thừa Ảnh khoan khoái không ít, dù vậy phần bụng nhô cao vẫn khiến y có đôi chút khó chịu. Đau bụng sinh lúc nặng lúc nhẹ, không hề có chút quy luật nào, y còn phải tập trung tinh thần chú ý tới hướng khí trong người, mỗi khi đau bụng, y theo bản năng lại mất tập trung, nội lực vừa mới ngưng tụ lại tán đi. Lặp lại đến năm sáu lần như vậy đều không thành công, Lạc Thừa Ảnh bắt đầu cảm thấy nhụt chí, dựa vào thành bồn, hai tay đặt lên bụng nghỉ ngơi trong chốc lát, hai chân gấp lại hơi mở ra, đau nhức ở sau lưng khiến hắn sắp không chịu nổi, cảm giác trướng đau không ngừng lan ra, từ ngực xuống và dần tản ra bốn phía xung quanh. Loại mệt mỏi cùng với đau xót này dần kéo tới gót chân, hơn nữa ba ngày trước đó quả thật đi lại nhiều, hai chân có chút phù thũng, hắn lo rằng mình ở đây không chống đỡ được bao lâu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chậm rãi xoay người, để bụng tì trên thành bể, sau đó hai tay chống lưng, thân người tiến về đằng trước, đưa phần bụng nặng nề kề giữa thân người và thạch bích bóng loáng.

"A...a..." Lạc Thừa Ảnh ăn đau cúi đầu rên rỉ, nhưng ít nhất làm như vậy có thể cố định được bụng, chí ít thời điểm cung lui mãnh liệt hắn có thể mượn lực trên thạch bích, không đến nỗi khiến bản thân phân tâm lần nữa.

Điều chỉnh tốt tư thế, Lạc Thừa Ảnh xuôi theo đan điền phát lực. Cảm thụ được một dòng nhiệt từ đỉnh đầu, đầu ngón tay xuất lực, thông qua các kinh mạch, thong thả vận hành trong thân thể. Dòng khí lưu chuyển rất chậm, Lạc Thừa Ảnh biết đó là do cơ thể mình, không thể tùy thời vận nội lực, nhưng hắn cũng không sốt ruột, nỗ lực tĩnh tâm ngưng thần. Luồng khí mỗi lần phân chia đều rất gian nan, mục đích không gì khác ngoài việc hướng tới đứa nhỏ trong bụng, mà dòng khí này mỗi khi đi tới bụng lại phân tán, Lạc Thừa Ảnh cũng phải theo đó phân tán sự chú ý. Do Ngô Thiên Quyết là môn võ chí dương, mà khi Lạc Thừa Ảnh mang thai đứa nhỏ toàn thân chí âm, bởi vậy, thân thể xảy ra sự xung đột vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng già néo đứt dây*, hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, đợi cho đến lúc đứa nhỏ sinh ra, chính là lúc toàn bộ âm khí chuyển thành công lực thuần dương.

Ước chừng một lúc sau, Lạc Thừa Ảnh đã dồn toàn bộ dòng nhiệt lưu về bụng của mình. Ngay lập tức, thai nhi trong bụng hắn không chịu nổi hắn dồn lực mạnh mẽ như vậy, liền bắt đầu đá mạnh.

"A.... A..." Lạc Thừa Ảnh một tay chống tường, cong thắt lưng, hai chân hơi khuỵu xuống, một tay run rẩy đỡ bụng, "Ư... Ưm..." Đứa trẻ đạp lung tung, dường như muốn thoát ra ngoài, giống như con ruồi mất đầu quẫy đạp lung tung trong bụng Lạc Thừa Ảnh, không hề hay biết phụ thân nó có chịu nổi hay không. Bụng càng ngày càng trướng, hắn đã đoán trước đứa trẻ không thoải mái sẽ đạp, trước kia đều như vậy, chẳng qua lần này... dữ dội hơn mà thôi. Lạc Thừa Ảnh tạm thời yên tâm, chỉ cần công lực vào bụng, sẽ không bị xói mòn, hiện tại điều hắn cần làm bây giờ là sinh hạ đứa nhỏ này, liền đại cáo công thành.

Có điều, sinh đứa nhỏ này ra, nói dễ hơn làm...

Cả người vô lực, Lạc Thừa Ảnh tựa vào cạnh bể, sờ chiếc bụng đã bắt đầu cứng lại, đứa nhỏ tuy rằng đạp rất khỏe, thế nhưng không có dấu hiệu đi xuống, bụng vẫn như trước nhô cao. Lạc Thừa Ảnh thở dài, có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Hài tử... Nhanh... Nhanh ra nào... Cha... sắp không chống đỡ được rồi..."

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, còn chưa tới một canh giờ, chưa thể ra khỏi dược dục trì, thế nhưng hắn đã không đứng nổi. Trong bụng đứa nhỏ quẫy đạp, hai dòng khí va chạm không chút lưu tình, hơn nữa còn không biết khi nào sẽ cung lui, thắt lưng giống như muốn gãy ra làm đôi... Dưới thân nước ối không ngừng trào ra, tuy nói dược dục có thể làm nước ối không bị mất quá nhiểu, nhưng xem ra, tình huống hiện tại không quá tốt. Một tay Lạc Thừa Ảnh run rẩy vòng ra đằng sau, sờ huyệt khẩu của mình, tức khắc lòng phát lạnh, mặt sau ngoại trừ việc có nước ối cùng với máu loãng chảy ra nên có chút ướt át ở bên ngoài, thì trên cơ bản không mở ra chút nào, nước ối đã vỡ một thời gian dài như vậy, thế nhưng lại không mở ra, làm sao có thể sinh...

"Hài tử, con... a... con, nhất định muốn gây sức ép cho cha sao... Ưm...a..." Lạc Thừa Ảnh không ngừng trấn an đứa nhỏ đang mạnh mẽ quẫy đạp này, hiện giờ cả người đều trướng đau, mệt mỏi, khiến hắn không còn phân biệt được nữa, trong bụng đứa trẻ gây sức ép, nhưng vẫn không chịu đi xuống. Xem ra, đúng là trước đó uống thuốc hoãn sinh quá nhiều, mới dẫn đến tình huống tiến thoái lưỡng nan như này.

Thời điểm sinh đứa nhỏ tiến thoái lưỡng nan, có thể nói là lúc đau đớn nhất...

Công lực thuần dương trong bụng dường như đang chiếm ưu thế, lực đạo của đứa nhỏ dần dần yếu đi, Lạc Thừa Ảnh trong lòng cả kinh, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, vốn là bình thường, thế nhưng nếu hiện tại đứa nhỏ không đạp nữa, vậy... Nghĩ đến đây, hắn bất chấp tất cả, vịn vào bể đứng lên bước tới chỗ cầu thang, hai chân dường như không còn là của mình, chạm xuống đất giống như giẫm lên bông, bậc thang cách đó rất gần, nhưng Lạc Thừa Ảnh làm sao cũng không thể bước tới.

"A...." Hé miệng thở phì phò, muốn dùng tay nhấc chân lên, nhưng lại có bụng cản trở, nên hắn không với tới. Cuối cùng chỉ đành ghé vào bậc thang, từng chút một đi lên. Liệu có ai biết, thân là giáo chủ Lạc Thừa Ảnh một tay che trời hiện giờ lại bị sinh nở tra tấn đến chật vật thê thảm như vậy.

Thật vất vả mới lên được, dưới chân trơn trượt, cả người liền khụy xuống, Lạc Thừa Ảnh theo bản năng ôm bụng, nghiêng người ngã xuống đất, bụng vẫn bị mạnh mẽ va chạm làm chấn động một chút.

"A...Ưm..." Hắn cau mày, hai tay ôm bụng, cố gắng đứng dậy. Hài tử trong bụng dường như rất bất mãn vì bị đụng phải, lại bắt đầu ầm ĩ.

"Ư..." Lạc Thừa Ảnh theo thói quen ấn bụng, lại nghĩ làm vậy không tốt cho đứa nhỏ, chỉ đành đổi thành nắm chặt tay, đứa nhỏ lại bắt đầu đạp, giống như là trừng phạt.

Trên bàn có nước và đồ ăn để hắn bổ sung thể lực. Lạc Thừa Ảnh chống người đi qua, nhấp một ngụm nước, cầm một miếng hoa quế cao, cắn hai miếng, trong ngực giống như bị đè nén, đều nôn ra hết. Bưng trà lên uống một ngụm đè xuống cảm giác buồn nôn này, cười khổ vuốt ve bụng đã cứng rắn: hài tử... khổ cho con rồi...

Vừa rồi ở trong bể có nước còn có thể thoải mái một chút, nhưng giờ... Lạc Thừa Ảnh nhìn giường phía trước, cả người bủn rủn vô lực, bây giờ người hắn như vậy, đi qua đó quả thực là gian nan... Một tay chống lên bàn, lúc này cung lui lại xuất hiện, "A... Ưm..." Lạc Thừa Ảnh há to miệng hô hấp, thắt lưng giống như gãy ra làm đôi vậy, thật khó chịu... Đột nhiên nghĩ tới Thanh Thương, thật muốn gặp y... Dù chỉ vừa mới tách ra, hiện tại lại nhớ y vô cùng, y luôn tại lúc hắn cảm thấy bất lực nhât kề bên cạnh giúp hắn, nhưng hiện giờ, không ai có thể giúp hắn hết...

Lúc đứng lên hai chân hắn run rẩy kịch liệt, hai tay đỡ bụng, thân mình hơi hướng về trước, Lạc Thừa Ảnh bắt đầu đi. Hắn quả thật là tự mình đi, xung quanh không có đồ vật nào có thể chống đỡ, Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể ôm bụng cố gắng đứng vững. Mỗi một bước đi đều phải dừng lại một lúc, có lúc cung lui kéo dài, lúc đó chỉ muốn đập đầu xuống dưới đất. Đau đớn thuyên giảm được một chút, thì cảm giác nóng như lửa đốt cùng với căng trướng trong bụng lại tới, vả lại đứa nhỏ quẫy đạp lung tung, cả người đều thoát lực. Trước không nghĩ tới, lần mang thai thứ mười này lại khó khăn tới vậy, chính vì không nghĩ tới, cho nên đúng là thực tế khác xa với lời đã nói.

"A... ưm..."

Cố gắng điều chỉnh tư thế, Lạc Thừa Ảnh tự tiếp lực cho bản thân, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, chân cũng bắt đầu cố gắng bước đi, lúc vịn tay vào thành giường, Lạc Thừa Ảnh giống như người tìm được cọng rơm cứu mạng, cả người ướt sũng, cố gắng đi qua. Hắn nắm lấy thành giường, sau đó nghiêng mình, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào đằng sau, nằm xuống, cố gắng duỗi hai chân, một loạt động tác đơn giản như vậy cũng khiến Lạc Thừa Ảnh mệt đến không còn chút khí lực nào, cũng may, cảm tạ ông trời, hắn cũng có thể nằm lên giường. Nghiêng đầu liền thấy, cũng không khỏi bị dọa, trên con đường hắn đi, con đường quanh co lòng vòng toàn là máu, lẫn với một ít chất lỏng trong suốt, đúng là nước ối đã vỡ chảy ra.

Hai chân tách ra, gấp lại, mở lớn hết sức, để đứa nhỏ đi ra. Thuận tay đem cái gối nhét vào nâng thắt lưng lên, nhưng tiếc rằng bụng rất nặng, cả người đều vô lực, làm thế nào cũng không nâng thắt lưng lên được.

"A... a!" Cố gắng vô ích, Lạc Thừa Ảnh nóng ruột, hét to một tiếng, mạnh mẽ bật dậy, nhanh chóng nhét đệm vào dưới thân, có chút xô lệch, nhưng vậy là tốt rồi. Hắn bật dậy đột ngột rồi lại thoát lực rơi xuống, đứa trẻ trong bụng cũng bị chấn động mà đạp hắn.

"A... a... "

Lúc này Lạc Thừa Ảnh chỉ có thể há miệng thở dốc, vì một lần cố gắng mà trả giá thật lớn. Hơi thở hòa hoãn đôi chút, Lạc Thừa Ảnh lại đưa tay ra sau dò xét huyệt khẩu của mình, vẫn như trước không có gì thay đổi. Giường đệm dưới thân bắt đầu có chút ẩm ướt, nếu nước ối trong bụng chảy hết, chỉ sợ là một xác hai mạng. Nhìn bụng mình cao cao không ngừng rung động, Lạc Thừa Ảnh không nghĩ ra chủ ý gì, làm sao bây giờ, ai đến nói cho hắn biết phải làm sao bây giờ... Huyệt khẩu không mở, dù hắn có nằm trên giường thêm một năm nữa, hắn cũng không thể sinh được...

Trong bụng có hai dòng nhiệt khí, đứa nhỏ muốn đi xuống thì khí tràng hỗn loạn, nên huyệt khẩu không mở ra, cho dù nhịn đau đi bộ, cũng không có gì tiến triển.

"A... ưm..."

Lạc Thừa Ảnh nằm trên giường nhịn đau, cũng phải đến một ngày. Lúc này huyệt khẩu đã mở được hai ngón, mặc dù so với mười ngón còn khá xa, nhưng ít nhất cũng tốt hơn phải không? Nhưng Lạc Thừa Ảnh lo rằng, nếu như nước ối chảy hết mà hắn vẫn chưa sinh, hắn cùng đứa nhỏ chỉ có nước đều phải bỏ mạng.

"Ưm..."

Nghẹn một hơi cố gắng nâng người dậy, cố gắng dồn lực đẩy đứa nhỏ xuống như những lần sinh trước, hy vọng đứa nhỏ có thể vào sản đạo, cố gắng nửa ngày, cuối cùng đều tốn công vô ích, thật vất vả mới tích góp được chút thể lực giờ đều mất hết.

"Thanh Thương... A...a... Cứu ta... Giúp ta..."

Rõ ràng biết sẽ chẳng có ai đến giúp hắn, thế nhưng vẫn không nhịn được mà kêu tên người ấy, giống như chỉ cần làm như vậy là sẽ có thêm sức lực.

"Đau... Thật khó chịu... A Thanh... Thanh Thương..."

"A... không được... Không, không sinh được... Ưm... không được... Thanh Thương... A..."

Hắn loạn dùng sức, trong bụng cũng vậy, quậy phá ầm ĩ lung tung, lại không hề chui xuống sản đạo. Lạc Thừa Ảnh tay nắm chặt đệm, hai tay vô thức nắm chặt, hai chân không ngừng phát run, khó chịu không chịu nổi mà đạp loạn lên. Nếu như chỉ là cung lui đơn thuần, ít nhất có thể theo đó dùng sức sinh, nhưng hiện giờ cả người Lạc Thừa Ảnh đều bị gây sức ép, trong bụng trướng đau vô cùng khiến hắn không biết phải làm sao, không thể dùng sức, huống hồ, huyệt khẩu không mở đủ, có dùng lực cũng vô dụng. Lạc Thừa Ảnh hao tốn sức lực không gượng dậy nổi, thai cuối cùng này cho dù thời gian mang thai thuận lợi cũng chưa chắc đã sinh hạ bình an, vậy mà trong lúc mang thai cơ thể hắn nhiều lần bị hao tổn. Ngay cả những người mạnh nhất còn có thời điểm chống đỡ không được, huống chi là người đang mang thai, mà Lạc Thừa Ảnh so với người đang mang thai cũng khác biệt...

"A... A... Không... Không muốn... Thanh... Thanh Thương... Không muốn..."

Lạc Thừa Ảnh đã không biết thời gian trôi qua ra sao, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể vốn nặng nề nay lại trở nên nhẹ bẫng, sau đó trước mắt tối sầm xuống, rốt cuộc bóng tối bao phủ, cái gì cũng nhìn không thấy nữa...

Chương 32: Tiểu Thanh lần nữa hiển lộ thần dũng

Thanh Thương ở bên ngoài đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại liếc tới màn che bên cạnh, ba ngày sẽ tới nhanh thôi. Trong lòng lại không tránh khỏi một trận đau đớn.

Ba ngày, Lạc Thừa Ảnh một mình bên trong làm sao có thể vượt qua... Không biết bây giờ ra sao? Có thể nào khó sinh hay không? Lạc Thừa Ảnh có gặp phải nguy hiểm gì hay không?

Sự hoài nghi cùng lo lắng cứ thi nhau kéo tới trong đầu Thanh Thương, cái trước còn chưa kịp suy nghĩ thì cái sau đã xuất hiện, thật sự khiến người ta đầu đau như muốn nứt ra.

Thật ra khi y đưa Lạc Thừa Ảnh vào phòng, y liền biết thai này của Lạc Thừa Ảnh nhất định sẽ khó sinh, vốn đã không dễ dàng, lại thêm tình trạng của Lạc Thừa Ảnh hiện giờ... Không ai so với y có thể rõ ràng hơn.

Thân thể Lạc Thừa Ảnh hiện giờ tựa như nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể khiến y không lo lắng. Nếu... nếu Lạc Thừa Ảnh thật sự xảy ra chuyện... Trong giáo quy có nhắc đến, nếu sau năm ngày mà giáo chủ không vượt qua, sẽ có người trong giáo tiến vào từ cửa sau sản thất. Hiện giờ đã sắp ba ngày, nếu lại chờ đến năm ngày, không thể, thật sự là không thể, nếu đợi đến ngày thứ năm, Lạc Thừa Ảnh sợ là...

Thanh Thương càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, cũng bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao mình không ở lại bên cạnh hắn, cái gì mà quy định rồi cấp bậc lễ nghĩa, nếu không có Lạc Thừa Ảnh, mọi thứ đều không còn ý nghĩa, vậy y còn gì phải băn khoăn nữa?

Nghĩ đến đây, Thanh Thương đứng bật dậy, mấy thị vệ gác cửa bên ngoài giật mình. Thanh Thương cũng không nhìn bọn họ, lập tức đi ra ngoài, với năng lực hiện giờ của y thì không thể mở được cửa đá trước mắt, nếu muốn đi vào, nhất định phải vào bằng cửa sau.

"Thanh Thương! Ngươi muốn làm gì!"

Hai thị vệ lập tức rút kiếm ra, giáo chủ sinh sản, làm cận vệ của giáo chủ phải một khắc không rời canh giữ ở ngoài cửa. Nhìn thấy sắc mặt Thanh Thương bất thường, bọn họ cũng có phần cảnh giác.

"Tránh ra!"

Thanh Thương không nhiều lời vô nghĩa, một chưởng tung ra đánh vào kiếm của một thị vệ, hai người đều cả kinh, thị vệ còn lại có ý định ngăn cản y, nhưng đã chậm.

Mắt thấy Thanh Thương thân thủ cực nhanh lướt qua người bọn họ, hai tay xuất chưởng về đằng trước, hai thị vệ kia không kịp phòng bị, đều trúng chiêu. Thanh Thương nhân lúc hai người không chú ý chạy đi. Đến lúc bọn họ đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng Thanh Thương.

Hai người bọn họ không nghĩ Thanh Thương sẽ thật sự ra tay. Một phần do bọn họ chủ quan không đề phòng mới khiến Thanh Thương bỏ chạy. Chỉ là bọn họ nghĩ không ra, Thanh Thương còn đang ổn, sao đột nhiên lại chạy, nên đành phải nhanh chóng bẩm báo với tứ đại trưởng lão đang ở ngoài điện.

Bốn đại trưởng lão, cùng với chín đại hộ pháp cùng các đường chủ đều ở ngoại điện, vừa nghe tin đều sợ hãi. Thời điểm quan trọng như vậy, Thanh Thương làm vậy là có ý gì? Lạc Long Uyên cũng có mặt ở đó, cũng là người duy nhất đoán được lý do y làm vậy. Thanh Thương chắc hẳn là lo lắng cho Lạc Thừa Ảnh, nên mới muốn vào sản thất. Nhưng làm vậy, Thanh Thương... sẽ phạm phải phải tội chết... Sự việc lần trước còn chưa xong, lần này lại... Có điều Long Uyên thì hắn có thể hiểu chứ. Xem ra y yêu Lạc Thừa Ảnh, yêu đến khảm vào tâm can rồi.

Sau khi suy nghĩ, Lạc Long Uyên quyết định không nói ra dự đoán của mình, chỉ muốn Thanh Thương có một cơ hội, hoặc có thể nói, là cơ hội cuối cùng.

Bốn trưởng lão lập tức phái người đi tìm, còn nhấn mạnh rằng nhất định phải tìm mọi ngóc ngách trong giáo. Quả thật nhiều người nhiều sức, không bao lâu, đã có người về báo, cửa sau sản thất có dấu hiệu bị động chạm, nhưng bởi giáo chủ đang trong quá trình sinh sản, nên không thể xem xét, có thể Thanh Thương đang ở bên trong.

Chìa khóa cửa sau sản thất do bốn đại trưởng lão cùng nhau quản lý, chỉ lấy ra khi cần, bình thường tuyệt đối không mở ra, nơi đó là thánh địa trong giáo, bình thường cũng sẽ không có ai đi vào. Bởi vậy, có thể chứng mình được suy đoán của bọn họ: Thanh Thương nhân lúc giáo chủ đang sinh sản đã tiến vào sản thất.

Việc này, theo như quy định trong giáo sẽ bị coi là không phù hợp, ý đồ mưu hại giáo chủ, sẽ bị dụng hình. Mọi người đều biết con người Thanh Thương, nghĩ đến việc y tự nguyện gánh vác việc đánh cắp Ngọc Lưu Ly, mấy năm gần đây đều rất chiếu cố giáo chủ, tuyệt đối không mang tâm địa xấu xa, huống chi, Thanh Thương từ nhỏ đã lớn lên trong thánh giáo, thông qua ngàn vạn tuyển chọn mới có thể làm cận vệ của giáo chủ cơ mà? Chính bởi vậy, lí do y hành động như vậy, quả thật không thể đoán ra.

Trong lòng mọi người lo lắng, nhất thời không đoán ra mục đích của Thanh Thương, Lạc Long Uyên đầu đầy mồ hôi, Lạc Thừa Ảnh vào sản thất đã được ba ngày chưa ra, Thanh Thương lại nháo như này, vậy... Đến cuối cùng nên làm thế nào...?

Biết được Thanh Thương không có mưu đồ mưu hại giáo chủ, cuối cùng bốn trưởng lão quyết định bình tĩnh quan sát tình hình, dù sao giáo chủ cũng đang trong sản thất, cũng không nên bị sự việc bên ngoài quấy nhiễu. Những người liên quan chia làm hai nhóm, một ở bên ngoài điện tiếp tục chờ đợi, một nhóm khác đi vào sản thất bằng cửa sau, tùy thời quan sát tình huống bên trong. Lạc Long Uyên cũng theo nhóm sau cùng tiến vào, dù sao cũng là tình huống đặc biệt, hắn thân là hộ pháp trong thánh giáo cũng có thể nói đỡ cho Thanh Thương vài lời.

Ý thức Lạc Thừa Ảnh đã sớm mơ hồ, hai mắt mông lung, khi thì nhìn thấy một chút ánh sáng, lúc lại thấy một mảng tối đen, không nhìn rõ cái gì. Hắn đã hôn mê vài lần, rồi bụng bị đau đến tỉnh. Thật ra Lạc Thừa Ảnh đã đau đến không còn cảm giác, chỉ biết cả người đều đau, đều khó chịu.

Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại, không cẩn thận va vào bụng, cả người đều kéo theo một hồi đau đớn. Hắn toàn thân đều là mồ hôi, dưới thân không ngừng trào ra mãu loãng cùng với nước ối hòa lẫn vào nhau. Lạc Thừa Ảnh cũng bị cảm giác dính dớp này làm khó chịu, cau mày không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi đây, nhưng vô ích. Các cơn co thắt ngày càng yếu dần, cảm giác trướng và dồn xuống cùng với dòng khí hỗn loạn ngày càng gia tăng. Đứa nhỏ trong bụng gây sức ép lâu như vậy còn chưa chịu ra ngoài dường như có vẻ nóng vội, chỉ có thể không ngừng đạp trong bụng, giống như muốn phá đi ra. Đầu óc hiện giờ Lạc Thừa Ảnh không còn tỉnh táo, chỉ tới lúc cơn co mới theo bản năng tách hai chân ra, hoặc khi đứa bé đạp nhiều, bụng đau đến không chịu được, mới dùng tay vỗ bụng, thậm chí co người ôm bụng ở trên giường.

Không thể cảm nhận được rõ ràng, nhân lúc không có cơn đau có thể thở ra một hơi, nhưng gây sức ép như vậy, sớm muộn cũng không chịu nổi.

Thời điểm khi Thanh Thương tiến vào, Lạc Thừa Ảnh không nhúc nhích nằm ở trên giường, xung quanh đều là nước ối cùng với máu loãng, bụng vẫn lớn như khi mang thai... Mùi máu tươi xộc tới, khiến Thanh Thương hoảng sợ, tiến lại gần, Lạc Thừa Ảnh không còn sức sống, đầu hắn cúi xuống, không nhìn rõ mặt. Thanh Thương sững sờ đứng đó, không thể nhấc chân bước tới. Y nghĩ, y tới chậm... Lúc ấy, ngoại trừ cả người y cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, y không còn cảm giác gì nữa. Lạc Thừa Ảnh ngay trước mắt y, còn mang trong bụng đứa nhỏ của bọn họ, nhưng, đã không còn nữa, sẽ không còn cùng y nói cười được nữa...

Cuối cùng vẫn tới chậm...

Thanh Thương thất thần bước tới trước giường, thật cẩn thận ôm lấy người nọ, thân thể vẫn ấm áp như vậy, nếu y đến sớm hơn một chút, sẽ không nhìn thấy kết cục như vậy. Nhẹ nhàng nâng đầu ôm vào trong ngực, Thanh Thương vẫn mỉm cười, nhưng nước mắt đã sớm chảy đầy trên khuôn mặt y.

"Thừa Ảnh, ta đến đây, ta đi cùng ngươi... Thừa Ảnh!"

Thanh Thương đang chạm vào khuôn mặt Lạc Thừa Ảnh, đột nhiên sợ hãi kêu lên, hắn vẫn còn thở! Hắn còn sống! Hắn còn sống...

"Thừa Ảnh! Tỉnh tỉnh! Ngươi mau tỉnh lại!"

Không biết có phải vừa rồi trải qua nỗi đau quá lớn, Thanh Thương lúc này tỉnh táo. Lạc Thừa Ảnh chưa chết, chỉ cần hắn không chết, mình nhất định sẽ không cho hắn rời đi!

Y biết Lạc Thừa Ảnh đau đến ngất đi, lúc này y liền tranh thủ, hai tay thay phiên nhau vỗ lên mặt, dù sao trước mắt cũng chỉ có biện pháp này có thể đánh thức hắn. Thai nhi trong bụng cũng đồng thời đá đá vài cái, động tác rất mạnh, Lạc Thừa Ảnh hừ một tiếng, miệng hơi hé, mắt cũng hơi mở ra.

Thanh Thương nhất thời mừng rỡ, "Thừa Ảnh! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại! Ngươi mau nhìn ta, mau nhìn ta một chút!"

Lạc Thừa Ảnh bị âm thanh ồn ào kia làm cho khó chịu, tiếp tục rên rỉ. Mở mắt nhìn Thanh Thương, rồi lại nhắm lại. Sau đó động đậy một chút, Thanh Thương sờ bụng hắn, xem ra cơn co lại tới.

"A. . . Đau. . ." Lạc Thừa Ảnh tiếp tục nỉ non , "Ách. . . Ân. . . Thanh, Thanh Thương. . . Đau. . ."

Thanh Thương ghé tai nghe tiếng hắn nói, đột nhiên trong lòng nhận ra, hắn gọi y, trong lúc hôn mê hắn gọi mình...

"Thừa Ảnh! Ta ở đây! Ngươi mở mắt ra xem! Ta đang ở ngay bên cạnh ngươi!" Thanh Thương nhân lúc này, ôm Lạc Thừa Ảnh vào lòng, không ngừng xoa mặt hắn, hy vọng hắn nhanh chóng khôi phục ý thức.

"Đau quá. . . Khó chịu. . . Đứa nhỏ... Không, không sinh được..."

Lạc Thừa Ảnh vô thức lên tiếng, tay lại đánh lên bụng vài cái, đau đớn khiến cả người hắn lại run rẩy. Thanh Thương vội vàng bắt lấy tay hắn, "Đừng đánh vào bụng, sẽ đau. Ngươi mở mắt nhìn ta xem, nhìn một cái thôi, ta là Thanh Thương mà..."

Thanh Thương nhắc lại không ngừng, Lạc Thừa Ảnh cuối cùng không chịu nổi âm thanh kia, hai mắt mờ hơi nước khẽ mở, chớp mắt, lại cố gắng mở to. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Thương, nhìn chăm chú thật lâu, giống như không nhận ra đây là ai.

"Thanh... Thanh Thương..." Lạc Thừa Ảnh giơ tay, muốn sờ mặt y, nhưng không đủ sức nên tay lại rơi xuống.

"Ta, ta là Thanh Thương..." Thanh Thương trong lòng xót xa, nước mắt lại nổi lên, không ngừng đáp lời, nhưng Lạc Thừa Ảnh như vậy, xem ra vẫn chưa thật sự tỉnh táo.

Lạc Thừa Ảnh nhìn y, bởi vì trong bụng đau đớn mà vặn mình. Thanh Thương vẫn không ngừng nói với với hắn, muốn gọi thần trí y quay về. Sau một hồi, đôi mắt vẫn còn mê mang của Lạc Thừa Ảnh đột nhiên sắc lại, cả kinh, theo bản năng đẩy Thanh Thương ra bên ngoài, Thanh Thương không phòng bị, hai tay buông lỏng, Lạc Thừa Ảnh trượt ra khỏi vòng tay y ngã xuống giường. "A..." Một tiếng kêu rên, khiến hai người đều tỉnh lại.

"Ngươi sao rồi?" Thanh Thương vội vàng đến dìu hắn, lại bị hắn gạt ra.

"Thanh Thương? Ngươi sao lại vào đây?" Lạc Thừa Ảnh thở dốc từng cơn, nhưng trong giọng nói tràn ngập trách cứ.

Thanh Thương biết lúc này Lạc Thừa Ảnh đã thật sự tỉnh, đột nhập sản thất là tội chết, y như thế nào lại không biết, nhưng giờ phút này, sống chết đối với y đã không còn quan trọng nữa, thời điểm lúc y nghĩ Lạc Thừa Ảnh đã chết, y mới phát hiện, thế giới này, đã không còn gì có ý nghĩa.

"Nếu ta không đến, chỉ sợ giáo chủ hiện giờ đã..."

Lạc Thừa Ảnh ngẩn người, cố gắng hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không nhớ ra được. Chỉ nhớ mình cố gắng lên giường, sau đó trong bụng rất khó chịu, chuyện về sau một chút cũng không nhớ được. Dùng sức lắc lắc đầu, cả người nặng nề căng trướng vẫn rất rõ ràng, Lạc Thừa Ảnh sờ bụng, vẫn như trước không thay đổi, xem ra, lần này hắn thật sự phải chết.

"Ngươi ra ngoài, đột nhập sản thất là tội chết." Lạc Thừa Ảnh lạnh lùng lên tiếng.

"Thuộc ha biết sẽ phải chết, nhưng thuộc hạ sẽ không ra ngoài."

"Đi ra ngoài!" Lạc Thừa Ảnh lúc này gần như là hét lên, bụng theo đó lại bắt đầu phát đau.

"Trừ khi giáo chủ giết thuộc hạ, nếu không thuộc ha sẽ không ra ngoài!" Thanh Thương lúc này nói lại.

"Ngươi!" Lạc Thừa Ảnh bị y chọc tức đến khó thở không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong bụng càng đau, hai tay ôm bụng, trong giọng nói mang theo thỉnh cầu, "Ngươi không nên ép ta..."

Hai người im lặng trong chốc lát, Thanh Thương thản nhiên nói: "Nếu giáo chủ không thể giết Thanh Thương, thì hãy để Thanh Thương giúp giáo chủ sinh đứa bé này."

Chương 33: Khó sinh kéo dài

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?!"

Mắt thấy Thanh Thương muốn tiến lại gần bên mình, tách hay chân ra, nâng thắt lưng lên, quan sát hạ thân hắn. Lạc Thừa Ảnh giật mình, theo bản năng tránh đi, ôm bụng lui về sau.

"Giáo chủ, thuộc hạ giúp ngài."

Thanh Thương không nhiều lời vô nghĩa, lần này, y phải cố gắng từng chút một giành lại sinh mệnh của Lạc Thừa Ảnh, y phải giúp Lạc Thừa Ảnh bình an.

"Xằng bậy! Ngươi... A... đi ra ngoài... Lạc Thừa Ảnh vô lực phản kháng, bị từng cơn đau trong bụng đánh úp, khiến mọi hành vi của hắn đều vô nghĩa.

Thanh Thương cũng không muốn nói lại hắn, dù sao hiện giờ chế trụ Lạc Thừa Ảnh cũng không phải việc khó.

Thanh Thương tuy rằng không hiểu gì về y dược, nhưng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cũng có không ít kinh nghiệm. Hơn nữa bình thường lo lắng cho Lạc Thừa Ảnh nên y tìm đọc sách về phương diện này khá nhiều, bây giờ xem ra cũng có ích. Huống chi, với tình trạng hiện giờ, nếu y không quyết đoán, Lạc Thừa Ảnh thật sự không cứu được.

Sản đạo Lạc Thừa Ảnh mở được bốn phân, nước ối đỡ ra ngoài khá nhiều, lượng máu chảy cũng lớn. Thanh Thương đặt tay lên bụng Lạc Thừa Ảnh kiểm tra vị trí thai nhi, đứa nhỏ hầu như không động đậy, do nước ối đã vỡ, đôi khi có thể thấy rõ động tác của đứa trẻ trong bụng.

Thanh Thương nhìn mà sợ hãi, nhưng hiện tại, y không còn biện pháp, tính mệnh Lạc Thừa Ảnh cùng đứa nhỉ đều ở trong tay y, y cũng chỉ có thể cố hết sức mình.

"A a... ưm... Ngươi, ngươi làm gì... a..."

Lạc Thừa Ảnh đột nhiên cảm thấy bụng đau, nhìn Thanh Thương, thấy tay đặt trên bụng mình, xoa bụng rồi ấn xuống. "Ngươi a... Dừng tay!... A... Đau quá..."

Nhất thời ngũ quan Lạc Thừa Ảnh vặn vẹo, theo mỗi động tác của Thanh Thương hắn ưỡn về phía trước, muốn giảm đi một chút đau đớn, nhưng chẳng hề có tác dụng. Muốn đem bàn tay của Thanh Thương biến mất, không nghĩ đến kết quả.

"Giáo chủ thứ tội, đứa nhỏ ở trên, nước ối lại vỡ nhiều, thuộc hạ cũng chỉ có thể làm như vậy, mới có thể khiến giáo chủ sinh hạ đứa nhỏ, xin ngài chịu đựng một chút..."

Thanh Thương cắn răng nói, khiến Lạc Thừa Ảnh chịu khổ như vậy, trong lòng y cũng đau muốn chết, may mắn, đây là lần cuối cùng, chỉ cần qua được, về sau Lạc Thừa Ảnh sẽ không còn phải chịu khổ nữa...

Nghĩ như vậy, lực đạo Thanh Thường càng mạnh. Y quỳ gối giữa hai chân Lạc Thừa Ảnh, khiến Lạc Thừa Ảnh không thể không tách hai chân ra, dần dần tăng sức lực, giống như muốn đem thai nhi trong bụng cố đẩy ra ngoài.

"Đừng... A – ưm — aa –! Đau... không muốn..." Một người bình thản như Lạc Thừa Ảnh cũng không chịu nổi loại tra tấn này, hai tay gắt gao nắm chặt lấy nêm giường, nặng nề di chuyển thân mình, muốn trở mình ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng như chì, cả người vô lực, hơn nữa có Thanh Thương áp chế, chỉ có thể ở trên giường không ngừng giãy dụa.

"Dừng tay... A..." Khí lực Lạc Thừa Ảnh dần dần yếu đuối, âm thanh dường như mang theo tiếng nức nở, "Xin ngươi... A... Dừng tay... Đau quá..."

Động tác của Thanh Thương nhất thời ngừng lại, Lạc Thừa Ảnh cầu xin y... Đây lầ thống khổ đến thế nào, mới khiến Lạc Thừa Ảnh mở miệng cầu xin y... Nhân lúc Thanh Thương dừng lại, hai tay Lạc Thừa Ảnh vội đỡ một bên hông, giống con cá mắc cạn không ngừng hít thở. "A... A —-! Ưm... ư..."

Vừa mới tạm dừng không lâu, Lạc Thừa Ảnh lại đột nhiên nhăn mày, hai tay ôm chặt lấy bụng, Thanh Thương sờ bụng hắn, bụng bỗng nhiên cứng lại, cơn co thắt mạnh lên, xem ra cố gắng vừa rồi có thể kích thích cơn co, như vậy, áp bụng đúng là phương pháp hiệu quả. Nhìn thấy gương mặt như sắp khóc của Lạc Thừa Ảnh, thật sự khiến y không còn muốn ép hắn, thế nhưng hiện tại đúng là một cơ hội tốt...

Thanh Thương quyết tâm, hai tay đặt lên bụng.

"Giáo chủ, mau nương theo lực dùng sức, đẩy đứa nhỏ xuống!" Vừa dứt lời, hai tay lại đặt lên bụng Lạc Thừa Ảnh một lần nữa, theo lực co đẩy xuống.

"A—-!" Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, ưỡn người về phía trước, giữa chừng đột nhiên ngừng lại, nhất thời không kêu ra tiếng nữa, chỉ có thể há miệng trợn mắt nhìn về phía trước. Thanh Thương quyết định không nhìn hắn, tiếp tục hành động. "Giáo chủ mau dùng sức! Đứa nhỏ rất nhanh sẽ đi xuống!"

Lạc Thừa Ảnh lại ngã xuống giường, hắn dường như không nghe thấy Thanh Thương nói, cả người kiệt sức không biết dùng sức như thế nào: "Không... Đừng... Đau..."

"Giáo chủ! Xin ngươi... Xin ngươi mau dùng sức!" Thanh Thương nhìn bộ dạng muốn từ bỏ của Lạc Thừa Ảnh, trong lòng sốt ruột, vất vả lắm mới có cơ may, nghĩ đến sản khẩu mới mở có bốn phân, Lạc Thừa Ảnh không thể buông tha dễ dàng như vậy được.

"Giáo chủ, chỉ cần ngươi dùng sức, đứa nhỏ nhất định có thể ra đời, hãy tin ta!" Nói xong tay y lại dùng lực, nhưng lần này ngay hắn cả sức lực để kêu cũng không có, đầu trên gối khẽ di động, khuôn mặt mất đi huyết sắc, miệng thì thào gì đó, bị cơn đau đột nhiên đánh úp khiến hắn khẽ ưỡn người, không còn chống cự nữa.

Như vậy không được... Thanh Thương có chút nản lòng.

Xuống giường, quỳ bên cạnh Lạc Thừa Ảnh, ghé tai hắn, ngữ điệu cầu xin, "Giáo chủ, đừng bỏ cuộc... Đứa nhỏ nhất định có thể sinh ra, người hãy nương theo cơn đau dùng sức, nhất định có thể, có được không? Vẫn còn hy vọng, nhất định đừng bỏ cuộc, Thanh Thương cầu xin ngươi..."

Lạc Thừa Ảnh quay đầu, nhìn y cười cười, nụ cười kia giống như muốn nói cho y biết, không còn cơ hội rồi, "Không sao... Nếu có sự giúp đỡ của người khác, làm sao có thể luyện thành Ngô Thiên Quyết..."

Thanh Thương cười lạnh một tiếng, đã như vậy rồi mà hắn vẫn còn suy nghĩ đến võ công sao... Thần sắc y thay đổi, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Thừa Ảnh: "Ta chỉ cần ngươi còn sống, còn chuyện khác, ta mặc kệ."

Lạc Thừa Ảnh cả người chấn động, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác khiếp sợ cùng vui sướng bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, "Thân là giáo chủ có thể nào không có Ngô Thiên Quyết, ta sống còn có ích gì..."

Thanh Thương sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên, giống như đưa ra quyết định, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ trong giày, Lạc Thừa Ảnh hoảng sợ: "Ngươi..."

Thanh Thương cười nhạt, "Nếu ngươi phải chết, ta cùng ngươi. Chỉ cần hiện tại ngươi nói một câu, hai chúng ta mỗi người một đao, không cần phải chịu tội này nữa..."

Lạc Thừa Ảnh ngây ngẩn cả người. Hắn biết Thanh Thương bình thường làm việc có chút xúc động, thế nhưng lại rút ra chủy thủ trước mặt hắn, bình tĩnh nói với hắn, "Ta chết cùng ngươi", không giống như đang xúc động. Y yêu mình đến vậy sao...

Lạc Thừa Ảnh nhìn sang nơi khác, không dám nhìn y, hắn phát hiện, mình không chịu nổi bị y hấp dẫn, bản thân đối với y đã không còn sức chống cự...

"Chẳng lẽ chuyện ngươi đáp ứng ta ngươi đã quên rồi sao?"

Lạc Thừa Ảnh ôm bụng, ngước mắt lên, ta nói rồi, không được tìm cái chết.

"Hz..." Thanh Thương cười khổ, "Cho đến giờ, thuộc hạ chỉ làm trái mệnh lệnh của giáo chủ. Nếu giáo chủ phải trừng phạt thuộc hạ, chờ đến khi xuống âm tào địa phủ, rồi ngài có thể trị tội thuộc hạ..."

"Ngươi..." Lạc Thừa Ảnh vừa muốn nói chuyện, hai tay ôm bụng gắt gao, một cơn co thắt lại tới.

"Hô... hô... A..."

Lần co thắt này có vẻ kéo dài khá lâu, Lạc Thừa Ảnh vẫn chờ như trước, nhưng vẫn không đợi được. Thân mình vẫn ưỡn về phía trước, ngồi dậy không được nằm xuống cũng không được, đau quá...

Hắn chờ Thanh Thương lại đây, nhưng Thanh Thương vẫn đứng đó không nhúc nhích, sau đó, chậm rãi mở miệng: "Ta sai rồi, hiện tại chúng ta là ba người, còn có đứa nhỏ sắp sinh này, chỉ cần giáo chủ ra lệnh một tiếng, thuộc hạ sẽ đưa ba người chúng ta cùng đi."

Lạc Tha Ảnh bị cơn co tra tấn, nghe y nói như vậy, đau đớn trong bụng còn chưa lui, trong đầu bỗng nhiên "Ông" một tiếng, thể hồ quán đỉnh (trí tuệ khai sáng), đứa nhỏ... còn có đứa nhỏ...

Hai tay ôm bụng, đứa trẻ ở bên trong, khổ cực mang thai lâu như vậy, mười tháng trôi qua, trải qua nhiều kiếp nạn như vậy vẫn kiên cường lớn lên, hiện tại, chính mình hiện giờ đã muốn bỏ cuộc, nhưng đứa nhỏ này vẫn muốn đi ra.

Đứa nhỏ đó vẫn ở trong bụng chưa thấy ánh sáng, chưa kịp nhìn thế giới này, chẳng lẽ hiện tại, y lại có thể giết đứa nhỏ ngay khi nó sắp chào đời sao? Trải qua lần áp bụng vừa rồi của Thanh Thương, đứa nhỏ đã dần đi xuống dưới, đến nước này, hắn lại có thể chặt đứt đường sống của nó hay sao?

Hắn làm sao đủ tư cách để làm phụ thân cơ chứ?

Hơn nữa... Nếu như không cố gắng... Nam nhân này sẽ thất vọng. Vì hắn, y đã đánh đổi quá nhiều... Giống như lời Thanh Thương đã nói, nếu hôm nay không có y, chỉ sợ mình cùng với đứa nhỏ đã mất mạng, hiện giờ rốt cuộc cũng có chút hi vọng, mình lại muốn bỏ cuộc hay sao... Nếu mình chết, đứa nhỏ cũng không còn, Thanh Thương... y cũng sẽ chết...

"Thuộc hạ xin hỏi giáo chủ một câu, giết Thanh Thương, giáo chủ sẽ không đau lòng sao?"

"Thừa Ảnh, trong lòng ngươi liệu có ai có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy hay không?"

Từng lời Lạc Long Uyên nói lúc trước bỗng nhiên bật ra trong đầu hắn, Lạc Thừa Ảnh trong lòng cả kinh, sửng sốt một hồi, sau đó ôm chặt bụng, nhìn Thanh Thương, "Thanh Thương, mau... giúp ta... áp bụng... Ta phải... sinh..."

Thanh Thương giống như được cởi bỏ trói buộc, xoay lại người hắn, chỉ cần Lạc Thừa Ảnh thông suốt, là mọi việc có hy vọng.

"Giáo chủ, thuộc hạ bắt đầu."

Lạc Thừa Ảnh gật đầu, cắn chặt ga giường trong miệng. Hai tay Thanh Thương run rẩy đặt trên bụng Lạc Thừa Ảnh, ấn một hơi, cùng với cơn co, mạnh mẽ áp xuống.
Lần này Lạc Thừa Ảnh không lên tiếng nữa, chỉ cắn chặt lấy miếng vải trong miệng, mắt mở to, trên trán nổi đầy gân xanh.

"A... ha... ha..."

Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng, Thanh Thương làm như mình không nghe thấy cũng như không nhìn thấy gì, chỉ chăm chú áp bụng cho Lạc Thừa Ảnh. Áp một lúc rồi lại nghỉ một chút, cứ lặp lại như vậy. Hai người đều quên đi thời gian, cho đến khi bụng Lạc Thừa Ảnh dần đi xuống, đã qua hai canh giờ.

Lạc Thừa Ảnh há miệng thở dốc, ngay cả miếng vải trong miệng cũng không còn sức lấy ra nữa, hắn mơ hồ nói: "Đứa nhỏ... xuống, xuống dưới..." Hắn cảm nhận rõ ràng đứa nhỏ cường ngạnh bị đẩy xuống, hiện giờ đứa trẻ đó đang kẹt ở xương hông, khiến hắn không thể không mở rộng chân ra.

Thanh Thương nhìn bụng của hắn, hình dạng vừa rồi đã có chút thay đổi, hạ thân hơi lồi lên, xem ra rất nhanh thôi là có thể sinh rồi. Nhìn sản khẩu của hắn, Thanh Thương tâm lạnh, mới mở sáu ngón, y nhớ Lạc Phong nói đứa trẻ khá lớn, chỉ sợ phải gây sức ép một phen.

"Mở bao nhiêu..." Lạc Thừa Ảnh suy yếu hỏi.

"Bảy phân." Thanh Thương không muốn gây áp lực cho hắn, nghĩ nghĩ, vẫn nói nhiều hơn một chút.

Lạc Thừa Ảnh biết ý định của y, dù sao cũng sinh nhiều lần như vậy, hắn biết rõ cơ thể mình, xương hông của nam tử vốn nhỏ hẹp, trước kia mỗi lần sinh đứa nhỏ, đứa nhỏ đã sớm vào sản đạo, nhưng đầu lại không ra được, lần này cũng vậy.

Lạc Thừa Ảnh âm thầm hạ quyết định, nếu như không thể sinh hạ đứa nhỏ này, liền đơn giản rạch một dao lôi đứa nhỏ ra ngoài, không sinh được đứa nhỏ, hắn cũng chỉ là một phế nhân, bảo hộ đứa nhỏ sẽ tốt hơn là cho hắn.

Nước ối của Lạc Thừa Ảnh đã không còn nhiều, hơn nữa gây sức ép suốt ba ngày, đứa nhỏ hiện giờ cũng sắp nghẹn đến hỏng ở trong bụng, nên một khắc cũng không thể chờ. Cho dù sản khẩu chưa mở hết, cũng chỉ có thể cứng rắn, cố gắng lâu như vậy, nếu để đứa nhỏ chết trong bụng, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Thanh Thương... Tiếp tục áp bụng đi... Ta chịu được..." Lạc Thừa Ảnh cũng biết đứa nhỏ không thể chờ được nữa, chờ đợi càng lâu đứa nhỏ sẽ càng gặp nguy hiểm.

Thanh Thương gật đầu đáp ứng, y cũng không biết lúc đó vì sao mình lại nhẫn tâm như vậy, nhìn thấy Lạc Thừa Ảnh đau đớn đến vậy cũng vẫn ra tay được, nếu để y làm lại, có thể sẽ không làm được.

Y cũng không biết được lúc đó Lạc Thừa Ảnh làm sao có thể chịu được đau đớn cả từ bên ngoài lẫn bên trong đồng thời đánh úp lại, không la hét, cũng không hôn mê. Có lẽ lúc đó hai người đã quyết liều mình bằng bất cứ giá nào.

Lại áp bụng Lạc Thừa Ảnh một lần nữa, mỗi lần áp một chút, máu cùng nước ối trong bụng từ hậu huyệt chảy ra rất nhiều, nhưng lúc ấy ai cũng không để ý đến. Hơn nửa chiếc giường đều bị Lạc Thừa Ảnh nhuộm thành màu đỏ, làm cho người ta sợ hãi.

Nửa canh giờ sau, Thanh Thương cũng chạm được vào tóc máu của đứa trẻ, thành công đang trước mắt, nhưng chưa thấy mặt đứa trẻ. Vì đầu quá lớn, sản khẩu lại nhỏ, cho dù áp thế nào cũng không chịu chui ra.

Nước ối đã không còn, thời điểm chỉ mành treo chuông, nếu không mau giải quyết, đứa nhỏ sẽ nghẹn chết ở sản đạo.

"Thanh Thương... Mổ ra... bụng ta, lôi đứa nhỏ... ra ngoài..."

Thanh âm Lạc Thừa Ảnh rất thấp, nhưng lại dứt khoát kiên định, đây là chút chuyện cuối cùng hắn cùng Thanh Thương có thể làm vì đứa nhỏ.

Chương 34: Bảo bảo chào đời

Hai tay Lạc Thừa Ảnh nắm chặt lấy ga giường, cố gắng nâng người lên hết lần này đến lần khác, "Thanh Thương... Nhanh lên... Mau mổ bụng ta, đứa trẻ... sắp không chịu nổi rồi..."

Thai nhi đã tới sản đạo, đang cố gắng chui xuống. Thân dưới Lạc Thừa Ảnh bị ép tới phát đau, hai chân cố gắng mở rộng ra hết sức, nhưng dù cho cố gắng bao nhiêu, đứa nhỏ cũng không chui ra được. Mắt thấy tóc máu của đứa bé đã ở sản khẩu, mỗi lần tưởng như sắp đi ra lại rụt trở về. Những thời điểm như vậy là lúc hắn cảm thấy khó khăn nhất, toàn thân đều không cử động được. Huống chi nước ối đã vỡ hết, nếu không mau sinh đứa nhỏ ra, đứa bé chắc chắn sẽ ngạt thở mà chết. Đến lúc đó chỉ sợ Lạc Thừa Ảnh cũng không đủ sức đưa thai nhi ra ngoài. Điều này quả thực là làm khó cho Thanh Thương, bảo đảm mạng sống cho đứa trẻ, khác gì đưa Lạc Thừa Ảnh đến quỷ môn quan, nhưng nếu không nhanh chóng khiến đứa nhỏ đi ra, thì chính là một xác hai mạng...

Làm sao bây giờ... Mổ bụng lấy thai, thử hỏi làm sao mình có thể xuống tay...

"Ngươi... nhanh lên... A... Bảo vệ đứa trẻ... Nếu không, ta sẽ không... tha thứ cho ngươi..."

Lạc Thừa Ảnh túm chặt lấy quần áo của Thanh Thương, nếu hiện tại hắn còn chút sức lực nào, nhất định sẽ cướp lấy dao từ Thanh Thương, sau đó tự mình mổ để lôi đứa nhỏ ra.

"Đừng... Không... Ta, ta không làm được..." Thanh Thương dùng sức lắc đầu, giãy ra khỏi tay Lạc Thừa Ảnh, "Giáo chủ, chúng ta... thử lại lần nữa đi..." Y quỳ gối trước hai chân Lạc Thừa Ảnh, cẩn thận cúi xuống, cẩn thận xem xét tình huống hiện tại của thai nhi. Xem ra đứa nhỏ có vẻ cũng rất có sức, cố gắng hướng ra bên ngoài, mỗi lần như vậy đều khiến huyệt khẩu của hắn mở ra hết cỡ, nhưng cũng không mang lại kết quả, đứa nhỏ căng huyệt khẩu đến cực hạn rồi lại rụt trở về.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thanh Thương lại vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ vào đầu đứa nhỏ, ngón tay men theo huyệt khẩu có ý muốn chui vào, ý định muốn mở rộng sản huyệt.

"A... Ngươi..." Lạc Thừa Ảnh bị Thanh Thương làm như vậy, cả người thoát lực, da đầu tê rần, thai nhi nhân cơ hội này cố gắng muốn ra ngoài. Ánh mắt Thanh Thương sáng ngời, trong lòng mừng thầm, đã có biện pháp, Lạc Thừa Ảnh và đứa nhỏ đều có thể an toàn. Y ngay lập tức nhảy xuống giường, thắp đèn lên, chậm rãi hơ dao trên ngọn lửa. Lạc Thừa Ảnh nghĩ rằng cuối cùng y cũng hạ quyết tâm mổ bụng mình, bỗng chốc một chút lưu luyến cùng với không cam tâm chậm rãi trào lên trong lòng, lần này thật sự phải chết sao... Sau khi chết là cảm giác gì, có phải sẽ có linh hồn giống như mọi người đã nói hay không, có thể gặp bất cứ người nào mà mình muốn? Nếu không thể nói ra lời, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, vậy thật đáng tiếc... Bỗng nhiên phát giác, biết bao nhiêu dự định của mình còn chưa làm được, bây giờ đã không còn cơ hội nữa. Nhưng có thể cứu sống đứa nhỏ, nếu có thể, mình chỉ muốn nhìn đứa trẻ một chút thôi, như vậy là đủ rồi, thật sự là đủ rồi. Về Thanh Thương... Lạc Thừa Ảnh trong lòng thắt lại, nhất thời đầu óc loạn thành một nùi, không biết phải đối mặt ra sao...

Trong lúc Lạc Thừa Ảnh mải mê suy nghĩ, Thanh Thương đã quỳ xuống trước hai chân Lạc Thừa Ảnh, thầm hạ quyết tâm: lần này nhất định phải thành công! Lạc Thừa Ảnh hồi thần, đang muốn hỏi Thanh Thương định làm gì, vậy mà chưa kịp mở miệng, Thanh Thương nhắm ngay lúc huyệt khẩu Lạc Thừa Ảnh co rút, xoay nhẹ cổ tay, quang mang chợt lóe, sản đạo dưới thân Lạc Thừa Ảnh bị rạch ngang ra khoảng hai đốt ngón tay, máu tươi ngay lập tức tuôn ra.

"A ngươi..." Lạc Thừa Ảnh bị cơn đau bất thình lình đánh úp khiến cơ thể co rút lại.

"Giáo chủ mau dùng sức! Phải để đầu đứa nhỏ ra!" Thanh Thương nắm chặt thời gian, hai tay đặt vào thân dưới Lạc Thừa Ảnh, ấn xuống.

"A..." Lạc Thừa Ảnh bị đau nên cả người cong lên, nhưng nghe thấy đứa trẻ muốn ra, tất cả đau đớn dường như biến mất, trong đầu chỉ còn sót lại suy nghĩ, chỉ cần dùng sức, đứa nhỏ sẽ chào đời.

"A... hừ... ưm... ha..." Toàn bộ sức lực bị rút cạn trước đó dường như đang quay trở lại, Lạc Thừa Ảnh hít sâu, hàm răng cắn chặt đồng thời hai tay dùng sức dồn lực xuống phía dưới, hắn biết cơ hội lần này chỉ có một, mình không nên dễ dàng bỏ cuộc.

"Giáo chủ, thêm lần nữa!" Thanh Thương hưng phấn nói, nửa đầu của đứa trẻ đã ra, y cược thắng lần này, Lạc Thừa Ảnh và đứa nhỏ đều có thể bình an.

Lạc Thừa Ảnh cũng cảm nhận được rõ ràng đứa nhỏ từng chút một cố gắng chui ra khỏi sản đạo chật hẹp. Vì mất đi nước ối nên cảm giác ma sát rõ rệt, từng động tác nhỏ nhất cũng đều khiến hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng càng như vậy, hắn càng phải kiên trì, qua được cửa này, đứa nhỏ sẽ an toàn...

Thanh Thương dùng một tay nâng đầu đứa trẻ, đây là lần đầu tiên y thấy con của y ra đời, một loại cảm xúc lạ kì mà lại lâng lâng hạnh phúc, đầu tiểu tử này quả thực là lớn, xem ra thân thể cũng không tồi. Quả là như vậy mới có thể gây sức ép cho Lạc Thừa Ảnh thành cái dạng này, nghĩ vậy, Thanh Thương hận không thể đánh mông nó vài cái cho hả giận.

"Giáo chủ, đầu đứa trẻ ra rồi, đứa nhỏ vẫn ổn... Giáo chủ hãy tiếp tục dùng sức!" Biết Lạc Thừa Ảnh cũng lo lắng cho đứa trẻ, Thanh Thương báo cho hắn một tiếng để hắn không cần lo lắng.

Lạc Thừa Ảnh hiện giờ cái gì cũng nghe theo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, dùng sức, hạ sinh đứa nhỏ...

Thanh Thương chậm rãi dùng lực, nhẹ nhàng đưa cơ thể đứa trẻ ra khỏi cơ thể mẹ, tay y nhẹ nhàng di chuyển, lôi vai đứa trẻ ra ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng dùng sức. Vai của đứa nhỏ đã ra ngoài. Hai tay nâng cơ thể đứa trẻ, Thanh Thương không khỏi thổn thức, cục bột nho nhỏ này, chỉ to bằng bàn tay mình, cả người mềm mại, thậm chí hai tay Thanh Thương còn hơi run, sợ không cẩn thận làm đau đứa trẻ. Nương theo lực đạo của Lạc Thừa Ảnh, Thanh Thương cẩn thận kéo đứa trẻ ra, cho đến khi cả người đều đi ra. Hai tay Lạc Thừa Ảnh ấn bụng, kéo cả cuống rốn ra ngoài. Nghe thấy đứa nhỏ cất tiếng khóc, Lạc Thừa Ảnh nhẹ cười, sau đó, cả người như bị rút cạn, ngay cả chút sức nâng tay lên cũng không còn, vốn định gọi Thanh Thương mang đứa nhỏ tới cho mình ôm, nhưng sau đó cảm thấy người ngày càng mệt, không còn sức để gọi, thầm nghĩ chỉ muốn ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro