Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra cửa du lịch mang theo chó cưng không mấy thuận tiện, Lisa đã sớm bố trí cho Loven ổn thỏa ở viện uỷ thác quản lý thú cưng.

Đêm hôm trước ngày mồng một tháng năm, Sehun đúng giờ tới đón cô.

Đi vào sân bay kiểm phiếu, Sehun nhìn Bong Min ở đằng trước mang mũ lưỡi trai lưng đeo cặp sách màu hồng nhạt cùng Lisa vận trang phục thoải mái giản dị, cảm thấy hình ảnh này cực kỳ ấm áp.

Nếu như có thể kết hôn với cô, sinh một bé gái khả ái đáng yêu vậy thì thật là mĩ mãn, kiếp này sống không hề uổng phí rồi.

Sehun đặt khoang hạng nhất, mùa du lịch thịnh vượng giá cả tăng lên gấp đôi so với bình thường. Lúc ngồi đợi lên máy bay, Lisa chọc chọc cánh tay Sehun, hỏi anh ta: "Sao lại đặt khoang hạng nhất? Rất đắt đó."

"Anh bỏ tiền ra thì em ghét bỏ cái gì hả?" Sehun cười nói.

"Vẫn cứ thấy đau lòng... Chỉ bay hai tiếng mà ngồi khoang hạng nhất thật lãng phí!"

Bong Min chơi đùa ôm lấy đùi cô, ngẩng đầu nhỏ lên nói: "Mẹ Liz, mẹ thật sự không biết sao?"

Lili nghi ngờ: "Biết cái gì?"

Bong Min nhếch miệng lộ ra hai cái răng trắng mẻ, hì hì cười nói: "Ba Oh muốn tán tỉnh mẹ đấy!"

"..."

Lời nói của trẻ em không nên để trong lòng, Sehun bị chọc trúng tâm tư khó nén khỏi xấu hổ.

Lisa: "..." Cô cúi người nhìn cô bé sáu tuổi này, dùng chưởng bụng đề lên đầu bé, trịnh trọng hỏi bé: "Cô gái nhỏ, học từ ai mà nói những lời này thế?"

Cô bé rụt cổ, dùng đôi tay nhỏ đầy thịt che đôi mắt tròn xoe thủy linh lại.

Ngây thơ cho rằng che hai mắt mình thì đại nhân trước mặt sẽ giống bé, cái gì cũng không nhìn thấy!

Lisa nâng người lên, xoay người nhìn Sehun, nện một đấm ở trên vai trái anh, "Anh dạy?"

Sehun nghiêm trang giải thích: "Anh là loại người đó sao?"

"Những thầy áo thanh niên bọn anh không phải đều thế à? Mặt người dạ thú đấy, hừ." Vẻ mặt cô cười xấu xa nhìn anh, "Trai ế lớn tuổi tư xuân* rồi đấy à?"

(* ám chỉ cô gái/chàng trai khao khát tình dục khác giới)

Sehun đột nhiên đỏ mặt.

Vì để giảm bớt ngượng ngùng anh giơ tay vò rối tóc của cô, nói chuyện rõ ràng mất tự nhiên, "Dám trêu chọc trưởng bối?"

Lisa bị vò rối tóc phát điên, nện mạnh một trỏ vô ngực anh, "Anh mà tính là trưởng bối gì chứ? Không vò rối đầu em sẽ chết hả?"

Sehun sang sảng cười nói: "Đúng vậy, sẽ chết đấy."

...

Sảnh chờ ở sân bay không lớn, Lisa ngồi chơi bóng cùng Bong Min thì tinh mắt nhìn thấy trên mấy hàng ghế ở sảnh có hai bóng dáng quen thuộc.

Vì để xác định mình không nhìn lầm, cô nhét bóng vào trong tay Bong Min, đi đến gần dò xét.

Jungkook đang ôm một cái máy chơi game ra sức chém giết, phát hiện có một bóng dáng màu hồng phấn tới gần thì chừa ra chút tinh lực giương mắt lên nhìn.

Trong giây lát thì sửng sốt.

Cái gì gọi là âm hồn không tan? Ở sân bay cũng có thể gặp mặt?

Lisa ngồi xuống bên cạnh Kim Seok Jin, tay tùy ý đặt lên vai anh ta, "Thật đúng là nhóm người các anh ha."

Jin lấy tai nghe xuống trêu chọc: "Bà mai nhỏ, chúng ta thật có duyên, đến sân bay cũng có thể gặp mặt?"

Lisa dừng lại trên người Jungkook mấy giây, ánh mắt lại trở về trên mặt Chin, cười nói: "Đúng vậy đó, ở sân bay cũng có thể gặp mặt, các anh đi đâu thế?"

"À, tôi đi theo Jungkook đến Hanok chơi mấy ngày, ngày Quốc tế Lao động mà, nhân dân lao động cần nghỉ ngơi."

"Hanok Bukchon ?" Lili kinh ngạc, "Trùng hợp vậy? Tôi và bạn tôi cũng đến làng Bukchon."

Jungkook nhìn cô một cái, ở trong khoảng khắc Lisa quay đầu thì cúi đầu xuống làm bộ nhìn điện thoại.

Ra ngoài du lịch Jungkook mặc quần áo khá trào lưu, mặc áo hoodie hiphop, đội mũ lưỡi trai trên đầu, trong tay cầm một cái máy chơi game. So với ngày thường anh mặc tây trang đẹp đẽ thắt caravat tỉ mỉ thì khác nhau một trời một vực.

Thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Từ boss kinh doanh không nói cười tuỳ tiện biến thành một tiểu thịt tươi cao lãnh.

Lisa không nhịn được nhìn anh them mấy lần.

Lúc người nào đó không nói chuyện thật sự rất đẹp trai nha, mặc áo hoodie càng có sức sống tuổi thanh xuân. Ý nghĩ của cô trở lại lúc gặp anh trong thang máy.

Bàn tay xinh đẹp của người đàn ông không nhanh không chậm sửa sang lại ống tay áo, ngón tay nhẹ nhàng đè caravat. Trong đôi mắt đen nhánh không hề có thù ghét, mặc dù xa cách nhưng lại khiến cô có ấn tượng rất tốt về anh.

Jungkook này không thân thiện với cô, nhưng không có nghĩa là đối với tất cả phụ nữ đều như vậy.

Cô đột nhiên có chút mong đợi anh gặp được người mệnh định, rất muốn xem anh sẽ có thái độ gì với người yêu.

Cũng hung dữ như vậy sao?

Lisa thu hồi tầm mắt dò xét, bắt đầu tán gẫu với Kim Chin.

Bong Min cũng thoăn thoắt đi tới, nhào vào trong lòng Lisa, muốn cô ôm bé lên. Lisa đặt bé con lên trên đùi, Jin không biết lấy từ đâu ra mấy viên kẹo đường chọc cho cô bạn nhỏ vô cùng vui vẻ.

Sau khi lên mấy bay bọn họ đều ngồi khoang hạng nhất, càng khéo hơn chính là đặt cùng một khách sạn.

Máy bay bay tới nơi đã là mười giờ.

Ông chủ khách sạn tự mình đến tiếp đón bọn họ, mang xe dẫn bọn họ lên trước trấn. Sehun và ông chủ khách sạn ngồi ở hàng thứ nhất, Lisa BongMin ngồi ở hàng thứ hai bên trái, Jinkook ngồi ở bên phải.

Giữa Lisa và Jungkook chỉ cách một hành lang. Lên xe cùng bọn họ còn có một cặp vợ chồng già và một cô gái lưng mang túi xách nhỏ đeo khẩu trang. Những người còn lại trên xe căn bản đều là khách đến thị trấn cổ.

Ông chủ khách sạn vì để hòa hoãn không khí, đứng dậy vịn ghế nói: "Cảm ơn mọi người đặt chân ở tiểu điếm, hiện tại cách làng cổ còn năm mươi phút, mọi người muốn ăn gì không? Tôi bảo đầu bếp trong quán làm cho mọi người ăn."

Đầu tiên là Bong Min giơ tay, âm thanh giòn giã nói: "Chú, cháu muốn ăn trứng ốp la mặt trời, có thể không ạ?"

Vẻ mặt ông chủ khách sạn hòa ái: "Được, không vấn đề, còn muốn ăn gì nữa không?"

Bong Min gãi gãi đầu suy nghĩ một chút lại nói: "Ừm... Trứng ốp la mặt trời của cháu có thể cho thêm chút sốt cà chua không ạ?"

"Không thành vấn đề."

Lisa cũng đói bụng, cô xoa bụng nói: "Cho tôi một bát mì đi, tôi không kén ăn."

Sehun theo sau nói: "Cũng cho tôi một bát mì."

Ánh mắt ông chủ khách sạn bình dân lại dừng ở vị trí Jin và Jungkook.

Jungkook đang tựa trên vai Jin ngủ gật, vành mũ tuột xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt. Anh Kim nhỏ giọng nói: "Không cần, tự chúng tôi làm là được rồi."

Ông chủ ngẩn người, cười trêu chọc: "Lần đầu tiên thấy khách đi ra ngoài du lịch còn tự mình làm cơm."

Jin nói: "Tôi là đầu bếp, không quen ăn ở bên ngoài."

Lisa phụ họa: "Đúng, hơn nữa là đầu bếp có đầu lưỡi vô cùng bắt bẻ." Nhà họ Kim không chỉ nhờ có đại lí mỹ thực lớn nhất cả nước, còn có thế gia trù thần (thần bếp). Jin thà rằng tự mình làm cơm cũng không muốn ăn ở bên ngoài, rất là bắt bẻ.

Nhưng lúc anh ta và cô cùng ăn mì gói, thì nói xoi mói không phải là anh, mà là Jungkook.

Vợ chồng già không muốn làm phiền ông chủ, cũng gọi mì ăn. Cuối cùng còn dư lại cô gái mang khẩu trang, dựa vào cửa sổ xe không nói lời nào, ông chủ hỏi cô ta: "Cô gái à, cô muốn ăn gì?"

Lúc này cô gái kia mới phản ứng lại, quay đầu nhìn ông chủ, suy nghĩ một chút nói: "Ừ... Tự tôi nấu được."

Ông chủ vui vẻ, "Cô cũng là đầu bếp?"

Vừa rồi rõ ràng cô gái không có tâm trạng, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đôi mắt đen nhánh thủy linh khó che khỏi kinh ngạc, cô ta hỏi: "Ông... Làm sao ông biết?"

Mấy người khác bị phản ứng của cô gái chọc cười.

~~~~~~~~~~

Đến khách sạn ở làng cổ thì trời đã sắp rạng sáng, Lisa đói quá lâu ngược lại không còn muốn ăn nữa.

Nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau năm giờ tỉnh lại, phát hiện mình không cởi giày ra, thậm chí còn không rửa mặt. Cô đứng lên tắm rửa sạch sẽ, tẩy sạch những cảm giác béo ngậy trên xe sau khi đi đường mệt nhọc.

Tắm rửa xong thì hoàn toàn tỉnh táo lại, cô thay bộ quần áo mới rồi kéo màn cửa sổ ra, phát hiện trời vẫn chưa sáng.

Ngôi làng cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, không có ô nhiễm hóa học, bầu trời đêm xanh đậm loáng thoáng có thể nhìn thấy Ngân Hà mỏng như cánh ve, bầu trời đầy sao mênh mông. Cô đứng ở lầu hai khách sạn, nương theo ánh sáng mỏng ở trong viện, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng nóc nhà đầy sắc màu cổ xưa.

Trong viện có một gốc cây đa lớn, trên cành cây to khoẻ treo hai đèn lồng màu đỏ theo hình thức Hàn Quốc cổ xưa. Ánh sáng hồng hơi yếu tăng thêm cho tán cây một tầng ánh sáng nhu hòa, tựa như ảo mộng.

Lisa bị âm điệu cổ ở khách sạn mê hoặc, một chút buồn ngủ còn sót lại đều biến mất.

Cô thay giày đi ra cửa, đi ngang qua phòng Sehun phát hiện cửa phòng không khóa, ngọn đèn ố vàng tiết ra từ khe cửa. Cô dùng tay đẩy một chút, cửa gỗ nặng nề "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Cô đứng ở ngưỡng cửa kêu Sehun một tiếng, không có ai đáp lại, cẩn thận đi vào, trông thấy cái chăn trên ghế sofa nhô lên, là Bong Min ở trong phòng đang ngủ say.

Mở cửa toilet ra, bên trong không có người, Oh Sehun đi đâu rồi?

Trời dần dần sáng lên, Lisa trở về phòng trang điểm.

Sau khi tỉnh lại BongMin phát hiện Sehun không có trong phòng, đành phải tự mình mặc quần áo. Bé ôm kem đánh răng hình hoạt hình và bàn chải nhỏ đi đến phòng bên cạnh tìm Lisa, ngửa cái đầu ngước nhìn cô. Âm thanh mềm dẻo: "Mẹ Liz, con có thể đánh răng cùng mẹ không?"

"Tại sao muốn đánh răng cùng mẹ?" Lisa hỏi

BongMin trả lời: "Ba Oh không biết đã đi đâu rồi, con không quen đánh răng một mình, không có cảm giác an toàn chút nào."

Vì vậy mang theo bạn nhỏ cùng vô toilet súc miệng đánh răng lần nữa. Bạn nhỏ kiễng chân chà răng ở trước bồn rửa mặt, sau đó bắt đầu gọn gàng ngăn nắp dọn dẹp dụng cụ rửa mặt. Đôi tay nhỏ đầy thịt lau sạch sẽ nước đọng trên bồn rửa mặt, sau đó dùng xà phòng chà chà tay.

Lisa cảm thấy cô bé Bong Min này thật sự thông minh đến hết lời để nói, mới sáu tuổi mà có thể tự mình "một mình đảm đương một phía".

Tám giờ khách sạn cung cấp bữa sáng, Sehun vẫn chưa quay lại. Lili gọi điện thoại cho anh ta vẫn luôn nằm ở trạng thái tắt máy, không hiểu sao có chút lo lắng.

Sắp tới gần giữa trưa, Bong Min đột nhiên không thoải mái, nằm ở trên giường ôm gối khóc.

Lisa kéo bé ôm vào trong ngực, dò xét trán của bé một chút, không ngờ... trán con bé nóng rần! Cô lại gọi điện thoại cho Sehun mấy cuộc, từ đầu đến cuối chỉ có một phút, con bé lại bắt đầu nôn mửa, khó chịu khóc lớn ở trong lòng cô.

Lalice không hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em luống cuống tay chân chạy đi tìm Jin giúp đỡ, trong đám người cô quen thì anh ta lớn tuổi nhất, chắc hẳn anh ta biết cách xử lý tình huống đột phát này.

Cô chạy tới gõ cửa, mở cửa lại là Jungkook nhập nhèm buồn ngủ.

Cô liếc nhìn bên trong phòng một cái, sốt ruột hỏi: "Lão Kim Jin đâu?"

"Chạy bộ buổi sáng còn chưa trở lại."

Lisa bất chấp mọi việc túm chặt cánh tay Jungkook kéo anh đến phòng của mình.

Bạn nhỏ BongMin đau đến lăn qua lộn lại, càng không ngừng hít mũi nghẹn ngào, hai mắt lỗ mũi đều đỏ au, cứ tiếp tục như vậy e sẽ khóc đến xỉu mới thôi.

Jungkook đi qua ôm bạn nhỏ lên, quát cô: "Nhìn cái gì hả? Còn sững sờ ra đấy? Tìm xe đưa đến bệnh viện mau!"

"A a a..." Lúc Lisa xuống lầu thì té từ trên cầu thang xuống, lại nhanh chóng đứng dậy đi tìm ông chủ khách sạn mượn xe.

Bong Min gục ở trên vai Jungkook, tiếng nghẹn ngào đứt quãng: "Chú... Cháu biết khóc không phải là đứa bé ngoan, nhưng cháu thật sự, thật sự rất khó chịu, rất khó chịu. Chú, chú nói có phải cháu sắp chết rồi không?"

"Nói bậy gì đó hả?" Jungkook dùng tay vịn chặt cái ót của bé, đè cái đầu của bé lên vai mình, nhẹ giọng an ủi nói: "Đi bệnh viện tiêm một cái là hết liền."

Ông chủ khách sạn lái xe tới cửa, một đám người vội vàng chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện ở thị trấn cổ không lớn, bác sĩ cũng ít đến đáng thương.

Trong quá trình đăng ký lấy số xếp hàng, BongMin không ngừng khóc, Lisa cũng vội muốn chết. Jungkook ôm bé con đi tới đi lui, không ngừng vỗ lưng của bé, trong miệng dụ dỗ: "Đừng khóc đừng khóc, tiểu Min Min đừng khóc, sẽ đến lượt chúng ta ngay thôi."

Cằm BongMin đặt trên vai Jungkook, bé nâng cánh tay nhỏ lên lau nước mắt, nức nở nói: "Chú, chú hát bài Ngôi Sao Nhỏ Lấp Lánh cho cháu nghe được không?"

"Hả?"

"Lấp lánh, Lấp lánh, Ngôi sao nhỏ..."

Jungkook nhíu mày, xoay người lại nhìn Lisa và ông chủ khách sạn.

Ở chỗ này hát nhạc thiếu nhi... rất xấu hổ đó.

Lisa nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt lo lắng nhìn BongMin, nhẹ nhàng nói: "Minie, mẹ hát cho con nghe được không?"

Bong Min gục ở trên vai Jungkook: "Nhưng... con muốn nghe chú hát..."

Jungkook ôm BongMin đi về phía trước mấy bước, đến trước cửa sổ thì dừng lại.

Ngoài cửa sổ bầu trời xanh thẳm, nóc nhà ngói xanh kéo dài không dứt. Anh đang nhớ lại ca từ, thanh đới rung động, lẩm bẩm ra bài hát thiếu nhi.

Hành lang mênh mông quanh quẩn tiếng hát khẽ của người đàn ông, giọng hát trầm lắng, hơi rung động lỗ tai người.

"Mình tự hỏi làm thế nào để biết bạn là gì! Ở tít trên đỉnh cao ngất của thế gian...Bạn trông như một viên kim cương giữa bầu trời! " Giai điệu bài hát chậm rãi chuyển thành "Côn trùng bay".

"Bầu trời đen kịt rủ xuống, trời đầy sao phát sáng đi theo, côn trùng bay, côn trùng bay, bạn ở nơi đâu nhớ đến ai... Sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên mặt đất héo rũ, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có bạn bồi theo..."

Giọng nói truyền cảm của người đàn ông lay động của hành lang, kèm theo tiếng vọng.

Lisa nhìn người đứng thẳng ở trước cửa sổ, nhất thời bần thần, người này cũng với người cô biết hoàn toàn trái ngược nhau.

Chuyện đột nhiên xảy ra, anh chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Bàn tay nhỏ bé của bé con ôm lấy hai tay anh, cổ tay núc ních thịt cùng cánh tay rắn chắc của người đàn ông tạo thành hình ảnh đối lập rực rỡ.

Người đàn ông nhẹ nhàng đi qua lại, nhẹ nhàng hát, dường như cô nghe thấy giọng trẻ con hát đệm, giọng hát thuần túy kỳ ảo này không hề có nhạc cụ hổn độn làm nền, lộ ra một loại đau thương nhàn nhạt.

Nhạc thiếu nhi quen thuộc kéo Jungkook về nhiều năm trước.

Đom đóm ban đêm ở tiểu viện, ông lão nhỏ giọng hát:

"Sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên mặt đất héo rũ, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có bạn bồi theo, côn trùng bay, hoa nhi ngủ, một đôi lại một đôi mới đẹp, dù cho trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng, mặc kệ có mệt hay không, cũng chẳng quan tâm Đông Nam Tây Bắc..."

...

Lisa nhìn Jungkook suy nghĩ đến xuất thần.

... Mẹ nó, tư thế anh ôm bạn nhỏ thật chết người!

Cô ngây thơ cho rằng người này hoàn toàn không có tế bào vui vẻ, ví như âm đàn nhị giết bò kia.

Tuyệt đối không ngờ lại hát hay đến vậy?

Giọng trầm pháo giết lỗ tai người, không có nhạc đệm lại kèm theo cảm giác vui vẻ.

Âm thanh thuần túy, nhịp điệu vui vẻ thuần túy, tình cảm thuần túy...

Nhìn lưng rộng lớn của anh, Lisa đột nhiên nhớ tới bác sĩ nữ trị chuột rút cho cô.

Cô ta nói, Jungkook mũi thẳng người cao, việc tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro