Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ chuẩn đoán BongMin bị cảm, viết cho đơn thuốc, truyền một bình nước là xong.

Uống thuốc xong tạm thời không thể truyền dịch, bé con gục ở trên vai Jungkook mơ màng thiếp đi, được y tá thu xếp qua phòng bệnh, vì để lại cho bé một không gian yên tĩnh để ngủ, Lisa nói muốn một phòng bệnh một giường.

Cô nhìn ông chủ khách sạn và Jungkook, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự làm phiền hai người rồi."

Ông chủ khách sạn cũng như trút được gánh nặng, nói: "Con bé không sao là tốt rồi."

"Người giám hộ của con bé là ai thế?" Ánh mắt Jungkook dừng ở trên tay phải của cô, nhíu mày, "Dám ném con bé cho một người ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc."

Vẻ mặt Lisa mờ mịt, thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu xuống, lật mu bàn tay mới phát hiện bị trầy da nghiêm trọng, da thịt tróc cả lên, lộ ra một mảng đỏ tươi, lúc này mới kịp phản ứng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đè xuống, cảm giác đau rát nhất thời dâng lên.

Đi đăng ký lấy số xếp hàng lại lần nữa rất lãng phí thời gian, vì vậy cô đi mua một bình cồn và bông băng, một tay dùng bông để khử trùng, dưới sự trợ giúp của ông chủ băng vết thương lại.

Cô hỏi ông chủ: "Năm giờ tôi dậy thì không nhìn thấy Sehun đâu, anh đấy đi ra ngoài từ lúc nào vậy?"

Ông chủ ngủ ở quầy lễ tân, có người đi ra ngoài nhất định ông ta sẽ biết.

Ông ta suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, tôi nhớ ra rồi. Hình như trời vừa rạng sáng, YooNie nấu mỳ đưa cho Oh đẹp trai, dường như hai người biết nhau. Khoảng một giờ rưỡi, Yoonie ra khỏi khách sạn, cách nửa tiếng thì Oh trai đẹp cũng đi ra ngoài. Sau khi hai người ra ngoài thì không thấy quay trở lại."

"YooNie là... Yoo Yungri?"

"Đúng đúng đúng, cô Manobal cũng biết?"

"... Mẹ nó, cho nên anh ta vứt con gái ở lại mà đi?"

Mặc dù đây là kết quả Lisa bằng lòng nhìn thấy, nhưng vứt con bé ở một mình trong phòng thì không khỏi có chút quá đáng!

Nếu như có mệnh hệ gì thì làm sao ăn nói với mẹ con bé đây?

Ông chủ nói: "Giằng co một buổi trưa có đói bụng không? Nơi này có y tá xem chừng, tôi mời hai người đi ăn món ăn đặc sắc của thị trấn cổ nhé."

Lisa liếc nhìn Jungkook, nói: "Không bằng hai người về khách sạn trước đi? Anh cũng phải về thay quần áo."

"Ăn cơm trước đã." Giọng điệu Jungkook cương ngạnh, không cho nói chen vào.

Ông chủ khách sạn là người trung niên hơn bốn mươi tuổi, rất hòa ái, chi phí khách sạn không cao, tiếp đãi khách rất có đạo.

Ông dẫn hai người đi vào phố mỹ thực phía sau bệnh viện, bên trong đông đúc người qua lại, vai đụng vai. Lisa chui tới chui lui ở trong đám người, chân thành cảm khái: "Ngày Quốc tế Lao động - mùa du lịch thịnh vượng quả thật đáng sợ."

Vào một quán ăn, ông chủ dẫn bọn họ đi thẳng lên lầu ba, ngồi xuống ở cạnh cửa sổ. Lisa dựa vào cửa sổ khắc hoa, ngồi đối diện Jungkook, dùng ánh mắt tò mò nhìn nơi xa. Ngoại trừ đằng trước ngôi làng cổ có mấy phố buôn bán, có sân nhỏ xây thành ngàn tòa của cư dân ra, chủ yếu là vì kiến trúc độc đáo mang đậm phong vị cổ xưa, có kết cấu núi nghĩ mái đơn kiểu mộc chất, san sát nối tiếp nhau.

Khách sạn Wookae bọn họ dừng chân chính là sân tư nhân được sửa lại.

Lisa lấy điện thoại ra, ở ngoài cửa sổ chụp nóc nhà ngói xám ghi của làng cổ.

600 năm trước, những kiến trúc sư tài ba đã xây dựng nên "ngôi làng ở phía Bắc" Bukchon với kiến trúc độc đáo. Vì thế, đứng từ trên xuống có thể ngắm những mái nhà tầng nối tầng, lớp nối lớp phủ một màu ghi xám cổ kính, mang đậm dấu ấn của thời gian. Hanok là một kiểu nhà có kiến trúc truyền thống của người Triều Tiên và người Hàn Quốc, ảnh hưởng bởi sự kết hợp giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Từ những ngôi nhà của tầng lớp nông dân cơ hàn đến giới quý tộc bề thế đều có những nét kiến trúc đặc trưng ấy.

Bukchon Hanok là nơi các quan viên triều đại Joseon cũng như giới quý tộc nhà giàu sinh sống từ hàng trăm năm trước. Khoảng 900 ngôi nhà với lối kiến trúc Hanok vẫn giữ được những nét đẹp cổ kính nguyên sơ mặc cho thời thế thay đổi.

Mái nhà san sát nhau, tường nối tường đem lại một cảm giác ấm áp và hương vị cuộc sống mà những con người hiện đại đôi lúc đã lãng quên.

Lisa post tấm ảnh này lên instagram.

Chụp ảnh không cẩn thận dính phải một bàn tay của Jungkook. Xương tay của anh rõ ràng, cầm một ly trà bằng sứ xanh, lòng bàn tay của ngón trỏ đặt ở viền ly, gõ nhẹ từng nhịp, giống như đè phím đàn, cực kỳ có điệu.

Không hiểu sao, dường như bên tai cô lại nghe thấy tiếng nhạc đệm Piano khi anh hát côn trùng bay, thật là tuyệt.

Sau khi đăng thì nhận được mấy lời khen cùng bình luận từ bạn bè trên mạng.

Ông chủ Kim bình luận: Bà mai nhỏ, cô đang cùng Jungkook ngắm hoa ngắm trăng dùng trà sao?

Tzuyu bình luận: Lili, sao từ chức lâu vậy rồi mà vẫn không tới tìm tớ chơi, lại đi du lịch cùng trai đẹp? Cầu chính mặt!

Lisa xem nhẹ Kim Chin, trả lời Chou Tzuyu: Không có!

Quản lý Hwa bình luận: Hả? Tay người này giống tay tổng giám đốc nè [icon che miệng cười] nghe nói người tay dài làm "việc tốt" nha.

"..."

Lisa trả lời Hwasa: Phải không? Vậy tôi thử xem "việc" của anh ta rốt cuộc tốt tới đâu, có được không? [icon che miệng cười]

Ông chủ khách sạn gọi thức ăn ngon, quay đầu hỏi Lisa: "Cô Mano, wechat của cô là gì thế? Thêm tôi vào đi, sau này có trở lại đây, cô nói trước với tôi qua wechat, sẽ để dành phòng hảo hạng cho cô!"

Lisa đưa mã cho ông ta, "Được, vậy thì cám ơn ông chủ nhé."

Sau khi thêm wechat với ông chủ, hai người nhân tiện thêm của Jungkook.

Id wechat của anh là dle, tên tiếng anh, thoạt nhìn rất có quy cách dồn ép, dịch sang tiếng hàn thì hoàn toàn không có quy cách dồn ép chút nào... Mì thịt bò! Ảnh đại diện của anh là một búp bê hoạt hình để tóc mái ngang, mắt cá chết ngơ ngác, có mấy phần lạnh lùng, ngược lại rất giống với bản thân anh.

Chuyện thứ nhất sau khi thêm wechat xong, đương nhiên là "rình coi" nhà bạn.

Của ông chủ thì phần lớn đều là tin tức giảm giá khách sạn, cũng là thương nhân nhỏ, bán chút thịt bò và giấm chua đặc sản ở làng cổ.

Wechat Jungkook thì hoàn toàn không nhiều, phần lớn là chia sẻ văn chương ngành sản xuất, thỉnh thoảng cũng chia sẻ mấy phong cảnh, mấy bài hát, xem chút là xong.

Thời gian chờ thức ăn lên quá lâu, Lisa phát hiện thần sắc người đối diện có chút kỳ quái.

Jungkook giương mắt nhìn cô: "Muốn thử xem?"

Bất thình lình một câu khiến Lisa sửng sốt, nhưng cô phản ứng cũng không chậm, nghĩ đến bình luận trong wechat kia.

Cô nghi hoặc: "Anh có wechat của quản lý?"

"Cô nói thử xem?"

Lisa che mặt, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Không có khó xử nhất, chỉ có khó xử hơn...

Lúc ăn cơm cô không dám giương mắt nhìn người nào đó, không ngừng gắp đồ ăn cho vào chén mình.

Quá mất mặt, quá mất mặt rồi...

Anh đặt đũa xuống hỏi cô: "Đồ ăn trong đĩa đều cho vào trong chén của cô, còn cho chúng tôi ăn không hả?"

Lisa chớp mắt nhìn anh, lấy từ trong chén mình ra một phần lớn cho Jungkook, "Này."

Anh căm tức nhìn cô: "Cô làm gì vậy hả?"

Cô thấy anh tức giận thì lại gắp đồ ăn trong chén anh về, tiếp tục vùi đầu ăn.

"Cô cố ý?"

Mùi thuốc súng giữa hai người dần dần nặng lên, ông chủ khách sạn một tiếng nói: "Hai người tuổi trẻ thật thú vị."

Lisa không cố ý, cô chỉ là ngượng ngùng khẩn trương nên mới không ngừng gắp thức ăn vào trong chén của mình.

"Có ý gì?" Lisa cũng không mấy vui vẻ, "Anh ta nhìn tôi không vừa mắt, thanh niên với nhau chỉ đùa chút thôi."

Jungkook: "Trêu chọc người khác rất lễ phép sao?"

"Xin lỗi được chưa? Jeon keo kiệt."

Sau đó nhân viên phục vụ mang chân gà kho lên, Lisa dùng đũa gắp cho anh một cái, chân thành nói cảm ơn: "Có qua có lại, chuyện BongMin thật sự cảm ơn anh, anh muốn ăn cái gì thì tuỳ ý gọi, tôi mời khách, ừm, ăn chân gà này đi."

Jungkook: "Có phải tôi nên cảm ơn cô không?"

Ông chủ khách sạn cười mà không nói.

Ăn cơm xong ông chủ có việc trở về khách sạn trước, Lisa quay lại bệnh viện, Jungkook đi chung với cô.

Bong Min đã tỉnh lại, bé đang nằm ở trên giường kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cô y tá nghe, con bé đỡ bớt sốt, vừa đỡ được chút là lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, giọng điệu nói chuyện hoàn toàn giống tiểu đại nhân, chọc cho y tá bật cười.

Bé thấy Jungkook và Lisa thì kêu lên: "Mẹ Liz, chú Jeon!"

Lisa ngồi ở bên giường, dò xét đầu trán của bé, đã bớt nóng rồi, cô hỏi: "BongMin khá hơn chút nào không? Còn khó chịu không?"

BongMin mềm mại nói: "Còn có một chút, nhưng tốt hơn nhiều rồi ạ. Ba Oh mua kẹo đường cho con, nếu mẹ Liz về sớm chút là được ăn rồi, nhưng bây giờ đã hết rồi, bị BongMin ăn sạch rồi ạ!"

"Ba Oh quay về rồi?"

BongMin chớp mắt gật đầu, vừa nói xong thì Sehun mang theo chiếc bình nước đi vào.

Lisa quay đầu lại nhìn anh ta, nói: "Anh đi đâu vậy?"

Sehun còn chưa mở miệng, Yungri mang theo hai bát mì cùng theo vào. Cô ta nhìn người trong phòng, chủ động chào hỏi Lisa, đặt mì lên trên tủ đầu giường, lột vỏ hai quả trứng luộc bỏ vào trong bát mì, bưng cho Sehun một bát.

Anh dùng tay ngăn lại, cực kỳ khách sáo: "Cảm ơn, không đói bụng."

Yungri: "Tối hôm qua cho đến bây giờ đều không ăn cái gì, sao có thể không đói bụng chứ?"

Bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ, Lalice đầu đầy dấu chấm hỏi, cho nên tối hôm qua rốt cuộc bọn họ đã đi đâu?

BongMin chìa tay, "Dì, cháu muốn ăn."

Yungri quay đầu lại nhìn cô bé, nhoẻn miệng cười, đỡ bé ngồi dậy, gắp một đũa mì, thổi nguội, cẩn thận đưa tới bên miệng bé.

Lisa mờ mịt chẳng hiểu gì nhìn về phía Yoo Yungri, lại nhìn về phía Oh Sehun. Hiển nhiên đối với chuyện xảy ra tối qua, hai người đều không có ý định nhắc tới.

~~~~~~~~~

Jungkook đi ra khỏi bênh viện, tản bộ bờ hồ Navi dọc theo, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà xuyên qua tầng mây rơi xuống đá lát, trên mặt hồ, một mảnh gợn sóng lăn tăn chói mắt.

Anh men theo đường nhỏ đá lát trở lại khách sạn Wookae, đi vào nhà hàng thì nhìn thấy Jin ngồi đối diện một cô gái, giữa hai người có bày một bát mì.

Cô gái trịnh trọng bưng bát mì lên, nếm một chút, chậm rãi nhai nuốt thưởng thức, sau đó nói: "Ngoài vật liệu thường dùng, anh còn cho thêm một lượng nước bạc hà? Có cảm giác mát lạnh, không tồi."

Jin dựng thẳng ngón cái: "Đầu lưỡi của cô thật lợi hại."

Cô gái cười cười: "Không có gì, kiến thức cơ bản của đầu bếp thôi."

Cô gái ước chừng hai mươi hai hai tuổi, ở độ tuổi này chắc vẫn đang đi học đại học. Jungkook đi qua, nhìn về phía Jin, "Vị này là?"

Jin giới thiệu: "À, đây là Kim Jisoo, là một đầu bếp có tay nghề rất tốt, không phải em vẫn luôn muốn ăn bún gạo thịt bò chính tông sao? Cô ấy có thể làm được."

Jungkook nhìn về phía Jisoo.

Jisoo cúi đầu ăn mì, trong miệng nhai nuốt thức ăn ậm ờ nói: "Này anh, anh ăn mặc thật đúng là mát mẻ đấy."

Jungkook cúi đầu quét mắt nhìn xuống người mình, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Anh giằng co một ngày sắp mệt chết rồi, nói với Jin: "Em đi lên trước, cơm tối thì mang lên giúp em."

Jin vội vàng thảo luận thực đơn với Jisoo, không nhịn được nói: "Đi mau đi mau, lộ tay lộ đùi sát thương phong nhã, đừng làm hỏng cô đầu bếp nhỏ ngây thơ vô hại của anh."

Jungkook im lặng nhìn anh ta một cái.

... Có đúng là anh ruột không vậy?

Jungkook chân trước mới vừa lên lầu, chân sau Lisa và Yungri đã trở lại.

Lisa chạy một ngày miệng lưỡi khô đắng, yết hầu như lửa thiêu đốt, đi đến quầy lễ tân mua một chai nước, tu một hơi vào bụng. Cô dẫn Yungri trở lại trong viện, kéo cô ấy ngồi xuống bậc thềm dá dưới cây ngô đồng, quét mắt nhìn bốn phía mới hỏi Yungri: "Tối qua cô và Sehun rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Yungri động động ngón trỏ, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, lấy ra một điếu cho miệng, châm lửa.

Nhả ra một vòng khói, thở dài nói: "Tối qua tôi đi đưa đồ ăn cho anh ấy, không biết cái đầu bị động chỗ nào mà lại đi tỏ tình với anh ấy."

"Đầu cô thật đúng là bị động kinh rồi," Lisa nâng trán, "Kế hoạch rối loạn toàn bộ."

"Xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào khống chế được." Yungri lại nói: "Anh ấy hỏi tôi, tôi thích anh ấy sâu đậm bao nhiêu?"

"Cô trả lời thế nào?"

... Sehun, không thể vì anh là sinh, nhưng nguyện ý vì anh mà chết.

... Nói suông ai không nói được chứ? Hồ Navi cách khách sạn mấy trăm mét, nếu có can đảm thì hiện tại đi chứng minh đi.

Sau đó cô ta thật sự chạy ra khỏi khách sạn bình dân, leo lên đứng phía trên rào chắn cầu ở hồ, chỉ cần vừa buông tay, tất nhiên sẽ rớt xuống dưới.

Nửa tiếng, cô ta nhìn nơi xa một vùng tăm tối, đợi Sehun chừng nửa tiếng. Trong khoảnh khắc sau cùng cô quyết định từ bỏ thì cuối cùng cũng nhìn thấy Sehun cầm đèn pin soi lên cầu.

Đáng giá, lúc ấy cô ta đã nghĩ vậy, cái gì cũng đều đáng giá, nhảy xuống hồ Navi trước mặt anh, chứng minh cho anh thấy, vì anh, cô ta thật sự ngay cả chết cũng không sợ.

Cũng may không phải mùa mưa, cũng may bốn phía có nước, nước hồ không sâu, Sehun nhảy xuống nước vớt cô lên đưa đi bệnh viện.

Yungri tỉnh lại ở bệnh viện, mở mắt nhìn thấy Sehun, nở ra một nụ cười ngây ngô.

Sehun đổ ập xuống một câu: "Có phải cô bị bệnh không?"

Kéo suy nghĩ trở lại.

"Cô Manobal, cô không biết, lúc anh ấy nói câu kia đẹp trai cỡ nào, thì ra anh ấy cũng biết nổi giận." Yungri lại hít một ngụm khói.

"..." Lisa ngây ngốc nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô ta, buột miệng nói ra: "Có phải cô bị bệnh không?"

Yungri gật đầu: "Đúng, tôi có bệnh, một loại bệnh nan y yêu Sehun không có cách nào tự kềm chế."

Lisa phát điên, "Không phải, cô quá cực đoan rồi, lỡ như Sehun không biết bơi chẳng phải cô sẽ chết đuối sao?"

Yungri khẽ cười nói: "Chuyện cười, anh ấy có biết bơi hay không, tôi còn không rõ sao? Tình hình nước gần đây tôi rất rõ, tôi liền muốn đánh cuộc một phen, tôi muốn biết anh có cứu tôi hay không. Ở dưới nước, hễ là người biết bơi, nhất định sẽ không bị chìm chết."

"Yungri, cô không đi theo kế hoạch của tôi, tôi có quyền từ bỏ đơn hàng của cô."

Cô ta nhìn cô một cái: "Xin lỗi."

"Tính cách cực đoan như vậy đàn ông sẽ không thích, cô chỉ làm cho đối phương tăng thêm áp lực khó hiểu." Cướp lấy điếu thuốc trong tay Yungri ném trên mặt đất giẫm nát nó, "Tôi là bà mai, cô phải dựa theo kế hoạch tôi đã lập, nội dung ràng buộc trên bản kế hoạch cô còn nhớ chứ? Điều thứ nhất, phải cai thuốc trước."

"Xin lỗi, tâm trạng không tốt thì tôi lại muốn hút."

"Chị hai à, hút thuốc có gì tốt chứ? Sehun ghét nhất phụ nữ hút thuốc, huống chi cô có suy nghĩ đến kết hôn, ni-cô-tin nguyên hại thế nào, không phải là cô không biết chứ? Trong miệng cô nói thương anh ấy, nhưng thân thể lại không thương sao."

Yungri do dự một chút, lấy thuốc lá và hộp quẹt trong túi quần ra ném vào thùng rác.

"Cai thuốc!"

*

Khách sạn Wookae cũng không lớn bao nhiêu, mỗi lần chỉ tiếp đãi tám vị khách, bao cơm canh, bình thường do vợ ông chủ xuống bếp.

Tối nay Kim Seok Jin với cô nàng Kim Jisoo cùng xuống bếp, làm vài món ăn phong phú cho mọi người. Vợ chồng già hỗ trợ mang chén đũa bưng cơm, Lisa và bà chủ hợp bàn vác ghế.

Sehun mang BongMin từ bệnh viện trở về đúng lúc thức ăn được mang lên, cô bé ngửi thấy mùi thức ăn thì lon ton nhào qua, bò lên trên bàn, "Wow, có lộc ăn rồi!"

Bà lão xoa xoa đầu Bong Min, hỏi bé: "Nghe nói bé con Minie ngã bệnh đấy, có ngoan ngoãn chích thuốc không?"

BongMin nâng mu bàn tay lên, giơ vết thương sau khi truyền dịch để lại cho bà lão xem, "Bà nội xem này, hôm nay lúc cháu truyền dịch không có khóc đấy nhé."

Bà lão mặt mày cong cong: "Ôi, thật đúng là cô bé dũng cảm."

Mấy người ngồi xuống ăn cơm, không nhìn thấy Jungkook.

BongMin cắn đũa hỏi: "Chú Jeon đâu ạ? Tại sao chú ý không xuống dùng cơm?"

Jin nói: "Chú Jeon của con cáu kỉnh không muốn ăn cơm."

BongMin rủ mí mắt xuống: "Có phải chú Jeon ôm con cả buổi sáng nên mệt rồi không?" Bé suy nghĩ một chút, lấy từ trong mâm ra hai cái đùi gà, dùng đũa bày biện xong, cầm cái dĩa trống đậy lên, nói với mọi người trên bàn: "Mọi người không được ăn vụng, con đi gọi chú Jeon xuống dùng cơm!"

Jin cười nói: "Cô bé, nếu cháu có thể kêu chú Jeon xuống đây, đùi gà trong chén chú cũng cho cháu ăn luôn."

"Được ạ! Một lời đã định!" Bong Min duỗi ngón út ra trước mặt Jin, "Chúng ta ngoéo tay."

Anh ngoéo tay cùng bé.

Khiến Jin ngoài ý muốn chính là, cô bé này thật sự kéo Jungkook từ trên lầu xuống.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô bé, sát bên cạnh Lisa. Ăn cơm xong, Jin đề nghị: "Nơi này phần lớn đề là người trẻ tuổi, hiếm khi được đi chơi, không bằng chơi trò chơi nhé?"

Vợ chồng già liếc mắt nhìn nhau, ông lão mở miệng nói: "Vậy đám thanh niên trẻ tuổi các cháu chơi đi, Minie giao cho chúng ta, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Jin: "Vậy thì làm phiền bác rồi."

Sehun liếc nhìn Yungri ngồi ở đối diện, khẽ nói: "Các người chơi đi, tôi không uống rượu."

Lisa sao có thể bỏ qua cơ hội tác hợp Sehun và Yungri này chứ? Cô nói: "Em nói này Sehun, sao anh không hề có chút ý nghĩ nào vậy, khó khăn lắm mới ra ngoài chơi thì lại không chơi, vậy anh tới đây để làm gì hả?"

Sehun miệng khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó lại nuốt trở về, rốt cục cũng gật đầu: "Được rồi, vậy thì chơi một lát."

Tham gia trò chơi có Jin, Jungkook, Sehun, Lisa, Yungri, Jisoo và ông chủ khách sạn.

Jin nói quy tắc trò chơi: "Trên tay tôi có sáu mảnh giấy cuộn tròn, phân ra vai diễn thay mặt cho từng người. Có tiên nữ, thiên sứ gãy cánh, công tử phong lưu, người ngoài hành tinh, sắc ma và tiểu thư yếu ớt. Mỗi người rút một mảnh giấy trong tay tôi, sau đó dùng chai rượu quay ngẫu nhiên chọn người, miệng bình dừng ở vị trí nào thì người đó nhất định phải tận lực diễn mà nhân vật mình rút trúng, hiểu không?"

Lisa hỏi: "Sắc ma... Diễn như thế nào vậy?"

Jisoo cầu nguyện: "Hi vọng tôi rút được tiên nữ."

Trò chơi bắt đầu. Mấy người lần lượt rút giấy trong tay Kim Jin.

Chai rượu bắt đầu quay, dừng ở vị trí Yungri, cô ta mở tờ giấy ra, là tiên nữ.

Cô ta suy nghĩ một chút, bèn cỡi áo khoác xuống đứng dậy, dùng ống tay áo xem như thủy tụ*, ném lên không trung, hát một đoạn kịch vui "Thiên Nữ Tán Hoa".

(* tay áo dài gần một mét, xem kịch TQ là thấy)

Cửa này coi như cô ta vượt qua, trò chơi tiếp tục.

Miệng chai dừng ở chỗ Jin, anh ta mở tờ giấy ra, đưa cho mọi người xem, "Ha ha, của tôi là công tử phong lưu."

Anh ta đứng dậy sờ sờ cằm, khàn một tiếng: "Công tử phong lưu diễn như thế nào vậy?" Quét mắt mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Jungkook.

Jungkook bị anh ta nhìn đến sởn tóc gáy, chuẩn bị lùi về sau, Jin vươn tay qua giữ chặt cổ tay của anh, áp môi tới gần, lúc cách anh cỡ hai nắm tay thì dùng ngón tay chọc chọc cằm của anh một chút, "Này nhóc, tư thế đêm qua của đại gia như thế nào?"

Khí áp của Jungkook trầm xuống.

Anh càng như vậy, Jin càng hài lòng, tiếp tục nói: "Bày ra bộ mặt hoảng sợ làm cái gì? Đại gia không có hứng thú đối với nhóc." Thả anh ra, xoay người đi đến bên cạnh Sehun.

Sehun vẫn chưa kịp phản ứng, Pít Chin đã ngồi lên đùi của anh ta.

Tư thế đủ mất hồn.

Anh ta chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ, có thương phong hóa* như vậy.

(*giáo dục cảm hoá phong tục bại hoại)

Nhớ tới đây là trò chơi, yết hầu lăn lộn, muốn nói lại thôi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Jin.

Anh ôm lấy cổ Sehun, đá lông nheo với anh ta một cái, "Nhóc, thật ra ông đây rất yêu thích nhóc."

"Ha ha ha ha ha..."

Những người còn lại bị chọc cười, ba cô gái sắp bị màn diễn xuất tinh tế của Jin làm cho buồn nôn ói ra.

Yungri đá một cước vào bắp chân của anh, "Được rồi dừng lại đi, đừng làm người ta buồn nôn nửa."

Jin trở về chỗ ngồi, trò chơi tiếp tục tiến hành.

Lúc này đây chai rượu dừng ở chỗ Jungkook. Anh dựa theo quy tắc trò chơi mở tờ giấy ra. Bên trong bất ngờ viết hai chữ to... Sắc ma!

Lisa vỗ bàn: "Ha ha, Jeon keo kiệt mau diễn đi, diễn một tên sắc ma cho mọi người xem!"

Giọng điệu Jungkook lạnh lẽo rét buốt: "Rất buồn cười hả?"

Lisa hỏi ngược lại: "Anh diễn sắc ma chẳng lẽ không buồn cười sao?"

Jungkook đứng dậy đi đến trước mặt Lisa, đè eo của cô lại, tay chống ở trên mặt bàn, vây một nửa cô lại.

Lisa ngửa đầu ra sau, nâng tay che ngực: "Anh muốn làm gì?"

"Diễn sắc ma chứ sao."

"!!" Cô lớn tiếng nói: "Anh dám?"

"Ha ha, cô xem tôi có dám hay không?"

"Làm ơn cứu mạng!"

Jungkook cảm thấy dọa cô chừng đó là đủ rồi, cũng không thật sự quyết định diễn với cô.

Đang chuẩn bị nâng người lên, cái ót đột nhiên được một sức lực đẩy xuống.

Cả người lại lần nữa đổ nghiêng về phía trước.

Theo phản xạ tự nhiên, tay anh chống lên hai tay đang che trước ngực của cô. Làm như vậy là để tránh xảy ra sự cố tiếp xúc thân mật*. Trong khoảng cự li gần tới mi-li-mét, cả hai trừng mắt nhìn nhau!

(*nghĩa là hôn ý)

Jungkook không kịp phản ứng đây là tình huống gì thì lĩnh lấy một quyền của Lisa, "Biến thái!"

Người nọ bị đánh vào mặt trái lùi về phía sau một bước, căm tức nhìn người gây ra họa - Kim Seok Jin, "SeokJin, anh bị điên cái gì vậy hả?"

Lão Kim nhún vai buông tay, "Giúp em diễn vai sắc ma, em ba à, làm người không thể như vậy, đã chơi thì phải chịu, anh trai đã diễn vai công tử phong lưu, em diễn vai sắc ma thì tính là cái gì chứ? Đúng không?"

Ánh mắt Sehun lạnh lẽo nhìn hai anh em bọn họ: "Hai người cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?"

"Đúng vậy đó, hai người cảm thấy rất thú vị đúng không?"

Jin như một đứa bé làm sai việc gì đó, cúi đầu lầm bầm, "Hai người cũng không phải chưa từng..."

Lisa: "Ngứa đòn?"

"..."

Cô nhất thời ô nhục trong lòng, nắm lấy đũa trên bàn ném qua, "Thật sự là nhìn lầm anh rồi! Đơn hàng của anh tôi không làm nữa! Ai gả cho anh thì người đó xúi quẩy, tôi sẽ không để các cô gái tiến vào hố lửa là anh đâu! Lisa tôi cho dù cả đời không nhận được đơn hàng nào cũng sẽ không làm mai cho loại người như anh! Lão Kim, hôm khác chúng ta nói chuyện hủy hợp đồng!"

Jin che mặt, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.

Chẳng lẽ hai người bọn họ chung đụng mấy ngày nay không tóe ra tia lửa nào? Vừa rồi sau khi hôn chẳng lẽ không phải là nữ thẹn thùng luống cuống tay chân à?

... Cho nên kỹ thuật tán gái của em trai anh rốt cuộc kém mức nào hả!

Chế tạo nhiều cơ hội như vậy, lại không tạo ra chút hảo cảm nào sao?

Hối hận thì đã muộn rồi.

Sau khi Lisa và Sehun rời đi, ánh mắt Jungkook lạnh lẽo nhìn Seok Jin: "Có phải anh nên cho em một lời giải thích không?"

Jin ôm đầu: "Đừng gọi anh, hiện tại anh rất ưu thương."

"Cô ấy chuyển đến làm hàng xóm của em, đến công ty em đi làm, là anh bày mưu đặt kế?" Jungkook nắm chặt quả đấm, thật muốn nện cho anh ta một đấm.

Jin méo miệng, làm ra bộ dạng muốn khóc: "Làm anh trai dễ dàng lắm sao? Em, Kim Taehyung, hai người các em đều không phải là ngọn đèn không dầu. Quan tâm chuyện của hai người, tóc anh bạc đi mấy sợi rồi, đều đã có tuổi mà ngay cả một cô vợ cũng không cưới được."

Jungkook im lặng.

Anh vẫn còn uất ức đấy...

*

Sehun đưa Lisa trở về phòng, lúc cô mở cửa ra thì đứng lại một lát muốn đi vào an ủi cô đôi câu, lại không biết nên nói cái gì.

Trong lòng anh không có cảm xúc gì, luôn luôn có một cảm giác sắp mất đi cô.

Đợi Lisa trở về phòng, Jungkook mới lên lầu đứng ở trước cửa phòng cô.

Nâng tay muốn gõ cửa, chần chừ một lát lại thu tay về.

Cứ đứng ở bên ngoài như vậy gần một tiếng. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Anh muốn xin lỗi, muốn giải thích, nhưng trong lòng lại đè nặng sự kiêu ngạo. Cuối cùng thở dài một tiếng, dựa vào lan can gỗ ở đằng sau.

Anh lấy điện thoại ra muốn gởi wechat cho cô, ghi được một câu lại xóa.

Lặp lại mấy chục lần, rốt cục gởi đi một câu "Xin lỗi".

Lisa không trả lời lại, lúc này cô đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi cho hả giận, lần lượt mang đao đi giết người, rồi lần lượt bị người ta mang đao đuổi giết.

Cuối cùng nằm sấp trên giường, hậm hực khó bình tĩnh lại.

Làm bài mai nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hèn nhát như thế. Vì một đơn hàng của Jeon Jungkook, cô phá lệ làm mai miễn phí cho người ta, thậm chí ném thể diện đi tiếp xúc với anh.

Thật sự đủ rồi.

Thật sự đủ rồi, muốn cắn người muốn cắn người, cô thà trở về làm mấy đơn nhỏ của mình, kiếm vài đồng tiền bạc thiết thực vui vẻ!

Cô không hầu hạ nữa!

Cô lại xúc động, chạy lên blog trút giận.

Bà mai kim bài Lalisa:

"# khách hàng độc đáo ói mửa#: bà mai nhỏ gần đây có nhận một đơn hàng duyên phận, khách hàng tuổi trẻ đầy hứa hẹn giá trị nhan sắc cao, là một tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, thế nhưng! Thế nhưng tính tình người này thối tha hoàn toàn có thể che dấu tất cả ưu điểm! Lúc nào cũng làm ngược lại với tôi, tôi luôn cảm thấy có đôi lúc anh ta muốn bóp chết tôi... Đáng chết chính là đi ra ngoài du lịch cũng gặp mặt anh ta. Đây là lần đầu tiên tôi từ bỏ đơn hàng của khách, cuối cùng đạp nát chiêu bài của mình..."

Lisa coi như là một người có quan hệ rộng trên blog, thường hay giới thiệu kỹ xảo thoát khỏi tình yêu đơn phương tiến cử cho mấy chó độc thân trên blog, bạn bè vô số kể.

Phía dưới có fan bình luận:

Hôm nay gả sao: Vỗ về bà mai nhỏ, đừng khóc, đứng lên nào! Khó trách gần đây cô không chia sẻ kỹ xảo thoát khỏi độc thân, thì ra là lo cho khách hàng độc đáo này sao?

Tịch mịch một bụi cỏ: Bà mai nhỏ, trước kia cô luôn chia sẻ kinh nghiệm cho chúng tôi, chủ quan mà nói, người lúc nào cũng thích và làm trái ngược với cô không nhất định là ghét cô, 80% là thích cô, nhất là nếu như theo lời cô nói, giá trị nhan sắc của người này cao, có sự nghiệp, chắc hẳn xem như là một người đàn ông thành công ưu tú, loại đàn ông này sao có thể tranh cãi với phụ nữ mình không thích chứ? Nếu quả thật không thích, hẳn sẽ khinh thường để ý tới cô nhỉ? Bởi vậy có thể nhìn thấy, anh ta thích cô, muốn cô chú ý tới mới làm trái ngược vớ cô tìm kiếm cảm giác tồn tại. Bà mai nhỏ, không nên tùy tiện châm chọc nha, nói không chừng về sau sẽ thành chồng cô đó. Khách hàng của cô hẳn là bị bệnh không có cách nào yêu nhỉ? Anh ta thích cô gái nào đó nhưng lại không biết theo đuổi, chỉ có thể dùng phương pháp vụng về này hấp dẫn sự chú ý của cô gái đó.

Cô trả lời lại Tịch mịch một bụi cỏ: "Làm sao lại như thế?"

Tịch mịch một bụi cỏ trả lời cô: A a a a a, bà mai nhỏ trả lời bài của tôi đấy! Bà mai nhỏ tôi nói cho cô biết, lúc trước chồng tôi theo đuổi tôi cũng là như thế, sau đó có một lần đang lên blog nhìn thấy cô phát bài kỹ xảo, tôi liền bắt đầu hoài nghi là anh ấy thích tôi, không thật sự chán ghét tôi, kết quả tôi chú ý thử một lần, là thật đấy! Chúng tôi đã kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc đó. (≧▽≦)

Lili cứ như vậy được nở hoa, vẻ mặt đằm thắm.

Tuy nói như thế, nhưng cô cũng không cảm thấy Jungkook thật sự thích cô, quả thật không cách nào tưởng tượng ra,

Cô lại nhìn thấy một bình luận kỳ quái như vậy.

dle: Ừ... Thật sự thích em.

ID dle này dường như Lisa nhìn thấy ở đâu rồi.

Cô vô xem của Jungkook, id wechat của anh không ngờ cũng là dle, là trùng hợp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro