Đã hơn nữa đêm, gã vẫn loay hoay với những nốt nhạc. Hơn một tháng kể từ ngày em nằm viện, khi xuất viện cũng nói vỏn vẹn một câu cảm ơn gã thật tử tế. Chết tiệt gã lại nhớ đến em.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại gã vang lên. Chậm chạm dời mắt rồi gã giật nảy mình khi nhìn thấy tên người gọi là em.
Tức tốc gã lại quên mất mình còn ngồi trên ghế, chợp lấy điện thoại, gã sợ em không đủ kiên nhẫn để mà chờ gã, em sẽ ngắt máy. Điện thoại được kết nối, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy của em.
-" Jungkook à! Thật may vì anh nghe máy."
Gã dường như nghe thấy em cười, lần đầu tiên kể từ lúc ở bệnh viện đến nay gã đã chẳng nhìn thấy em cười lần nào kể từ đấy. Tiếng cười ấy làm gã xao động.
-" Nói đi anh nghe."
Bên kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng.
-" Jungkook à, anh có thể cùng em trốn khỏi nơi này không? Chỉ hai ngày để biến mất rồi sau đó sẽ trả anh về. Coi như em mượn anh, được không?"
Gã bần thần trước lời em nói, được cùng em một lần nữa đây chẳng phải điều gã muốn hay sao?
-" Nếu anh không muốn.."
-" Muốn, anh muốn."
Gã lại nghe thấy giọng em cười, lần này còn vui vẻ hơn.
-" Vậy hẹn gặp anh tại sân bay vào ngày mai."
-" Được."
Sân bay vào đêm khuya vắng người, hai thân ảnh trùm kín mít cùng xuất hiện. Lisa cuối cùng cũng đợi được Jungkook, gã thật bảnh bao khi chỉ diện độc một màu đen.
Tôi vẫy tay gọi gã rồi bất chợt nhào vào lòng gã ôm một cái thật chật, gã bàng hoàng giữ em trong lòng mình, một lúc mới chậm rãi buông ra. Máy bay cất cánh, điểm đến là New Zealand vùng đất xinh đẹp.
Hai ngày cả hai người liền buông thả chính bản thân mình, buông bỏ ánh hào quang và tất cả mọi nổi buồn. Chụp ảnh, cùng nhau xem phim, đi mua sắm, khu vui chơi, bia rượu và cả làm tình. Họ đang sống một cuộc sống mà không biết ngày mai đây sẽ như thế nào, có phải chờ họ là ánh mặt trời chói lọi và ấm áp hay là bão táp chực chờ.
Ngày cuối cùng, thức giấc sau một đêm mây mưa tầm tã của hai người. Gã nhìn thân thể nhỏ bé đang rúc vào lòng gã như một chú mèo nhỏ, vết tích đêm qua vẫn còn xanh xanh tím tím dày đặc.
Kích động gã lại ôm lấy em, hôn lên đôi mắt mọng nước, cái mũi nhỏ và đôi môi căng mềm ấy. Gã lại nhịn không nổi lôi em từ trong mộng mị tỉnh dậy rồi cả hai dây dưa mộ lần nữa, cả căn phòng lại vang lên tiếng nức nở của em và tiếng thở trầm đục của gã.
Đáp xuống sân bay, cũng là lúc điện thoại của hai người reo inh ỏi. Hai ngày điện thoại luôn tắt nguồn, không một ai biết hai người đã đi đâu. Mấy người bọn họ đã có hai ngày không yên ổn.
Ai về nhà nấy, có thể đúng như em đã nói. Em chỉ mượn gã vỏn vẹn hai ngày, sau hai ngày thì em lại làm như chẳng quen biết gì. Gã đã gọi cho em rất nhiều nhưng em chẳng nghe máy.
Đúng hai tuần sau, khi mà gã đã gọi đúng một trăm cuộc thì có người bắt máy. Gã mừng rỡ như điên.
-" Lisa em muốn bỏ rơi tôi luôn sao? Tôi cho em biết em mượn tôi hai ngày thì những ngày sau em phải chịu trách nhiệm đấy."
Nhưng gã vẫn chưa nghe được giọng của em. Bên kia vang lên giọng nói của Jisoo.
-" Đến đây đi, Lisa mất rồi."
Nghe giọng Jisoo khàn khàn, gã quýnh quáng hỏi
-" Lisa làm sao?"
-" Mất rồi..."
-" Con bé mất rồi Jungkook, Lisa mất rồi."
Tiếng Jisoo khóc thê lương
Gã điên cuồng chạy ra ngoài, gã điên loạn hướng về bệnh viện mà chạy. Vẫn là cái hành lang vắng tanh, gã nhìn mọi người thê lương khóc ở đấy. Gã nhìn thi thể lạnh lẽo của em được đẩy ra. Gã ngã khụy ra đấy, đau đớn đến nổi nước mắt chẳng thể chảy ra.
Cho đến khi tang lễ của em diễn ra, gã vẫn là một kẻ mất hồn. Bộ dạng thảm hại của gã khiến cho những người ngoài cuộc đặt ra nghi vấn gã và em có gì đó với nhau, gã lại buồn cười. Chính họ chẳng phải đã ép em trở thành như ngày hôm nay hay sao?
Gã nhận từ Jisoo chiếc máy ảnh mà em đã để lại cho gã, chiếc máy ảnh mà em luôn mang theo trong chuyến đi của chúng ta cùng một bức thư.
Gã tựa người nhìn vào gương mặt tươi cười của em trên di ảnh
" Jungkook à, chắc giờ này em chẳng còn trên đời nữa đâu phải không? Thời gian qua em đã rất hạnh phúc, rất rất rất luôn là đằng khác. Cảm ơn anh vì đã đồng ý cùng em, em rất muốn mình có một cuộc đời bình thường anh cũng thế. Chúng ta gặp nhau, yêu nhau rồi cưới nhau, sinh những em bé cáu kỉnh. Vui quá rồi nhỉ, nhưng kiếp này không được rồi. Jungkook à, em không thể làm mẹ nữa rồi, một người phụ nữ mất đi bản năng của chính mình thì làm sao mà sống nổi hả anh. Jungkook em yêu anh, em không muốn anh sống với một người như em. Chuyện chúng ta đã là sai lầm rồi, em không muốn dư luận lại lôi em vào cái đề tài rác rưởi mà họ tự suy diễn ra, em không muốn sống một cuộc sống luôn bị chỉ trích, máy ảnh máy quay luôn luôn lúc nào cũng chĩa về mình. Kể cả quyền yêu cũng không được. Em mệt mỏi quá rồi, em muốn được nghỉ ngơi. Xin lỗi vì đã để anh và mọi người ở lại, nhưng hãy tôn trọng quyết định của em anh nhé. Em đi trước đây, anh đừng có mà tơ tưởng cùng em nữa nhé. Lấy vợ sinh con hay gì đấy mà sống đến già, em ở dưới đợi anh. Nếu có kiếp sau, em sẽ là người tìm anh, sẽ yêu anh một cách trọn vẹn nhất. Lalisa yêu Jeon Jungkook."
Nước mắt lã chã rơi xuống, gã úp mặt xuống sàn nhà, gục người bên dưới di ảnh mà khóc. Khóc vì người con gái ấy, vì mình và vì tình yêu của họ.
30/12/2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro