V1C5: Cậu Muốn Bắt Tớ Ăn Nhiều Hở?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yo yo yo, Mamori Suzufumi-san yo."

Ở lớp 2-A, hàng thứ hai tính từ cửa sổ, ghế thứ hai tính từ phía trước.

Ngay lúc tôi ngồi xuống chỗ của mình, tên côn đồ ngồi ở ghế trước mặt trừng mắt nhìn tôi.

"Chào buổi sáng, Hozumi."

"Tao rất tức giận đó. Tao cứ tưởng tụi mình là bạn chứ."

"Chà, cảm ơn nhé."

Hôm qua, trong lễ khai giảng, anh ấy không ngừng khoe khoang về bạn gái của mình với tôi, nhưng hôm nay anh ấy lại công khai bày tỏ cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Anh ấy là một chàng trai bận rộn, luôn thay đổi giữa ngọt ngào và tức giận.

"Mày đã tỏ tình với Arisu Yuzuki phải không?"

Hộp bút chì tôi định cất đi đã tuột khỏi tay tôi.

"...Tại sao mày lại biết điều đó?"

"Tao nghe được điều đó từ một người bạn trong Hội học sinh. Họ nói hôm qua mày đã gọi Arisu Yuzuki đến Phòng Tài Nguyên sau giờ học."

Đúng như dự đoán, việc giữ bí mật là điều không thể.

Từ Senpai đến Kouhai, rồi đến bạn bè của họ——tôi nghĩ mình đã cảm thấy có nhiều ánh mắt bất thường đổ dồn vào mình ngay từ khi tôi bước chân vào sân trường ngày hôm nay, và có vẻ như đó không chỉ là trí tưởng tượng của tôi.

"Sau tất cả việc thuyết giảng cho người khác, mày đã tự mình đánh lén phải không? Mày đang giả vờ là tên vô hại hửm."

"Lẽ thường tình không áp dụng được cho tình yêu."

"Chà, tao hiểu cảm giác thức tỉnh trước một tình yêu bị cấm đoán."

Đúng như dự đoán, một chàng trai có người yêu là giáo viên sẽ nhanh chóng bắt kịp.

Nhân tiện, giáo viên mà Hozumi đang hẹn hò là một giáo viên lịch sử người Nhật.

Cô ấy thường là một người phụ nữ điềm tĩnh và tự chủ, nhưng cô ấy lại có vẻ chủ động một cách đáng ngạc nhiên trong tình yêu.

"Bỏ những trò đùa sang một bên, hãy cẩn thận để không thu hút sự cạnh tranh kỳ lạ từ những người mày không biết. Mày sẽ là người gặp rắc rối nếu vướng vào đám Fan khó chịu đó đấy."

Cảm ơn đã cảnh báo, bạn của tôi ơi.

Anh ấy nói đúng, tôi muốn trải qua cuộc sống cao trung của mình một cách yên bình. Nếu trong trường có những Fan cuồng nhiệt của Yuzuki thì việc bị đột kích ban đêm cũng không có gì lạ.

Trong một thời gian, tôi nên hạn chế ra ngoài sau khi trời tối.

Chuông reo, các bạn học rải rác đều ngồi vào chỗ của mình.

Chưa đầy 1 phút, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi bước vào phòng.

Vẻ ngoài của cô ấy, với chiếc áo khoác màu xám không có nếp nhăn, chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết và chiếc váy dài hơn đầu gối một chút, thoạt nhìn tạo ấn tượng là khá nghiêm khắc.

"Chào buổi sáng mọi người. Cô sẽ điểm danh ngay bây giờ."

Mái tóc đen ngắn của cô ấy đung đưa nhẹ nhàng. Lời chào nhẹ nhàng giống như tiếng hát của một linh hồn đứng bên bờ hồ.

Mikami Momose. Là giáo viên chủ nhiệm phụ trách môn văn hiện đại của lớp năm hai chúng tôi.

Cô ấy ước tính khoảng 20 tuổi và có lẽ là giáo viên trẻ nhất tại trường cao trung Orikita.

Cô ấy là đối tượng được các nam sinh ngưỡng mộ.

Đôi mắt tròn, chiếc mũi cao và đôi môi bóng.

Khuôn mặt của cô ấy, kết hợp giữa sự ngây thơ và phẩm giá, dường như không hề lạc lõng ngay cả trong một nhóm nhạc Idol.

Tốt bụng với mọi người nhưng đôi khi lại nghiêm khắc. Nghiêm túc và trung thực nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn nói về sở thích của mình trong giờ học hoặc vui vẻ với học sinh tại hội thao.

Sự tinh nghịch phù hợp với độ tuổi của cô ấy cũng là điểm được yêu thích.

"Tụi em thật may mắn khi có Momo-chan là giáo viên chủ nhiệm."

"Tôi chắc chắn thích cô ấy hơn Arisu Yuzuki."

Các bạn cùng lớp thì thầm khen ngợi.

Cô giáo chủ nhiệm dường như không quan tâm, bình tĩnh tiếp tục đọc tên học sinh theo thứ tự bảng chữ cái.

"Mamori Suzufumi-san."

"Có."

Mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi tưởng gần đây tôi đã quen với khuôn mặt của những người phụ nữ xinh đẹp nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.

"...Vâng, mọi người đều có mặt. Tiết đầu tiên là tiết văn học hiện đại, nên cô muốn bắt đầu, nhưng trước tiên, có thông báo từ phòng giáo viên."

Thông báo.

Đó không phải là từ bạn thường nghe trong buổi sáng HR (chủ nhiệm).

"Có một học sinh trong số tân sinh năm nay đang tham gia vào các hoạt động tài năng. Cô sẽ không nhắc đến tên em ấy, nhưng có lẽ tất cả các em đều biết em ấy là ai."

Cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý tại lễ khai giảng.

Ngay cả những người không quen thuộc với Idol cũng có thể nghe nói về cô qua tin đồn.

"Trường chúng ta không cấm học sinh làm việc part-time. Vì vậy, chúng ta dự định hỗ trợ em ấy nhiều nhất có thể trong việc cân bằng các hoạt động học tập và giới giải trí của em ấy."

Triết lý của trường cao trung Orikita là 'tôn trọng quyền tự chủ'.

Có vẻ như họ cũng có chính sách cho phép các hoạt động của Idol.

"Tình bạn cũng vậy. Cô hy vọng các em có nhiều bạn bè ở Orikita và nuôi dưỡng những mối quan hệ sẽ tiếp tục đến tuổi trưởng thành... Tuy nhiên——"

Tôi thực sự cảm thấy bầu không khí trong lớp học thay đổi hoàn toàn.

"——Đối với các mối quan hệ lãng mạn, xin hãy hết sức thận trọng. Tất nhiên, nhà trường không cấm mối quan hệ giữa các học sinh cụ thể. Nhưng trong trường hợp của em ấy, nếu những hình ảnh hoặc video quay cảnh em ấy ở riêng với một người khác giới lan truyền trên mạng, nó có thể lan truyền những tin đồn kỳ lạ và ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của em ấy. Đừng đến gần lớp học của em ấy chỉ vì tò mò."

Ánh mắt tôi lại chạm vào mắt Mikami-sensei.

Nhìn bề ngoài, cô ấy có vẻ bình tĩnh nhưng tôi có thể cảm nhận được một cảm giác đe dọa.

Ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào tôi.

"Hơn nữa, việc nuôi dưỡng tình cảm đơn phương rồi đưa ai đó đến nơi vắng vẻ là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hãy nhớ rằng, nhiệm vụ chính của các em khi còn là học sinh là học tập. Đó là tất cả."

Tôi cảm thấy như mình đang bị đối xử như một tội phạm.

Đúng là tôi đã bắt đầu nói dối nhưng tôi vẫn thấy chán nản.

Thực tế là những lời này đến từ Mikami-sensei, người luôn dịu dàng và dễ gần, càng đè nặng lên tôi hơn.

Ngày hôm đó, có lẽ vì tôi quá suy sụp nên những người bạn tản mác do xáo trộn lớp học đã mời tôi nước trái cây mỗi khi chúng tôi đi ngang qua nhau ở hành lang.

——Đau bụng quá đi.


☆☆☆


Bây giờ là sau giờ học.

Mặc dù chúng tôi có lớp học buổi sáng cả tuần nhưng cuối cùng tôi lại về nhà muộn vì phải đảm nhận nhiều công việc từ các giáo viên khác nhau.

Đã quá muộn cho bữa trưa và quá sớm cho bữa tối.

Có lẽ tôi nên mua đồ ăn nhẹ ở cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà.

Chiếc bánh hạt dẻ duy nhất mà tôi nhận được như một phần thưởng nhỏ sẽ không đủ để thỏa mãn cơn đói của tôi.

Rời khỏi phòng giáo viên ở tầng một, tôi quyết định quay lại lớp 2-A để lấy túi.

Tôi bắt đầu bằng cách đi thẳng đến cuối hành lang ở tầng năm nhất. Đó là bởi vì con đường ngắn nhất đến lớp 2-A ở trên là sử dụng cầu thang bộ ở cuối lớp 1-A.

Tôi đi ngang qua lớp D, C và dừng lại trước lớp 1-B——lớp của Yuzuki.

Đợi đã, điều này có thể tệ.

Nếu có ai đó phát hiện ra tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là kẻ bám đuôi.

Tôi cần phải nhanh chóng rời đi và làm theo thông báo buổi sáng.

Ngay khi tôi đi ngang qua cửa phòng học ở phía trước, khoảnh khắc đó——

"...Hửm?"

Tôi nghe thấy giọng nói của ai đó từ bên trong.

Cả hai cánh cửa đều đóng kín nên tôi không thể nhìn thấy đó là ai.

Các hoạt động của câu lạc bộ thậm chí còn chưa bắt đầu thời gian tuyển dụng nên không có thời gian nghỉ để thay quần áo.

Các lớp học dành cho học sinh năm nhất sẽ bắt đầu vào ngày mai hoặc ngày kia, khiến cho việc học dự bị khó có thể xảy ra.

Có thể nào đó là một tên trộm?

Nhưng có vẻ như không có khả năng ví hoặc đồ vật có giá trị sẽ bị bỏ lại trong lớp học sau khi học sinh đã ra về.

Tôi thọc tay trái vào túi để tìm Smartphone, rồi thận trọng đặt tay phải lên hốc cửa trượt.

Cố gắng không đánh động người ở bên trong, tôi nhẹ nhàng mở cửa——

"Aaa, Yuzuki-chan... thích... mình thực sự thích..."

Trong tầm nhìn của tôi là ai đó đang ngồi ở chỗ của Sasaki Yuzuki.

Cô gái đó đang dụi má vào ghế với vẻ mặt mê mẩn.

Chiếc áo khoác màu xám của cô bị ép vào góc ghế, làm nó nhăn nheo.

"Aaa... Mình muốn xé bỏ chiếc ghế nơi đặt mông của Yuzuki-chan và dùng nó làm mặt nạ sau khi tắm..."

Cô rúc vào ghế như một con chó đang tìm kiếm tình cảm từ chủ nhân của nó.

"Nếu một học sinh nhìn thấy mình như thế này, cuộc đời mình sẽ kết thúc... Đối với gói chăm sóc trong tù, mình muốn cuốn sách ảnh của Yuzuki-chan... và để đánh dấu trang, mình sẽ cần tóc của cậu ấy... hehe..."

Tôi đã không nói nên lời.

Hơn hết là không thể nói được, nhưng tôi không biết phải phản ứng thế nào và không thể cử động.

"Đã đến lúc cuộc họp nhân viên bắt đầu rồi, nên mình phải đi đây... Aaa."

Cô gái nhìn lên.

——Rồi ánh mắt chúng tôi gặp nhau khi tôi nhìn vào phòng qua khe cửa.

"...M-Mikami-sensei..."

"Mamori-kun..."

Thế giới đóng băng.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 2-A, Mikami Momose, lại áp má vào ghế và hỏi:

"Em cũng đến để tận hưởng chỗ ngồi của Yuzuki-chan à?"

"Làm như em sẽ làm vậy ấy!"

Tôi chưa bao giờ cao giọng như thế này ở trường kể từ cuộc thi cổ vũ ở đại hội thể thao.

"Chuyện đó, Sensei, nghiêm túc đấy à, c-cô đang làm gì vậy?"

Tôi không thể ngừng đổ mồ hôi.

Có vẻ như khi con người cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cách nói chuyện của họ trở nên vụng về.

"Chỉ cho em biết thôi, cô chưa hề liếm nó hay gì cả đâu nhé."

"Nếu đúng như vậy, em đã cưỡng bức cô rời khỏi ghế mà không thắc mắc gì rồi."

Cuối cùng cũng đứng dậy, Mikami-sensei đứng oai nghiêm ngay trước mặt tôi.

"Cô tin rằng mình đã đề cập đến điều này trong tiết chủ nhiệm buổi sáng? Em không được phép đến gần lớp học của Yuzuki-chan mà."

Đáng kinh ngạc...

Cô đang đặt mình lên bệ và bắt đầu bài giảng trong tình huống này.

"Không phải là em đặc biệt nhắm đến Lớp B. Em chỉ nghe thấy giọng nói từ trong phòng học và lén nhìn vào, em chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nó sẽ xảy ra tình huống như vậy..."

"Cô luôn như vậy, mải mê với mọi thứ đến mức bắt đầu tự nói chuyện với chính mình. Cô cần phải sửa nó."

Đó không phải là vấn đề chính mà cô nên suy ngẫm.

"Ờm, chỉ để xác nhận thôi, cô có phải là Fan của Arisu Yuzuki không, Sensei?"

"Fan à..."

Cô chế giễu với tiếng 'Hứm' và đặt tay lên ngực.

"Đừng nhầm lẫn, cô là thành viên số 000005 của Câu Lạc Bộ Fan 【Spotlights】 đó."

Thứ cô lấy ra từ hộp đựng thẻ bằng hai ngón tay là một tấm thẻ thành viên lấp lánh.

"Chi phí ăn uống hàng tháng trong khoảng 5.000 yên. Đồ uống cho gia đình là bán buôn. Quần áo được mua từ các cửa hàng tiết kiệm hoặc đấu giá trực tuyến. Không đưa tiền Tết cho con cái họ hàng và không tiếc tiền quà cưới——và dành tất cả số tiền cô có thể chi cho Yuzuki-chan! Đã mấy năm sống như vậy rồi. Sở dĩ cô tiếp tục làm công chức đơn giản là vì mức lương ổn định."

Trong cuộc họp nhân sự buổi sáng, tôi hiểu tại sao những cái nhìn hướng về tôi lại đặc biệt nghiêm khắc.

Người này không hy vọng vào cuộc sống học đường lành mạnh của Yuzuki.

Đơn giản là cô ghen tị với tôi.

"Cho đến nay cô đã tham gia nhiều sự kiện khác nhau. Các buổi hòa nhạc trực tiếp tại địa phương, các buổi phát sóng bài hát mới, các buổi họp mặt Fan, các chương trình phát thanh trực tiếp... Nhưng em biết đấy, cô chưa một lần tham gia một sự kiện bắt tay nào. Em có biết tại sao không?"

"...t-tại sao?"

"Rõ ràng là vì Yuzuki-chan quá dễ thương mà!"

—Đáng sợ.

Mikami-sensei luôn tốt bụng và dịu dàng lại có đam mê mãnh liệt.

Tôi muốn cho các bạn nam trong lớp luôn say mê cô xem cảnh này.

"Vâng, hãy thừa nhận điều đó. Đúng là cô là thần tượng của trường cao trung Orikita. Ngoại hình ưa nhìn, phong cách tốt và tính cách dễ chịu. Hàng năm, cô nhận được nhiều lời thú nhận từ rất nhiều học sinh, và chỉ là vấn đề thời gian trước khi tờ báo địa phương đăng bài về 'Nữ giáo viên quá dễ thương'."

Lòng tự ái của cô là vấn đề thực sự ở đây.

"Nhưng em biết gì không? Cô chỉ là một công dân bình thường. Một phần của quần chúng. Trước sự thật, cô chỉ là một thần tượng chung chung. Nếu ai đó như cô, một kẻ giả tạo, chạm vào đôi bàn tay trắng trẻo, mịn màng đó, Yuzuki-chan sẽ bị vấy bẩn. Em thấy đấy, cô là kiểu người muốn giữ một khoảng cách nhất định với Idol của mình. Trong khi bắt tay, ta phải trao đổi một hoặc hai từ, phải không? Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói của Yuzuki-chan ở gần, cô chắc chắn rằng mình sẽ tự cắt tai bằng dao và bảo quản chúng trong Formalin——"

Tôi nhớ lại nguồn gốc của từ 'Fan' mà tôi từng nghe từ Yuzuki.

"——Và nghĩ đến việc em ấy sẽ đăng ký vào trường của chúng ta... Thật là một sự may mắn—không, một thử thách đối với cô. Là người được chọn, nhiệm vụ của cô là hướng dẫn Yuzuki-chan trở thành một người trưởng thành đáng kính. Nhưng nếu cô đột nhiên tiếp xúc riêng tư với em ấy, chẳng phải cô sẽ tan chảy sao? Đó là lý do tại sao cô bắt đầu bằng việc chạm vào chiếc ghế này. Cô đang dần dần làm cho cơ thể mình quen với nó."

Con người mất đi ý thức chung không khác gì quái vật.

Có vẻ như ác quỷ thực sự thường mang hình dạng con người, vì hầu hết Last Boss đều có hình người trong Anime khi người ta chiến đấu với những con quái vật kỳ cục.

"Dù sao thì, em có hiểu không?"

Không có gì thực sự được giải quyết, nhưng cô vẫn tiếp tục.

"Đây chỉ là phần mở rộng công việc của cô. Một cách để tương tác với học sinh một cách bình đẳng. Em không thấy gì cả, em không nghe thấy gì cả. Rõ chưa?"

Tôi tự hỏi sao cô có thể hạ mình đến thế.

Chà, một khi các hoạt động câu lạc bộ và các cuộc họp ủy ban bắt đầu một cách nghiêm túc, có thể sẽ có ai đó đến và đi từ lớp học sau giờ học, vì vậy cô có thể sẽ không lặp lại hành vi này quá thường xuyên.

"...Nếu cô hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

"Cô không thể đảm bảo điều đó."

Đó là vẻ mặt nghiêm túc nhất tôi từng thấy ở cô cả ngày.

Đây là nơi mà nên ngoan ngoãn tuân theo.

"Em biết rằng ở đất nước này, chúng ta tin vào Tsukumogami, phải không? Các Thần Linh và linh hồn ngự trị trong những công cụ đã được sử dụng và trân trọng từ lâu. Có lẽ linh hồn của Yuzuki-chan có thể cư trú trên chiếc ghế này, nơi em ấy đã ngồi liên tục. Aaa, một linh hồn như vậy chắc chắn sẽ rất đáng yêu... Và nhân tiện, cô mới là người muốn phàn nàn ở đây. Em có thể vui lòng không làm phiền một người lớn đang làm việc nghiêm túc được không?"

"....."

Cô khoanh tay và tạo dáng. Người này không ổn chút nào.

Sẽ không ai tin nếu tôi tiết lộ rằng Mikami-sensei thường hiền lành và dễ thương thực ra lại là một thần tượng Otaku đáng sợ.

Thật dễ dàng để nói bất cứ điều gì bằng lời nói. Đúng, trừ khi có bằng chứng.

Tôi lấy điện thoại thông minh từ trong túi ra và nhấn nút phát.

『Aaa... Mình muốn xé bỏ chiếc ghế nơi đặt mông của Yuzuki-chan và dùng nó làm mặt nạ sau khi tắm...』

『...Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng của Yuzuki-chan ở gần, cô chắc chắn rằng mình sẽ tự cắt tai bằng dao và bảo quản chúng trong Formalin——』

Nghe lại nó lần nữa khiến tôi rùng mình.

"...Wa, em quay khi nào thế!?"

Chính tại đây, Mikami-sensei cuối cùng đã biến dạng khuôn mặt của mình.

"Em đã ghi âm từ trước khi mở cửa vì em nghĩ có thể có kẻ khả nghi đã lẻn vào."

Thật đáng kinh ngạc, danh tính thực sự lại là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

Nhưng tình cờ chứng kiến được điều đó, tôi không thể bỏ qua kẻ bám đuôi tiềm năng.

"Em không có ý định truyền bá chuyện này ra khắp nơi. Nhưng nếu cô tự nhận mình là người được chọn, sao cô không dừng hành vi quấy rối tình dục gián tiếp tương tự như việc một học sinh tiểu học liếm kèn của cô gái mà nó thích hả?"

"Vậy ý em là mọi chuyện sẽ ổn nếu cô được phép à?"

"Im đi!" <Sharaappu!>

Nghe thấy tiếng hét của tôi, Mikami-sensei thở dài và gục vai xuống.

"Được. Cô sẽ thừa nhận những yêu cầu của em cho ngày hôm nay. Nhưng đừng mất cảnh giác. Ngoài cô ra còn có rất nhiều Fan Yuzuki-chan khác trong trường này. Nếu em dám gây sự với em ấy, một đội quân 10 triệu người sẽ đánh bại em bằng những tấm thảm còn nguyên vẹn của họ."

Tôi không nghĩ có hơn 800 học sinh ở Orikita——hàng chục triệu đến từ đâu?

Dù sao thì mức độ an toàn tối thiểu ở trường của Yuzuki đã được đảm bảo.

Hãy giữ bí mật với cô ấy nhé.

"...Aaa, cô phải đi đây. Cuộc họp nhân viên sắp bắt đầu."

"Cô đang làm gì trước cuộc họp nhân viên vậy, nghiêm túc đấy..."

"Hãy cẩn thận trên đường về nhà vào ban đêm. Và hãy nhớ khóa nhà đúng cách nhé."

Với những lời lẽ đáng lo ngại mà người ta không mong đợi được nghe từ một giáo viên, Mikami-sensei rời khỏi lớp học.

"...Mình cũng nên về nhà thôi."

Tôi mệt rồi. Có lẽ tôi sẽ làm món ăn yêu thích cho bữa tối để thay đổi tâm trạng.

Vào lúc đó, tôi không hề biết rằng đêm nay mình sẽ còn kiệt sức hơn nữa.


☆☆☆


Bây giờ là 9 giờ 30 tối.

Mặt trời đã lặn hẳn, toàn bộ khu chung cư chìm trong im lặng.

Mấy ngày nay tôi đều chuẩn bị bữa tối cho hàng xóm.

Lúc đầu, chúng tôi chỉ quan tâm đến việc chuẩn bị bữa ăn, nhưng dần dần, chúng tôi bắt đầu chia sẻ giờ ăn.

Hôm nay tôi háo hức chờ hàng giờ đồng hồ để người hàng xóm về để chúng tôi cùng ăn tối.

Dường như cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bắt đầu xoay quanh cô ấy.

——Tôi nóng lòng muốn gặp Yuzuki.

Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy thì chuông cửa reo.

Đi đến thẳng nhà tôi luôn à—cô ấy trở nên khá thành thật ấy nhể.

Tất nhiên, điều đó không thể xảy ra được.

Nhưng ngay lúc đó, tinh thần tôi như được nâng cao bởi sự chờ đợi của người mình đang chờ, cộng với cơn đói khiến hành động của tôi trở nên bốc đồng.

Không cần kiểm tra màn hình, tôi mở khóa cửa trước và mở nó ra.

Qua khe cửa, tôi có thể thấy thứ gì đó lấp lánh ánh bạc.

Vào lúc đó, những lời của Mikami-sensei hiện lên trong tâm trí tôi.

──Hãy cẩn thận trên đường về nhà vào ban đêm. Và hãy đảm bảo khóa nhà đúng cách.

Aaa, điều này thật tệ.

Tôi đang nghiêng người về phía trước và bây giờ đã quá muộn để kéo tay nắm cửa lại.

Ngay cả khi tôi muốn kêu cứu thì Idol ở phòng 810 vẫn không có nhà, và cặp đôi ở phòng 808 sáng nay trong thang máy đã nói rằng họ sẽ đi du lịch hai đêm ba ngày tới suối nước nóng ở Izu hôm nay.

Tôi bị mắc kẹt.

Ít nhất, tôi phải khắc ghi đặc điểm của hung thủ vào trí nhớ của mình.

Nếu tôi sống sót và có thể làm chứng, đó sẽ là kết quả tốt nhất, nhưng ngay cả khi tôi chết một mình ở đây, tôi sẽ để lại lời nhắn chết chóc trong máu.

Tóc có màu nâu sáng, dài vừa phải. Ở cả hai tai cô đều đeo khuyên tai màu ngọc lục bảo.

Cô đang mặc đồng phục học sinh cao trung. Bên trên là một chiếc áo sơ mi, có cà vạt màu đỏ tươi trước ngực và một chiếc váy đen đơn giản ở phía dưới.

Chiếc váy được cắt ngắn đến mức giới hạn, để lộ đùi cô giữa chiếc váy và đôi tất đen cao đến đầu gối.

Trên vai cô là một chiếc cặp đi học kiểu Boston. Lủng lẳng trên dây kéo là một phụ kiện màu bạc có hình chữ 'R'.

Đây có phải là vật thể đang nhấp nháy qua khe cửa không?

Nhân tiện, chẳng phải món phụ kiện này chính là món tớ tặng cậu hồi tiểu học sao?

"Yo, Suzu. Tớ đến thăm cậu nè!"

Người xuất hiện với nụ cười vui vẻ dường như xua tan bóng tối trong đêm là một người mà tôi biết rất rõ.

"...Rika, đừng dọa tớ như thế chứ."

"Không phải cậu hơi thiếu năng lượng sao? Người bạn thuở nhỏ thân yêu của cậu đã đến tận nơi để chúc mừng việc cậu chuyển nhà ó ~"

Kishibe Rika. Senpai tại trường cao trung Orikita và là hàng xóm cũ của tôi.

Gia đình Mamori sống ở một tòa nhà chung cư khác trước khi chuyển đến 'Khu dân cư Orikita'.

Bên cạnh tòa nhà đó là một ngôi nhà dành cho một gia đình nơi gia đình Kishibe, cũng là một gia đình ba người, sinh sống.

Gần bằng tuổi nhau nên Rika và tôi đã có quan hệ gia đình từ khi còn nhỏ.

Đôi mắt trông đầy ý chí kiên cường, một nét đẹp dưới mắt phải, lông mi giả cong về phía sau như cú nhảy trượt tuyết, chiếc mũi xinh đẹp và đôi môi hồng hào.

Có lẽ vì tôi đã không nhìn thấy khuôn mặt của cô kể từ khi chuyển đi, tôi thậm chí còn cảm thấy hoài niệm về những nét mặt toát lên cá tính mạnh mẽ đó.

"Cậu có ấn tượng không? Rika Onee-san yêu quý của cậu đã ghé thăm bất ngờ nè."

"Ngạc nhiên đó. Ý tớ là, làm thế nào cậu vượt qua được lối vào?"

"Hử? Tớ vừa hỏi mẹ cậu về mật mã. Sau ca làm việc của mình, tớ nghĩ 'Mình muốn đến chỗ của Suzu!' và hét lên ở phòng sau nên dì ấy đã nói với tớ đó."

Đó là cảm giác an toàn rất thấp của mẹ dành cho tôi.

Rika làm nhân viên part-time tại quán Izakaya 'Aien Kien (合園奇宴)' của gia đình chúng tôi.

Có vẻ như gần đây cô phải thực hiện lịch trình gần như hàng ngày do bận rộn với những khởi đầu mới.

Rika tự hào giơ một chiếc túi giấy từ tầng hầm của cửa hàng bách hóa lên.

"Đây là món bánh pudding mà Suzu đã muốn thử từ lâu. Dù muộn nhưng hãy coi đó là quà tân gia nhé."

"Wow, thật luôn đấy à? Cảm ơn cậu nhé."

Rika luôn ghi nhớ những điều nhỏ nhặt nhất tôi đã nói hoặc làm.

Cô thực sự giỏi trong việc quan tâm.

"Và đây là loại gia vị phiên bản giới hạn mà Suzu muốn. Đây là những chiếc bánh quy tớ nhận được như một món quà, còn đằng này là áo sơ mi, tất và đồ lót mà tớ nghĩ sẽ hợp với Suzu..."

"Không không, thế là quá nhiều rồi!"

Sự chu đáo của cô quá mức, đến mức khiến cô không giống một người bạn thuở nhỏ mà giống một người mẹ từ quê lên thăm con trai mình hơn.

"...Dù sao thì, vào đi."

"Vâng! Tớ vào đây!"

Cởi đôi giày lười của mình ra, Rika bước nhẹ nhàng dọc hành lang, tôi đi theo cô với cảm xúc lẫn lộn.


☆☆☆


"Từ giờ trở đi, Rika Onee-san ở đây sẽ chiều chuộng Suzu!"

Đúng như tôi mong đợi—Ở giữa phòng khách, Rika ưỡn ngực tuyên bố điều này.

"Chắc hẳn cậu đã mệt mỏi vì chuyển nhà và học kỳ mới phải không Suzu? Hôm nay, cậu có thể được chiều chuộng như mình muốn luôn."

Rika xắn tay áo lên và khịt mũi.

"Không, tớ đánh giá cao điều đó, nhưng tớ sẽ chỉ nhận tấm lòng thôi."

"Đừng xấu hổ. Nàoo, nói cho Rika Onee-san biết cậu muốn người bạn thuở nhỏ này làm gì nhé?"

Tôi tự hỏi liệu cô có nổi điên không nếu tôi thành thật nói rằng tôi không muốn cô làm gì cả.

Rika bắt đầu lấy ra từng món đồ từ chiếc túi nhựa sắp nổ mà cô mang theo riêng với món quà tân gia.

Tạp dề, găng tay cao su, khẩu trang... đó là những trang bị ban đầu của người quản gia.

Có vẻ như cô đã mua chúng ở một cửa hàng giảm giá sau giờ làm thêm.

Rika luôn muốn chăm sóc tôi bằng cách này hay cách khác. Mặc dù bản thân điều đó là tốt nhưng vẫn có một vấn đề.

Thành thật mà nói, Rika không giỏi việc nhà.

Khi nấu ăn, ngọn lửa bùng lên; khi khâu vá, ngón tay dính đầy máu; khi cố gắng dọn dẹp, không hiểu sao căn phòng lại trở nên bừa bộn hơn trước.

Động lực và kỹ năng của cô không đồng bộ.

Tuy nhiên, khi phục vụ khách hàng ở quán 'Aien Kien', danh tiếng của cô có vẻ rất tốt.

Bản thân Rika dường như làm việc với ý thức giao tiếp với khách hàng nhiều hơn là chỉ làm việc.

"Đầu tiên, tớ sẽ giúp cậu khui đống này."

"Tớ đã làm xong việc đó rồi."

"Còn việc mua hàng tạp hóa thì sao?"

"Tớ đã làm điều đó trên đường đi học về."

"...Vậy thì giặt đồ?"

"Tớ thậm chí còn ủi quần áo."

"Geez! Cậu đang để tớ không có gì để làm! Cậu toàn năng quá zậy?"

Rika rất giỏi khen ngợi khi đang tức giận—đó là một điều cô rất giỏi.

"Rika, cậu là khách nên chỉ cần thư giãn trên ghế sofa là được. Những món quà cậu mang đến là quá đủ."

"Thật sao?"

Đây thực sự là cảm giác của tôi. Gia đình Mamori không xấu xa đến mức bắt người bạn thuở nhỏ của tôi làm việc sau khi cô hoàn thành công việc part-time của mình.

"Phải đó. Vì vậy, bây giờ hãy đi rửa tay và đánh răng nhé."

"Okay ~ "

Rika lao thẳng về phía nhà vệ sinh.

Trong khi đó, tôi tiếp tục chuẩn bị bữa tối cho Yuzuki.

Tuy nhiên, 5 phút trôi qua, rồi 10 phút, Rika vẫn chưa quay lại.

Cô có vẻ không vội vàng, và tôi không nghĩ cô là loại người lén lút rình mò phòng tôi...

Đột nhiên, một tiếng hét kỳ quái của Rika vang lên từ cuối hành lang.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi ngừng nấu ăn và đi về phía nhà vệ sinh để tìm hiểu.

"Ờm..."

Rika đang ngồi trong phòng tắm ngập nước với một chiếc xô bị lật úp.

Bọt bắn tung tóe khắp nơi—kể cả cửa phòng tắm và trần nhà.

Chất tẩy rửa đó nhỏ giọt đều đặn vào ống thoát nước, cái từ túi nhựa trước đó.

Nó thậm chí còn không được dùng cho phòng tắm, phải không?

"Rika-san, xin hãy tự giải thích đi."

Khi tôi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, Rika lúng túng đảo mắt xung quanh.

"Không——tớ chỉ đang rửa tay, rồi tớ nhìn thấy vết bẩn trên xô trong phòng tắm, và... Khi tớ bắt đầu, tớ càng ngày càng say mê nó..."

"Và rồi cậu trượt chân trên sàn ướt và sủi bọt sau khi bị cuốn đi."

"...Vâng."

"Tớ sẽ lấy cho cậu một bộ quần áo để thay."

"...Vâng."

Đó là thời điểm danh sách việc nhà mà Rika không được phép làm được cập nhật.

Vài phút sau, Rika, người đã tắm xong, quay lại phòng khách.

Cô đang mặc một chiếc áo phông và quần dài mà tôi đã lấy từ tủ quần áo của mình.

Tôi nghĩ chiếc áo có thể quá rộng, nhưng tôi đoán Rika đã trưởng thành nên hóa ra nó có kích cỡ vừa phải.

"Tớ đã làm lạnh chiếc bánh pudding tớ mua cho cậu trong tủ lạnh, nên cứ ăn đi."

"Okay ~ "

Rika ngả người ra ghế sofa với tiếng 'bụp' và mở nắp bánh pudding.

"Cậu không định ăn à, Suzu?"

"Tớ sẽ ăn sau bữa tối."

"Aaa, cậu vẫn chưa ăn tối à?"

"Gần đây giờ ăn của tớ không đều đặn."

"Tớ cũng chưa ăn gì cả ~ Vậy để cảm ơn vì đã cho tớ mượn quần áo và phòng tắm, hôm nay tớ sẽ..."

"Xin hãy để tớ nấu ăn nhé!"

Sẽ rất tệ nếu gây ra sự cố hỏa hoạn nhỏ ngay sau khi chuyển đến.

Ngoài ra, Yuzuki sẽ sớm về nhà.

Sẽ rắc rối lắm nếu Rika phát hiện ra hàng xóm của tôi chính là tân học sinh mà mọi người đang nhắc đến.

Tôi nên chuẩn bị thứ gì đó thật nhanh và lịch sự mời cô về nhà hôm nay.

"Vậy thì, một ít soboro ochazuke gà có thể ăn ngay được thì sao..."

Trong khi ăn bánh pudding, Rika liếc nhìn qua và nheo mắt.

"...bằng cách nào đó, có gì đó có vẻ đáng nghi."

"...Vâng?"

"Thông thường, cậu sẽ làm một món ăn phức tạp ngay cả khi trời đã khuya. Cậu có thực sự muốn tớ rời đi đến mức đó không?"

"K-Không hẳn vậy đâu đó?"

Rika đôi khi rất sắc sảo vào những thời điểm kỳ lạ nhất.

Không sao đâu, lẽ ra tôi không nên cho đi bất cứ thứ gì.

"Suzu, cậu đang giấu tớ điều gì đó phải không?"

"K-Không..."

"Má phải của cậu co giật khi cậu nói dối. Cậu nghĩ hai ta đã là bạn thuở nhỏ bao lâu rồi?"

Tôi không biết điều đó. Tôi rất sốc, đồng thời tôi nhớ ra rằng món quà sinh nhật bất ngờ dành cho Rika chưa bao giờ thành công trước đây.

"Aaa, tớ cảm thấy cô đơn quá. Kể từ khi người bạn thuở nhỏ của tớ chuyển đi, cảm giác như ngay cả mối liên hệ tình cảm của đôi ta cũng đã xa cách ròy ~ "

"Không, không phải vậy, có những trường hợp đặc biệt..."

"Tớ không nghĩ trường hợp này xảy ra, nhưng... bạn gái của cậu có đến giờ này không?"

Giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống.

Tại sao cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang vấn đề tình yêu chứ?

"Tớ nghe được một tin đồn kì lạ ở trường. 'Có vẻ như Mamori Suzufumi ở năm hai đã tỏ tình với Arisu Yuzuki'"

Trái tim tôi ngừng đập. Thông tin đó đã đến được với Rika á?

"Tất nhiên, tớ sẽ không tin vào những tin đồn như vậy. Suzu không quan tâm đến Idol và cũng không phải là Fanboy. Suzu coi trọng niềm tin của chính mình."

Đôi mắt của Rika khi cô nhìn tôi rất nghiêm túc.

"...Vậy chuyện là như nào?"

Lý do thực sự cho chuyến thăm của cô không phải là để chăm sóc tôi hay để ăn mừng việc chuyển nhà của tôi, mà là vì lý do này à.

Bây giờ, tôi nên thành thật đến mức nào?

"Đúng là tớ đã tỏ tình với Yu... Arisu Yuzuki. Nhưng có những hoàn cảnh đằng sau nó."

"Hoàn cảnh nào?"

Tôi không thể chỉ tiết lộ rằng Yuzuki là hàng xóm của tôi được.

Do đó, tôi không thể tiết lộ rằng 'Tớ đã bị người thứ ba bắt gặp khi đang nói chuyện bí mật để che giấu mối quan hệ hàng xóm của cả hai'. Và ngay cả khi tôi bịa ra lý do tiện lợi nào đó như yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không có gì đảm bảo rằng cô sẽ tin tôi.

Trên hết, tôi không muốn nói dối người bạn thuở nhỏ của mình như thế.

"Tớ vừa gặp Arisu Yuzuki trong Phòng Tài Nguyên 'bằng cách nào đó', và ngay sau đó, một Senpai năm ba bước vào. Người đó đã hiểu lầm, cho rằng Yuzuki và tớ đang làm điều gì đó đáng ngờ. Vì vậy, tớ đã giả vờ tỏ tình với cô ấy trong lúc nhất thời. Có vẻ tốt hơn là có những tin đồn kỳ lạ lan truyền về cả hai. Dù sao thì cô ấy cũng là một Idol mà."

Tôi đã đi vòng quanh sự thật mà không hoàn toàn nói dối.

Dù là để bảo vệ Yuzuki nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi đau trong ngực vì đã lừa dối người bạn thuở nhỏ của mình.

"Hừmm. Nếu Suzu nói vậy thì tớ sẽ tin."

Rika có vẻ chưa hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng có vẻ như cô đã tạm thời gác lại ngọn giáo giận dữ của mình.

"Tớ hỏi lại một lần nữa, Suzu có thực sự không hẹn hò với Arisu Yuzuki không?"

"Tụi tớ không hẹn hò. Đó là sự thật. Tớ xin lỗi nếu làm cậu lo lắng, Rika."

Tôi chắp hai tay trước mặt và chân thành xin lỗi Rika.

"...Được rồi, đã hiểu. Nếu hôm nay cậu có việc gì khác phải làm, lát nữa tớ sẽ rời đi."

"Xin lỗi, lần sau tớ sẽ bù đắp cho cậu nhé."

"Nhân tiện, đôi bốt trông trẻ trung ở lối vào là của ai thế?"

"Ờm, Yuzuki lẽ ra không nên ở chỗ của tớ... Aaa."

Được bao bọc trong bầu không khí độ không tuyệt đối, Rika nhanh chóng nuốt chửng chiếc bánh pudding của mình trong một hơi.

"Tớ sẽ về nhà đây!"

Rika quàng cặp sách lên vai, ném hộp bánh pudding rỗng lên quầy bếp rồi sải bước về phía lối vào. Nghiêm túc mà nói, cô định về nhà ăn mặc như thế à?

"Suzu no baka! Tớ hy vọng cái bánh pudding sẽ mắc vào cổ họng và khiến cậu bị nghẹn chết đi!"

Vừa định đuổi theo cô, tôi đã đánh rơi chiếc hộp rỗng xuống sàn, một vết màu nâu lan ra khắp tấm thảm bếp.

Điều này thật tệ, tôi cần phải lau nó thật nhanh và đúng cách, nếu không nước sốt caramel sẽ thấm vào.

"...Aaa, chết tiệt!"

Hiện tại, Rika quan trọng hơn cả tấm thảm bếp.

Khi tôi bước ra hành lang, Rika đã với tay tới tay nắm cửa trước.

"Đợi đã, Rika!"

Phớt lờ lời cầu xin dừng lại của tôi, Rika rời khỏi phòng.

Tôi bước ra hành lang với đôi tất của mình và đặt tay lên vai cô.

"Đi đi! Suzu, cậu nên vui vẻ khi ở bên cạnh một Idol nổi tiếng. Suy cho cùng, có lẽ cậu chỉ coi tớ là một cô hầu gái đảm đang và giỏi việc nhà thuận tiện thôi!"

"Đó là một sự hiểu lầm!"

Tôi chưa bao giờ nghĩ Rika là người giỏi việc nhà!

"Tớ đã nói rồi, nhưng tớ không hẹn hò với Yuzuki."

"Nhưng cậu có vẻ rất thân với cô ấy! Nếu là bạn tốt như vậy, tại sao hai người không sống trong cùng một khu chung cư──"

"...Cậu đang làm gì thế?"

Đó là một giọng nói rõ ràng và trang nghiêm cắt ngang tiếng ồn.

Rika và tôi đồng thời quay lại nhìn về phía phòng 810.

Ở đó có Yuzuki—đang nhét chìa khóa vào cửa.

"...Nè Suzufumi. Đây là chuyện gì về một cô hầu gái thuận tiện vậy? Và cô gái đó là ai?"

Tôi mơ hồ nghĩ rằng nếu tra từ điển cụm từ "con ếch bị rắn nhìn chằm chằm" thì chắc nó sẽ lấy tình huống này làm ví dụ.

"...Cậu có thể giải thích ý cậu là gì không?"

Tôi không thể biết liệu câu hỏi vừa rồi là của Yuzuki hay Rika.


☆☆☆


"Nè, cậu có chắc tất cả những gì tớ cần làm là khuấy nó không?"

"Vâng. Đây là một nhiệm vụ quan trọng mà chỉ có người kiên nhẫn như Rika mới có thể xử lý được."

"Vậy thì tớ đoán là mình sẽ cố gắng hết sức ~ "

Ở chiếc bàn thấp bên trái, Rika đang tập trung vào chiếc bát trước mặt. Có vẻ như tôi đã làm cô vui lên.

Nhân cơ hội này, tôi cúi đầu chào Yuzuki, người đang ngồi bên phải.

Dù chỉ là một chuỗi sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng việc tôi và Yuzuki là hàng xóm đã được một học sinh cùng trường biết đến.

"...Tớ gần như đã hiểu được tình hình rồi. Vốn là lỗi của tớ khi gọi Suzufumi đến Phòng Tài Nguyên, nên cậu không cần phải xin lỗi đâu, Suzufumi."

Trước đó, tôi đã giải thích mức tối thiểu cho Rika.

Về nơi ở mới của tôi, tình cờ lại nằm cạnh chỗ ở của Yuzuki, sau khi chuyển đến, Yuzuki suýt ngất xỉu vì đói và thỉnh thoảng tôi lại chuẩn bị bữa ăn cho cô ấy.

Tôi đã giải thích rằng tôi giả vờ tỏ tình để xua tan tin đồn về mối quan hệ không phù hợp ở trường, nhưng tôi nhấn mạnh lại rằng đó thực sự là lời nói dối.

"Xin lỗi về điều này. Kể cả việc đưa Rika về nhà cậu..."

"Không sao đâu. Sẽ thật khó xử nếu cứ để mọi thứ như hiện tại. Bên cạnh đó..."

Yuzuki đang liếc nhìn Rika với ánh mắt nghi ngờ, người đang háo hức trộn các thứ trong bát.

Mặc dù tôi đã giới thiệu cô ấy—với Yuzuki, Rika chỉ là một cô gái cô gặp lần đầu tiên.

Có lẽ Yuzuki đang cố gắng tận mắt xác định xem Rika có phải là người đáng tin cậy và sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật nào hay không.

"...Nè, Suzu, cậu có nghe không vậy?"

Rika kéo tay tôi, cố gắng hướng tôi về phía cô ấy.

"Xin lỗi, có chuyện gì thế?"

"Bột bột này gần như không có gia vị phải không? Vì vậy, tớ đang nghĩ đến việc thêm nước tương, mirin, nước sốt, và một thành phần bí mật là một ít xi-rô cây phong. Cậu nghĩ sao?"

"...Cám ơn vì đã hỏi trước, nhưng không đâu nhé."

Cậu biết đấy, thực đơn hôm nay là Okonomiyaki!

Rika cười tinh nghịch, có lẽ cảm nhận được sự lo lắng đang rỉ ra từ tôi.

"Nếu cậu lo lắng đến thế thì cứ nhìn tớ đi. Thực ra tớ nấu ăn hơi tệ một chút."

Một chút thôi hả?

Vâng, nhận thức là bước đầu tiên để cải thiện.

Tôi thưởng thức sự trưởng thành nhất định của người bạn thuở nhỏ của mình khi tôi lau vết bột vương vãi khắp bàn bằng khăn giấy.

"Hiểu rồi. Tớ sẽ hướng dẫn cậu kỹ lưỡng để ngay cả Rika cũng có thể tự mình làm được—"

Đột nhiên, tôi cảm thấy có một lực kéo mạnh vào gấu áo của mình từ phía sau.

Quay lại, tôi thấy Yuzuki đang đặt tay lên gấu áo tôi.

"...Tớ cũng không giỏi nấu ăn lắm..."

Yuzuki có một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây. Có lẽ cô không chắc con người thật của mình sẽ bộc lộ bao nhiêu trước mặt Rika.

"Arisu Yuzuki-saaan. Hiện tại tôi đang nói chuyện với Suzu đóo ~ "

"Không thành vấn đề. Dù sao đây cũng là nhà của tôi."

"Nếu cậu định nói thế thì Suzu là của tôi!"

"Không, điều đó không đúng."

Tôi không thể không xen vào theo phản xạ.

Điều này sẽ không hiệu quả; nếu tôi coi trọng nó, chúng ta sẽ không bao giờ đi đến đâu cả.

Tôi phải đóng vai trò là người hòa giải, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ làm xong món Okonomiyaki được.

Tôi phết bột bánh Okonomiyaki mà Rika đã khuấy lên vỉ nướng đã phết mỡ, dùng thìa tạo thành một hình tròn và tạo một vết lõm nhẹ ở giữa.

Điều này giúp cơm chín đều vì phần giữa thường là phần chín cuối cùng.

"Nhưng mà, nghĩ đến việc 'Idol tin đồn' thực sự là hàng xóm của Suzu..."

Sau khi làm ướt cổ họng bằng trà ô long, Rika nhìn thẳng vào Yuzuki đang ngồi đối diện cô.

"Tôi nợ Suzufumi rất nhiều. Bằng 'nhiều cách khác nhau'."

Có lẽ được Rika truyền cảm hứng nên Yuzuki trả lời với giọng điệu 'ngụ ý'.

Bên kia bàn, hai cô gái đang nhắm mắt nhau một cách mãnh liệt. Yuzuki ở bên phải, Rika ở bên trái.

Tôi bị kẹt ở giữa, chăm chỉ nấu nướng như nhân vật nền.

Ngay khi tôi nghĩ cuộc đối đầu sẽ tiếp tục, Rika tình cờ di chuyển ra phía sau tôi.

Có vẻ như cô đã nhanh chóng khuất phục trước ánh mắt mãnh liệt của Yuzuki.

Giống như một con hổ con được sinh ra trong vườn thú đang đe dọa một con vật nhập khẩu to lớn, cô lén nhìn qua vai tôi và rít lên với Yuzuki như thể đang đe dọa cô ấy.

Mặt khác, Yuzuki thoạt nhìn lại có vẻ nở nụ cười dịu dàng. Nhưng nó giống một nụ cười gượng ép hơn—một thủ thuật để gây áp lực hơn là tính cách Idol bẩm sinh của cô.

"...Nói rõ hơn, không phải là tôi nhờ Suzufumi 'Làm bữa tối cho tôi'. Có hơi khó chịu một chút khi cô tỏ ra thù địch một cách công khai như vậy."

Yuzuki không hề có dấu hiệu bị đe dọa.

Ngược lại, thậm chí còn có cảm giác bình tĩnh.

Có vẻ như tôi đã khá thành thạo trong việc cảm nhận được cảm xúc thực sự của Yuzuki qua những bữa ăn hàng ngày cùng nhau.

"...Nếu cô không thích đồ ăn của Suzu thì cô có thể từ chối."

"Tôi đã cố gắng từ chối... Nhưng cuối cùng tôi lại ăn nó nên đành chịu thôi."

"Vậy là cô thích món ăn của Suzu à? Hoặc có thể là... cô thực sự thích Suzu?"

"Wa...!"

Yuzuki bĩu môi, hơi ngả người về phía sau.

"K-Không phải cô là người luôn thân thiết với Suzufumi sao!?"

"Tôi là Onee-san của Suzu, nên không sao đâu!"

Rika tựa người vào lưng tôi, dồn trọng lượng cơ thể lên tôi như một đứa trẻ được cõng.

"Nếu có thì chắc chắn cô giống một đứa em gái hơn..."

Cho dù đó là vì tính cách của Rika dễ đọc hay vì Yuzuki có kỹ năng giao tiếp đặc biệt, cô đã có thể nhìn thấu bản chất thực sự của cô ấy chỉ sau vài phút gặp mặt.

Có lẽ do Rika gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội khi còn trẻ nên cô vẫn có cách giao tiếp độc đáo với các bạn cùng lứa tuổi.

"Đừng lo lắng về cậu ấy quá nhiều, Yuzuki."

Có vẻ mệt mỏi vì tốc độ không thể đoán trước của Rika, Yuzuki lẩm bẩm điều gì đó với đôi mắt chán nản.

"...Sao vậy, hành động đeo bám như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới..."

"Yuzuki? Chuyện gì vậy?"

"Hả, Aaa! Không có gì, tớ ổn!"

Bây giờ, để che giấu sự bối rối của mình, cô lấy tay quạt lên mặt.

Có điều gì đó về Yuzuki hôm nay hơi khác thường.

Ối, có vẻ như bột đã sẵn sàng để lật.

Với cả hai tay, tôi lật bột thật nhanh.

Sau đó món Okonomiyaki màu nâu vàng hoàn hảo xuất hiện.

Mùi thơm độc đáo của món ăn làm từ bột mì tràn ngập căn phòng, cuối cùng làm bầu không khí thư giãn.

Bây giờ là thời điểm tốt để kiểm tra các thành phần hoàn thiện.

Cá ngừ bào, rong biển và nước sốt đã có sẵn trên bàn.

Ồ, đúng rồi, chắc vẫn còn sót lại một ít gừng đỏ ngâm khi chúng tôi làm món yakisoba.

"Tớ sẽ đi lấy một ít gừng đỏ ngâm."

"Gì cơ, không phải cậu để gừng đỏ ngâm trong tủ lạnh của tớ sao?"

Vai Rika giật giật.

Đúng như cô nói, khi tôi mở tủ lạnh nhà Sasaki, có một hộp gừng đỏ ngâm chua nhỏ được đặt ngay ngắn trong góc.

"Đã tìm thấy rồi, cậu nhớ rất rõ đó."

"Chà, tớ có nhận bữa ăn được nấu cho mình mỗi ngày mà."

Giật- giật- Vai Rika lại rung lên.

"...Suzu, trong khi chờ đợi, tớ sẽ chuẩn bị mù tạt-mayo đặc biệt như thường lệ."

"Aaa, cảm ơn cậu... Chỉ để kiểm tra thôi, cậu có chắc mình có thể xử lý được không?"

"Ngay cả tớ cũng có thể chuẩn bị thứ như thế này. Hai ta đã ăn món này hàng chục lần ở chỗ tớ rồi mà."

Bây giờ vai Yuzuki giật giật.

Cả hai người họ dường như đang bị một luồng điện yếu đánh vào. Và vì lý do nào đó, bầu không khí vốn đã bắt đầu thư giãn lại một lần nữa trở nên căng thẳng.

"Đ-Được rồi! Gần như đã sẵn sàng!"

Bản năng của tôi đang gửi đi những tín hiệu nguy hiểm, cảnh báo tôi không nên tìm hiểu sâu hơn nữa.

Tôi vội vàng kết thúc.

Tôi đẩy miếng Okonomiyaki ra mép đĩa nóng và rưới nước sốt đặc biệt lên nó.

Đối với sốt mayonnaise mù tạt, tôi sử dụng túi bắt kem để tạo các họa tiết gợn sóng.

Sau khi cho nó một ít 'skincare', tôi thêm một chút rong biển và cá bào để tạo 'hiệu ứng táo bạo'. Tôi dùng thìa cắt nó thành sáu phần bằng nhau và đặt chúng vào đĩa nhỏ cho Rika và Yuzuki.

"Đây, cả hai cậu, hãy thưởng thức bữa ăn của mình nhé."

"Itadakimasu!"

Sau khi quay trở lại bàn, Rika ngay lập tức bắt đầu chia Okonomiyaki bằng đũa của mình.

"Wow, bột bánh mịn quá!"

"Đó là vì tớ đã thêm khoai mỡ."

Tiếp theo, cô dùng đũa gắp miếng Okonomiyaki và nhét một miếng lớn vào miệng.

"Bên trong thật là nhiều kem! Hải sản rất giòn! Sốt mayo ngon quá!"

Trong khi Rika háo hức ngấu nghiến đồ ăn của mình thì Yuzuki vẫn chưa bắt đầu ăn.

Thông thường, đây sẽ là lúc để tranh luận qua lại vui vẻ, nhưng với Rika ở đây, tôi không chắc phải tiếp cận tình huống này như thế nào.

"Bữa ăn của Suzufumi..."

"Vâng?"

Yuzuki ở đó, tự mình nắm chặt đôi đũa.

"...Bữa ăn của Suzufumi không chỉ dành cho Kishibe-san!"

Với ánh mắt đầy quyết tâm như sắp nhảy bungee, cô đưa một miếng Okonomiyaki lên miệng.

Khoảnh khắc cô cắn một miếng, biểu cảm của Yuzuki trở nên trong trẻo như bầu trời xanh đã thổi bay mây mù.

"Wow, nó thực sự mềm mại..."

Lần này cô đã cắn một miếng đàng hoàng.

"Hương đất của bắp cải và khoai mỡ, mùi thơm đại dương của tôm và bạch tuộc—tất cả đều hòa quyện với nhau, để lại dư vị đậm đà. Nước sốt đặc biệt và sốt mayo cay cũng có sự cân bằng hoàn hảo giữa vị cay và vị ngọt..."

"Đúng chớ! Đây là sự pha trộn mà Suzu đã dành nhiều năm để hoàn thiện và nó thậm chí còn được áp dụng tại nhà hàng của Papa và Mama!"

Hai người vừa mâu thuẫn vừa nãy giờ đang mỉm cười và thưởng thức cùng một món ăn.

Đây chính là nét quyến rũ của Okonomiyaki.

Cũng giống như hải sản và rau miền núi, những nguyên liệu tưởng chừng như trái ngược nhau lại kết hợp với nhau trong một miếng bột—mọi người đều bình đẳng trước Okonomiyaki.

Ngôn ngữ phổ quát của ẩm thực dễ dàng vượt qua vị trí và mối quan hệ của con người!

Nói một cách đơn giản, món ăn ngon mang lại nụ cười trên khuôn mặt mọi người. Chính vì vậy ở đây không còn xảy ra cãi vã hay cãi vã nhỏ nhặt nữa.

Đây thực sự là hòa bình thế giới.

Okonomiyaki là biểu tượng hòa bình mà đất nước chúng ta tự hào!

Khi tôi bắt đầu nấu mẻ thứ hai, tôi cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ từ bên trái.

Rika đang chăm chú nhìn tôi trong khi cầm đũa trên tay.

"Đừng tiếp tục nấu ăn nữa, Suzu. Hãy ăn cùng nhau."

"Đừng lo lắng. Tớ sẽ tự ăn sau khi hai người ăn no."

Tuy nhiên, Rika đặt đũa của mình xuống và thay vào đó nắm lấy đũa của tôi.

Sau đó cô nhấc một miếng Okonomiyaki ra khỏi đĩa hâm.

Đây là...

"Aan ♪"

Đó có thể là một tình huống dễ chịu trong hoàn cảnh bình thường.

Nhưng thứ được bày ra trước mắt tôi là toàn bộ miếng bánh, hơn nữa, nó còn nóng hổi sau khi vừa được nấu chín.

"Không, Rika, nó quá lớn—"

"Aan ♪"

Rika dường như đang hành động vì lòng tốt thuần khiết nên tôi lấy lại bình tĩnh và mở miệng.

"A-Aaan... nóng quá!"

Nhiệt độ trong miệng tôi tăng vọt như thể có than được ném vào lò lửa.

Tôi dùng lưỡi cuộn miếng Okonomiyaki một cách tuyệt vọng để làm nguội nó, và không bỏ lỡ một nhịp nào, tôi cũng đuổi theo nó với một ít trà ô long để làm mát miệng.

"Suzufumi, đây, đây."

Nhìn sang phía đối diện Rika, tôi thấy Yuzuki đang há hốc miệng.

Cô không cầm đũa trong tay.

"Aaan."

"Hửm?"

"Ý tớ là, Suzufumi, cậu muốn bắt tớ ăn nhiều hở?"

"Chuyện đó, chà..."

Cái miệng không phòng bị của Yuzuki đang ở ngay trước mặt tôi.

Mặc dù cô đang ăn Okonomiyaki, miệng cô không có dấu hiệu của Okonomiyaki, rong biển hay vảy cá ngừ.

"Suzufumi được Kishibe-san đút, nên bây giờ Suzufumi cũng phải đút cho tớ. Thôi nào, đây là cơ hội để cậu chinh phục tớ bằng đồ ăn đó, cậu biết không?"

Yuzuki hôm nay chủ động một cách bất thường về đồ ăn.

Đây chắc chắn là cơ hội hoàn hảo để tấn công.

Tuy nhiên, nhìn Yuzuki nhắm mắt và ngoan ngoãn mở miệng trước mặt tôi khiến tôi có cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó.

"Nào, 'Aaaan'"

"A-Aan..."

Với đôi tay run rẩy, tôi cố đưa miếng Okonomiyaki vào miệng Yuzuki——

"Của cô đây!"

Đột nhiên, bàn tay của Rika thò ra từ bên cạnh.

"Mmffpph!"

"Thay vì Suzufumi, tôi sẽ cho cô ăn bao nhiêu tùy thích ~ . Há miệng ra nào ~ "

"Grrmph, mmph!"

Miệng của Yuzuki giống như một con Hamster đang tích trữ thức ăn khi từng miếng Okonomiyaki được nhét vào miệng cô ấy.

"Mmph... puhah! Cô đang làm gì thế!?"

"Cô muốn được cho ăn, phải không? Cô thật may mắn ~ "

Hôm nay, không biết bao nhiêu lần, ánh mắt bọn họ lại chạm nhau.

Những tia lửa nở rộ ngay trước mặt tôi. Cả hai đều không có dấu hiệu lùi bước.

Yuzuki và Rika hành động cùng lúc.

Tay Yuzuki đưa ra từ bên phải, tay Rika đưa ra từ bên trái.

""Đây, 'Aaaaan'!!""

Hai miếng Okonomiyaki suýt rơi khỏi đũa đang ở ngay trước mắt tôi.

""Nè, cậu sẽ chọn bên nào!?""

Tôi đặt chiếc thìa lên đĩa nóng và thở dài với tâm trạng u ám.

Hai người này—tôi tưởng họ hoàn toàn đối lập nhau, nhưng chẳng phải họ đồng bộ một cách hoàn hảo sao?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro