V1C6: Nhanh Làm Nó Đi ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bông hoa anh đào đã rụng hẳn, cũng là lúc những chiếc lá non chuẩn bị đón ánh sáng tiếp theo.

Nhiệt độ đang dần tăng lên, và mặc dù vẫn đang là cuối tháng 4 nhưng số ngày đạt đến mức nắng nóng như mùa hè ngày càng tăng lên.

Trong khoảng hai tuần qua, tôi chưa từng bị tấn công bởi một người đàn ông tự xưng là Fan của Arisu Yuzuki, cũng như chưa từng thấy Mikami-sensei rúc vào ghế của Yuzuki.

Các bạn cùng lớp trêu chọc những lời tỏ tình của tôi cũng đã lắng xuống và cuộc sống hàng ngày của tôi đã hoàn toàn bình thường trở lại.

Hàng ngày, như thường lệ, tôi chuẩn bị bữa ăn cho hai người rồi lao sang nhà bên cạnh, nơi người hàng xóm của tôi tỏ ra chống cự và cuối cùng cũng ngã.

Thật là những ngày yên bình.

Vào một ngày chủ nhật trước Tuần Lễ Vàng, tôi đã hoàn thành bài tập về nhà vào buổi sáng và đang tận hưởng một kỳ nghỉ thư giãn.

Ding- Dong-

Chuông cửa nhà tôi reo lên.

Tôi vẫn chưa nhận được thông báo nào về việc nguyên liệu được gửi đến từ cha, còn cặp vợ chồng ở phòng 808 đã ra ngoài từ sáng.

Điều đó để lại hai khả năng về danh tính của người bấm chuông cửa.

Cô gái tóc nâu là bạn thuở nhỏ của tôi hoặc là Idol nổi tiếng hàng xóm.

Những gì xuất hiện trên màn hình là người sau.

Khi mở cửa, tôi thắp lên một ngọn lửa cảnh giác nhỏ.

Lần cuối cùng Yuzuki bấm chuông cửa nhà tôi, cô đang cầm một cuốn sách ảnh.

Ngày hôm đó, tôi phải đối mặt với việc cô đang thay đồ bơi ngay trước mắt mình, được chạm vào bụng, và bầu không khí trở nên kỳ lạ theo nhiều cách khác nhau; có khá nhiều việc phải xử lý.

Tôi ước gì cô không đánh giá thấp sự mong manh của một chàng trai mới lớn.

"Chào buổi sáng, có chuyện gì à?"

Yuzuki, mặc một chiếc áo dệt kim trơn và quần denim, đang bồn chồn vì lý do nào đó. Hai tay chắp sau lưng, rõ ràng cô đang che giấu điều gì đó.

"S-Suzufumi, cậu, có...ngốc không?"

Cái gì thế này, một kiểu trôn trôn Việt Nam mới à?

"Không, ý tớ là, tớ đang tự hỏi liệu cậu có học giỏi không ý?"

Liếc nhìn phía sau Yuzuki, tôi thấy cô đang ôm chặt sách tham khảo và tài liệu in.

"...Có lẽ nào cậu muốn tớ dạy cậu à?"

Che mặt bằng cuốn sách, Yuzuki bồn chồn lẩm bẩm.

"...Tớ sẽ cho phép Suzufumi quyền đó."

"Hả?"

"Quyền được hẹn hò với Idol trong một ngày. Đúng, đây là một chiến lược để khiến Suzufumi phải lòng tớ với tư cách là một Fan. Một kỹ thuật tinh vi để khiến trái tim Suzufumi đập loạn nhịp bằng cách cùng nhau học tập tại bàn..."

"Thành thật khai sự thật đi."

"Sự thật rõ ràng."

Bị mất cảnh giác, Yuzuki do dự một lúc nhưng rồi lại bắt đầu lẩm bẩm bào chữa.

"Rằng, tớ không thể đến trường nhiều và về sớm... Về mặt kỹ thuật, tớ được phép nộp bài tập như một sự giải thoát, nhưng mặc dù được gọi là sự giải thoát, họ không hề thương xót. Ý tớ là lượng không bình thường chút nào, như thể không thể nào làm hết một mình được..."

"Vậy tại sao cậu không tập hợp với bạn bè trong lớp và thành lập một nhóm học tập?"

"Điều đó không tốt. Tớ không muốn bán mình như một nhân vật Idol ngu ngốc, hơn nữa... có những người tớ nói chuyện bình thường khi đến trường, nhưng thật kỳ lạ khi gọi họ vào ngày nghỉ. Nếu cậu hỏi tớ liệu tụi tớ có đủ thân thiết để cùng nhau làm bài tập không, thì thật là khó chịu..."

Mặc dù mắt và miệng bị che đi nhưng đôi tai ló ra từ sách giáo khoa lại nhuộm màu đỏ.

Vì ngượng ngùng nên chắc hẳn cô đã lưỡng lự rất nhiều lần trước khi đến với tôi.

Ngay cả bây giờ, cô đang cố gắng hết sức để thu hết can đảm.

"...Được rồi. Nhân tiện, về câu hỏi trước đó của cậu, tớ đã xếp thứ 20 trong bài kiểm tra cuối năm năm ngoái."

Biểu hiện của Yuzuki sáng lên ngay lập tức.

Nhìn thấy vẻ mặt trẻ con như vậy khiến tôi thực sự cảm thấy cô trẻ hơn.

"Vậy bây giờ ở nhà tớ..."

"Ồ, xin lỗi nhé. Hiện tại tớ có vài việc cần làm ở nhà. Có ổn không nếu hai ta làm điều đó ở chỗ của tớ?"

Một khoảng dừng ngắn xảy ra sau đó.

"...gì cơ? Aaa, vâng, chắc chứ?"

"Okay. Vậy thì vào đi."

"Ờm, tớ sẽ đi chuẩn bị vài thứ..."

"Hiểu rồi. Hẹn gặp lại sau nhé."

Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, cô lẩm bẩm với chính mình, 'Có vẻ như bây giờ không có gì phải lo lắng... và có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra với Kishibe-san cả...'

Đó là cái gì vậy? Sao cũng được.

——Vấn đề là, Yuzuki có lẽ không biết rằng khóe môi tôi đang nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.


☆☆☆


"Xin phép làm phiền..."

Giống như một con mèo cảnh giác với người lạ, Yuzuki thu mình lại khi bước vào phòng khách.

"Chỗ ở của cậu khá đơn giản. Đúng là Suzufumi."

Điều đó cũng giống nhau đối với cả hai chúng tôi. Hầu như không có đồ trang trí nào trong phòng Yuzuki.

"Vậy thì chúng ta bắt đầu nhé? Đây là trà ô long. Nó đậm đà và thơm ngon vì tôi tớ dùng rất nhiều lá trà."

Sau khi đặt ly ra, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn thấp trong phòng khách.

Có vẻ như Anh Ngữ là môn học chính.

"Vậy, cậu muốn bắt đầu từ đâu?"

"Ờm, đây là phần của bản in nhưng... hả?"

Yuzuki nhìn xung quanh——Nhanh hơn tôi nghĩ.

Một cảm giác khó chịu không xác định chắc hẳn đã bao trùm Yuzuki lúc này.

Dù muốn hay không thì cuối cùng cô cũng sẽ nhận ra điều đó khi đến phần trong cùng của căn phòng.

Nhưng quá trễ rồi. Cửa trước đã được khóa chặt bằng dây xích và tôi đã khéo léo di chuyển Smartphone của cô ra khỏi tầm tay.

Ngay cả khi cô cố gắng kêu cứu, nó cũng sẽ không đến được với ai; sáng nay cặp vợ chồng già ở phòng 808 đã lên đường đi Oita.

Dù cô có hét bao nhiêu đi chăng nữa, giọng nói của cô cũng sẽ không ai nghe thấy.

"...Suzufumi? Tại sao cậu lại cười?"

"Đừng bận tâm đến tớ. Hãy bắt đầu với nhiệm vụ thôi."

Khi tôi đưa tay lấy bản in, Yuzuki nhanh chóng rút tay lại.

"...Có lẽ tớ nên về nhà thôi. Tớ nghĩ mình phải tự mình làm những việc này..."

"Đừng xấu hổ. Đây, sao cậu không uống một tách trà ô long và xoa dịu đầu óc đi chứ hả?"

"......"

Sự im lặng thống trị căn phòng.

Tiếng quạt thông gió nghe có vẻ to bất thường.

"...Suzufumi, cậu..."

Khi Yuzuki đột nhiên đứng dậy, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô.

"...làm sao tớ có thể để cậu chạy trốn được chứ?"

Tôi chắc chắn rằng hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương chắc chắn đang nở một nụ cười thô tục.

"K-Không, yamate... làm ơn mà... thả tớ ra đi...!"

Nước mắt nhanh chóng trào ra trong mắt Yuzuki, và chẳng bao lâu sau, Yuzuki phát ra một giọng như hét——

"——Nhưng cậu đang làm ramen 'Jiro tự làm' mà!"

Tôi nhẹ nhàng buông tay cô và đi vào bếp.

Trên bếp có hai cái nồi lớn.

Trong một lần, một lượng lớn rau, xương lợn và mỡ lưng đang sôi mạnh để chiết ra nước súp.

Trong nồi kia, thịt lợn chashu được luộc cùng với hành lá.

Cái mùi nồng nặc mà quạt thông gió trong nhà khó có thể khử được, khiến đầu óc tôi rung chuyển dữ dội.

"Việc nấu nướng cầu kỳ này chỉ có thể thực hiện vào ngày nghỉ. Món mì siêu dày được làm bằng bột mì đặc, một món chủ yếu của phong cách Jiro, cũng cần được chuẩn bị và hầm từ ngày hôm trước."

Ramen Jiromaru. Thường được gọi là 'Jiromaru.' Một chuỗi mì ramen nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ nam giới trên toàn thế giới.

Đặc điểm nổi bật nhất của nó là cảm giác về khối lượng áp đảo không thể tóm tắt bằng từ 'khẩu phần lớn' và hương vị đậm đà chứa đầy gia vị umami, đặt sức khỏe lên hàng đầu.

Phần trên cũng bao gồm một loạt tỏi, mỡ lưng và chashu cắt dày. Hương vị của Ramen Jiromaru.

Ngoài ra còn có một thể loại được gọi là "lấy cảm hứng từ Jiro" hoặc "phong cách Jiro", xoay quanh tập làm cơ sở cho các chuyển thể độc đáo.

Địa điểm Ramen Jiromaru ban đầu luôn có hàng dài người xếp hàng và hương vị được cho là gây nghiện, khiến nhiều người thử và sao chép hương vị cũng như số lượng của Ramen Jiro tại nhà.

Đó là bản chất của 'Jiro tự làm'.

"Yuzuki, ăn hay không là tùy cậu, nhưng tớ không biết liệu cậu có thể cưỡng lại được sức hút dữ dội của Jiro tự làm sau khi hoàn thành bài tập và hoàn toàn kiệt sức hay không."

Hơn nữa, mùi thịt và mỡ liên tục bay khắp phòng khách khi cô đang miệt mài học với chiếc bút chì.

Cho dù cô có cố gắng chống cự thế nào đi chăng nữa, bộ não của cô chắc chắn sẽ phải phục tùng.

Con quỷ calo được đưa ra như một 'phần thưởng cho việc hoàn thành bài tập' cho người bị suy giảm khả năng phán đoán do mệt mỏi trong học tập.

Ai có thể vượt qua được sự cám dỗ như vậy?

Tôi tuyên bố trước mặt Yuzuki, người đang ngồi khoanh chân gọn gàng——

"Bây giờ chúng ta bắt đầu học thôi."


☆☆☆


Trong giờ đầu tiên, Yuzuki chỉ tập trung vào bài tập mà không liếc nhìn sang chỗ khác.

Có lẽ để vượt qua bản năng của mình, cô đã không để thế giới bên ngoài bàn lọt vào tầm nhìn của mình.

Buổi học diễn ra suôn sẻ.

Đúng như mong đợi từ một người thường hát và nhảy, Yuzuki có trí nhớ rất tốt.

Cô nhanh chóng nắm bắt được những gì được dạy và thậm chí còn có khả năng thích ứng để tự mình giải quyết các vấn đề ứng dụng.

Tuy nhiên, việc học tập trong một môi trường đầy mùi Jiromaru dần dần bào mòn trạng thái tinh thần của Yuzuki.

Đôi mắt cô trở nên trống rỗng và sự tập trung của cô mờ đi.

Khi tôi nhìn vào cuốn sổ của cô để xem cô đã viết gì một cách nhiệt tình, tôi kinh hoàng khi thấy 'Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-Jiromaru-', ở khắp nơi trang này như thể cô đang chép kinh.

Khi mặt trời bắt đầu lặn giữa tất cả những điều này, Yuzuki dường như cuối cùng đã đạt đến giới hạn của mình do lượng kiến thức khổng lồ được nhồi nhét trong đó và sự cám dỗ lặp đi lặp lại của đồ ăn.

Đôi mắt đang trong trạng thái suy sụp của cô bắt đầu đảo lộn, cô mở và đóng miệng.

"...Tớ... không thể..."

"Gì cơ?"

"Tớ không thể chịu đựng được nữa!"

Với lời tuyên bố đầu hàng, Yuzuki đã 'bật' và xã hơi.

Cô đánh rơi cây bút chì cơ học của mình và gục đầu xuống bàn.

Lắc vai cô chẳng có tác dụng gì; cô không hề cử động, như thể thời gian đã bị treo lơ lửng trên bàn.

"N-Nè, cậu ổn chứ?"

Cuối cùng khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt của Yuzuki đã dán chặt vào tôi.

Giống như một con thú ăn thịt, cô đang phát ra một ánh nhìn sắc bén.

"...hay chúng ta kết thúc tại đây và ăn tối nhé?"

Đó là thời điểm Chiến dịch Jiro tự làm của tôi thành công.

Tuy nhiên, có một lý do khiến tôi không thể hoàn toàn hài lòng về điều đó.

"....Bác bỏ. Hạn chót là ngày mai nên không được ăn uống gì cho đến khi mọi việc hoàn thành."

Tôi không thể tận hưởng trọn vẹn Ramen Jiro yêu quý của mình khi bài tập còn dang dở đang treo lơ lửng trên đầu chúng tôi.

"Ăn một bữa ăn sẽ là một sự thay đổi nhịp độ tốt. Nó cũng sẽ thúc đẩy động lực đó."

"Nếu ăn ramen, chắc chắn cậu sẽ buồn ngủ. Không đời nào."

Tôi mắng Yuzuki, người đang giục tôi ăn. Vai trò của chúng tôi đã bị đảo ngược so với thường lệ.

Thành thật mà nói, tôi cũng muốn ném sách giáo khoa sang một bên và bắt đầu chuẩn bị bữa tối ngay lập tức.

Nhưng với những Deadline vẫn còn, rõ ràng nhiệm vụ nào cần được ưu tiên.

"Tớ đã được dạy mọi điều không hiểu nên tớ có thể tự mình làm phần còn lại. Xét đến thời gian cần thiết để dọn dẹp, chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ không?"

"Không vấn đề gì. Dù sao thì cái nồi lớn ngày mai cũng sẽ được ngâm rửa sạch."

"Nào... kể cả nếu hai ta để việc rửa vào ngày mai thì hôm nay vẫn còn rất nhiều việc nhà chưa làm được. Hãy nhanh chóng ăn và sau đó tận hưởng thời gian rảnh rỗi nhé..."

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Yuzuki đã di chuyển đến cạnh tôi và bắt đầu thì thầm vào tai tôi.

Toàn thân tôi ngứa ran—suy nghĩ của tôi tan biến.

Không giống như Yuzuki, người đã dán mắt vào bàn suốt thời gian qua, tôi thường xuyên phải đứng bên nồi nên cảm giác thèm ăn tích lũy của tôi rất lớn.

Tôi cũng đang cố gắng kiềm chế cơn thèm ăn của mình, nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Cậu không mệt sao? Cậu đã dạy tớ cả ngày rồi á. Suzufumi, cậu thật tuyệt zời."

Đột nhiên cô xoa đầu tôi.

Có lẽ vì không quen được khen ngợi nên ý thức của tôi tập trung vào đầu.

"Nước súp đậm đà kích thích trực tiếp dạ dày, sợi mì dày dai, vị tỏi bằm đậm đà, chashu vai thịt nướng... Cậu không cần phải nhịn nữa đâu. Jiro tự làm là để thưởng thức bất cứ khi nào mình thích——"

Tầm nhìn của tôi mờ đi và một màn sương mù hình thành trong đầu tôi.

Khả năng suy nghĩ của tôi mất dần—tôi muốn bỏ cuộc.

"T, Tớ..."

Như thể tung ra đòn cuối cùng, môi của Yuzuki cách tai tôi một khoảng bằng không.

"Nhanh làm nó đi ♥"

Kèm theo tiếng thở dài nhẹ, giọng nói ngọt ngào của cô ghi đè lên hệ thống chỉ huy trong não tôi.

"...Vâng ạ."

Tôi đứng dậy và lảo đảo đi về phía bếp.

Quá trình nhũ hóa thống nhất nước súp và chất béo sắp kết thúc như thể đã đến giờ ăn của chúng tôi.

Thứ tôi lấy ra khỏi tủ lạnh là sợi mì cực dày mà tôi đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Chúng chứa rất nhiều vỏ lúa mì, mang lại hương vị độc đáo.

Tôi ném chúng vào nước sôi và nấu chúng với 'al dente'.

Đối với nước sốt, tôi sử dụng tỷ lệ 1 phần nước tương đen, mirin và gia vị umami với 5 phần súp nhũ hóa.

Vào đó, tôi thêm 300 gram mì, gấp đôi lượng dùng trong một khẩu phần ramen thông thường.

Sau khi lật mì để trộn đều là lúc đến phần phủ bên trên.

Một lượng lớn giá đỗ và bắp cải thái nhỏ luộc cho đến khi hơi héo được thêm vào.

Một lượng nhỏ kaeshi (gia vị) được rưới lên mì để hòa quyện hương vị. Sau đó là lúc phủ mì lên.

Tôi hỏi Yuzuki, người đang nhìn tôi nấu ăn qua vai,

"Tớ có nên thêm tỏi không?"

Đây là sự xác nhận về các món ăn kèm tại cửa hàng Ramen Jiro hoặc lấy cảm hứng từ Jiro.

Gọi "yasai" để chỉ một núi giá đỗ và bắp cải.

Gọi "ninniku" để có một lượng tỏi băm nhỏ.

Gọi "abura" để có lớp mỡ lợn rắc duyên dáng.

Nếu bạn gọi "karame" để có thêm gia vị đổ lên trên.

Nói "Mashi" hoặc "Mashimashi" để được ăn phần lớn hơn.

Khi muốn ăn thêm thịt, bạn mua vé như "Buta" hoặc "ō buta".

Mặc dù có một số khác biệt tùy thuộc vào từng cửa hàng nhưng những cách gọi này đồng nghĩa với Ramen Jiro.

Cuối cùng Yuzuki cũng lên tiếng.

"——Yasai ninniku mashimashi abura karame mashi, ō buta daburu de."

Đó là một lời nói rất tự tin mà không hề do dự.

Đầu tiên, tôi bắt đầu dùng kẹp xếp những loại rau hơi héo vào bát.

Đỉnh của ngọn núi rau này dễ dàng cao hơn 30 cm.

Bên cạnh các loại rau, tôi đặt một miếng tỏi băm nhỏ, có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ mới biết đi.

Sau đó, tám lát thịt vai chashu được đặt bên cạnh. Thịt lợn cắt miếng đậm đà được ướp kỹ trong nước sốt.

Cuối cùng là abura. Mỡ lưng được giã nhuyễn, tan trong miệng được rắc đều lên trên.

Món mì ramen được trang trí bằng những đốm trắng khắp nơi, trông giống như một nàng tiên tuyết.

"Xin lỗi vì đã để quý khách đợi. Đây là 'Yasai ninniku mashimashi abura karame mashi, ō buta daburu de' của quý khách ạ."

Khoảnh khắc chiếc bát được đặt lên bàn, Yuzuki nuốt nước bọt.

Bàn tay cầm đũa của cô run rẩy như tay người nghiện.

Hơi thở của cô đứt quãng như một con thú đói khát máu thịt.

Chiếc bát trước mặt chúng tôi giống như một ốc đảo bỗng nhiên xuất hiện giữa sa mạc.

Đó là một điều may mắn cho cả Yuzuki và tôi, những người mệt mỏi vì học tập.

""Itadakimasu!!""

Chúng tôi đồng loạt thọc đũa vào bát.

Nhưng không đời nào chúng tôi lại bắt đầu ăn mì trước.

Chúng tôi bắt đầu với món rau ngập mỡ lưng.

"Rau trộn với mỡ và gia vị thực sự kích thích dạ dày."

Sự hấp dẫn của mỡ và nước sốt càng được phát huy hơn nhờ giá đỗ và bắp cải vốn đã có hương vị nhạt nhẽo.

Yuzuki đang âm thầm ngấu nghiến núi rau. Ngay cả với đôi môi lấp lánh vì dầu, cô cũng không hề tỏ ra quan tâm, chỉ chuyên tâm úp mặt vào.

Sau khi cố gắng nhét gần một nửa số rau vào bụng trong một lần, cuối cùng cô cũng thở ra.

"Mỡ lưng chứa đầy vị ngọt... ♥ Ngay cả rau củ thôi cũng đã tạo nên một món ăn kèm tươm tất... ♥"

Tiếp theo, Yuzuki với lấy món chashu thái lát dày.

"Chà, nó tan chảy trong miệng ngay khi ăn nó ~♥ Hương vị thấm sâu đến nỗi nước hoa quả và vị umami tràn ngập trong mỗi miếng cắn ♥ Sau khi miệng ngậy ngậy, uống một tách trà ô long đặc sẽ làm mới mọi thứ—thật tiệt zời ♥"

Tôi vẫn chưa chạm vào chashu, để nó ngập dưới đáy bát.

Làm như vậy sẽ giúp nước súp thấm hết tinh chất của súp, khiến súp càng mềm hơn.

Tôi lấy mì trước. Khi tôi nhấc sợi mì chắc lên, nước súp trào ra.

"Kết cấu dai này chính xác là bản chất của Ramen Jiro. Chúng nhảy nhót trong miệng như thể chúng còn sống vậy."

"Chúng có kết cấu mịn vì được phủ một lớp mỡ. Đó là một món ăn rất no nhưng lại trượt khỏi đầu lưỡi như udon ♥"

Ăn được nửa bữa, trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Dù tôi có lau nó bằng khăn tay bao nhiêu thì nó vẫn chảy ra, nên cuối cùng, tôi bắt đầu lau nó bằng cánh tay của mình.

Yuzuki ngồi đối diện tôi dường như cũng cảm thấy hơi nóng. Những hạt mồ hôi lớn trên mặt cô trông có phần quyến rũ.

Ngọn núi tỏi, biểu tượng của Ramen Jiro, được cho là có tác dụng thúc đẩy đổ mồ hôi và kích thích tiết adrenaline.

Trước khi chúng tôi nhận ra điều đó, chúng tôi đã cười toe toét một cách kỳ lạ trong khi ăn ngấu nghiến món ramen.

Mệt mỏi vì học tập, món Ramen Jiro tự làm được chờ đợi từ lâu và việc ăn một lượng lớn tỏi khi bụng đói cũng đủ khiến chúng tôi rơi vào trạng thái xuất thần.

Sau đó, vào nửa sau của bữa ăn, một sự cố đã xảy ra.

Đột nhiên, Yuzuki đặt đũa xuống và dùng ngón tay quẹt lên môi.

Ngay cả Yuzuki thường ngày không hề bối rối cũng cảm thấy khó khăn khi ăn hết món Ramen Jiro này chăng?

Ngay khi tôi nghĩ điều gì đó tương tự, Yuzuki khoanh tay và nắm lấy gấu áo phông của mình.

"...?"

Tôi nhận ra động tác này—nó giống hệt động tác cô đã thực hiện trong 'Sự cố Yakisoba', khi cô thay đồ bơi.

"Nnmh, chúng ta bắt đầu thôi."

Tất nhiên, lần này cô không giấu đồ bơi bên trong.

Thay vì bộ bikini màu xanh nhạt, thứ xuất hiện là chiếc áo yếm màu hồng nhạt. Thứ duy nhất nâng đỡ phần thân trên của cô là hai dây đai mỏng.

Vai và vùng xung quanh nách cô lộ ra, lấp lánh mồ hôi.

"Hự..."

Chết tiệt, một sợi mì đã lọt vào khí quản của tôi. Tôi nhanh chóng rửa sạch nó bằng trà ô long.

Bình tĩnh. Nó không giống như một chiếc áo ngực hay bất cứ thứ gì.

Diện tích da mà nó che phủ lớn hơn nhiều so với kiểu Y2K khoe lưng mà tôi thấy quanh thị trấn.

"Nóng quá..."

Yuzuki dùng tay quạt quạt, một lớp mồ hôi nhạt lấp lánh dưới cánh tay và trên da cô.

"...Gì đây? Đừng nhìn trộm nữa."

"Aaa, x-xin lỗi."

Không thể nào!

Đối với một tên con trai chưa bao giờ nhìn rõ đồ lót của người khác giới, áo yếm cũng có thể là mục tiêu lớn như áo ngực.

Trong khi đó, Yuzuki không quan tâm đến trạng thái bối rối của tôi và tiếp tục ăn.

Cử chỉ vén tóc ra sau tai, cái nhìn thoáng qua về một bên của cô, 'vòng cổ' ướt đẫm mồ hôi——

——Mặc dù tôi cố gắng tập trung vào món ramen của mình, nhưng ánh mắt của tôi vẫn không thể cưỡng lại được hướng về phía người đối diện.

Khi Yuzuki cắn miếng chashu mềm mại, nước súp và nước thịt trào ra.

Cô lau những giọt nước chảy ra từ cằm bằng mu bàn tay và liếm nó bằng đầu lưỡi.

Tiếng húp mì của cô rất mạnh mẽ, mím môi và mút chúng trong một lượt.

Sợi mì bóng loáng để lại vết dầu như son trên môi.

Sợi mì trước mặt tôi đã hoàn toàn mất đi độ cứng.

"Cám ơn vì bữa ăn!"

Uống cạn ly trà ô long trong một hơi, Yuzuki thở dài.

Ngoài nước súp, trong bát không còn sót lại một hạt đậu nào.

Tôi cũng cố gắng ăn xong trong khi cố gắng chống lại những ham muốn trần tục của mình——rồi cả hai chúng tôi đổ gục xuống phòng khách.

"Chúng ta lại ăn nữa rồi... Nhưng hôm nay đành chịu vậy...!"

Khi cô ngã xuống, áo yếm của Yuzuki lật lên, để lộ rốn của cô.

Mặc dù ăn rất nhiều nhưng bụng cô vẫn không hề sưng lên.

Sau đó Yuzuki nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô từ trên xuống dưới, che nó bằng một tấm vải màu hồng nhạt.

Nằm ngửa, Yuzuki từ từ bò về phía tôi và nằm cạnh tôi ở bên trái.

"Có chuyện gì à?"

"Không, chỉ đang nghĩ thôi... Tớ chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ăn ở nhà cậu cho đến cách đây không lâu, Suzufumi."

Cô ở rất gần.

Sự tương phản giữa đôi má ửng hồng và chiếc cổ trắng nõn, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở của cô đều có thể thấy rõ.

Nếu tôi đưa tay ra, tôi có thể dễ dàng chạm vào cô.

Tôi cảm thấy muốn phá vỡ rào cản mỏng manh vô hình giữa chúng tôi.

Để che giấu cảm xúc của mình, tôi hỏi một câu hỏi đơn giản.

"...Cậu có nghĩ mình có thể bắt đầu học lại không?"

"Thật là rắc rối á ~ Tớ chỉ muốn ngủ như thế này thoy ~ "

Đôi mắt của Yuzuki rũ xuống và dường như chúng có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

Đó là lý do tại sao tôi nói chúng ta nên ăn sau khi hoàn thành bài tập.

Mặc dù nở một nụ cười gượng nhưng tôi không ép Yuzuki đứng dậy.

"...Tớ nghĩ đã lâu rồi mình mới trải qua một kỳ nghỉ như thế này."

Nghĩ lại thì, Yuzuki luôn đi làm vào thứ bảy và chủ nhật.

Kể từ lần nghỉ cuối cùng, cô có thể chỉ được nghỉ trọn vẹn vài ngày.

Làm bài tập, ăn uống và nằm nghỉ. Cuộc sống thường ngày bình thường như vậy có thể rất thú vị.

"——Nè, liệu tớ có thể xin thêm một ngày nghỉ nữa không."

Trong khi nằm xuống, Yuzuki liếc nhìn về phía tôi.

"Lần tới, tớ sẽ hoàn thành nhiệm vụ vào buổi sáng, vậy nên vào buổi chiều, có lẽ chúng ta có thể đi đâu đó..."

Nhưng sau đó, Yuzuki dường như đã nhận ra điều gì đó—lông mày cô nhíu lại khi cô quay đầu đi.

"...Đừng bận tâm, không có gì đâu."

Mái tóc dài kiêu hãnh thường ngày của cô dường như đã mất đi vẻ bóng mượt, rũ xuống một cách uể oải.

Cô không thể tùy tiện mời bạn học, và còn người hàng xóm trong căn hộ 'dễ lập kế hoạch' lại là một chàng trai.

Mặc dù chúng tôi không hẹn hò nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu chúng tôi bị bắt gặp cùng nhau và ai đó chụp ảnh chúng tôi.

Ngay cả trong những ngày nghỉ hiếm hoi, Yuzuki cũng không được phép chơi công khai ở nơi công cộng. Cô phải tiếp tục mang hình ảnh Idol của mình.

"...Thực ra gần đây tớ có hứng thú với board game."

"Vâng?"

"Có một số board game khá nghiêm túc mà ta có thể mua với giá dưới 1.000 yên để sử dụng tại nhà. Nhưng cậu cần một đối thủ cho những game loại đó, ngay cả khi đó chỉ là game hai người chơi. Các bạn cùng lớp của tớ có vẻ không hứng thú nên nếu cậu có thời gian rảnh, tại sao cậu không chơi với tớ nhỉ, Yuzuki? Sẽ không sao nếu nó chỉ nằm trong khoảng trống giữa quá trình tập luyện của cậu và các hoạt động luyện tập khác."

Khi tôi kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô, Yuzuki vuốt tóc và thì thầm nhẹ nhàng.

"...Chà, nếu tớ có thời gian."

"...Vâng, nếu có thời gian."

Bằng cách nào đó, cụm từ 'ngày ở nhà' lại hiện lên trong đầu tôi. Nhưng nghĩ rằng trêu chọc cô sẽ không tốt nên tôi quyết định không nói ra.

"Nhân tiện, Tuần Lễ Vàng sắp đến rồi. Cậu có kế hoạch gì không Suzufumi?"

"Tớ á? Tớ dự định sẽ hoàn thành hết bài tập về nhà trong nửa đầu và có thể sẽ đi chơi với một số bạn cùng lớp trong một ngày."

Bây giờ tôi đã biết hoàn cảnh của Yuzuki, tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã lên kế hoạch ra ngoài vui chơi. Nhưng đề cập đến những điều như thế này có thể chỉ khiến cô lo lắng, nên tôi giữ những suy nghĩ này cho riêng mình.

"Ngoài ra, tớ định đi cùng Rika đến thủy cung vì cậu ấy muốn xem buổi biểu diễn chim cánh cụt."

"...Ồ? Với Kishibe-san à?"

"Vâng, thật bất thường khi cậu ấy yêu cầu tớ đưa đi đâu đó ngoài ngày sinh nhật. Kể từ ngày chúng ta ăn Okonomiyaki, cậu ấy thường xuyên gửi tin nhắn mời tớ đi chơi. Cậu ấy muốn ăn đồ ngọt ở một cửa hàng nào đó hoặc nói rằng một bộ phim nào đó có vẻ thú vị. Có lẽ cậu ấy muốn tận hưởng mọi niềm vui trước khi bắt đầu ôn thi đầu vào."

Cho đến tháng trước, Rika là hàng xóm của tôi, nên thay vì đi chơi, chúng tôi thường dành thời gian thư giãn ở nhà, lặng lẽ đọc truyện tranh hoặc làm Okonomiyaki.

Khoảng cách giữa chúng tôi có thể đang thay đổi cách chúng tôi tương tác.

Một khi Rika tốt nghiệp cao trung, liên lạc của chúng tôi có thể sẽ giảm đi. Nếu cô ấy có bạn trai, có lẽ tôi sẽ không thể liên lạc với cô ấy dễ dàng được.

Ý nghĩ đó có vẻ hơi cô đơn.

Yuzuki cũng vậy.

Lý do duy nhất mà tôi, một cậu học sinh cao trung bình thường, có thể có bất kỳ mối liên hệ nào với một Idol đang hoạt động là vì sự trùng hợp ngẫu nhiên khi nhà chúng tôi nằm cạnh nhau.

Liếc nhanh sang Yuzuki, người đang lẩm bẩm điều gì đó với chính mình—cuối cùng cô ngồi dậy, húp món súp có tỏi và mỡ lưng, rồi mở miệng như thể đang đưa ra quyết định.

"...Nhớ kể cho tớ nghe mọi chuyện về thủy cung nhé."

"Gì cơ?"

"Ý tớ là, hãy kể cho tớ nghe mọi chuyện. Cậu đã đi đâu, ăn gì, mọi chi tiết. Hãy gửi tin nhắn cho tớ cứ sau 15 phút."

Nó là về cái gì vậy? Có lẽ Yuzuki cũng thích chim cánh cụt chăng?

Hoặc có lẽ cô không thể đi chơi đâu trong kỳ nghỉ cuối tuần dài nên muốn trải nghiệm thủy cung thông qua những cập nhật trực tiếp của tôi.

"Nếu đúng như vậy, tớ sẽ gửi cho cậu một đoạn video. Tuy nhiên, Rika có thể ồn ào ở phía sau."

"...chỉ cần ảnh là được. Ảnh selfie."

"Ảnh selfie á? Bể cá thường có ánh sáng mờ nên khuôn mặt của tớ có thể không được rõ lắm."

"Không sao đâu. Hơn nữa, dù sao thì tớ cũng không thực sự hứng thú với chim cánh cụt, cá heo hay hải quỳ—!"

Vậy cậu quan tâm đến điều gì?

Yuzuki đang bĩu môi ngại ngùng vì lý do nào đó. Trong những lúc như thế này, tốt nhất bạn không nên tọc mạch quá nhiều mà chỉ mời món tráng miệng như một lời cầu hòa.

Sau khi nâng cơ thể nặng nề của mình lên, tôi hỏi Yuzuki.

"Cậu muốn uống gì, nước lọc hay nước cam?"

"Cam... và..."

"Thêm bạc hà nhể. Đã hiểu."

"Giỏi lắm ♪"

Khi tôi đứng dậy, Yuzuki đã nở nụ cười rạng rỡ.

Tôi đã chơi với cô gần một tháng nay nhưng điều đó khiến tôi phải suy nghĩ lại.

Dù tôi có cải thiện kỹ năng nội trợ của mình đến mức nào thì tôi cũng không thể nắm bắt được trái tim của một cô gái.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro