bố lớn bố nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi nghe kể...

bố lớn alpha và bố nhỏ omega cách nhau mười bốn tuổi, cả hai là hàng xóm đối diện nhà.

năm bố hiền mười bốn tuổi, bố lan chỉ mới đỏ hỏn.

các bác sĩ, y tá ai ai cũng sốt ruột và lo lắng khi đứa bé mãi không chịu ra. tình hình này đã kéo dài gần một tiếng rồi, bà ngoại đau đớn tới mức ngất đi mấy lần, phải thở bằng bình oxy.

ông ngoại được đặc cách ở bên, chịu đựng cái nắm tóc cùng cào nhéo đầy tàn nhẫn một hồi cũng thấy được đứa bé chui ra.

sau khi đứa bé sạch sẽ, y tá đặt bé kế bên mẹ.

người nhà bà ngoại được vào thăm, bố mẹ bố lớn cùng gia đình bố nhỏ vây quanh giường.

ông ngoại nâng niu đặt bố nhỏ lên tay bố lớn. chất giọng khàn khàn của thiếu niên trong thời kì vỡ giọng gọi lên hai tiếng hoan hỉ: "lan ơi."

năm hai mươi tuổi, bố hiền đưa bố lan sáu tuổi đi học, rồi sau đó đón về sau khi tan.

bố lớn bảo lúc bé bố nhỏ rất bám người, chỉ cần thấy bố lớn đứng ngoài cổng thôi, bố nhỏ sẽ lập tức lao đến ôm thật chặt.

lúc nào bố nhỏ tôi cũng đòi cầm tay dắt dù đã có thể tự đi lại rồi.

bố alpha cưng chiều mà vươn tay ra, bố omega rất nhanh siết lấy bàn tay ấy, mười ngón tay tức khắc đan chặt vào nhau.

bố nhỏ luôn ước rằng đường về nhà có thể dài ra một chút cho dù đầy rẫy ổ gà, ổ voi xóc nảy dưới chân.

chín tuổi được ngồi trên con xe máy cà tàng mỗi sáng, bố lan được bố hiền lúc đó hai mươi ba tuổi đèo đến trường mỗi ngày, không cần phải cùng nhau đi bộ quãng xa nữa.

đã ba năm trôi qua nhưng con đường vẫn chẳng khá hơn là bao. đã thế khi ấy bố lớn còn đang tập lái xe máy, xém mất thăng bằng vài lần.

sau một hôm ngã chỏng vó, bố nhỏ quyết định ôm cứng eo bố lớn để có gì còn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

"sao em ôm chặt thế?"

"sợ chú thấy đường vắng rồi chạy nhanh, em văng khỏi xe mất."

khi bé, bố nhỏ gọi bố lớn là anh, nhưng sau khi bị bạn học chọc ghẹo thì hôm nay liền đổi lại thành chú.

"cái gì mà chú? gọi chú nghe già lắm."

"thì chú già rồi mà."

năm hai mươi sáu tuổi, bố hiền được sắp xếp cho lấy vợ. bố lan lúc ấy mười hai tuổi, tủi thân ngồi bên bờ sông cả buổi chiều.

mắt bố nhỏ cứ chăm chăm hướng xuống sông, mặt nước cuồn cuộn cuốn lấy nhau khôn xiết. những đám mây trên nền trời không còn mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban ngày mà dần khoác lên lớp áo màu hồng tím u sầu của buổi hoàng hôn.

ông ngoại đứng đằng sau nhìn bờ vai run rẩy, đôi tay ghì chặt hai bên vạt áo, nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của con trai mà chạnh lòng. ông đã ở đó với bố nhỏ cho tới khi trời không còn sáng nữa.

bà ngoại tôi đã phải cầm đèn dầu chạy đôn chạy đáo để đi tìm hai bố con để đưa về nhà. rõ ràng là kêu chồng đi tìm con, cuối cùng lại là bà xách đèn đi tìm họ.

khi cả ba bước chân về nhà, hàng xóm vẫn đang ăn mừng thật linh đình, chúc cho cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc, luôn vui vẻ như hồi mới yêu, ​​vẹn tình nghĩa phu thê, răng long đầu bạc.

bố nhỏ đứng trước cổng, đôi mắt long lanh sưng húp ngó qua, bắt gặp bố lớn cũng đang hướng ánh nhìn về phía mình.

cả hai cứ thế hơn một phút, cuối cùng chú rể alpha bị cô dâu alpha nhắc nhở, bất đắc dĩ dời tầm mắt.

năm ba mươi mốt tuổi bố hiền ly hôn, trong đêm mưa ôm chặt lấy bố lan, người con trai mười bảy tuổi vừa mất đi mẹ mình, rồi cam đoan cả đời này sẽ chăm sóc cho bố nhỏ.

khi bố lớn và bố nhỏ tôi quyết định lấy nhau, cả ông bà nội và các cô chú các bác tôi đều không đồng ý.

bố lớn tôi là alpha, một trong số ít người có học thời đó, cũng được tính là lãnh đạo một doanh nghiệp nhà nước ở chỗ chúng tôi. cùng với phong tục chỉ cho phép alpha là người nhà để duy trì giống nòi chủ động và kiểm soát, việc để omega thuộc giai cấp thấp trong xã hội làm vợ nhà bố lớn là không thể chấp nhận được.

cộng thêm, bố nhỏ không được học hành tử tế, không có công ăn việc làm ổn định lại mồ côi mẹ từ rất sớm, người thì gầy gò, nhìn thế nào cũng không giống một người vợ phù hợp.

bố lớn đã quỳ xuống trước mặt ông bà nội và thề kiếp này sẽ chỉ cưới một mình bố nhỏ, nếu không thì sẽ ở vậy cả đời, để nhà chúng tôi không ai buông lời cấm cản vô lý nữa.

ông bà nội tôi cuối cùng cũng đồng ý, nhưng họ lại không cho bố nhỏ tôi bất cứ của hồi môn gì cả. bố alpha tự mình sống chắt góp, làm thêm nhiều việc ở ngoài, lúc cưới mua cho bố omega một chiếc đồng hồ đeo tay và một cái máy may, bảo rằng cái gì người khác có thì bố nhỏ cũng sẽ có hết.

suốt ba mươi ba năm bố hiền chưa từng xin xỏ ai điều gì, nhưng lại vì công việc của bố lan mà đi đâu cũng hạ giọng mà nói chuyện với người khác, bán đi những món đồ giá trị của bản thân, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện công việc cho bố nhỏ.

làm việc ở nhà may hơi mệt mỏi, có khi còn phải ở lại xưởng vì có đơn gấp. bù lại, họ đều dành dụm được ít tiền cho sau này.

tối nào rảnh, bố lan sẽ châm đèn dầu lên, ngồi vào bàn viết ra kế hoạch cho tương lai sau này. đầu tiên là dọn ra ở riêng, thứ hai là có công việc ổn định hơn, và cuối cùng là sanh ra một đứa bé kháu khỉnh.

cả hai lấy nhau bốn năm vẫn chưa có con, gia đình nội tôi không hề hài lòng, liên tục vùi dập bố nhỏ, bắt bố nhỏ làm lụng vất vả sau lưng bố lớn.

thực sự mà nói, nếu ông bà nội và các cô các bác muốn có cháu bồng như vậy, sao hồi đấy không kêu vợ cũ alpha của bố lớn đẻ cho mấy lứa đi, sao cứ ỷ chuyện bố nhỏ tôi là omega nên cứ phân biệt đối xử. tôi thề lúc nghe kể xong, tôi hận không thể kéo hai bố đi một nơi thật xa, cách xa những người cùng huyết thống đáng kinh tởm như thế này.

cũng đợt đó có kẻ nói xấu sau lưng là bố nhỏ tôi là gà mà không biết đẻ trứng. một người đó giờ tốt tính như bố lớn mà sau khi biết chuyện lại đánh kẻ đó đến máu me đầy mặt, gãy một bên tay, phải lên đồn công an ngồi cả buổi.

bố nhỏ tôi tức tốc chạy đến, thấy chồng mình không có thương tích gì thầm thở phào một cái. sau khi biết lý do bị bế lên đây uống trà, bố nhỏ liền kéo bố lớn về nhà, làm cho một trận.

cũng nhờ cái trận đó, chín tháng sau tôi ra đời. nhưng vì tôi là omega nên cả gia đình nội đều thất vọng, ai cũng không coi bố nhỏ tôi ra gì.

bố hiền rất tức giận, bảo rằng: "ai đối xử không tốt với lan thì đừng trách tôi không khách sáo.", "lan trẻ như vậy mà vẫn đồng ý gả cho tôi, cả đời này tôi phải đối xử tốt với em ấy.", "con của bố mà có vấn đề gì hay ai mà còn bảo chúng tôi bỏ nhau thì tôi sẽ sống chết với người đó."

từ sau cơn thịnh nộ nổ ra, bố nhỏ và tôi không phải chịu ấm ức bao giờ nữa.

tôi năm tuổi, đi kiểm tra thì mới biết mình bị bệnh tim, chi phí điều trị rất tốn kém. sau đó, bố alpha từ chức ở vị trí ổn định, đưa bố omega và tôi đến một thành phố lớn để chữa bệnh.

trước lúc đi ông ngoại đã ôm tôi rất chặt, như sợ rằng tôi sẽ bước chân tới vùng đất mộng mơ, nơi mà bố nhỏ kể tôi nghe khi tôi từng hỏi bà đang sống ở đâu. bố nhỏ bảo ở đó rất đẹp, rất thơ, rất an tĩnh, thế mà mỗi lần kể đến hốc mắt bố đều sẽ ửng đỏ.

vào lúc khó khăn nhất, nhà chúng tôi ba người chỉ có một chiếc giường cũ kĩ để ngủ, lúc đó bố lớn sẽ luôn để bố nhỏ ôm tôi ngủ, còn mình thì ngủ dưới sàn cứng hoặc nằm trên sô pha bé xíu cả đêm.

nhiều khi tôi thấy thương hai bố nên kêu bố hiền lên nằm trên giường đi, tôi sẽ nằm dưới đất cho nhưng bố lại bảo rằng "nếu muốn đột quỵ nhẹ vì lạnh như lần trước thì cứ việc."

mặt bố alpha nghiêm lắm, tôi nào dám hó hé gì, chỉ lẳng lặng leo lên nệm ôm bố omega cứng ngắc.

hồi đó cả tháng chắc được ăn hai hay ba bữa thịt, lần nào cũng đều là tôi với bố lan ăn trước, bố hiền chỉ ăn thịt rút xương hoặc ăn canh nước hầm thịt, vì thế nên lúc nào bố lớn cũng rất gầy.

được hôm ông ngoại gửi thịt ngon lên, tôi nhanh nhảu nhường cho bố hiền ngay, bố lại bảo, "cứ ăn hết với bố lan đi, sau này bố ăn bố lan sau."

tôi còn chưa hiểu, bố lớn đã có một cục u trên trán cùng với miếng thịt trong miệng do bố nhỏ gắp vào.

sức khỏe của tôi không tốt nên bố nhỏ không thể đi làm, bố lớn đã phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, chuyện gì cũng có mặt. tháng nào bố lớn cũng sẽ sắm vải đẹp cho bố nhỏ và tôi, còn mình thì cả năm cũng không có bộ đồ mới nào.

may thay, năm tôi tám tuổi, có hàng xóm mới chuyển đến cực tốt bụng, tặng cho chúng tôi vải đẹp ngay sau khi biết bố lan từng là thợ may. thế là bố nhỏ nhanh chóng gói tôi chặt cứng như bánh tét ngày tết trong mớ đồ ấm bố hiền mua, rồi cẩn thận dắt tôi ra ngoài thuê một cái máy may trong vòng một tuần bằng tiền dành dụm.

bố nhỏ không cho tôi thì thầm chuyện này với bố lớn. ngày đầu tiên tôi cứ phải lén lút ở đằng sau bố cầm thước may đo đi đo lại. cuối cùng vì vụng về mà bị phát hiện, phải lấm lét biện lý do cô chú hàng xóm vừa cho con cái dây bằng lụa có số ở trên này.

vậy mà bố lớn tin thật, thoải mái để cho tôi đo, biết thế tôi đã hỏi ngay từ đầu.

cứ thế bẵng đi năm ngày, bố lan may xong một bộ com-lê.

buổi tối, tôi bị dúi vào tay hộp quà, bị bắt đem tặng cho bố hiền.

bố lớn nghiêng đầu nhìn bố nhỏ và tôi một lát, còn không muốn biết trong hộp có gì đã vội bế vợ lên xoay mòng mòng.

công nhận bố tôi già rồi mà sung ghê.

ủa mà sao không bế tôi?

cả đời bố lớn chưa bao giờ cãi nhau với bố nhỏ.

tính bố lan nóng nảy, lại thêm việc không thể đi làm được làm cho chán nản, thỉnh thoảng bố sẽ vì chuyện nhỏ xíu mà bĩu môi dỗi. lần nào bố hiền cũng nhường bố nhỏ, nhún vai bảo rằng: "bố nhỏ theo bố lớn đã chịu khổ nhiều rồi, cứ để bố nhỏ trút giận ra đi."

dỗi thế thôi chứ được dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt một chút là bố nhỏ sẽ đè bố lớn xuống sô pha, hôn khắp nơi lên mặt, mặc kệ tôi ngồi một góc giả vờ đọc báo trong tiếng chụt chụt vang dội cả phòng nhỏ.

còn nhiều chuyện nữa lắm, chẳng hạn như tất cả các tài khoản tiền tiết kiệm trong nhà đều đứng tên bố nhỏ tôi, tất cả mật mã đều là sinh nhật của bố nhỏ. bố lớn không hút thuốc không uống rượu, cũng không giữ tiền riêng, đều đưa cho bố nhỏ tôi hết cả.

công ty bố alpha có tiệc nên bố xin một chút tiền để đi dự, bố omega không nghĩ nhiều liền đưa một khoảng lớn, nói rằng: "không say đừng có về, không say chú đừng có hòng mà hôn em."

lúc bố lớn mặc bộ com lê phẳng phiu bố nhỏ may cho đi rồi, tôi có hỏi bố nhỏ lý do, bố nhỏ lại đáp: "từ khi về với nhau, bố hiền chưa bao giờ đi chơi cả, tính ra cũng mười chín năm rồi."

có một lần bố lan bị bệnh nặng, có thể sẽ phải phẫu thuật. bố nhỏ vô cùng sợ hãi và đã khóc trước mặt bố hiền. đây là lần đầu tiên sau hôm bà ngoại đến với vùng đất mộng mơ mà bố nhỏ trở nên yếu đuối như vậy.

bố lớn trấn an bố nhỏ rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

một lúc sau khi dỗ bố nhỏ ngủ, tôi ra khỏi phòng thì thấy bố lớn cắn chặt tay ngồi khóc ở bên ngoài, không phát ra tiếng nào vì sợ bố nhỏ nghe thấy.

thế là tôi lùi bước, yên lặng đóng cửa phòng, để bố lớn tiếp tục khóc.

trong khoảng thời gian đó, dù đã hai mươi hai tuổi nhưng tôi vẫn được gửi sang cô chú hàng xóm vì căn bệnh tim đáng ghét. bố nhỏ đã ôm tôi rất chặt, như ông ngoại đã từng. bố lớn thì đưa bố nhỏ đi khắp nơi để chữa trị, cả người lại lần nữa ốm đi rất nhiều.

may mắn là bố omega ở trạm xá được chuyển vào bệnh viện tốt do bố alpha nhiều năm qua đã góp công lớn cho kế hoạch với đối tác công ty, cũng như là giúp đỡ các sếp, lọt vào mắt xanh của họ.

nhờ chuyện này mà gia đình tôi cũng khá khẩm hơn, có thể sắp xếp cho ông ngoại một nơi an yên, trước khi tiến vào vùng đất mộng mơ cùng bà ngoại.

bố hiền nỗ lực phấn đấu cả đời mới mua được căn nhà ở tỉnh cho cả nhà, lúc nhận sổ thì căn nhà chỉ đứng tên duy nhất một người là bố lan.

thế còn bố nhỏ thì sao? nhất định là cũng yêu bố lớn rất nhiều rồi!

bằng không ngẫm lại thử xem...

thiếu niên mười bảy tuổi như một ánh sao băng vút ngang qua bầu trời đêm, đồng ý gả cho người đàn ông lớn hơn mình mười bốn tuổi, cơ nhỡ phiêu bạc hơn hai mươi năm, không có nhà riêng, không có công việc... vậy mà lại chưa bao giờ có một lời căm giận uất ức cảnh ngộ, ngược lại còn rất vui vẻ bằng lòng.

kể cả những lúc đau đớn khi chuyển bụng sinh tôi, kể cả khi hàng ngày bố nhỏ phải vất vả, tất bật chuyện nhà cửa, giặt giũ, nấu cơm, ... để chăm sóc gia đình, kể cả khi phải hy sinh cả quãng thời gian đặc biệt nhất trong cuộc đời một người.

vậy thì cho hỏi, nếu không phải là tình yêu thì điều đó là gì?

*:·゚✧*:·゚✧

dựa trên một câu chuyện có thật: https://www.zhihu.com/question/21719178/answer/24746779

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro