Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã qua một tuần kể từ khi cuộc săn bắn kết thúc. Tuy rằng vết thương nơi gót chân Chính Quốc đã lành lặn đáng kể, nhưng vẫn còn âm ỉ đau khiến nó chẳng thể tự do bay nhảy như trước được. Tiểu thái tử đã bị nhốt ở đây đúng mười ngày rồi, mỗi ngày chỉ toàn thấy người ra người vô, bản thân ngược lại chẳng được đi đâu thực khiến nó buồn muốn chết.

- Thái Hanh à... ta chán...

Ngón tay trắng trẻo khẽ khắc nhẹ vài đường tròn trên chiếc chăn thêu chỉ vàng mềm mại, đôi môi nhỏ chu ra thập phần đáng yêu.

Lại nhắc tới Thái Hanh, từ sau cuộc đi săn thì nó chẳng thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Cũng không phải là không rõ lý do, Chính Quốc thừa biết Thái Hanh sợ bị trách phạt nên mới ngày đêm miệt mài đèn sách. Nhưng mà Chính Quốc thực uất ức tới mức giận dỗi, dù vậy hắn cũng không thể dành chút thời gian sang thăm nó được sao?

Càng nghĩ lại càng thấy bản thân đáng thương. Chân đau không đi được, phụ hoàng thì vẫn còn giận nó lắm, đến nay vẫn chưa sang hỏi thăm. Hoàng hậu cùng Nghiên phi thì tất bật sắc những loại thuốc đắng ngắt. Niềm hi vọng cuối cùng chính là Kim Thái Hanh, vậy mà hắn cũng chẳng sang thăm hỏi. Chính Quốc tích từng chút uất ức nén thành nước mắt, bắt đầu giàn giụa.

- Hức... hức... sao ta lại đáng thương thế này...? Hức... Thái Hanh ơi... ta muốn đi... hức... đi chơi mà...

Chính Quốc không ngừng khóc, nhưng chỉ dám thút thít trong cuống họng, bản thân tiểu thái tử là đang sợ bị kẻ hầu người hạ nếu phát hiện sẽ xấu hổ muốn chết. Đường đường là thái tử, bộ dạng này tuyệt đối không thể để người khác dòm ngó.

____________________

Thái Hanh tay cầm bút pháp, tay bê một đĩa điểm tâm bản thân vừa mới xin được ở trù phòng hí ha hí hửng đi về hướng ngược lại hướng bản thân vẫn thường hay đi, không ngừng nhoẻn miệng cười tươi.

Chuyện là Thái Hanh hôm nay cảm thấy tâm trạng phụ thân cùng mẫu thân rất tốt, cả ngày không hề trách mắng hắn một câu nào. Vì lẽ đó nên nay hắn mới bạo gan sang gặp tiểu thái tử kia. Nhắc tới Chính Quốc hắn lại càng vui hơn. Mấy ngày nay hắn đã không được gặp nó rồi, thực cảm thấy bản thân rất có lỗi, nhưng biết làm sao được, hắn còn phải lo chính sự trước, đảm bảo tính mạng cho cả hai. Thái Hanh cũng biết tính toán lắm đó nha!

- Chính Quốc sẽ bất ngờ lắm cho coi.

Thái Hanh càng nghĩ hai chân càng thoăn thoắt hướng về phía trước hơn. Thoáng cái đã đứng trước cung thái tử. Bởi vì hắn muốn dành cho nó một bất ngờ lớn nên quyết định không cho người báo trước, trực tiếp mà lén lút tiến vào, miệng không khỏi cười khúc khích.

- Hức... buồn quá đi... hức...

Chính Quốc ở trong này nào có hay đại sự gì sắp diễn ra, chỉ biết bản thân nãy giờ ngồi đây khóc không thành tiếng đã rất lâu rồi, lâu đến mức cả hai mắt tròn sưng hết cả lên, mở chẳng nổi nữa.

- ... Chính Quốc à... sao ngươi lại khóc thế...?

Thái Hanh định sẽ chạy ù tới hù Chính Quốc một trận long trời lở đất, chẳng ngờ mọi chuyện lại đi xa với những gì hắn suy đoán. Chính Quốc hiện tại trong mắt hắn là một bộ dạng tội nghiệp đến đáng yêu a. Ánh mắt Kim Thái Hanh khi nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Chính Quốc thì không tránh khỏi tia đau lòng, trong giọng nói còn có chút run run, chính là sợ tiểu thái tử xảy ra chuyện gì.

Lúc này cái đầu nhỏ kia mới ngước lên, nghe thấy giọng nói quen tai, nhìn thấy thân ảnh quen mắt trong lòng thực có chút vui mừng, nhưng càng nhìn lại càng thấy bản thân quá uất ức. Liền khóc một trận đến mức không thể ngăn cản được.

Vứt luôn cả bút sách cùng điểm tâm, Thái Hanh nhanh chóng chạy nhào tới, trong lòng lo sợ ôm ôm Điền Chính Quốc đặt vào lòng, miệng không ngừng an ủi. Hắn đây là đang lo lắng muốn chết!

- Chính... Chính Quốc à, mau nín đi... nào... mau nín. Nín đi nào... nín đi ta thương. Có gì thì nói với ta này. Ngươi có phải bị đau ở đâu không?

Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh đã thấy mái đầu trong lòng mình không ngừng đưa lên đưa xuống. Hành động này lại càng đem đến lo lắng cho hắn. Nhịp nhàng đỡ Chính Quốc ngồi lại ngay ngắn, Thái Hanh ở dưới chân nó không ngừng hỏi han, hai tay còn xoa xoa mặt đối phương, chẳng ngại bẩn mà trực tiếp dùng tay lau đi nước mắt.

- Nào, mau nói, Chính Quốc bị đau ở đâu? Ta giúp ngươi xem xét, nếu không được sẽ đi tìm thái ý. Ngươi đừng khóc có được không?

Tiểu thái tử lúc này mới thôi rưng rưng, chỉ còn hai vai nảy nảy mỗi khi nấc cụt. Miệng nhỏ lắp bắp nói hết ra những lý do khiến bản thân khóc.

- Ta... ta bị đau chân, nhưng mà... ta muốn đi chơi, ta không... không muốn ngồi im một chỗ... không muốn một chút nào hết. Với lại... chẳng có ai sang đây chơi... chơi với ta, cả Thái Hanh... Thái Hanh cũng không sang thăm ta hức... oa oa oa...

Ngay khi vừa nói xong, bản thân Điền Chính Quốc liền như bị ai đó đả kích lòng tự tôn, không ngừng khóc lớn, kinh động tới cả bọn người hầu ngoài cửa.

- Thái tử điện hạ, Kim công tử, có chuyện gì vậy ạ? Chúng nô tỳ có thể giúp gì không?

- À không, không có gì đâu. Các tỷ đừng vào.

- Thưa vâng. Nếu có chuyện gì cứ sai bảo nô tì nhé ạ.

- Dạ.

Lời Thái Hanh vừa dứt, bên ngoài dường như cũng đã yên lặng đôi chút. Cả cái kinh thành này ai mà không biết thái tử điện hạ và Kim công tử dính nhau như sam, giữa cả hai chuyện gì còn chưa xảy ra cơ chứ? Nhưng mà chuyện lúc này thực khiến bọn họ lo lắng, chính là Kim công tử tuy có vài phần nghiêm khắc nhưng trước giờ chỉ cần không quá phận thì đều hết mực chiều theo mọi ý của Chính Quốc, chưa bao giờ khiến nó phải khóc lớn như thế này. Vừa nãy nghe giọng ủy khuất mà khóc của thái tử liền biết không phải là chuyện nhỏ.

- Chỉ như thế thôi sao? Rằng chân bị đau, rằng không có ai tới thăm và ngươi không thể đi chơi nên đã khóc?

Thái Hanh cảm thấy lý do Chính Quốc nói có chút không đáng khóc, liền hỏi lại lần nữa để chắc chắn rằng bản thân không bỏ sót câu nào. Kết quả liền nhận được cái gục đầu chắc nịch của bé nhỏ đối diện. Bản thân ngay lúc này lén trộm thở dài một cái.

- Được rồi. Có ta ở đây, ta giúp Chính Quốc xoa chân để đỡ đau, sau đó ta sẽ cõng Chính Quốc đi chơi khắp cung. Có được không?

Điền Chính Quốc ngay lập tức mở to hai mắt, đầu liên tục gật gật, cảm thấy như bản thân thật biết lựa thời cơ để đau lòng mà khóc, vừa hay là lúc Thái Hanh đến. Trong đầu thầm cảm thán bản thân đây là quá tài giỏi rồi.

- Sau này, Thái Hanh phải thường xuyên đến đây tìm ta nữa...

- Được được. Chỉ cần Chính Quốc không khóc thì ta liền đáp ứng. Nào, đưa chân đây, ta giúp Chính Quốc bớt đau.

Nói là đưa chân nhưng chân đau của tiểu thái tử đã yên vị trên người Thái Hanh tự lúc nào rồi. Kim công tử liền không nghĩ đến thân phận của bản thân, liền ngay lập tức cúi xuống xoa xoa thổi thổi, chung thủy là ôn nhu.

- Có bớt đau không?

- Có, có bớt đau.

Kim Thái Hanh dường như rất hài lòng với điều bản thân vừa nghe được, khóe môi nhoẻn miệng cười tươi, tiếp tục hành sự. Thật không dám nghĩ tới, nếu lúc nãy hắn không đến thì không biết Chính Quốc sẽ khóc tới bao giờ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro