Chương 57: Tuyệt Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng bên cạnh, Joo Dan Tae nhìn gương mặt trắng sáng của Cheon Seo Jin, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt, nhìn chân Cheon Seo Jin bị thương như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng mà sau đó lại nghĩ tới chuyện hôm nay bởi vì Cheon Seo Jin đột nhiên náo loạn như vậy, dẫn tới bản thân anh ta không chỉ bị giám đốc Lee đánh mà chuyện công ty vay nợ cũng bị ngâm nước nóng, trong lòng Joo Dan Tae nhất thời có chút không thoải mái, cau mày nhìn Cheon Seo Jin, miễn cưỡng nói: "Vết thương trên chân em thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói bị trẹo mắt cá chân, rất nghiêm trọng, bây giờ đang xoa thuốc, qua bốn năm ngày mới tốt lên được."

Cheon Seo Jin vừa nhỏ giọng nói vừa khóc, nhìn Joo Dan Tae nghẹn ngào nói: "Joo Dan Tae, hôm nay sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ... Em yêu anh như vậy, anh biết trong lòng em khổ sở như thế nào không?"

Trước đây Joo Dan Tae rất thích nghe Cheon Seo Jin nói lời yêu anh ta, nhưng bây giờ Joo Dan Tae vừa nghe Cheon Seo Jin nói yêu anh ta thì trong lòng lại cảm thấy rất buồn bực.

Joo Dan Tae chau mày trực tiếp ngắt lời cô ta, giọng nói đầy vẻ không vui: "Cheon Seo Jin, em đừng nói nữa! Hôm nay nếu như không phải là em đột nhiên làm ầm ĩ lên, ăn nói bậy bạ, thì anh sẽ không bị giám đốc Lee đánh! Hơn nữa sẽ không bởi vì như vậy mà đắc tội với giám đốc Lee làm hại công ty không vay được tiền!"

Nghĩ như vậy, lông mày Joo Dan Tae càng nhíu chặt hơn, bởi vì hạng mục hợp tác với Lee Corporation mà bây giờ công ty đang gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn.

Bản thân đã phải tự bỏ tiền túi ra, mặc dù đã bỏ ra mấy trăm triệu won nhưng số tiền này muốn duy trì hoạt động của công ty thì cũng chỉ như muối bỏ biển, nếu như không vay được tiền, tài chính của công ty bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy!

Nghĩ tới những điều này, Joo Dan Tae lại bực bội nhìn Cheon Seo Jin nói: "Bây giờ em nói xem! Chuyện vay tiền bị em phá hỏng thì phải làm thế nào? Nếu như vốn của công ty bị đứt gãy thì trách nhiệm này em có gánh nổi không?"

Joo Dan Tae nói như vậy, Cheon Seo Jin cắn môi nhất thời không còn lời nào để nói.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, Cheon Seo Jin khóc nức nở nghẹn ngào nói: "Xin lỗi anh... Dan Tae, em biết lỗi rồi, thật xin lỗi, chuyện vay tiền, em sẽ giúp anh nghĩ cách..."

Joo Dan Tae nghĩ đến chuyện tiền bạc trong lòng rất phiền muộn, cũng không để lời nói của Cheon Seo Jin trong lòng, hừ lạnh một tiếng, đập cửa bỏ đi.

Joo Dan Tae vừa đi, nhất thời Shim Su Ryeon đã nghe thấy tiếng ném đồ lên trong phòng Cheon Seo Jin.

Trong lòng Shim Su Ryeon cười lạnh một tiếng, lần này quả thật là Cheon Seo Jin tự làm tự chịu.

Shim Su Ryeon không buồn ngủ chút nào, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường,vừa mở đã thấy bên trong hiển thị một cuộc gọi nhỡ.

Là Logan Lee gọi tới.

Điện thoại của Shim Su Ryeon để chế độ im lặng, cuộc điện thoại gọi tới là mười phút trước.

Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ này Shim Su Ryeon nhất thời nhớ ra cô đã đồng ý với Logan Lee sau khi về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh, kết quả là sau khi về nhà lại bị cô quên mất tiêu.

Nghĩ vậy Shim Su Ryeon tay chân nhẹ nhàng xốc chăn lên bước xuống giường, đi tới ban công nhỏ bên ngoài, lúc này mới gọi điện lại cho Logan Lee.

Không biết có phải Logan Lee đang chờ điện thoại của Shim Su Ryeon không mà Shim Su Ryeon vừa mới gọi tới, chuông điện thoại vừa vang lên được mấy giây điện thoại đã được kết nối rồi.

Giọng nói trầm thấp có chút không vui của Logan Lee nhất thời vang lên: "Về tới nhà rồi sao? Sao bây giờ mới nhớ gọi điện thoại cho tôi thế?"

Nghe thấy giọng Logan Lee giống như đứa trẻ giận dỗi, Shim Su Ryeon nhịn không được khẽ cười: "Về tới nhà rồi, vừa rồi có chút chuyện nên mới chậm trễ như vậy."

"Về tới nhà là tốt rồi, đã muộn rồi, em đi nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Shim Su Ryeon cũng nói lại, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Cơn gió đêm bất chợt thổi đến mang theo luồng không khí mát lạnh ẩm ướt, Shim Su Ryeon lạnh rùng mình, cả người giống như bị gió thổi làm cho tỉnh táo hơn vài phần.

Toàn thân Shim Su Ryeon cứng đờ, sau khi sửng sốt vài giây mới theo bản năng giơ tay lên xoa xoa khóe môi của mình.

Quả nhiên, Shim Su Ryeon có thể cảm nhận được khóe môi của mình đang giương lên, cô đang cười.

Cười vì nhận được điện thoại của Logan Lee.

Nhận thức được điều này, nụ cười trên khuôn mặt Shim Su Ryeon lập tức vụt tắt,trong đầu nhịn không được nhớ tới những người khác ở Seoul đều nhận xét Logan Lee là một dân chơi.

Shim Su Ryeon lập tức nâng tay vỗ vỗ lên khuôn mặt của mình, cố gắng khiến cho mình nhanh chóng trở lại bình thường, từ đáy lòng vang lên một âm thanh sắc bén: "Shim Su Ryeon! Cô đừng quên, cô và Logan Lee chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi! Logan Lee có tiếng là dân chơi, bây giờ đối xử tốt với cô như vậy chẳng qua là vì ham muốn cảm giác mới mẻ mà cơ thể cô mang lại cho anh ta thôi!Trái tim cô nhất định phải đứng vững, đừng để bản thân rơi vào cảnh không thể quay đầu thêm lần nữa!"

Trên mặt Shim Su Ryeon không còn nụ cười, cô đưa tay lên vuốt ve vị trí trái tim ở ngực trái của mình, một lần nữa nghiêm túc cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần không thể dành tình cảm cho Logan Lee!

Ngàn vạn lần không thể, chuyện yêu đương với Logan Lee còn đáng sợ hơn nhiều so với chuyện yêu Joo Dan Tae!

Cất điện thoại, Đương Su Ryeon trở về phòng, nằm trên giường, lần đầu tiên cô mất ngủ.

Trằn trọc trăn trở mãi cũng không ngủ được, mãi đến ba bốn giờ sáng, Shim Su Ryeon mới miễn cưỡng chợp mắt được.

Ngày hôm sau vẫn đi làm như cũ, Shim Su Ryeon và Cheon Seo Jin cùng nhau lên xe Joo Dan Tae đến công ty.

Shim Su Ryeon rất khâm phục sự kiên trì của Cheon Seo Jin, mặc dù chân đau không đi lại được nhưng Cheon Seo Jin vẫn kiên trì chống nạng đi làm như thế này.

Chỉ là Cheon Seo Jin không thể ngờ tới thứ đợi cô ta ở công ty là một đợt sóng to gió lớn!

Shim Su Ryeon chỉ biết được chuyện này sau khi nghe đồng nghiệp trong công ty nhiều chuyện mà thôi.

Buổi sáng lúc Joo Dan Tae họp với các bộ phận trong công ty, anh ta đột nhiên tuyên bố một quyết định.

Bởi vì Cheon Seo Jin khiến cho việc vay vốn của công ty bị vỡ lở nên Joo Dan Tae quyết định tạm thời bãi nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận tài chính của Cheon Seo Jin, giáng xuống làm nhân viên bình thường của bộ phận tài chính.

Đồng thời chức vụ giám đốc bộ phận tài chính tạm thời do thư ký Jo đảm nhiệm.

Cùng với đó Lee Na Tae của bộ phận tài chính cũng bị Joo Dan Tae chỉ đích danh đuổi khỏi công ty và không bao giờ được tuyển dụng lại nữa.

Cuộc họp vừa kết thúc, chuyện Cheon Seo Jin bị bãi nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận tài chính trong nháy mắt đã truyền khắp công ty.

Hầu hết các đồng nghiệp trong công ty đều biết mối quan hệ mờ ám giữa Cheon Seo Jin và Joo Dan Tae.

Cho nên lúc mọi người nghe nói Cheon Seo Jin bị bãi nhiệm chức vụ giám đốc thì vừa kinh ngạc vừa vui sướng khi thấy người gặp họa.

Trước kia Cheon Seo Jin ở công ty ngông cuồng ngang ngược, đắc tội với không ít người.

Mọi người đều không ngờ tới Joo Dan Tae lại đối xử với Cheon Seo Jin tuyệt tình như vậy.

Ngay cả chính bản thân Cheon Seo Jin cũng không thể ngờ Joo Dan Tae lại đối xử với mình như vậy.

Từ lúc bị tuyên bố bãi nhiệm chức vụ giám đốc đến lúc cuộc họp kết thúc, cả người Cheon Seo Jin đều choáng váng.

Mãi đến lúc cuộc họp kết thúc, mọi người đều đi hết, phòng hội nghị trống không chỉ còn một mình cô ta, Cheon Seo Jin lúc này mới lấy lại tinh thần, cô ta thật sự bị Joo Dan Tae khai trừ rồi.

Mười ngón tay buông lỏng bên người gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, ngay sau đó, Cheon Seo Jin không chút do dự trực tiếp đứng dậy sải bước đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro