Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ xách theo túi đồ ăn, vừa than vãn leo lên đỉnh dốc Bucheon-dong. Giữa tiết trời tháng Mười một mà mồ hôi đọng thành từng giọt trên trán mẹ. Bà thở hổn hển, dừng chân nghỉ một lát, đưa mắt nhìn xuống con đường dốc cheo leo. Nghĩ đến việc em dâu ngày ngày phải kéo xe bán hàng di động lên xuống con dốc này mấy lần, mẹ thấy tim mình như nghẹn lại.

Bước đến căn nhà cũ với mái ngói đen, mẹ mở cánh cổng sắt, đi vào sân. Chum nước nằm lăn lóc bừa bãi như thay lời lể lại sự việc ầm ĩ ngày hôm qua. Xỉ than tổ ong vỡ vụn, bát kim loại méo mó, rau cỏ và đồ nhắm không còn dùng được nữa trộn lẫn với nhau, tạo thành một khung cảnh hỗn độn.

Tim mẹ đập thình thịch, mẹ thận trọng cất tiếng gọi em dâu.

"Em dâu ơi."

"Ai đấy ạ ?"

Vợ Geun Deok đầu đầy bọt xà phòng chạy ra từ bếp.

"Ơ kìa, chị ! Chị đến có việc gì ạ ?"

Vợ Geun Deok mong chóng gội sạch đầy rồi đi ra, dựng cái chum nước nằm lăn lóc lên, tất tả dọn lại phòng ốc. Trong lúc đó, mẹ ngồi bên méo phòng, lặng lẽ nhìn khắp một lượt trong nhà.

"Hôm qua cô không đi chợ được nhỉ."

"Em không sao. Hôm nay em sẽ đi. Mang có ít đồ chẳng đáng là bao, lát lão ấy sẽ lại về thôi. Chuyện cờ bạc của lão ấy....Em không định để chị phải thấy bộ dạng như thế....Em xin lỗi."

Dù vợ Geun Deok không được học hành bằng người nhưng tấm lòng cô lại chất phác và rộng lượng, có lẽ cô xấu hổ với mẹ nên lúng túng chẳng biết làm sao. Mẹ vừa thấy em dâu mình đáng khen lại vừa thấy có lỗi với cô, thành thử trong lòng càng đau xót.

"Em dâu có làm gì đâu mà phải xin lỗi ? Thằng ranh đấy đúng là thằng điên."

Mẹ vừa nói vừa rút phong bì từ ví ra đưa cho em dâu.

"Chị chẳng có bao nhiêu. Chị gom hết cả vốn liếng rồi đấy."

"Không cần mà chị...."

"Em nhận đi. Chị em ruột thịt mà chị chẳng giúp được gì ngoài nhiêu đây."

"Chị đã giúp vợ chồng em nhiều rồi. Em không có mặt mũi nào mà nhận, cũng không dám ngẩng đầu nữa."

Mẹ lặng yên nắm lấy tay em dâu đang cúi đầu hổ thẹn. Mẹ muốn truyền đạt tấm lòng của mình đến em dâu, tiếp thêm sức mạnh cho cô qua cái nắm tay hơn là qua lời nói.

Cho dù chồng có tồi tệ đến đâu, người em dâu đáng khen ấy vẫn không nhẫn tâm ruồng bỏ mà luôn khoan dung che chở hắn ta, nhưng sâu trong lòng cô không biết đã tan nát đến nhường nào rồi, đó là điều khiến mẹ thấy ái ngại. Dường như hiểu được nỗi lòng của mẹ, vợ Geun Deok cũng nhìn xuống tay bà, không nói lời nào.

Sau hồi lâu trầm mặc, cô ấy bỗng ngẩng đầu lên hỏi.

"Chị, chị ăn trưa chứ ?"

Đột nhiên cơn đói trỗi dậy, nhìn lên đồng hồ mới thấy đã quá giờ ăn trưa rồi.

"Cô ăn đi. Chị nhìn cô ăn thôi, xong thì chị đi."

"Sao thế ạ ? Cùng ăn đi chị."

Vợ Geun Deok nhất quyết nói sẽ dọn cơm nhưng mẹ từ chối, nói rằng đến bệnh viện phải để bụng rỗng. Vơi Gẹu Deok trộn cơm và chiếc chảo đồng rồi mang lên nhà. Có vẻ cô buồn tủi quá nên đã nhịn ăn sáng.

Mẹ xót xa nhìn em dâu xúc cơm trộn rất nhiều tương ớt ăn một cách ngon lành.

"Lần trước, ở nhà nghỉ dưới kia kìa, em xông vào bắt quả tang lão đang ôm ấp đứa phục vụ trà, thế là em cắn một phát vào ngực nó. Khi ấy em chỉ muốn cắn chết luôn, nhưng nghĩ chắc sẽ có lúc cần đến nên tha cho."

Nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của em dâu, mẹ nở một nụ cười buồn. Hồi ở tuổi đó, vì chồng lên Seoul học, cả đi du học nước ngoài nên bản thân bà chưa một lần ghen tuông như thế.

Vừa được gả về chồng đã rời đi học xa, để mẹ phải sống một mình cùng mẹ chồng, những ngày tháng ấy thật cô đơn và khó nhọc. Người ta bảo tân hôn là giấc mơ ngọt ngào, nhưng mẹ chỉ cảm thấy điều đó không có thực. Giấc mơ ngọt ngào hoá ra lại là cuộc sống làm dâu mà mẹ quên đi chính bản thân mình, sống để nuôi dạy con cái, mỗi đêm chỉ được duỗi thẳng lưng có một lần. Cả chục năm trời sống xa chồng cứ thế trôi qua, đến giờ này mẹ vẫn chẳng có nổi câu chuyện yêu đương thắm thiết nào đáng nhớ cả.

Nở nụ cười nhàn nhạt khi nghĩ về ngày xưa, mẹ hỏi em dâu.

"Thằng đấy để yên à ?"

"Làm gì có chuyện đó. Lão túm tóc em, nhảy dựng lên như chó điên ý. Nhưng mà sau lão không đi nữa thì phải."

Người em dâu không biết có hiểu được lòng xót thương của mẹ không mà kể lại một cách bình thản như thể đó là chuyện của người khác.

"Đã cờ bạc rồi lại còn đến mức ấy nữa, tệ quá đi thôi."

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng lúc ấy cậu em trai Geun Deok đá mạnh cổng đi vào với gương mặt hốc hác.

"Cơm đâu, con mụ kia !"

Vừa vào nhà đã bắt đầu cáu gắt, có vẻ chỗ tiền mang đi lại không cánh mà bay sau một ngày rồi. Nhìn cảnh đó, mẹ chỉ biết thở dài. Geun Deok thấy chị mình đến thì đột nhiên gây sự.

"Chị đến đây làm gì ? Tôi hỏi là bà xã của bác sĩ đến tận chỗ tồi tàn rách nát này để làm cái gì ! Chị đến đây để xem tôi sống thảm hại như thế nào à ?"

Geun Deok như thể tìm được đối tượng trút giận, tỏ vẻ ngang ngược cởi phăng áo trên. Mẹ không nhịn được bèn đáp trả.

"Sao mày có thể như thế hả ? Mày bảo làm ăn nên lấy tiền của tao mang đi, rồi sao, bài bạc ?"

Chẳng biết có phải thấy cắn rứt vì lời đó hay không mà Geun Deok trừng mắt nhìn chị và vợ mình đầy hằn học.

"Cái đó, không phải thế....."

Người em dâu sợ hãi bắt đầu nức nở. Geun Deok bí quá đành trả lời bừa.

"Đúng thế ! Chơi bạc đấy, thì sao ? Tôi bảo chị mua cho tôi một chiếc xe nên chị gom tiền cho tôi, giờ chị nghĩ lại rồi chứ gì ? Tôi cầm chỗ tiền đấy thấy không đủ nên tôi đánh bạc hết rồi. Sao, khó chịu à ?"

Geun Deok thậm chí còn xấc láo nhổ nước bọt như thể không coi chị gái ra gì. Vợ Geun Deok hoảng hốt chạy chân trần từ trong nhà ra, nói với chồng mình.

"Anh bị làm sao đấy, sao lại làm thế với chị ?"

"Bảo không cần nhìn mặt nhau nữa cơ mà ? Bảo từ cơ mà ? Ờ đấy, em trai sống thế này chắc chị vừa lòng lắm nhỉ ?"

Mẹ vốn định ở lại thêm một lúc, nhưng có vẻ sẽ toàn thấy những điều chướng tai gai mắt nên bà xách túi đứng dậy. Geun Deok đẩy người vợ đang giữ chặt lấy mình rồi lấy hết sức đá mạnh vào chiếc thau rửa mặt nằm lăn lóc bên cạnh.

"Chị vừa lòng chưa ? Chắc ngủ ngon giấc lắm nhỉ ?"

"Ừ đấy, thằng trời đánh. Tao vừa lòng, tao ngủ ngon đấy, thì sao ?"

Mẹ chạnh lòng lớn tiếng hét lên, Geun Deok càng nổi xung.

"Ờ, ngủ cho ngon vào ! Mẹ nó chứ ! Đây là nhà tôi, chị đi ra ngoài ! Mau ra ngoài ! Còn không mau đi ra ?"

Geun Deok còn cởi cả giày đang đi và ném, tỏ thái độ sinh sự. Rốt cuộc mẹ cũng rời khỏi nhà như lời Geun Deok đuổi.

Từ đỉnh dốc Bucheon-dong, mẹ đi xuống con đường dựng đứng quanh co, vừa đi vừa cố nín nhịn nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, cùng nhau lớn lên cơ mà.....Mẹ khóc vì sự bạc bẽo của em trai, cũng khóc vì hoàn cảnh túng thiếu khó khăn của chính mình.

Không biết có phải do stress không mà từ bụng của mẹ truyền đến cơn đau dữ dội. Suốt quãng đường đi xuống dốc, bà phải dừng lại đến mấy lần. Mẹ rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí còn thấy hoa mắt. Hẳn là cơ thể bà có gì đó không ổn rồi.

"Hôm nay việc chất như núi mà.....Đâu phải lúc để như thế này đâu chứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro