Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ này lẽ ra mọi người trong nhà đang hối hả chuẩn bị đi làm, nhưng vì sự vụ ầm ĩ đêm hôm trước mà ai cũng trầm lắng một cách nặng nề.

Bố chuẩn bị xong thì đi vào phòng nội với vẻ mặt u ám. Nội đắp chăn nửa người, đang say sưa ngủ ngon lành như đứa trẻ. Đêm qua không biết nội thần kinh không tỉnh táo đã hoảng hốt đến nhường nào.

Bố nhìn dáng ngủ đầy bất an của nội, trong lòng dấy lên sự ân hận. Dù có say đến mức nào thì việc trách mắng, thậm chí còn lớn tiếng với người già bị mất trí nhớ là chuyện thật đáng hổ thẹn, bôd trằn trọc cả đêm không ngủ được.

"Mẹ à, con Chul đây. Mẹ đã hoảng hốt lắm phải không ?"

Bố định kéo chăn đắp cho nội nhưng vừa đưa tay với thì nội giật bắn mình, co người lại ngay cả trong giấc ngủ. Nội là goá phụ mất chồng tè khi còn trẻ, một mình đương đầu với sương gió cuộc đời để nuôi nấng đứa con, vì vậy nên cơ thể nội đã chịu bao cực khổ, cả trái tin cũng chịu nhiều đau khổ. Trong hoàn cảnh ấy, người ngoài chỉ thấy nội là một người hung dữ, khó tính, nhưng thật ra nội là người mẹ hi sinh tất thảy những gì mình có cho đứa con trai duy nhất. Bố đã lần nào đối xử dịu dàng với người phụ nữ ấy chưa nhỉ.

Tính ra thì mẹ của bố dù đã trải qua một cuộc đời vất vả và quạnh quẽ, nhưng bà đang được bù đắp nhờ con trai và con dâu. Bố ngỡ ngàng nhận ra cuộc đời "nghiêng ngả" của người mẹ ấy cũng chẳng khác với chân dung của chính mình là bao.

Sự thiếu vắng người cha tạo ra sự tự ti trong sâu thẳm tâm hồn bố từ ngày bé. Điều đó đã đè nén người đàn ông ấy bằng gánh nặng dai dẳng hướng tới mẹ ông và xã hội. Để vượt qua nỗi buồn tủi khi không có cha, bố muốn mình trở thành thành kẻ giỏi hơn bất kì ai, mỗi ngày ông đều muốn "vùng vẫy" để thoát ra khỏi cảnh bần cùng sớm ngày nào hay ngày ấy.

Bố muốn phủ nhận, vứt bỏ cả cuộc đời mình để chạy về phía trước. Song những tháng ngày đã qua tất cả đều như ảo mộng không thành, ông không muốn tin sự thật sau ngần ấy thời gian vụt qua như tên bắn, bản thân lại phải đối mặt với người vợ bị bệnh ung thư và người mẹ mắc chứng mất trí nhớ đang nằm đó. Hơn thế nữa, hai đứa con cũng cho bố thấy hậu quả của một cuộc đời sai lầm, ông chẳng thể làm gì hơn ngoài nổi giận với chính mình chỉ biết đứng nhìn bất lực.

Mẹ lo lắng đi lên tầng hai. Đêm qua sau khi chịu cái tát của bố, Jeong Soo đã lên phòng ngay, khoá trái cửa không gặp ai. "Nếu đến giờ mà thằng bé vẫn còn nằm trong chăn ấm ức thì phải làm sao" , mẹ bối rồi, thế nhưng may mắn thay Jeong Soo lại đang rửa mặt trong nhà tắm.

"Jeong Soo, đau lắm à ?"

"........"

"Con định như thế với cả mẹ luôn à ? Kiệm lời thế. Thà rằng con cứ nổi giận đi còn hơn, này."

Mẹ cứ ngồi ở cửa nhà tắm, chốc chốc lại hỏi chuyện, nhưng Jeong Soo miệng câm như hến, nhất quyết không mở lời. Chắc chắn là cậu chạnh lòng vì ăn bạt tai của bố rồi.

Rửa mặt xong, Jeong Soo vừa nhận lấy chiếc khăn từ mẹ vừa miễn cưỡng thốt ra một lời.

"Được rồi mẹ."

Đến tận lúc đó mẹ mới đứng dậy từ bậc cửa và nở nụ cười tươi.

"Thật không đó ? Trông con có vẻ buồn vì bố lắm, mẹ nghĩ thế. Đau không ?"

Thà rằng Jeong Soo cứ tỏ ra oán trách bố, thế thì dù lo lắng đến mức nào mẹ vẫn có thể cư xử với cậu theo kiểu đùa giỡn của bạn bè được.

"Mẹ tránh ra nào, con còn đi."

Miệng thì nói "được rồi" nhưng Jeong Soo vẫn đẩy mẹ ra một cách thô lỗ, rồi bước ra khỏi nhà tắm với vẻ lạnh lùng trên gương mặt. Mẹ tân tư rối bời nhìn theo đứa con trai, cuối cùng đi xuống tầng dưới để chuẩn bị bàn ăn.

Đúng lúc bố đóng cửa phòng nội lại và đi ra phòng khách.

"Ông làm gì mà loạn hết cả lên như thế hả ? Nửa đêm nửa hôm còn làm người già sợ hãi, bình thường bà có dậy muộn buổi sáng đâu, thế mà giờ còn chưa mở mắt kia kìa. Sao càng lớn tuổi ông càng làm mấy hành động xưa nay không làm thế ? Ngày xưa có bao giờ uống rượu mắng con, có bao giờ nổi giận với một bà già bị chứng mất trí đâu cơ chứ....Hôm nay Yeon Soo đi trước rồi nên ông đi taxi đi."

Bố nghe thấy song vờ như không biết, đi thẳng qua phòng khách ra ngoài hành lang rồi nói sang chuyện khác.

"Hôm nay bà đến bệnh viện gặp bác sĩ Jang đi."

"Để làm gì cơ ?"

Bố vừa xỏ giày vừa trả lời một cách hời hợt như thể lời nói thoảng qua.

"Làm thêm một, hai cái kiểm tra."

"Hôm qua làm hết rồi mà. Đến tận bệnh viện đa khoa kiểm tra để làm gì ? Tôi bị tiểu rắt, người ta cho thuốc đại khái là được mà. Dù sao thì bác sĩ cũng có phải là chỉ theo dõi mấy bệnh nhân như thế đâu."

"Bà thì biết cái gì ?"

Bố đột nhiên nổi giận, cau có mặt mày. Trước nộ khí đó, mẹ dịu giọng.

"Không phải thế....Không phải tôi ý kiến gì đâu....Tại hôm nay tôi đi Ilsan ấy mà. Hôm nay là ngày phải mang tiền giao cho người ta, có thế nhà mình mới chuyển nhà trước mùa lạnh được. Nhà này gió lùa, mẹ già cứ đến mùa đông lại ho lụ khụ ấy."

Mẹ ý nhị liếc bố trước khi thốt ra câu tiếp theo.

"...Tôi cũng định đến nhà Geun Deok xem sao nữa."

Có lẽ bực bội vì mẹ không biết tình trạng sức khoẻ của mình ra sao mà việc gì cũng muốn làm, bố đang định rời đi lại một lần nữa nổi cáu.

"Bà đừng nói nhiều, đến viện đi."

"Không đi cũng được mà..."

"Bà là bác sĩ chắc ?"

Bói hét lên, bỏ ra ngoài sân với gương mặt đầy tức giận.

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi. Có gì đâu mà mình nổi nóng thế."

Mẹ vội vàng hứa với bố, từ hôm qua đến giờ ông cứ làm mọi người trong nhà "đau tim". Bố vừa đóng sầm cửa nhà và đi khuất thì mẹ liếc xéo ngay sau đó như thể trút giận.

"Già rồi nên cứ quàng quạc cái miệng ra, sợ ghê. Đấy, đi đi, lão chồng già !"

Chỉ lẩm bẩm một mình như thế mẹ cũng chẳng thấy thoải mái đầu óc. Vì người chồng say xỉn làm ra một trận ầm ĩ cả nhà nên mẹ cứ canh cánh trong lòng, cả đêm qua bà chẳng chợp mắt được chút nào bởi những suy nghĩ vẩn vơ đầy bức bối trong lòng.

Những tiếng la hét phát ra từ điện thoại hôm qua vẫn khiến mẹ phiền muộn. Hễ chuyện có liên quan đến người thân ruột thịt là lòng dạ mẹ lại rối bời, chỉ cần nghĩ đến Geun Deok, ngay cả trong giấc ngủ mẹ cũng cảm thấy trái tim mình tan nát.

Không lâu trước đây, mẹ tìm đến nhà em trai, bằng mọi cách thuyết phục hắn quyết tâm thử sống tốt, nói với Geun Deok rằng chẳng ai có thể thay đổi giúp hắn được, thế mà rốt cuộc hắn vẫn gây chuyện. Geun Deok nhờ mẹ giúo đỡ để mua chiếc ô tô cũ, mẹ khó khắn lắm mới gom góp được năm triệu won cho hắn, nhưng rồi chưa đầy mười ngày hắn lại nhẵn túi.

"Dã tràng xe cát" cũng chỉ được đôi bữa thôi, suốt thời gian qua số tiền mẹ bỏ ra để giúp đỡ em trai đã chẳng đếm xuể nữa rồi. Mẹ tiết kiệm tiền sinh hoạt được một số tiền lớn, thế mà mới mấy ngày hắn đã ném hết vài cờ bạc rượu chè, giờ thì đến cả anh rể cũng chẳng coi Geun Deok ra gì.

Hồi chồng bà còn làm việc suôn sẻ ở bệnh viện tư nhân thì số tiền đó không phải vấn đề, nhưng từ khi ông quay lại làm bác sĩ làm công ăn lương, việc để dành tiền cho Geun Deok trở nên quá sức với mẹ.

Hôm nay mẹ phải đến chỗ xây nhà ở Ilsan, sau đó tiện thể ghé qua nhà em mình, tính thế nên mẹ thấy khá vội, nhưng sao bố lại bảo mẹ đến bệnh viện kiểm tra nhỉ....Suốt chiều qua kiểm tra ở bệnh viện của chồng khiến mẹ mệt mỏi, chưa gì mẹ đã thấy đuối rồi. Họ nhanh nhanh cho thuốc thì tốt, bệnh tiểu rắt càng lúc càng nghiêm trọng, từ hôm qua đến nay mẹ chưa đi tiểu tử tế được lần nào.

"Làm sao giờ, dạo này mọi chuyện chứ loạn hết cả lên...."

Mẹ bất giác thở dài thườn thượt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro