Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phẫu thuật được."

"Tại sao ?"

"Quá muộn rồi."

"Bác sĩ mà nói thế được à, đồ tồi! Phẫu thuật đi......Cũng có thể bệnh chưa tiến triển nhanh như dự đoán mà. Cô ấy vẫn nói rằng mình không đau cơ mà."

"Cô ấy đau, chỉ là đang cố chịu đựng thôi. Chắc chắn là đau."

_________________________

"Ăn hồng nào."

Mẹ bưng rổ hồng chín bước vào nhà, vừa đi vừa ngân nga như đang hát rồi ngồi xuống trước mặt nội. Nội hôm nay tâm tình tốt, ngay cả khi được mẹ đeo yếm cũng vui vẻ ngồi ngẩng đầu "ngoan ngoãn" chờ. Dáng vẻ ấy thật ngây ngô, như đứa bé chờ được bú sữa.

"Hôm nay mẹ ngoan nhỉ. Con bóc hồng cho mẹ nhé."

Mẹ tươi cười bóc vỏ hồng rồi đút cho nội. Nội cũng cười ngọt ngào đón lấy. Trong mắt mẹ, nội như thế đáng yêu hệt như một đứa trẻ.

"Ôi giỏi quá nè."

Mẹ đặt trái hồng vào tay nội và bắt đầu công việc dọn dẹp bị trì hoãn. Do nhà cửa cả ngày luôn vắng ngắt, mẹ cũng nhất định phải lau chùi trước khi các thành viên trong gia đình về.

Thế nhưng đột nhiên một trái hồng bay vèo tới, đập vào lưng mẹ nát bét.

"Cái con chết tiệt kia, mày cho mẹ chồng mày ăn phân chó à? Đấy mày ăn đi, mày ăn đi! Đồ xấu xa."

"Lại gì nữa đâu. Thế này con làm sao sống nổi."

Nhìn hồng rơi từ trên lưng mình xuống, mẹ như muốn khóc.

"Cái con quỷ tha ma bắt kia! Mày bảo tao không biết gì à...."

"Ôi trời ơi, thật là. Con có nói thế bao giờ đâu?"

Mới lúc trước mẹ còn bóc hồng cho nội, chơi với nội, nội còn tươi cười hân hoan lấy như đứa trẻ được nuông chiều, ấy thế mà chốc lát thôi đã trái tính trái nết rồi.

"Cái này nát hết rồi. Ôi trời ơi, tiếc quá."

"Phân chó bốc mùi..... Eo ơi, cái con xấu xa này !"

Nội nước mắt lưng tròng như thể không chịu nổi mùi đó, lại bốc hồng trong giỏ ném về phía mẹ. Hồng đập trúng trán mẹ, rơi bụp xuống đất.

"Mẹ bị gì vậy ? Tiếc quá đi thôi, làm sao bây giờ."

Mẹ cúi xuống, nhặt ăn chỗ hồng rơi vãi trên mặt đất.

"Bẩn, con kia, cái đó ngon hả ?"

Nội tặc lưỡi.

"Đương nhiên, ngon chứ !"

Mẹ lập tức hét lên ra vẻ tức giận. Mẹ buồn vì nội vứt đi chỗ hồng chín mà mẹ đã bỏ nhiều tiền để mua về hơn là tủi thân vì nội trái tính trái nết chửi bới.

"Eo ơi, con điên, mày ăn phân chó à ? Eo ơi, con điên này !"

Nội vừa chửi ầm vừa cầm theo giỏ hồng đi ra phòng khách. Mẹ chạy vội theo để ngăn nội lấy hồng từ trong gió.

"Mọi người đi ngủ hết rồi ! Mẹ thôi đi !"

Chiếc áo blouse trắng của mẹ choen choét đỏ, phần ruột hồng nát bét dính trên đó đang rơi rớt.

"Mẹ đưa đây. Già rồi mà còn khoẻ gớm !"

Mẹ mau chóng đuổi theo và giằng lại giỏ hồng, nhưng sức mẹ không đọ nổi với nội đang phừng phừng lửa giận.

"Là phân chó, phân chó !"

Nội ôm giỏ hồng, vừa né mẹ vừa chạy hết chỗ này sang chỗ khác và ném hồng vào người mẹ như thể ném bóng chày. Giờ thì không chỉ áo mà cả khuôn mặt, tóc tai của mẹ đều bê bết ruột hồng.

"Mẹ đưa đây, mau lên ! Ôi trời ơi, nhà cửa đi tong rồi."

Mẹ một tay cầm giẻ lau, chạy đuổi theo nổi để giằng lại giỏ hồng. Mẹ càng như thế nội càng thấy thích thú, nội vừa thoăn thoắt chạy vừa nhặt hồng ném.

"Phân chó. Phân chó !"

Nội lại ném hồng.

Đúng lúc đó, cửa mở ra, bố say khướt loạng choạng đi vào, trái hồng chín bay tới, vỡ be bét ngay chính giữa giữa áo ông. Ruột hồng chảy ra đỏ au, rơi lả tả trước ngực áo bố. Bố lấy lòng bàn tay thoi bạo gạt chúng xuống sàn, đôi mắt phút chốc hằn lên tia máu.

"Mẹ không hành hạ cô ấy thì cả đời không chịu được sao ! Bà già này, nói xem nào ! Rốt cuộc mẹ không vừa lòng cái gì mà như thế, hả ? Mẹ không vừa lòng cái gì ?"

Bố bất thình lình chộp lấy rổ hồng nội đang cầm quăng xuống đất và la hét inh ỏi. Nội sợ hãi khi thấy bố như thế, vội vàng nấp sau lưng mẹ. Nhưng người ngạc nhiên hơn lại là mẹ.

Mẹ đứng chắn phía trước nội đang run sợ, mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Mình làm sao thế ?"

Bố mặc kệ mẹ lên tiếng hay không, tiếp tục chất vấn nội.

"Mẹ nói nghe xem nào. Người phụ nữ này đã làm gì sai với mẹ, mẹ nói xem nào !"

Bố trước giờ chưa từng trợn mắt gào thét nên nội càng hoảng loạn, cơ thể run lên bần bật.

"Chú ơi, tôi sai rồi."

Nội giả bộ rối rít cầu xin. Mẹ vừa dìu nội vào phòng vừa lườm bố bằng ánh mắt oán trách.

"Mình nổi đoá với mẹ già cả không tỉnh táo là sao ? Uống rượu rồi thì đi ngủ đi."

Mẹ đặt nội đang run rẩy vì sợ nằm xuống.

"Chú ơi, tôi sai rồi....tôi sẽ không thế nữa."

Nội vẫn chưa hết sợ, mắt chốc chốc lại liếc nhìn ra ngoài cửa.

"Say rượu thì cũng không được như thế chứ. Trách mắng một người thần kinh nhạy cảm đến mức mang bệnh để làm cái gì."

Mẹ âu yếm nhìn nội, vỗ nhè nhẹ lên chăn.

Đúng lúc đó, mẹ lại nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ từ phòng khách.

"Chúng mày làm cái gì mà ngày nào cũng đêm hôm mơi về hả, bọn trẻ ranh này !"

Có vẻ Yeon Soo và Jeong Soo đã về.

"Hôm nay ông này bị làm sao thế không biết ? Ở viện xảy ra chuyện gì chăng ?"

Mẹ hoang mang vì hết sự náo động này đến sự náo động kia xảy ra đến trong căn nhà vốn luôn yên ắng.

"Bọn trẻ ranh này ! Bố nói mà chúng mày dám quay lưng đi à ?"

"Buông ra !"

Trong bầu không khí nặng nề nghiêm trọng, mẹ cuống cuồng chạy ra từ phòng nội. Jeong Soo định hất tay của bố ra, ngay lập tức ông giáng một cái tát vào má Jeong Soo.

"Mình !"

"Bố !"

Mẹ và Jeon Soo hoảng hồn, đồng thời chạy tới can ngăn bố. Yeon Soo tỏ ra không bằng lòng với thái độ độc đoán của bố.

Jeong Soo có sự bực tức của Jeong Soo, bố cũng không nguôi được cơn bực bội của riêng bố, hai người đều giận run, hung hăng nhìn chòng chọc vào nhau. Mẹ mếu máo như muốn khóc vì thái độ của bố hôm nay thô lỗ một cách khác thường.

"Ông điê rồi à ? Tôi hỏi ông mất trí rồi à ! Sao ông lại thế, hôm nay sao thế...."

Bố chẳng thèm phản ứng với lời nói của mẹ, trừng trừng nhìn đứa con trai rồi to tiếng tuôn một tràng.

"Mày đã vào đại học rồi chắc ? Thằng nhãi mới thi xong, suốt ngày lông nhông chưa đủ à mà còn rượu chè nữa hả ?"

"Thôi để nó yên. Thời gian qua nó học hành cũng vất vả rồi mà. Ông đi vào trong đi, mau lên."

Bực mình, bố hung hăng hất bàn tay mẹ đang can ngăn, đẩy mẹ ra một góc rồi nói như hét lên.

"Buông ra ! Ai dạy mày như thế hả ? Giờ thì người ngợm còn không đứng thẳng nổi, chết lúc nào cũng không biết, ai dạy mày thói đấy hả ? Thằng ngu kia !"

Chợt trong đầu bố loé lên suy nghĩ "Hỏng rồi!". Dù có say đến mức nào thì đó cũng là những lời không được phép nói. Nhưng lời đã thốt ra rồi làm sao có thể thu lại được. Mẹ không hiểu đầu đuôi chuyện ra sao, chỉ biết sững người nhìn bố chằm chằm với vẻ kinh hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro