Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao nói mà ai cũng coi như không phải chuyện của mình thế hả ? Bây giờ là mấy giờ rồi ? Mẹ đã bảo phải về sớm cơ mà, nhắc bao nhiêu lần rồi hả ?"

Mẹ vừa mở cửa vừa cáu gắt. Vụ náo loạn ban ngày giữa nội với cô hộ lý đã khiến mẹ thấy rối bời sẵn, vậy mà hôm nay các thành viên trong gia đình còn như thể cùng hẹn nhau về trễ, thành ra những cảm xúc tích tụ trong lòng bà bùng nổ như pháo đạn.

Jeong Soo về nhà trong tình trạng say khướt dặt dẹo đã leo lên phòng mình ngủ say như chết, bố thì được em dâu dìu về trong tình trạng người nồng nặc mùi rượu chỉ ngay trước khi Yeon Soo về.

"Mấy người bị làm sao thế, thật là.....Nhốt bà cụ già bị mất trí ở nhà mấy người thấy yên lòng hả ?"

Mẹ vốn chẳng bao giờ vô cớ nổi cáu. Bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề, Yeon Soo khẽ liếc nhìn mẹ.

"Con xin lỗi."

Không biết mẹ có nghe thấy lời của Yeon Soo hay không, vào cái giờ khuya khoắt nửa đêm canh ba này, bà lại cầm giẻ lau chùi sàn nhà, vừa làm vừa lầm bầm nói :

"Chắc tôi chết mấy người cũng chẳng động đậy một mí mắt đâu."

Đúng lúc ấy, bố đi ra khỏi phòng, trông thấy mẹ đang lau chùi, ông bỗng nhiên đau lòng.

"Nhà không có máy hút bụi à ?"

"Ai lại dùng cái đấy lau vết bẩn ?"

Mẹ vừa cần mẫn lau chùi vừa cộc cằn gắt lên.

Thật ra mẹ tức giận là vì bố. Từ lúc bố say khướt đi về, dắt theo cả người em dâu đã khiến mẹ khó chịu rồi. Hình như là vì hồi sáng mẹ cáu, nói bố hãy để ý đến Geun Deok một chút đi nên bố mới đưa em dâu về nhà. Không biết có phải ý bố là tách vợ chồng Geun Deok ra không hay ông nghĩ rằng bằng cách nào đó có thể sửa được tính cách của Geun Deok, nhưng mẹ không vừa lòng với cách bố làm chút nào.

Bố nhìn mẹ lau chùi thì thấy rất xót xa.

"Yeon Soo, làm đi chứ !"

Yeon Soo đang đứng bên cạnh bối rối trước phản ứng chưa từng có trước đây của bố.

"Để nó yên. Tay chân nó làm gì còn sức ?"

Mẹ giận bố tự dưng lại tỏ ra bực bội với con gái.

"Để Yeon Soo làm."

Bố không kìm được cơn tức giận, ông giật phăng chiếc giẻ lau, ném ra trước mặt Yeon Soo.

"Này con kia, làm đi !"

Yeon Soo bực mình quay mặt đi. Cô không hiểu tại sao bố lại đối xử với mình như thế. Đến cả mẹ cũng chẳng hiểu nổi bố, bà trợn tròn mắt nhìn chồng với vẻ hoang mang.

"Cái lão này....."

"Để em làm cho ."

Vợ Geun Deok đang đứng ở một chỗ khác trong phòng khách , thấy vậy bền chạy đến nhặt chiếc giẻ lau lên.

"Sao mày không làm hả con kia ? Bố nói mày không nghe à ?"

Bố liên tục gặng hỏi Yeon Soo.

"Từ hôm qua đến nay rốt cuộc bố làm sao thế ? Con mệt rồi."

Trước thái độ dữ dằn của bố, Yeon Soo ấm ức đáp.

"Cái con này.....có gì mà mệt ? Mày mệt cái gì ? Kiếm tiền mà cũng mệt à ? Mày không kiếm tiền cũng vẫn có cái ăn cơ mà ! Cái con này ! Mày là công chúa chắc ? Con ranh con không đụng tay vào bất cứ việc nhà nào, hả ? Mẹ mày là ô sin chắc ? Trong mắt mày mẹ mày là ô sin à, con này !"

"Ai bảo bố thế ?"

Yeon Soo tức giận vì bố tự áp đặt một cách vô lý.

"Chưa nói xong đã cãi xong !"

Bố vung cánh tay như định đánh Yeon Soo. Mẹ hoảng hốt đứng chắn trước mặt bố, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn.

"Rốt cuộc ông bị làm sao thế hả ! Nó vừa đi làm về mệt mà.....Với lại dù ông có ghét em vợ đến mức nào đi chăng nữa thì liệu có đến mức phải mang cả em dâu về nhà như thế không hả ?"

"Không phải đâu chị ơi. Không phải thế đâu....."

Vợ Geun Deok đang lau sàn hốt hoảng đứng bật dậy. Đằng nào cũng lỡ thốt ra miệng rồi, thế là mẹ tuôn một tràng những lời giấu kín trong lòng.

"Mẹ ngoài tôi với ông ra thì có dám gặp người khác đâu, ông liệu mà về cho sớm chứ. Mà đừng có uống rượu nữa !"

Bố trân trân nhìn mẹ bằng ánh mắt não nề.

"Làm ơn đừng như thế nữa. Đừng có la hét nữa !"

Yeon Soo đặt cốc nước trên tay xuống bàn ăn đánh "cạch" một cái và gào lên. Cô không thể chịu đựng những lời mắng chửi và áp đặt khiến căn nhà trở thành bãi chiến trường mỗi đêm của bố thêm nữa. Không thế thì Yeon Soo cũng đã mệt mỏi rã rời vì chuyện của cô với Yeong Seok rồi.

"Con cũng mệt sắp chết rồi đây này !"

Thấy Yeon Soo lạnh lùng đi lên tầng hai, bố quát tháo ầm ĩ.

"Cái gì ? Mày mệt sắp chết ? Con ranh con này, giờ mày còn dám ăn nói như thế ? Con ranh kia ! Mày vất vả được bằng mẹ mày chắc ? Mày có biết giờ mẹ mày như thế nào không, con ranh con ?"

Yeon Soo đang đi lên cầu thang bỗng khựng lại. Từ hôm qua bố say rượu về nhà đã không ngừng thốt ra những lời khó hiểu. Cô nảy sinh suy nghĩ không lẽ.....Nhưng trông mẹ đâu có vẻ gì là có chuyện đâu. Yeon Soo nghĩ bố chắc sẽ lại tuôn ra những lời mắng mỏ khó nghe nên cô không buồn quay đầu, đi một mạch lên tầng hai.

Bố nhìn theo bóng lưng của Yeon Soo rồi quay sang mẹ. Mẹ đang nhìn bố chằm chằm bằng vẻ mặt ấm ức như muốn hỏi tại sao ông lại như thế.

"Đi ra đây. Tôi có chuyện cần nói."

"Đêm hôm rồi còn đi đâu nữa ?"

"Chuyện bà đau ốm, để tôi nói cho bà nghe nó không ổn đến mức nào."

"Cái đấy thì có gì đâu mà phải ra ngoài nói ?"

Mẹ vẫn tỏ ra cộc cằn vì chuyện với Yeon Soo.

"Chuyện dài lắm. Tôi bảo đi ra thì bà cứ đi ra đi !"

"Thật lắm chuyện."

Mẹ không quen bố cư xử như thế.

Bố dắt mẹ ra ngoài sân nhưng vẫn đắn đo không biết phải mở lời từ đâu. Ngay ngày mai bố phải cho mẹ nhập viện, phải làm phẫu thuật.....nhưng điều khiến ông đau đầu hơn cả là phải nói cho mẹ biết tình trạng sức khoẻ của bà nghiêm trọng đến mức nào.

Bố chỉ im lặng nhả ra làn khói thuốc.

"Ông nói đi, mau lên. Thế họ bảo chỗ nào tệ nào ?"

Mẹ không đợi được nữa đành hỏi trước.

".....Tất cả đều tệ."

Đã quyết tâm nói ra một cách bình tĩnh nhưng bố lại quay đầu đi, không dám nhìn vào gương mặt mẹ.

"Tôi có đau chỗ nào đâu mà bảo tất cả đều tệ ?"

Mẹ thấy thật vô lý. Bố hít một hơi thuốc lá rồi lấy hết can đảm mở miệng nói.

"Ung thư đó."

"Ung thư ?"

Mặt mẹ không hề ngạc nhiên hay hoảng hốt.

"Ừ."

"Ung thư gì ?"

Bố cố tránh gương mặt tò mò đầy hồn nhiên của mẹ, bởi ông sợ rằng nếu nhìn thẳng vào mặt vợ thì bao nhiêu cảm xúc ông kìm nén sẽ trào dâng cùng nước mắt. Bố khó khăn lắm mới thốt ra được lời mình không hề muốn nói.

".....Ung thư cổ tử cung."

"Giai đoạn đầu à ?.....Không thấy đau thì chắc là giai đoạn đầu nhỉ. Phải không ?"

Ánh mắt mẹ đầy tin tưởng đó không phải chuyện nghiêm trọng. Bố buồn bã nhìn lại mẹ.

"Phải cắt bỏ tử cung à ?"

Mẹ điềm tĩnh hỏi bố như thể đó là chuyện của người khác. Bố thực sự không thể cất lời, ông chỉ biết cúi đầu.

"Phải cắt bỏ thì cắt bỏ thôi chứ có gì đâu."

Dường như mẹ chỉ coi nó giống như mổ ruột thừa thôi thì phải. Nếu chỉ như vậy mà mọi chuyện kết thúc thì bố chẳng có gì để nói. Nhưng giờ đây, bệnh tình của vợ ông không phải chỉ bằng một cuộc phẫu thuật cắt bỏ tử cung là có thể giải quyết được.

Sinh mạng của con người sao lại có thể vô phương cứu chữa như thế cơ chứ. Bác sĩ danh tiếng mà lại không thể đưa ra được bất cứ phương án chữa trị nào, thế mà nghe được sao. Trái tim bố bức bối như sắp nổ tung, ông cúi đầu rít một hơi thuốc thật dài rồi thở ra làn khói.

"Ông dập thuốc đi."

Mẹ có vẻ ghét khói thuốc lá bố đang phả ra hơn cả ghét bệnh tật của bản thân mình. Bố di chân dập điếu thuốc, mẹ thấy gương mặt ông nặng nề căng thẳng bèn nói lời xoa dịu :

"Giờ phẫu thuật cắt bỏ cái tử cung vô dụng cũng có làm sao đâu mà ông phải thế ? Người thờ tín theo đạo, cả bà bạn trong hội chơi hụi ở Pyeongchang-dong của tôi cũng phải phẫu thuật cắt bỏ kia kìa.....Hầy, thôi được rồi. Tôi cũng cứ lo lắng thấp thỏm không biết mình có mắc không. Nhưng giờ ở cái tuổi này thì dù muốn sinh con cũng có sinh nổi đâu cơ chứ ? Tôi không sợ cái đó một tí ti nào đâu. Sống mới sợ chứ chết thì sợ gì ?"

Mẹ nói hết những lời muốn nói xong cũng nhẹ lòng, bà chỉnh trang lại quần áo định vào nhà.

"Mau vào nhà đi, đừng đứng đó ủ rũ não nề nữa. Rét lắm.....Mà tôi có đau chỗ nào đâu, sao lại mắc phải bệnh đó được nhỉ ?"

Mẹ bình thản như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát, còn bố thì lại thấy cay đắng trong lòng.

".....Bà không đau à ?"

"Đau thì sao, ông đau hộ tôi được chắc ?"

Bố không còn lời nào để nói.

Ông cũng đứng lên, nhìn theo bóng lưng mẹ phía trước, bất giác ông ngước nhìn lên bầu trời, giọt nước mắt lăn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro