Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Yeon Soo ấm ức và nặng trĩu như thể có tảng đá to đè lên ngực. Nỗi rối bời lúc rời khỏi căn hộ của Yeong Seok còn chưa nguôi ngoai thì những lời trách móc tức giận của bố ập đến. Yeon Soo thấy mệt mỏi cùng cực cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng dường như cô chẳng thể dựa vào bất cứ đâu.

Yeon Soo mân mê chiếc điện thoại, hi vọng có ai đó sẽ an ủi mình. Chiếc điện thoại cô đã tắt nguồn từ khi rời khỏi căn hộ của Yeong Seok, giờ cô lại bật lên trong niềm tha thiết mong chờ.

Giờ phút này, người cô nghĩ đến một cách mã liệt nhất không ai khác chính là Yeong Seok. Chuyện đó vốn dĩ là lẽ thường vì cô yêu anh, thế nhưng hôm nay Yeon Soo lại cảm thấy nó thật bối rối và cay đắng.

Khoảng khắc rời khỏi căn hộ của anh như thể chạy trốn, cô thương xót mà cũng căm ghét cái thân phận cỏn con của mình. Cô đã từng là một Yeon Soo luôn đường hoàng và tự tin. Cho dù tình yêu của cô không được người khác công nhận đi chăng nữa thì đối với bản thân cô, đó vẫn là tình yêu không dối gian và chẳng có gì đáng xấu hổ. Vậy nhưng giờ phút này đây, tình yêu đó cay đắng và đau đớn biết bao.

Yeon Soo mân mê chiếc điện thoại một lúc lâu rồi nhét vào túi.

Vợ Geun Deok đi ra từ phòng của Jeong Soo, vừa nhìn thấy cô đã cất lời với vẻ mặt lấy làm tiếc.

"Yeon Soo này, con đừng buồn quá nhé. Bố con chắc là lo lắng vì mai mẹ con phải nhập viện đấy mà."

Ban đầu, Yeon Soo chỉ loáng thoáng nghe lướt qua chứ không để tâm. Cô coi lời mợ nói chỉ là để bao biện cho bố và an ủi mình thôi. Nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Ai.....làm gì cơ ạ ?"

"Sao lại hỏi ai làm gì.....Mẹ con nhập viện còn gì. Yeon Soo, con vẫn chưa biết chuyện đó à ?"

Yeon Soo bàng hoàng. Cô cũng biết chuyện mẹ khổ sở vì bàng quang không tốt, nhưng không ngờ bệnh tình lại nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.

"Có vẻ sẽ mất mấy ngày đấy. Nghe bảo phải làm cả phẫu thuật mà ?"

Yeon Soo lòng đầy lo sợ, đăm đăm nhìn mợ.

"Nghiêm trọng đến mức nào ạ ?"

"Thấy bảo không nghiêm trọng, chỉ hơi hơi thôi. Mà thật ra mợ cũng chẳng biết. Hình như là khó tiểu tiện gì đấy. Mợ cũng hơi già rồi. Nghe cái gì xong cũng chẳng giữ lại được trong đầu. Đúng là chán quá mà."

Yeon Soo mang theo tâm tình ngột ngạt buồn phiền đi xuống tầng một. Cô phải biết được cơ thể mẹ đang không khoẻ chỗ nào.

Lọt vào mắt cô là bóng lưng bố đang ngồi quay lưng lại bên ngoài cửa kính phòng khách. Yeon Soo đi ra vườn, tiến lại gần phía bố.

"Lại đây ngồi đi. Bố có chuyện muốn nói với con."

Bố vừa dập thuốc vừa trầm tĩnh lên tiếng như đã chờ sẵn. Yeon Soo không nói gì, đi đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bố. Ông dường như sắp nói ra gì đó nhưng lại chẳng thể mở lời. Yeon Soo nóng lòng, không thể đợi thêm được nữa.

"Mẹ bệnh đến mức phải phẫu thuật sao hả bố ?"

Gương mặt bố méo mó đầy đau đớn.

".....Là ung thư."

"Hả ?"

Yeon Soo nghĩ mình đã nghe lầm rồi.

"Là ung thư cổ tử cung. Ngày kia sẽ phẫu thuật."

Tâm trí Yeon Soo đờ đẫn bởi cơn sốc, cô tức giận vì thấy bố thật vô lý, tại sao bây giờ mới nói ra. Tại sao lại chờ đến tận lúc này mới thông báo không phải ai khác mà chính mẹ cô đã mắc bệnh ung thư và sẽ phải đối mặt với ca phẫu thuật sau hai ngày nữa ! Cô là loại con gì mà không hay biết sự tình, chỉ mải mê đắm chìm trong chuyện của riêng mình như vậy chứ ?

Bố luôn hành xử như thế trong tất cả mọi chuyện. Lúc nào ông cũng "áp bức" các thành viên trong gia đình bằng ngữ khí đầy đe doạ, luôn tự cho là mình đúng. Cho dù xảy ra chuyện lớn đến nhường nào ông cũng không bao giờ giải thích cặn lẽ cho mọi người trong nhà.

Ngay cả khi bệnh viện rơi vào tay người khác, cả nhà cũng chẳng ai hay biết. Mãi sau lúc chuyện đã xong xuôi hết, mọi người mới được biết sự thật trời giáng ấy. Nhưng đâu phải chỉ có mỗi chuyện đó. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, bố đều không hỏi ý kiến người thân trong gia đình, tự xử lý tất cả theo ý của riêng mình. Mỗi lúc như thế, những người trong nhà đều rất khó chịu, song chẳng còn cách nào khác đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt nhẫn nhịn.

Người cha lúc nào cũng tự coi mình là nhất khiến Yeon Soo thấy rất oán giận.

"Bố phải nói cho rõ sự tình chứ."

"Mày biết lo nghĩ cho mẹ như thế từ bao giờ vậy ?"

Trước câu hỏi vặn của bố, Yeon Soo không có lời nào để đáp trả. Cô chẳng thể làm gì hơn ngoài nghiêng mình thừa nhận một cách đau đớn.

"Vậy chỉ cần phẫu thuật thôi là sẽ không có gì phải lo nữa đúng không ?"

Yeon Soo kìm nén cơn giận của bản thân và hỏi bố.

"Ừ."

Câu trả lời của bố như tháo gỡ hết mọi vướng mắc trong lòng cô. Yeon Soo đầy bất an hỏi lại, cô muốn nhận được một lời đảm bảo.

"Thật chứ ?"

"Đã nói thế rồi còn gì."

Bố lại đột nhiên nổi cáu. Yeon Soo không mong chờ bố sẽ nói từ tốn như bác sĩ giải thích bệnh tình của bệnh nhân cho người nhà, nhưng thái độ cộc cằn của ông, cô cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa.

"Đừng nói với Jeong Soo. Nó sẽ bị sốc. Sau này con sẽ nói với nó."

Yeon Soo đứng lên rồi đi vào nhà. Cô muốn gặp trực tiếp mẹ để xác nhận. Mẹ vẫn luôn ở vị trí ấy với dáng vẻ y nguyên không đổi, vẫn cứ ngày ngày vừa "chiến đấu" với nội tâm bị chứng mất trí nhớ, vừa chịu đựng ông chồng cộc cằn và những đứa con chẳng giàu tình cảm. Người mẹ ấy chưa từng nhận thức được sự tồn tại của chính bản thân mình. Với một người mẹ như thế, những thành viên trong gia đình đã vô tâm biết bao nhiêu.

Yeon Soo vừa bước vào phòng khách đã ngay lập tức đi về phía phòng ngủ. Thế nhưng mẹ lại không có ở đó. Cô thử mở hé phòng nội. Nội nhìn mợ đang ngủ say, chậc chậc lưỡi.

"Đầu đầy chấy rận, com mụ bẩn thỉu này !"

Nội vừa bới tung tóc của mợ lên như thể một chú khỉ bắt chấy rận vừa chốc chốc lại giả bộ như đang ăn cái gì đó. Yeon Soo nhìn nội bằng ánh mắt đầy sầu não rồi đóng cửa lại.

Cô nghe thấy tiếng mẹ rên rỉ phát ra từ phía nhà vệ sinh. Yeon Soo khẽ kéo tay nắm cửa ra. Cửa không khoá, mẹ đang ngồi trên bồn cầu, hai tay nhấn từng hôig vào bụng dưới.

"Tìm mẹ có chuyện à ?"

Không biết có phải đang gồng sức không mà gương mặt mẹ méo mó đi vì cơn đau. Yeon Soo kìm nén nỗi buồn đến phát khóc đang dâng trào, đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh.

".....Không ạ."

Yeon Soo run rẩy đôi bờ vai, cảm thấy bản thân mình thật có lỗi. Mỗi lần mẹ đi vào nhà vệ sinh rồi rên rỉ kêu than chuyện không tiểu tiện được như ý muốn, cô đều vô tâm bỏ ngoài tai tiếng rên của bà.

"Thế làm sao ?"

Mẹ thắc mắc không hiểu sao không việc cần tìm mà Yeon Soo lại đứng đó như thế.

"Con xin lỗi, con không biết."

Yeon Soo cúi gằm mặt, trước câu nói của cô, mẹ cố nặn ra một nụ cười.

"Cũng có gì đâu. Giai đoạn đầu thì cắt bỏ đi là hết sạch bệnh ấy mà. Đừng để Jeong Soo biết, nó sẽ sợ hết hồn. Cứ nói là một khối u lành, làm tiểu phẫu rất nhỏ thôi. Đừng lo lắng quá. Tuổi của mẹ cũng nhiều người phải làm mấy cái phẫu thuật như thế mà."

Yeon Soo dịu lòng đôi chút khi nghe mẹ nói bệnh vẫn là giai đoạn đầu. Cô muốn tin bệnh của mẹ dù là giai đoạn đầu cũng chỉ là giai đoạn đầu rất sớm thôi, chẳng qua tên là bệnh ung thư nhưng nhẹ đến mức không thể gọi là ung thư được.

"Vâng.....Mẹ không đau chứ ?"

"Không đau. Mau đi ngủ đi con. Muộn rồi đấy."

Thái độ của mẹ tựa như chẳng có chuyện gì to tát cả, chừng đó thôi đã đủ an ủi Yeon Soo rồi.

Xin lỗi mọi người chỉ vì quá lười mà rất rất rất lâu rồi không đăng chap mới 🙏🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro