Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên Yeon Soo làm là gọi điện đến công ty. Cô không nộp trước đơn xin nghỉ được nên muốn giải thích qua điện thoại, bởi cô muốn ở bên cạnh mẹ hôm nay. Cũng giống như mỗi khi bản thân cần, mẹ luôn ở bên cạnh cô vậy.

Yeon Soo vừa giúp mẹ chuẩn bị đồ nhập viện vừa cố gắng trấn an trái tim bất an, thấp thỏm của mình. Cô lẩm bẩm như mẹ vẫn thường hay làm "Đã nói thế nào ? Đã bảo sẽ không sao rồi cơ mà", rồi khẽ nở nụ cười, nhắc đi nhắc lại vô số lần.

Không biết có phải bố cũng bất an hay không mà trước cổng nhà vương vãi đầy đầu lọc thuốc lá. Mọi người trong nhà đem đồ mang đi viện cho vào cốp xe rồi đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy mẹ ra.

"Mẹ mau ra đi. Bố lại cáu bây giờ."

Nhìn bộ dạng bồn chồn của bố qua kính chiếu hậu, Jeong Soo đâm bực mình. Cậu vẫn chưa biết gì cả, chỉ thấy cơn tức giận của bố còn đáng lo ngại hơn cả việc mẹ phẫu thuật.

Mẹ chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ để đi ra ngoài rồi ngồi xuống trước mặt nội. Mẹ nhìn nội ăn sáng áng chừng sắp xong mới rời đi. Ngày hôm nay nội chẳng la hét và ăn sạch sẽ bát cơm một cách ngoan ngoãn. Mẹ chăm chú nhìn nội tự uống nước với vẻ mặt rất hài lòng.

"Đi thôi mẹ ơi. Mọi người đang chờ kìa."

Mẹ nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài bèn quay đầu lại tìm cô hộ lý. Nội vừa thấy mẹ định đứng lên, mắt đã ngân ngấn nước đầy bất an.

"Cô ơi, cô đi đâu thế ?"

Phải đi để lại nội ở nhà như vậy, mẹ thật không nỡ.

"Đi chơi."

Mẹ cố gắng nở nụ cười, vỗ về an ủi nội rồi đứng dậy rời khỏi chỗ.

"Cho tôi đi với."

Nội lại bắt đầu mè nheo.

"Không thích."

Lời của mẹ vừa dứt, nội tức giận quăng vèo cốc nước trong tay xuống đất.

"Đồ xấu xa, cô bỏ tôi đi."

Rồi nội bắt đầu ôm chặt lấy chân mẹ đeo bám.

"Mang tôi theo đi mà, cô ơi. Mang tôi đi cùng với ! Cô không được đi một mình. Cái cô này !"

Mẹ mềm lòng, không nỡ gạt nội ra. Mọi người bên ngoài đâu biết điều đó, tiếng còi xe giục mẹ lại vang lên.

"Mang tôi đi với, nhé ? Mang tôi đi theo với."

Nội nước mắt lã chã đang "trình bày" với mẹ. Đôi mắt ngây thơ như đứa trẻ của nội xoáy sâu vào trái tim mẹ.

"Con sẽ về ngay. Mẹ đợi một chút thôi."

Dù mẹ có nói thế nào nội vẫn bướng bỉnh không buông, phải đến tận lúc cô hộ lý kéo nội tách ra mẹ mới rời khỏi nhà với cõi lòng nặng trĩu.

Nếu không phải ông chồng làm loạn lên như thể không nhập viện ngay là xảy ra chuyện lớn, thật lòng mẹ chỉ muốn dẹp hết cái việc phẫu thuật gì gì đó. Nhưng nếu làm vậy thì sao đương đầu nổi với cơn tức giận như lửa cháy của ông ấy chứ.

"Tôi đã bảo phẫu thuật thì cứ để đến mùa xuân sang năm cũng được mà. Có phải bệnh gì ghê ghớm lắm đâu.....Lo cho mẹ thêm mấy ngày nữa rồi làm phẫu thuật thì đã yên tâm hơn rồi."

Mẹ vừa trèo lên xe vừa thể hiện sự ấm ức với bố. Nếu là những lúc khác thì thể nào bố cũng mắng gì đó vì sự than vãn của mẹ, thế nhưng lần này ông lại chỉ buông một tiếng thở dãi qua kẽ môi.

Mặc dù Yeon Soo không quen với kiểu cư xử như vậy của bố, nhưng cô cũng cảm thấy buồn rầu vì mẹ lo lắng cho nội hơn cả lo cho bệnh tình của mình. Đó đúng là kiểu của mẹ, và cả nhà đã coi người mẹ đó như một điều hiển nhiên.

Trong tình cảnh này, Yeon Soo bất chợt có suy nghĩ, không biết có phải cảm thấy giống kẻ có tội như thế này là bởi người mẹ đơn thuần ấy hay không. Trời sinh mẹ giàu lòng vị tha, vì bà luôn bên cạnh nên các thành viên khác trong gia đình, dần dần trở nên ích kỉ. Trái tim cô nghẹn ngào, oán giận chính bản thân đã không ngó ngàng đến mẹ.

Đến bệnh viện và làm thủ tục nhập viện xong cô mới cảm nhận được sự chân thực về cuộc phẫu thuật của mẹ. Mẹ có lẽ cũng có cùng tâm trạng ấy, trong khi Yoen Soo và vợ Geun Deok sắp xếp phòng bệnh, bà ngồi ghé lên chiếc giường, là một căn phòng đơn tương đối sạch sẽ.

Bố và Jeong Soo đã đi ra ngoài để mua một số đồ dùng cần thiết, đúng lúc đó, bác sĩ Jang và bác sĩ Yoon đảm nhận ca phẫu thuật này bước vào phòng bệnh. Mẹ tươi cười như thể tiếp đón khách quý.

"Có gì đâu mà phải hoàng tráng thế ? Các bác sĩ lại chiếu cố người như tôi."

"Ngày mai ba giờ sẽ phẫu thuật đấy nhé. Hôm nay sẽ làm mấy xét nghiệm trước phẫu thuật. Tình trạng sức khoẻ của em thế nào ?"

Bác sĩ Jang cười dịu dàng hỏi, mẹ vừa gật đầu vừa nhìn bác sĩ Yoon.

"Lão nhà chị đâu nhỉ ?"

"Anh ấy đi xem bệnh án rồi. Anh ấy cũng sẽ về đây thôi."

Nhờ lời bác sĩ Yoon nói mà gương mặt đăm chiêu của mẹ phút chốc bừng sáng.

"Chắc việc gì cũng để anh nhà làm thì tốt hơn ấy nhỉ."

"Tất nhiên là tốt rồi."

Yeon Soo nhìn mẹ vừa cười vừa trả lời, cô thấy tâm trạng mình khá lên đôi chút.

Yeon Soo lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, Yeong Seok đã gửi tin nhắn đến vài lần, cô gọi điện lại cho anh. Từ lúc rời khỏi nhà Yeong Seok mà chẳng nói lời nào hôm qua, cô chưa hề gọi điện cho anh.

"Em không có chuyện gì đấy chứ ? Từ đêm qua đến giờ anh không liên lạc được với em, có biết anh lo lắng thế nào không hả ?"

Vừa nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Yeong Seok, Yeon Soo bỗng cảm thấy thật muốn bật khóc.

"Có thật là em không có chuyện gì không ?"

"Vâng. Em không sao."

Giọng nói của anh trở thành niềm an ủi to lớn đối với Yeon Soo.

Yeong Seok vừa nghe tin mẹ cô nhập viện đã nói rằng anh sẽ đến ngay lập tức, nhưng Yeon Soo bảo anh không thể làm thế. Đây không phải là tình huống mà cô có thể đường đường chính chính đem Yeong Seok đến phòng bệnh của mẹ, cô cũng không muốn giấu gia đình lén gặp Yeong Seok ở góc nào đó của bệnh viện. Hơn nữa, hôm nay cô muốn ở bên chăm sóc cho mẹ.

"Để em xem tình hình thế nào rồi gọi lại sau."

"Nhất định phải gọi đấy nhé ?"

"Vâng. Vợ anh.....về rồi à ?"

"Chưa."

"Vậy đồ ăn vẫn y nguyên như thế nhỉ. Anh nhớ ăn uống tử tế, mua về ăn cũng được."

Yeon Soo cúp máy, quay lại phòng bệnh thì gặp In Cheol.

"Mẹ em sao rồi ?" - In Cheol lo lắng hỏi.

"Họ bảo ngày mai phẫu thuật."

"Bác sẽ không sao đâu."

Dẫu biết lời an ủi của In Cheol là chân thành nhưng Yeon Soo vẫn không thể đón nhận hoàn toàn tấm lòng ấy. Bởi từ sau cuộc cãi vã hôm qua với anh, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu vì giờ In Cheol đã xen vào chuyện của cô quá sâu.

"Anh đến đây bằng cách nào ?"

"Anh gọi điện đến nhà. Em ăn cơm chưa ?"

"Em không muốn ăn."

Nhận thấy ánh mắt thương cảm của In Cheol, Yeon Soo quay mặt tránh né. Thật kỳ lạ. Tại sao cô luôn thấy ya tốt của anh là điều hiên nhiên hoặc thái quá nhỉ.

Yeon Soo sải bước gấp gáp như muốn rũ bỏ hết tâm tư phức tạp, cô đi về phía phòng bệnh của mẹ.


Từ giờ mình sẽ cố gắng duy trì đăng chap/tuần nhé!!!!!!! Cũng có thể là 2 chap/tuần ( phụ thuộc hoàn toàn vào bài vở trên lớp nhiều hay ít và mình chăm đến đâu =))))))) ) Cụ thể là ngày nào thì mình cũng không chắc nữa nên mọi người cứ thấy thông báo thì nhảy vào thôi nhá 😁😁

Mong mọi người có thể ủng hộ mình bằng cách ấn vào hình ngôi sao bên dưới để mình lấy thêm động lực đăng chap mới nhaaa☺️
👇👇👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro