2. và một ngọn gió chưa từng bay cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi không muốn trở nên dơ dáy, nhưng có vẻ tôi đã vậy rồi, từ rất lâu rồi.

những gì tôi có thể đạt đến, các mơ tưởng tôi hoài mong, hay vài ba cái kỉ niệm cỏn con tôi vẫn đang ôm ủ cho mình, chúng như xé toạc lồng ngực tôi ra thành trăm mảnh. đôi bàn tay lả lướt trên từng phiến giấy hoa rực sáng, ấy vậy mà tôi không muốn thấy chúng biết bao. cảm giác day dứt xâm chiếm cõi lòng tôi tự buổi nào. tôi không hề hay biết.

và nỗi dày vò đây riêng mình tôi yêu quý. tôi muốn hát cho bản thân tôi, muốn họa chỉ một mình tôi trên ý thơ nát rời. và từng cánh hoa lay lắt kia sẽ được tôi nâng niu thương mến. là cơn đau, mộng mơ khó tả, là mảnh ký ức méo tròn tôi một đời muốn đốt trụi nó, ra tro, ra bã.

tôi đã nhơ nhuốc biết bao, rồi gã đây cũng chẳng tin tôi hơn cả.

ánh bạc màu đã sớm chuyển thành giông, gió mây đang lụi tàn đi nét rực rỡ của nắng hồng. chi bằng một hai hôm nữa bình minh không đến vội, để tôi thổn thức lâu hơn chút, sau là chờ mong; có chăng khi đó phù vân vẫn ôm ấp ngôi sao hôm nơi màn đêm nát lòng. 

tôi ngước lên mây. mây cười tầm tã. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro