Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 5.

Ta kéo người nam nhân giống chó này vào ngôi miếu đó.

Miếu này đã hoang phế từ lâu, bên trong nó rách nát tối tăm, mạng nhện và bụi bặm phủ khắp mọi nơi. Ta gian nan đốt lửa trại, xé miếng vải trên người xuống, dùng nước tuyết tan ra lau vết máu trên mặt cho hắn.

Sau khi thấy rõ tướng mạo của hắn, ta rất bất ngờ.

Hay cho một tiểu mỹ nhân băng thanh ngọc khiết.

Ánh lửa lóe lên, hắn bị ta ôm vào lòng, tóc dài tán loạn, suy yếu nhắm hai mắt, lông mi thỉnh thoảng run rẩy một cái, cực kỳ yếu ớt.

Tuyệt vời nhất là, giữa mi tâm của hắn điểm xuyết một nốt ruồi chu sa nho nhỏ.

Da thịt trắng nõn, tựa như hồng mai rơi vào tuyết trắng.

Ta ngắm hắn tới mức nhập thần, lại cảm thấy nghi hoặc.

Mỹ nhân tuyệt sắc cỡ này sao lại bị người ta đánh đập, rồi còn nhốt vào trong bao tải ném ra ven đường như thể muốn hắn chết đi chứ?

Trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên nam nhân trong lòng ngực nôn ra một ngụm máu, môi xanh mét, tay chân cứng ngắc.

Trước kia từng được theo mẹ đi lang bạt khắp phố phường, có một khoảng thời gian ta được nhận làm việc vặt ở y quán.

Bởi vậy, liếc mắt một cái là ta đã biết, đây là điềm báo chết cóng.

Không ổn.

Ta vội vàng đặt người nam nhân này lên đống cỏ khô, vén cổ áo hắn ra, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, dùng vải ẩm không ngừng ma sát lên thân thể hắn.

Nhưng mà một nén nhang trôi qua, tình trạng tay chân cứng ngắc không hề chuyển biến tốt đẹp, đôi môi cắt không còn giọt máu đó vẫn run rẩy, đột nhiên ho sặc ra ngụm máu đen thứ hai!

"Này, tỉnh tỉnh."

Ta vỗ vào mặt hắn.

Không có phản ứng.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, nhiệt độ cũng thấp đến dọa người.

Ta khẽ thở dài.

Xem ra, chỉ còn lại có một biện pháp.

- Da thịt dán vào nhau, dùng nhiệt độ cơ thể của ta ủ ấm hắn.

Khi quay lưng cởi dây áo, ta không khỏi tự giễu.

Rõ ràng là đi giết người, lại cứu được một người ở trên đường, đúng là hoang đường mà.

Nhưng hết cách rồi, ta không thể chịu được khi thấy cảnh mỹ nhân rơi vào tình trạng túng quẫn.

Nhìn thấy hắn, ta lại nhớ tới lúc còn nhỏ khi còn ở thanh lâu, nhớ tới những mỹ nhân cho ta ăn kẹo, tâm địa thiện lương nhưng không được chết già đó.

Suy nghĩ miên man, ta không hề biết, ánh trăng ảm đạm đã len lỏi vào từ chỗ khe tường cao, rơi vào vai lưng trần trụi của ta. Càng không biết, người nam nhân sắp chết kia, lại đột ngột mở mắt ra.

Mắt phượng hẹp dài thong thả nheo lại, không chớp mắt, nhìn ta chằm chằm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt