Chương 18: Chúng ta ân ái đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Lam chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị một nữ nhân, nói xác thực là nữ nhân mình bao dưỡng ôm nhau ngủ.

Tân Chỉ Lôi để Tần Lam gối đầu lên tay phải của mình, tay trái vòng lại ôm ngang hông nàng.

Nàng vốn cao hơn Tần Lam, từ đằng sau ôm Tần Lam, hoàn toàn giống như đem toàn bộ thân thể nàng tiến vào trong ngực.

Hơi thở ấm áp của đối phương phun ra bên tai nàng, dù là đưa lưng về phía nàng, Tần Lam cũng tim đập nhanh hơn.

Cảm giác tốt vi diệu, rất lâu mới được ấm áp.

Đàn ông cùng phụ nữ đến cùng là khác biệt, nhất là cảm giác ôm sau lưng thế này càng có cảm giác khác biệt rõ ràng.

Tần Lam nhớ tới trước đây thật lâu, lúc nàng cùng Phó Thận Hành mới kết hôn, thời kỳ trăng mật hai người cũng sẽ ôm nhau ngủ như thế này.

Đối với vợ chồng mà nói, đây cũng là lãng mạn, nhưng Tần Lam vỏn vẹn kiên trì không đến một ngày liền sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi, một loại cảm xúc không thể tưởng tượng nổi.

Phó Thận Hành là một người đàn ông bình thường, còn Tần Lam lại là một cô gái quá ư là mỹ lệ.

Nghĩ đến hạ thể từng bị cưỡng chế đâm đau, thân thể Tần Lam lại có chút sợ hãi run rẩy.

“Tần tổng” Tân Chỉ Lôi phát hiện Tần Lam run rẩy “làm sao rồi?”

Tần Lam không muốn trả lời, Tân Chỉ Lôi cũng không hỏi nhiều, chỉ là cởi bỏ áo ngủ mà Tần Lam đưa cho nàng mặc.

Nàng mở rộng vạt áo, lộ ra bộ ngực trần trụi mềm mại, sau đó chăm chú ôm lấy thân mật.

Tân Chỉ Lôi hoàn toàn ôm lấy Tần Lam, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng, mười phần êm ái hôn lên vành tai nàng, sau đó cái cổ, bả vai...

Tần Lam dần dần buông lỏng bên trong.

Bờ môi Tân Chỉ Lôi nhu thuận đảo quanh da thịt trắng nõn, nàng hôn lấy cái cổ Tần Lam, ở bên tai nàng thì thầm.

“Tần Lam đừng sợ”

Như là một cục đá rơi vào nước hồ thu tĩnh lặng, có chút tràn ra gợn sóng, Tần Lam vừa phân thần đã bị Tân Chỉ Lôi đặt dưới thân.

“Ngoan~”

Giống như đang trấn an mèo con, Tân Chỉ Lôi cũng không lập tức thao Tần Lam, mà là trước hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước.

Ôn nhu như một đám mây, không ngừng rơi lên bờ môi Tần Lam, cái cằm cùng cái trán, Tân Chỉ Lôi chậm rãi hôn nàng, rất lâu mới lướt xuống dưới, hôn cổ nàng cùng xương quai xanh.

Tần Lam ở thời khắc này đột nhiên cảm thấy được che chở.

Vạt áo dần dần bị cởi ra, lộ ra tuyết trắn.

“Em giúp Tần tổng xoa bóp một chút”

“Ừm ~”

Tần Lam trầm thấp rên rỉ một tiếng, Tân Chỉ Lôi lập tức đưa tay kéo cánh tay nàng lên, cúi đầu hôn.

Mười phần trêu chọc sự ngứa ngáy trong lòng nàng, Tân Chỉ Lôi liền hôn lên phần da thịt bóng loáng dưới cánh tay, bỗng nhiên nghiêng đầu ngậm vành tai Tần Lam.

Bất quá cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, Tân Chỉ Lôi rất nhanh tiếp tục hôn cánh tay Tần Lam, nghiêm túc, cuối cùng kéo cánh tay của nàng, nắm ngón tay của nàng đặt lên môi hôn.

Cảm xúc càng trực quan, Tần Lam bỗng nhiên dùng ngón tay đâm bờ môi Tân Chỉ Lôi, tinh nghịch búng lên môi nàng.

“A ~”

Tân Chỉ Lôi phối hợp hôn lên đầu ngón tay của nàng, giống như con “mèo lớn” nguyện ý bị trêu đùa.

Tần Lam một lát sau mới phát hiện mình xem Tân Chỉ Lôi như là “mèo lớn”, không khỏi tự nhủ mình thật quá trẻ con.

Nàng cuống quýt thu tay lại, quay đầu đi.

“Tân Chỉ Lôi, tôi đêm nay không nghĩ... hửm?”

Nguyên bản nếu như không phải Tần Lam có chút tinh thần hợp đồng, như vậy, nàng sẽ không để cho Tân Chỉ Lôi ngủ cùng, nhưng bây giờ tựa hồ muốn bỏ qua.

“Em không phải nói muốn giúp tôi xoa bóp sao?”

Tân Chỉ Lôi vẫn là nói láo không làm, mắt đen cùng nụ cười ôn nhu, cho dù ở trong phòng không bật đèn, cũng giống như chiếu sáng rạng rỡ.

Tần Lam bị nàng mê hoặc, Tân Chỉ Lôi hôn lên đầu ngực nhỏ, lập tức liền cúi xuống hôn bụng.

Hai tay thuận thế trượt đến bên hông Tần Lam, không nhẹ không nặng bóp.

Tần Lam quả quyết, vô thức tách chân, muốn ngồi dậy đẩy Tân Chỉ Lôi ra.

Tân Chỉ Lôi lại nắm lấy cơ hội, lập tức đè lại hông eo Tần Lam.

“Em hôn hôn liền tốt, Tần tổng đừng nhúc nhích”

Tần Lam không tự giác run rẩy, hô hấp dồn dập.

Một chút lại một chút hôn để Tần Lam dần dần trầm tĩnh lại.

“A...”

Một loại tê dại khó tả từ xương đuôi dâng lên, hai chân Tần Lam có chút run rẩy.

Kỹ thuật khẩu giao của Tân Chỉ Lôi thực tế rất tốt.

“Ừm... Tân Chỉ Lôi ~”

Cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, Tần Lam kìm lòng không nổi hếch eo lên, chậm rãi mở ra chính mình.

Không có thô bạo cắm vào, thân thể Tần Lam thích ứng được sự ôn nhu như vậy, nàng nhịn không được giơ một bàn tay chạm vào đầu Tân Chỉ Lôi, muốn nàng gần sát một chút.

“Muốn rồi sao?”

Tân Chỉ Lôi câu lên môi, ngẩng đầu nâng lên người, thuận tiện nắm lấy tay Tần Lam, dùng lưỡi ấm áp liếm đầu ngón tay nàng.

“Tần tổng có muốn không?”

Nàng chậm rãi cúi người, ngăn chặn Tần Lam, thanh âm mê hoặc.

“Em là tiểu bạch kiểm của chị, Tần tổng muốn em làm gì” Tân Chỉ Lôi chậm rãi liếm cổ Tần Lam “nói đi ~”

Dưới bụng nóng hừng hực, Tần Lam hơi thở hổn hển, cảm giác mình đang trở nên lạ lẫm.

Nàng cũng không phải thực sự lãnh cảm, mà bởi vì trượng phu thô lỗ khiến nàng đối với tình ái sinh ra bóng ma.

Nhưng bây giờ nàng ly hôn, không chỉ có ly hôn còn nuôi một tiểu bạch kiểm là phụ nữ, càng chết là, nàng thế nhưng cùng nàng ta lên giường.

Tân Chỉ Lôi cũng không thô lỗ trêu chọc cùng lấy lòng, để Tần Lam có cảm giác từ thân thể.

Nhưng đó không phải tác dụng của tiểu bạch kiểm hay sao? Một loại kích thích, không liên quan đến tình cảm tình ái.

Trong bóng tối, hơi thở Tân Chỉ Lôi hổn hển đến gần.

Tần Lam bỗng nhiên giơ tay lên, xoa lên mặt đối phương.

Ngón cái đụng phải gương mặt Tân Chỉ Lôi, dò được một đường thô ráp nho nhỏ, kia là vết sẹo của nàng.

Tần Lam đột nhiên im lặng cười, vội vàng không kịp chuẩn bị, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt óng ánh.

Lòng của nàng đã sớm bị hôn nhân trắng bệch phá tan từng mảnh, trượng phu một câu hời hợt “lãnh cảm, không cách nào duy trì sinh hoạt vợ chồng bình thường” khiến cho tôn nghiêm làm phụ nữ của nàng mang đi mai táng.

Bây giờ thân thể có xác không hồn này, có lẽ chỉ có thể thu được khoái cảm bên ngoài mà thôi?

Trong lòng đã bi thương, lại muốn liều lĩnh phóng túng, Tần Lam vì chính mình cảm thấy buồn cười, không chỉ có hôn nhân thất bại, hiện tại còn muốn hoang đường “chỉ có tính dục” trên giường mà thôi.

Đôi mắt chạy quanh không nhìn chằm chằm vào đêm tối, Tần Lam rốt cuộc mấp máy bờ môi, gằn ra từng chữ nói:

“Tân Chỉ Lôi, chúng ta ân ái đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro