Chương 20+21+22: Loan Hoàng của Tân Thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung cư.

Tần Lam đang ngủ say cũng bị một trận chấn động điện thoại đánh thức.

Hôm qua cơ hồ bị thao ngất, nàng rất lâu mới uể oải duỗi ra cánh tay trắng bạch thon dài, mò mẫm mấy lần trên tủ đầu giường.

Thật vất vả mới tìm thấy điện thoại không ngừng rung, Tần Lam híp mắt, cũng lười xem rốt cuộc là ai gọi điện thoại, phản xạ có điều kiện kết nối, đưa di động đặt ở bên tai.

“Xin chào là ai vậy?”

Nàng mười phần lịch sự hỏi thăm, đầu kia thanh âm lại phi thường quen tai

“Tần Lam? Cô vẫn còn ở đó... ngủ sao?”

“Trình... Tiêu?”

Đầu óc chết mấy giây đồng hồ mới bắt đầu khởi động, trong nháy mắt nhận điện thoại đem tế bào công việc của Tần Lam đánh thức, nàng đột nhiên ngồi dậy, tranh thủ thời gian tằng hắng một cái, đem buồn ngủ còn sót lại xua tan.

“Ây... Trình, Trình tổng”

Trình Tiêu là một trong những đối tác quan trọng của công ty tư vấn quan hệ xã hội, cũng là lãnh đạo trực tiếp của nàng, cũng là sư phụ đầu tiên khi nàng mới “xuất đạo” gia nhập công ty.

Hai người tuổi tác mặc dù chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng quan hệ cá nhân rất tốt, cũng vừa là thầy vừa là bạn, gần đây Trình Tiêu thông cảm tâm tình mới ly hôn của Tần Lam, cố ý cho nghỉ ngơi một tuần, nếu như không phải chuyện khẩn yếu, tuyệt sẽ không gọi điện thoại tới.

Cho nên, ngắn ngủi xưng hô một tiếng “Trình Tổng”, Tần Lam mặc kệ tối hôm qua phiên vân khúc vũ có chút đau buốt, cứ như vậy nửa thân trần ngồi ở trên giường, nháy mắt tiến vào trạng thái làm việc.

“Là có chuyện gì không?” thanh âm Tần Lam đã biến thành tỉnh táo như bình thường, tiện thể nghiêm túc “có vụ nào khẩn cấp sao?”

“Ừm” Trình Tiêu mười phần áy náy “lúc đầu không định làm phiền em nghỉ ngơi, nhưng không có cách nào khác”

“Không sao” Tần Lam ngược lại không để ý “là vụ gì?”

“Địch thị bơm tiền Loan Hoàng”

Ở thế kỷ trước, kinh tế của fan hâm mộ và ngành giải trí còn chưa hoàn toàn đạt được lợi nhuận liên thành như hôm nay, Tân thị kinh doanh giải trí Loan Hoàng đều ở quy mô đơn giản.

Cơ hồ tương đồng với thời cường thịnh của Thiệu Thị, Loan Hoàng giải trí trong thời gian này đã dẫn dắt xu hướng màn bạc lớn, càng bình ổn ở ngành giải trí chuyển biến chuyển hình, không giống Thiệu thị suy sụp, ngược lại càng thêm cường thịnh.

Nếu không phải Tân thị hai mươi năm trước bởi vì dính tới “vụ án bắt cóc” mà tan cửa nát nhà, khiến Loan Hoàng gặp tai họa ngập đầu, Loan Hoàng cũng sẽ không trở thành nơi bơm tiền của Địch thị.

Mấy năm gần đây, nghe đồn trẻ mồ côi của Tân gia trở lại Lê Thành, nhưng thủy chung trốn sau màn chậm chạp không chịu lộ diện, bất quá Loan Hoàng quay mấy bộ điện ảnh có ảnh hưởng cùng phim truyền hình, lại có Địch thị bơm tiền, danh tiếng cùng lực ảnh hưởng đều từ từ lên men.

Tần Lam mở ra hộp thư trên điện thoại, mở xem video Trình Tiêu gửi cho nàng.

“Vua màn ảnh Ngụy Nam bí mật tới sòng bạc Úc Thành, hư hư thực thực lợi dụng phim mới để rửa tiền”

Video không dài, hình ảnh mơ hồ, mơ hồ có thể từ hình ảnh vài giây mà phân biệt được bóng lưng cùng khuôn mặt của vua màn ảnh với người đàn ông khác.

Loại tiêu đề lòe người như thế, có lẽ đem video cùng suy nghĩ dẫn dắt dư luận vạch trần phải rõ ràng minh bạch, Tần Lam xem hết một lần liền đóng video lại, xuống giường đi ra ngoài.

Uy tín lâu năm của vua màn ảnh Ngụy Nam xem như là một trong những trụ cột của Loan Hoàng, mà rửa tiếng xưa nay được dùng để Tấn công Ngụy Nam đi sòng bạc, kẻ sau lưng hiển nhiên nhân cơ hội bôi đen một Loan Hoàng thịnh thế, nếu như có thể liên lụy Địch thị, đó chính là nhất tiễn song điêu.

Tần Lam một bên suy nghĩ scandal bất ngờ này, một bên nặn kem đánh răng rửa mặt, hoàn toàn không chú ý mình vẫn còn khỏa thân.

Ngọc thể kiều mị còn lưu lại vết đỏ mập mờ, trên cổ còn có tiểu hoa mai nhàn nhạt, tỏ rõ đêm qua hoan ái.

Nhưng mà Tần Lam có tính cách cuồng công việc giờ phút này chỉ suy nghĩ đến vụ án khủng hoảng truyền thông, không chỉ không phát hiện mình lõa thể, thế mà sau khi mười phần lạnh nhạt rửa mặt, mở cửa đi ra phòng khách.

Tân Chỉ Lôi đang xem nồi hấp bánh bao xem có thể ăn được chưa, nghe tiếng động liền nghiêng đầu qua nhìn.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một thân thể mềm mại không mảnh vải che thân, bộ ngực thanh tú đọng lòng người đứng vững, đầu ngực ửng đỏ, nổi bật trên hai đoàn lạch bạch, tựa như điểm hồng trên tuyết, diễm đến thoát tục.

Ánh mắt trượt lên eo tinh tế mà chặt chẽ lướt xuống, Tân Chỉ Lôi chớp mắt nhớ tới cảm giác đêm qua.

Cách đó mấy bước, vỏn vẹn chỉ nhìn Tần Lam lõa thể, Tân Chỉ Lôi thế mà liền có cảm giác.

Nàng ùng ục nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực.

Tần Lam giờ phút này mới ý thức mình hoàn toàn khỏa thân, trong lòng hoảng hốt, muốn che đi.

Tân Chỉ Lôi ánh mắt thực tế quá mức cực nóng, ánh mắt đặt lên thân thể nàng dường như thực thể biến thành tay mềm mại, đang từ từ lướt qua.

Thân thể Tần Lam đột nhiên có chút phát nhiệt.

Tần Lam xấu hổ phát hiện, nàng thế mà lại bị Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm một chút liền xuân tâm dập dìu.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng, Tần Lam được Tân Chỉ Lôi ôm ngang lên.

“A?”

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Tần Lam vô thức ôm cổ Tân Chỉ Lôi, vừa thẹn vừa đỏ mặt.

Trời ạ, nàng thế mà để trần truồng bị một tiểu bạch kiểm ôm ngang kiểu công chúa.

Tần Lam không khỏi thầm mắng mình không biết liêm sỉ, muốn giãy giụa nhảy xuống đất.

“Tân Chỉ Lôi, tôi tự đi...”

Bé mèo nóng hầm hập giãy giụa trong ngực, thật sự là mười phần khảo nghiệm sự nhẫn nại của Tân Chỉ Lôi.

“Ngoan ~ đừng nhúc nhích”

Tân Chỉ Lôi quay người hai bước đi vào phòng ngủ, đem người đặt lên giường.

Tần Lam vì hành động của mình cảm thấy vô cùng e lệ, coi như đối phương là tiểu bạch kiểm của mình, là kỹ thuật xác thực rất tốt, vậy cũng không thể đến tận đây a?

Chột dạ tranh thủ thời gian kéo chăn bao lấy mình, Tần Lam chính mình muốn hóa giải trận xấu hổ trước mắt, đột nhiên nhìn thấy Tân Chỉ Lôi bắt đầu cởi quần áo

Nàng mặc áo ngủ, bên trong không có mặc nội y!

Chỉ cần cởi dây lưng bên hông, đem áo ngủ cởi một cái liền không mảnh vải che thân!

“A” Tần Lam mặt đỏ tới mang tai, vội vàng ngăn cản nàng “Tân Chỉ Lôi, cô, cô đây là muốn làm gì?”

Coi là đối phương muốn cùng nàng phiên vân phúc vũ, Tần Lam tranh thủ thời gian kêu dừng “Tôi một lúc nữa đi công ty, phải tăng ca!”

“Tăng ca?”

Tân Chỉ Lôi dừng động tác, lập tức nháy mắt vô tội nhìn Tần Lam.

“Tôi thấy Tần tổng không mặc quần áo thích khỏa thân đi lại trong nhà, cho nên cũng nghĩ cởi quần áo cho giống chị”

“Ây... ha ha”

Tần Lam lúng túng gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm: không hổ là nghề nghiệp tiểu bạch kiểm, không chỉ tiêu chuẩn lớn, kỹ thuật tốt, còn đặc biệt “khéo hiểu lòng người”!

Thật, nếu loại nghề nghiệp tiểu bạch kiểm này có cơ cấu huấn luyện, Tần Lam nhất định sẽ đánh giá năm sao khen ngợi.

“Tôi... hừ hừ” Tần Lam hắng giọng một cái, cố tỏ ra đứng đắn nghiêm túc “Tôi muốn đi công ty một chút”

Hàm ý là cô không cần lại phục vụ, Tần Lam dùng con mắt nghiêng nhìn tủ quần áo, tận lực che giấu bối rối của mình.

“Làm phiền... giúp tôi lấy quần áo, là bộ thứ ba”

“Được rồi Tần tổng”

Tân Chỉ Lôi quả nhiên là tiểu bạch kiểm tận chức tận trách, quay người cầm quần áo đồng thời không quên cởi xuống áo ngủ.

Tần Lam: “...”

Mắt thấy Tân Chỉ Lôi không chút lưu tình để lộ thân thể, đều giống như cho mình “kiểm hàng”, Tần Lam không khỏi ngượng ngùng, mau chóng đưa ánh mắt ra chỗ khác.

Không khỏi làm nhớ tới lúc trước xử lý qua sự kiện nóng hổi “nhân sĩ thành công của xí nghiệp ở nước ngoài công nhiên bao nuôi người mẫu trẻ áo tắm gợi cảm để phục vụ”

Áo ngủ hoàn toàn bị cởi xuống, ngay cả Tần Lam còn bị dụ hoặc, huống chi là đàn ông có tâm tư muốn vượt rào?

Suy nghĩ càng nghĩ càng lệch, Tần Lam không tự giác liền nghĩ đến hôn nhân của chính mình, tiểu tam mà chồng cũ vượt quá giới hạn.

Ngực lớn eo nhỏ mông tròn, dáng người xác thực rất tốt.

Trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần, Tần Lam cúi đầu nhìn một chút thân thể của mình, kỳ thật bởi vì tính chất công việc cũng thường xuyên tập thể dục, nhưng mà...

Cho dù là trong nhà, đối mặt với người chồng nên có quan hệ thân mật, Tần Lam cũng sẽ theo bản năng chọn quần áo bảo thủ, đồng thời ở nhà cũng mặc nội y, tránh lộ quá mức.

Thở dài, Tần Lam bao lấy thân thể mình, đang nghĩ ngẩng đầu coi Tân Chỉ Lôi có tìm được quần áo cho nàng hay không, đột nhiên bị hôn một chút.

Tân Chỉ Lôi chẳng biết lúc nào nghiêng thân tới, nghiêng đầu ở trên mặt Tần Lam hôn một cái.

“Tần tổng thật là gợi cảm” Tân Chỉ Lôi thanh âm trầm thấp mị hoặc “lúc mặc quần áo hay không mặc đều như thế”

Không chút kiêng kỵ tán dương, Tần Lam sửng sốt một chút, lập tức dưới đáy lòng âm thầm tự hỏi mình gợi cảm sao?

Làm người xử lý truyền thông cũng đủ khiến cho đàn ông không có phẩm chất không có học thức dâng lên ý nghĩ kỳ quái, Tần Lam duy trì hình tượng cấm dục chuyên nghiệp của mình, chính là không muốn người ta ảo tưởng lung tung.

Mà bây giờ, lại có người cảm thấy nàng cấm dục là gợi cảm sao?                                                       

Nói thực ra, bị khen gợi cảm vẫn chỉ là Tần Lam lần đầu tiên nghe thấy lại không thích ứng.

Có lẽ nàng đối với bao nuôi tiểu bạch kiểm để thỏa mãn sinh lý, lại mang theo tâm lý trả thù trong chuyện này, vẫn luôn không có hoàn toàn thích ứng.

Nói tóm lại, Tần Lam liên tục khẳng định không cần Tân Chỉ Lôi phục thị thay quần áo, lại lấy tốc độ tương đối mau lẹ để trang điểm nhẹ để trông có vẻ chuyên nghiệp, mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa, Tân Chỉ Lôi, tên tiểu bạch kiểm lần nữa làm cho Tần Lam cảm thấy có điểm không biết nên làm thế nào.

Một hộp cơm hai tầng giữ nhiệt, tinh xảo mỹ quan, bị cường ép nhét vào trong tay, Tần Lam hoàn toàn sửng sốt.

“Bên trong có sữa hoàng bao, điểm tâm cũng một hộp sữa bò” Tân Chỉ Lôi giống phụ nữ nhà lành Nhật Bản chuẩn bị hộp cơm cho chồng, quan tâm mà chu đáo “hương vị cũng không mặn, Tần tổng tới phòng làm việc nhớ ăn”

“...”

Tân Chỉ Lôi nhìn ánh mắt Tần Lam hoàn toàn là quan tâ?, đến mức trong chớp thoáng Tần Lam không thể không tự vấn lòng: tôi bao dưỡng là tiểu bạch kiểm hay là bảo mẫu đây?

Tân Chỉ Lôi lại nghiêng người hôn lên má Tần Lam một cái “Tần tổng, đi làm trên đường cẩn thận”

Căn bản là bộ dáng tiểu thê tử, Tần Lam bị nàng làm cho chút mộng, đợi lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã bị đẩy ra khỏi phòng, đứng ở hành lang.

Sau lưng cửa phòng không khách khí đóng lại, phát ra tiếng “phanh” nhẹ.

“...”

Cánh tay trái Tần Lam cong lên chỉnh lại túi đeo, tay phải ôm hộp cơm giữ nhiệt, lúc này trong hành lang quá an tĩnh lộ ra một tia đột ngột.

Cực giống một con mèo tinh nhân không biết nên làm gì.

Giống như có chỗ nào không đúng.

Tần Lam lẳng lặng đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên nhớ tới: vừa mới nãy là mình từ... Phòng trọ của mình đi ra sao?

Tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn phòng đối diện, Tần Lam rốt cuộc biết nơi nào không đúng... rõ ràng là nhà của nàng, làm sao giống như nàng ở nhà Tân Chỉ Lôi ngủ nhờ?

Đầu óc thật sự là bột nhão, Tần Lam nắm tay gõ nhẹ cái trán, cuối cùng vẫn tranh thủ thời gian đi về phía thang máy.

Nàng còn phải đi làm việc.

oOo

Trong căn hộ, Tân Chỉ Lôi tiễn Tần Lam ra cửa liền vội vàng tìm điện thoại di động của mình, gọi điện.

“Uy, Tiểu Lôi?”

Thanh âm Ngụy Nam trầm thấp từ tính truyền đến, mang theo một chút mới tỉnh mông lung khàn khàn.

“Cữu Cữu” Tân Chỉ Lôi cũng không nói nhiều với hắn, trực tiếp hỏi: “Cậu sao đột nhiên đi sòng bạc vậy?”

Ngụy Nam hai mươi tuổi liền xuất đạo, chìm đắm trong ngành giải trí hai mươi mấy năm, có thể một mặt giữ vững danh bài vua màn ảnh cũng vì giữ mình trong sạch, làm sao có thể không hiểu chuyện làm việc bất cẩn như thế.          
                       
Tân Chỉ Lôi cảm thấy hắn tám phần là nghĩ giúp mình.

Quả nhiên, Ngụy Nam sau đó trả lời “Tiểu Lôi, con nghĩ là cậu làm sao?”

Vua màn ảnh ở ngành giải trí lực ảnh hưởng rõ như ban ngày, thế nhưng vạch trần người này, không chỉ có vượt qua vua màn ảnh, mà ngay cả Địch thị phía sau Loan Hoàng cũng không thèm để ý, công nhiên dấy lên dư luận.

Nhưng nội dung vạch trần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

“Được rồi, cậu đang ở đâu?” trong điện thoại cũng không dễ nói kỹ càng, Tân Chỉ Lôi nhìn đồng hồ “Con qua gặp cậu”

Ngụy Nam nói đang ở phòng nhân viên Loan Hoàng, Tân Chỉ Lôi cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo.

Thế nhưng lúc mở cửa tủ quần áo mới đột nhiên nhớ tới, mình tựa như đang ở căn hộ của Tần Lam.

oOo

Tần Lam đến công ty mới biết được, nguyên lai tổ trưởng phòng truyền thông kết nối với Loan Hoàng hôm nay lâm bồn, cho nên không có cách nào “áp trận”

Tư vấn truyền thông ở trong nước phát triển còn tương đối mới, trình độ tương đương cao thấp không đều, mà xử lý truyền thông là một ngành biến số lớn, tương đương công việc khảo cứu tùy cơ ứng biến, thường thường cần kinh nghiệm cùng lý luận phải đồng thời áp dụng.

Tổ tư vấn kết hợp với Loan Hoàng đều là người trẻ tuổi, đầu não linh hoạt cố nhiên trọng yếu, nhưng không có một cái có kinh nghiệm “áp trận”, rất dễ dàng gây nên sai lầm ít kinh nghiệm.

Huống chi Loan Hoàng còn là một khách hàng tương đối lớn.

“Loan Hoàng bên kia nói thế nào?”

Tổ viên hơi quen thuộc với tình huống căn bản, Tần Lam liền bắt đầu làm việc: “có thể đối ngoại công khai lượng tin tức là bao nhiêu? Bọn họ có phương án xử lý khủng hoảng nội bộ không?”

Một nữ hài đeo kính đưa lên hai túi văn kiện “Tần tổng, đây là phương án lâm thời hiện tại do bên kia đưa qua”

Tần Lam tiếp nhận, mở ra nhanh chóng xem.

Xử lý khủng hoảng trọng yếu nhất là công chúng, đối mặt với bọn họ, lượng tin tức có thể thẳng thắn thường quyết định bọn họ có chấp nhận lý do thoái thác, nhưng phải thẳng, không có khả năng cong cong quẹo quẹo.

Loan Hoàng cho bên xử lý một phương án, chính là tổ chức buổi trình diễn thời trang, từ đó vua màn ảnh ra mặt để làm sáng tỏ việc này, để tránh người khác có ý khác.

Buổi trình diễn thời trang quả thực phải nhanh gọn dứt khoát, Tần Lam nhìn bản thảo phát biểu, tự nhiên là vừa đủ, nhưng vấn đề là: đám lửa này có thể to có thể nhỏ.

Nói trắng ra chính là vua màn ảnh bị chụp ảnh ở sòng bạc, đến cùng làm cái gì tùy ý vẽ chuyện, chỉ là tiêu đề lòe người để ám chỉ người chủ hoặc quan chức “rửa tiền” dây đến chính trị.

Dư luận tạm thời không bình, Tần Lam nhìn xem những tin tức công khai nghĩ nghĩ, đại khái đáng phác họa ra phương hướng.

Tất nhiên phải đi một chuyến Loan Hoàng, Tần Lam mang hai tổ viên cùng phụ tá của mình, trực tiếp xuống lầu lái xe đi.

Trên đường, Tần Lam lại sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đột nhiên cảm thấy kỳ quái: vị trẻ mồ côi Tân thị trong truyền thuyết, Tân tổng Loan Hoàng, hẳn là không có chút động tĩnh nào sao?

Ngay cả nàng cũng nhìn ra được, chuyện Ngụy Nam, rõ ràng có người đang tận lực nhắm vào Loan Hoàng, làm sao vị tổng giám đốc lại bình tĩnh như vậy?

Trừ phi cao tầng Loan Hoàng cũng nghĩ giống như nàng, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thậm chí hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.

Tập đoàn Địch thị tài tư hùng hậu, khống chế tin tức cũng không phải việc khó, có thể lập tức tìm ra người có âm mưu muốn dắt mũi dư luận, dựa vào thủ đoạn của Địch thị, sự kiện của vua màn ảnh coi như ngăn chặn cũng không phải không được.

Nhưng mặc kệ là Loan Hoàng hay là Địch thị, tựa hồ không có ý tứ muốn xử lý, hoặc là nói xong giống như hoàn toàn nắm ở bàn tay.

Như thế nói đến, Tần Lam “cứu hỏa” ngược lại lộ ra gân gà, ngược lại có loại cảm giác tận lực gióng trốn
Như thế nói đến, Tần Lam “cứu hỏa” ngược lại lộ ra gân gà, ngược lại có loại cảm giác tận lực gióng trống khua chiêng.

Vạch trần người nhìn như lấy trứng chọi đá, giống như đang thử thăm dò, mà Lý Khâm bên này phô trương thanh thế, lại như đang dẫn dụ... Tần Lam càng nghĩ càng đau đầu, cảm thấy bày vũng nước đục, vẫn là chờ người lọt bẫy.

Nàng chỉ phải làm tốt chuyện xử lý truyền thông liền tốt, đao quang của hắn, kiếm ảnh của ai không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng nhắc nhở là nhắc nhở mình, Tần Lam như cũ nhịn không được hỏi trợ lý một câu “Lần này đi đến phòng làm việc của Ngụy tiên sinh, bên kia Loan Hoàng có người tiếp đãi không?”

Ngụy Nam không giống minh tinh khác, phòng làm việc của hắn luôn trực thuộc Loan Hoàng, từ lúc xuất đạo đến nay chưa hề thay đổi qua.

Cũng nguyên nhân chính là thế, địa vị Ngụy Nam ở Loan Hoàng rất đặc thù, phàm là cái gì có dính dáng đến Ngụy Nam đều là chuyện trọng yếu, công ty muốn trịnh trọng ra mắt trước khi tiến hành tiếp xúc.

Tóm lại là bảo vệ Ngụy Nam cùng với văn phòng đại diện cũng đạt được lợi ích. Trợ lý rất nhanh chóng trả lời Tần Lam: “Tiếp đãi bọn hắn chính là phó tổng công ty, Vân nữ sĩ”

Chỉ là phó tổng ra mặt a? Mặc dù là trong dự liệu, nhưng Tần Lam cảm giác kỳ diệu có một tia tiếc nuối.

Kỳ thật không chỉ là Tần Lam, nhưng phàm là người có chút tâm bát quái ở Lê Thành, đều sẽ hiếu kỳ: trẻ mồ côi Tân gia rốt cuộc là dạng người gì?

oOo

Phòng làm việc Ngụy Nam.

Vua màn ảnh tuổi gần năm mươi y nhiên phong lưu phóng khoáng, dáng người không có chút dị dạng, thân cao siêu quần bạt tụy thêm khuôn mặt tuấn lãng thâm trầm, đi ra ngoài như cũ vẫn giết chết ngàn vạn thiếu nữ.

Tân Chỉ Lôi đã cùng Ngụy Nam trò chuyện một lúc lâu, bỗng nhiên có người gõ cửa, thư ký tiểu thư tiến vào thông báo: “Tân tổng, Ngụy tiên sinh, bộ phận PR hợp tác với công ty, Tần phó tổng đến”

Sớm đã gặp mặt nói chuyện xong, Ngụy Nam gật gật đầu, đang chuẩn bị nói trực tiếp mời nàng vào, Tân Chỉ Lôi đột nhiên quay đầu lại, xen vào hỏi: “Tần phó tổng? Gọi là Tần Lam đúng không?”

Thư ký sững sờ, không biết dụng ý Tân Chỉ Lôi, nhưng vẫn gật đầu.

“Nàng tới chỗ này rồi hả?”

“Cũng đã ở trong thang máy “

“...”

Không khí trong nháy mắt ngưng kết, Tân Chỉ Lôi khóe miệng ẩn ẩn giật một cái, lập tức để thư ký đi đón người trước.

Đợi vừa đóng cửa, nàng lập tức đứng lên nhìn chung quanh, tìm kiếm chỗ ẩn núp.

“Tiểu Lôi?”

Ngụy Nam một mặt mơ hồ, nhưng không đợi hắn lên tiếng hỏi có chuyện gì xảy ra, Tân Chỉ Lôi đã đem cái ghế sofa xốc lên.

Đây là vật dụng của một fan tặng cho Ngụy Nam gần đây, bề ngoài là ghế sofa bằng vải da thoải mái dễ chịu, bên trong lại là một cái tủ chứa đồ được ẩn giấu.

Ước chừng dài bằng ghế sofa, tuyệt đối sẽ không biết dưới nệm trốn một người.

Ngụy Nam “...”

Lỗ thông gió dưới hộp ngược lại không làm ngộp chết người, chỉ là Ngụy Nam không nghĩ ra, Tiểu Lôi đang sợ cái gì?

Đúng lúc Tần Lam đến, thư ký vẫn như cũ gõ cửa một cái.

Ngụy Nam nhìn qua Tân Chỉ Lôi ẩn thân dưới ghế sofa, sửa sang lại cổ áo, đi qua mở cửa.

Ngoài cửa, Tần Lam trang phục chuyên nghiệp khí chất thanh lãnh, nàng phi thường chuyên nghiệp bày ra nụ cười thích hợp nhất, hướng Ngụy Nam đưa tay ra.

“Xin chào Ngụy tiên sinh, tôi là tư vấn truyền thông cho ngài”

Ngụy Nam bất động thanh sắc cấp tốc quan sát Tần Lam một chút, âm thầm buồn bực Tân Chỉ Lôi làm sao sợ nàng.

Phong độ nhẹ nhàng cùng Tần Lam nắm tay chào hỏi, Ngụy Nam đưa Tần Lam đi vào phòng làm việc.

Lúc đầu phòng làm việc của hắn dùng đơn giản làm chủ, đồ dùng trong phòng cũng không nhiều, chỗ Tần Lam có thể ngồi, chính là ghế sofa mà Tân Chỉ Lôi trốn.

Khách sáo một phen xong, hai người ngồi đối diện nhau cách bàn trà, Tần Lam bình tĩnh tự nhiên mà Ngụy Nam thì lặng lẽ dùng ánh mắt vi diệu nhìn ghế sofa mà Tần Lam ngồi.
                                          
“Ngụy tiên sinh, so sánh với phương án buổi trình diễn thời trang đắt tiền của bộ phận PR, đây là một số đề nghị từ chuyên gia tư vấn của chúng tôi”

Cho dù đối phương có mị lực cùng nhan sắc giá trị của vua màn ảnh, ở trong mắt Tần Lam cũng đều là khách hàng chuyên nghiệp.

Không có dư thừa hoa si hoặc là sùng bái, Tần Lam giải quyết việc công bằng cách đưa ra phương án bên mình, đưa cho Ngụy Nam.

Thái độ vừa vặn mà chuyên nghiệp ngược lại Ngụy Nam đã nhìn qua vô số hành vi hoa si có chút thưởng thức, chỉ là lúc tiếp nhận phương án, lại vô tình hay cố ý nhìn qua ghế sofa mà Tần Lam đang ngồi.

Tần Lam không biết dưới mông mình chính là tiểu bạch kiểm, nàng thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, bả vai đoan chính, bắt đầu hướng Ngụy Nam giải thích phương án của bọn họ, cũng dự đoán đạt hiệu quả.

So với chủ trước là rửa tiền, vua màn ảnh nhiều năm qua góp nhặt nhân duyên đều có tác dụng đáng giá, rất nhiều người ngược lại không có bị theo hùa, mà là bảo trì tư thế ăn dưa mà quan sát.

Phương án của Tần Lam là để Ngụy Nam quay phim sau đó chia sẻ bên lề ngoài hành lang, vừa vặn Ngụy Nam mỗi lần quay phim đều có “màn diễn tập trước” ở trước đó không lâu tham dự vào buổi quay phim cực phiến.

Như thế thể hiện bảng hiệu kính nghiệp, lại thuận đường tuyên truyền phim mới, đối với dư luận bắt đầu dẫn dắt, chuyện “rửa tiền” rất dễ dàng trôi qua.

Huống chi Ngụy Nam không có thật sự rửa tiền.

Tạm thời cũng coi như thanh giả tự thanh, Tần Lam cũng sẽ không bát quái mục đích chân chính hắn đi sòng bạc, đối với quá trình thì bộ phận PR sẽ giải thích cặn kẽ sau, liền giao cho Ngụy Nam ra quyết định.

“Tôi cảm thấy tôi hoàn toàn đồng ý” Ngụy Nam đóng lại hồ sơ, đem nó đặt lên bàn, “Liền theo lời Tần tổng mà làm thôi”

Tần Lam đoán chừng Ngụy Nam sẽ không cự tuyệt, hai người thương thảo tiếp chút chi tiết, Ngụy Nam sợ Tân Chỉ Lôi trốn trong ghế sofa không chịu nổi, ôm tâm tư tốc chiến tốc thắng, rất gần cùng Tần Lam thống nhất.

Song phương đạt thành chung nhận thức, tất cả đều vui vẻ, Ngụy Nam khách khí cùng Tần Lam bắt tay gửi lời cám ơn, sau đó đem đưa người ra ngoài.

Còn lại tự có thư ký tiếp đãi, Ngụy Nam nhanh chóng đóng cửa lại, chạy đến vỗ vỗ lên ghế sofa.

“Tiểu Lôi, đi ra đi”

“Bành ~”

Tân Chỉ Lôi đẩy cái ghế đệm ngồi dậy, một mặt buồn bực xoa eo, buông lỏng cơ bắp cứng đờ.

Ngụy Nam lôi Tân Chỉ Lôi ra, rốt cuộc có cơ hội hỏi nghi vấn trong lòng.

“Con cùng Tần tổng kia quan hệ gì?”

Tân Chỉ Lôi liếc hắn một cái, mặt không biến sắc tim không đập, sau đó sửa sang quần áo, nghiêm trang trả lời “nàng bao nuôi con”

Ngụy Nam ngạc nhiên.

oOo

Sau khi định được phương án PR xong, còn lại châm từ rót văn cùng dẫn đạo dư luận thế nào tự nhiên có người tới làm, Tần Lam cũng chỉ là lâm tràng cứu hỏa, hoàn thành nhiệm vụ liền có thể tan tầm.

Tần Lam vốn định đi tàu điện ngầm về chung cư, nhưng chợt nhớ tới, nàng đem điểm tâm của Tân Chỉ Lôi ném ở chỗ nào văn phòng rồi.

Thế là chỉ có thể cùng đoàn đội quay trở về công ty.

Hộp cơm giữ nhiệt còn may nằm trên bàn, Tần Lam sau khi đến liền bận bịu làm việc, còn chưa từng mở ra.

Hiện nay vừa đúng lúc có chút đói, Tần Lam liền đem sữa hoàng bao lấy ra, nhã nhặn cắn một cái.

Bánh lớn da mỏng, mùi sữa nồng đậm, Tần Lam toàn bộ làm như đệm bụng, đang nghĩ cầm cái chén rót nước nóng uống, đột nhiên có người đến gõ cửa.

Là trợ lý Tiểu Chu đưa hồ sơ PR trước cho nàng, trông thấy Tần Lam ăn sữa hoàng bao, liền cười tùy ý hỏi một câu: “Là tiên sinh Tần tổng đưa tới sao?”

Tần Lam đã kết hôn không phải là bí mật, nàng cũng không có tâm lực che giấu, mà lúc trước Phó Thận Hành xác thực có đến đưa điểm tâm cho Tần Lam hai lần.

Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, đại khái nghĩ đến tình yêu trên hết, thêm nữa Tần Lam đối xử với mọi người cũng tương đối trước sau, cho nên thuần túy thuận miệng hỏi một chút.

Lại vô ý chạm vào vết thương trong trái tim chưa lành của Tần Lam.

“Ây... nhưng thật ra là bạn tặng”

Tần Lam không nghĩ để tiểu cô nương xấu hổ, liền miễn cưỡng tìm lý do, lại cầm hộp cơm đưa cho Tiểu Chu.

“Giữa trưa còn chưa ăn cơm hả?” nàng cố ý nói chuyện khác “Vừa đúng lúc còn thừa một hộp, em ăn giúp chị đi”

Tiểu Chu làm chung với Tần Lam một thời gian dài, cũng không già mồm, huống chi xác thực chưa ăn cơm, liền thoải mái lấy ra ăn.

Đợi nàng kéo cửa đi ra ngoài, Tần Lam có chút cúi đầu nhìn hộp cơm trống không, đột nhiên tự giễu cười.

Thời gian qua lâu như vậy, lại một lần nữa có người chuẩn bị hộp cơm giữ nhiệt cho nàng, thế mà lại là một tiểu bạch kiểm.

Tần Lam cũng không biết phải hình dung cuộc sống hoang đường như thế nào, đứng lặng một lúc lâu, nàng đem hộp cơm giữ nhiệt đi phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, trước đặt trong ngăn tủ văn phòng.

Ở văn phòng một hồi lâu, xử lý mấy bưu kiện mới, Tần Lam cùng các đồng nghiệp bắt chuyện phiếm sau đó cầm túi rời đi.

Tâm tình cũng không thực tốt, Tần Lam liền không trực tiếp về nhà, mà đi tàu điện ngầm.

Chỗ này là một trong những trung tâm buôn bán ở Lê Thành, Tần Lam không có đi dạo cửa hàng nào, mà là đến chỗ đài phun nước theo nhạc, tìm một ghế đá trống ngồi xuống.

Thời gian cũng hơn sáu giờ chiều, sắp tiến vào cuộc sống đêm ở Lê Thành, dần dần trở nên lỏng lẻo xuống tới.

Chung quanh người đến người đi, thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân đi qua trước mắt, ôm lấy dễ chịu vô cùng, người nhìn ta, ta nhìn người, mười ngón đan xen, nồng tình mật ý.

Tần Lam đờ đẫn ngồi xuống, ngơ ngác nhìn náo nhiệt ồn ào trước mắt, kỳ thật nàng cũng không biết đang nhìn cái gì.

Dường như là thể xác tinh thần tách rời, cả người đều là trống không.

Ánh mắt du đãng khắp nơi không mục đích, Tần Lam đột nhiên trông thấy cửa hàng bán đồ trang sức phía trước đang làm lễ kỷ niệm một năm hoạt động, cổng lớn trang trí hoa tươi, hai ba con rối cỡ lớn đung đưa mời chào khách hàng.

Đồ trang sức... Tần Lam nghĩ đến chiếc nhẫn.

Nhớ trước kia rất lâu, Tần Lam còn chưa ly hôn, nàng cùng Trình Tiêu một lần đi dạo phố, ngang qua tiệm đá quý, sau đó không biết vì sao nói đến chuyện hôn nhân.

“Cậu đúng là người thích lừa mình dối người, cho nên mới già cả thích kim cương, loại vật liệu không thể phá vỡ được hôn nhân... nhưng trên đời này làm gì có hôn nhân nào không thể phá vỡ?”

Trình Tiêu là bà mẹ đơn thân, lúc đó Tần Lam mới kết hôn không bao lâu, đối phương nói lời này bị nàng xem là bạn bình thường nói chuyện phiếm.

Nhưng hôm nay... hết thảy đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

Mu bàn tay bỗng nhiên mát lạnh, Tần Lam kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện bầu trời. Chẳng biết lúc nào mây đen đã dày đặc.

Kỳ thật đại bộ phận người đều trốn ở cửa hàng kinh doanh, duy chỉ có Tần Lam vẫn xuất thần, y nhiên ngồi trên ghế đá không nhúc nhích.

“Ầm ầm~”

Một tiếng sấm rền vang lên, mưa to tí tách tí tách rơi xuống.

Trong khoảnh khắc mưa bụi mông lung, người người trốn vào cửa hàng vội vàng đi vào lối vào gần nhất, chỉ có Tần Lam ngơ ngác như cũ ở dưới làn mưa.

Mưa bụi lạnh buốt nghiêng nghiêng bay tới trên mặt, Tần Lam có chút ngẩng đầu lên, nhìn qua mưa sắc một mảnh sương mù.

Tóc trên trán đẫm ướt, nước mưa trên mặt tùy ý chảy xuôi, Tần Lam cứ như vậy đón nhận cơn mưa đổ xuống từ bầu trời, mượn chúng nó để che giấu nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.

Nước mưa dọc theo mũi chảy xuống bên cạnh, rót vào môi mím chặt, Tần Lam nếm được hương vị đắng chát.

Có lẽ không phải mưa, mà là nước mắt của nàng.

Kỳ thật không đáng, cũng không nên khóc, thế nhưng... Tần Lam nghĩ, nàng đại khái thật không có kiên cường như bề ngoài trấn định.

Lông mi ướt sũng để mí mắt trở nên nặng nề, Tần Lam bỏ mặc mình nhắm hai mắt lại, để nước mưa thấm ướt không kiêng kỵ gì.

Nhưng đột nhiên hết thảy im bặt mà dừng.

“Tí tách, tí tách “

Hạt mưa rơi vào thứ gì bên trên, dường như là bỗng nhiên bị ngăn cản thế giới Tần Lam, quanh nàng hết thảy đều nổi lên an bình.

Làn da không có cảm nhận được ý lạnh của mưa bụi, Tần Lam chớp chớp mi mắt, mở ra.

Nàng trước tiên trông thấy đỉnh đầu mình là vải dù màu xanh da trời.

Sau đó là cán dù bằng kim loại, bị cầm bởi... một cái móng vuốt bằng nhung lông xen kẽ trắng đen.

Tần Lam hơi kinh ngạc, nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn cái người vì nàng mà che dù... “Mèo lớn?”

Đường vân điểm lấm tấm đen trắng quen thuộc, lỗ tai nhọn, mắt to như cúc áo, còn có một cái đuôi thô to rũ cụp xuống.

Một con báo phim hoạt hình, một con “mèo lớn”

“...”

Mưa như cũ kéo dài tuyệt không ngừng, không biết phải chăng sắc trời quá tối, quảng trường đột nhiên bật đèn sáng choang.

Ánh đèn màu ấm ở trong mưa bụi tinh mịn tựa như một màn sương mù, mông lung, ý thơ ngoài ý muốn.

“Mèo lớn” lẳng lặng đứng trong mưa, tầng ngoài “da lông” thấm ướt, dưới ánh đèn thế mà hiện ra ánh sáng nhạt dị dạng.

Tần Lam lăng lăng ngẩng đầu nhìn “mèo to” vì mình mà che dù, cùng đôi mắt đen như cúc áo của nó nhìn nhau.

Nàng tựa hồ trông thấy bóng dáng của mình.

“Ngươi là... con mèo lớn thành tinh kia?”

Mèo lớn xuất hiện kỳ dị, Tần Lam có chút hoài nghi là ảo giác của mình, đưa tay muốn sờ một chút xem có thật hay không.

“Mèo lớn” lại đột nhiên dùng móng vuốt cầm dù đưa vào tay nàng, quay người cầm lấy cái đuôi thật dài, một bước hai nhảy đi vào trong màn mưa.

Tần Lam: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro