Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.1

Sáng một ngày nào đó đầu tháng 11...

Ân Hy ngồi bên trong lớp học, hứng lấy ánh nắng ấm sớm mai. Một chút thông tin đã lọt vào tai cô:

"Này, các cậu biết tin gì chưa? Minh Phong khối 11 dạo này học khá hơn hẳn rồi. Nghe nói là kì thi thử của trường vừa rồi điểm của cậu ta nằm trong top 50 người dẫn đầu đấy. Ai da... cứ tưởng tên đó đã hết thuốc chữa rồi chứ. Chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta nữa..."

Ân Hy hơi ngẩn người...

Top 50 người dẫn đầu? Hóa ra Phong cũng rất giỏi đấy chứ. Vậy thì... cô có cần phải dạy cậu ấy tiếp hay không nhỉ?

Chắc là không cần đâu. Thành tích của cậu ấy rất tốt. Cứ tiếp tục duy trì tình trạng này thì cậu ấy sẽ vượt qua các kì thi một cách thuận lợi thôi mà. Ừm, vậy chiều nay cô phải bàn bạc với cậu ấy một chút.

~Tôi là đường phân cách thời gian~

Buổi chiều, đối mặt với cô là gương mặt đen như đáy nồi của Phong.

Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh.

"Chị nói muốn nghỉ liền nghỉ sao? Chị không biết từ nơi nào chui ra, bắt tôi phải học. Bây giờ tôi có hứng thú để học thì chị lại quăng tôi đi, xem mọi việc không liên quan đến chị. Chị làm người kiểu gì vậy hả? Tôi là búp bê cho chị muốn lấy thì lấy, muốn vứt liền vứt sao?" Giọng của anh chứng tỏ anh đang rất tức giận.

Cô hốt hoảng nói: "Không có, tôi không có như vậy. Là vì... tôi nghĩ là cậu học rất khá, không cần tôi cậu vẫn có thể tự học. Cho nên..."

"Ồ......" Anh kéo dài giọng. Hiện tại anh đang vô cùng bất mãn.

Cô gái này không làm anh nổi điên thì chịu không nổi mà.

"Vậy... vậy..."

"Vậy cái gì mà vậy. Chị tốt nhất vẫn làm gia sư của tôi. Bằng không, tôi không để cho chị yên đâu. Biết chưa?"

"Biết... biết rồi!"

Sao cô lại sợ thằng nhóc này chứ. Thất bại, quá thất bại!!!

"Biết rồi thì mau dạy tiếp đi chứ. Đừng có gật đầu nữa. Mau mau dạy đi!" Anh gần như rống lên.

...

Trong một viện nh...

"Phong ca ca, đừng như vậy, sẽ có người thấy..." Một cô gái với bộ y phục tuyết trắng e thẹn nắm nắm hai tay, nhích về sau từng bước.

"Thấy thì sao chứ? Cùng lắm thì ta rước muội về Phong môn..." Chàng trai đứng đối diện với nàng tươi cười sủng nịnh. "Chẳng lẽ muội không muốn về Phong môn cùng ta?"

"Muội... muội... Huynh chưa từng nhắc về Phong môn với muội..." Nàng vẫn thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng.

Anh mỉm cười dịu dàng, muốn đưa tay vuốt ve gò má ửng hồng xinh đẹp ấy nhưng không dám, chỉ hắng giọng: "Đầu xuân năm tới, ta sẽ đem sính lễ đến cầu hôn muội. Muội sẽ chờ ta chứ?"

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Phong ca ca...."

"Ta cho muội thứ này." Anh vừa nói vừa đặt ngọc bội vào tay nàng. "Xem như là vật đính ước của chúng ta, được chứ? Có ngọc bội này, muội có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào. Thêm nữa, mỗi lần muốn gặp ta, hãy gọi tên ta, ta sẽ đến với muội, bất kể ta ở nơi đâu."

Nàng ngắm nghía miếng ngọc, sau đó ngẩng lên, nở nụ cười ngọt ngào, thanh khiết động lòng người: "Được, Phong ca ca, Tuyết nhi chờ huynh. Huynh nhất định không được lừa muội."

Anh ngây ngẩn nhìn nụ cười của nàng, sau đó giơ tay lên, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, khóe môi cong lên: "Ta hứa với nàng, Phong Tịnh ta, nguyện một đời một kiếp một đôi, vĩnh viễn chỉ có một mình nàng."

Cánh hoa trắng muốt bay bay trong gió, khiến cho bức tranh hai người càng thêm xinh đẹp động lòng người.

...

Chương 2.2

"Hội trưởng, hội trưởng..."

Đang suy nghĩ mông lung, một giọng nói cắt đứt dòng hồi ức của anh.

Anh khẽ nâng gọng kính, mỉm cười với người đối diện "Ừ, chuyện gì vậy?"

"Về bản báo cáo của A1, vẫn có chỗ chưa được rõ ràng lắm. Có lẽ cậu nên hỏi họ kĩ hơn về phần này." Người kia là Hội phó hội học sinh, đang nghiêm túc chỉ vào bản báo cáo của lớp 12A1.

Hội trưởng Hiểu Minh nghe thế, tâm tình như phấn khích tột cùng "Được được. Tôi sẽ gọi Ân Hy lên ngay!"

Hội phó: "E hèm, hội trưởng, việc gì mà anh phấn khích thế? Bản báo cáo có sai sót cậu nên tức giận mới đúng chứ."

Nghe hội phó nói thế, anh mới cảm thấy bản thân mình biểu hiện hơi quá liền hắng giọng: "Ờ thì... tôi cảm thấy cậu làm rất tốt, có thể phát hiện chỗ sai sót nên vui mừng thôi mà..."

Hội phó liếc anh một cái, cười một cách đáng sợ: "Cậu thích tôi sao? Đáng tiếc, bản thiếu gia chỉ thích nữ sắc, không gần nam sắc nha."

Hội trưởng rống: "Cậu có thể lăn!"

Hội phó bĩu môi, hừ, bản thiếu gia cũng chẳng muốn ở lại đây đâu.

Chỉ còn Hiểu Minh trong phòng. Anh nâng khóe môi, khẽ cười "Tuyết Nhi..."

...

"Này nhìn kìa, là Minh Phong đó"

"Đúng vậy. Nhưng tại sao cậu ta lại xuất hiện trên hành lang khối 12 chứ?"

"Mà hướng đi của cậu ta, hình như là về phía lớp A1 phải không?"

"Có ai trong lớp A1 có thù với cậu ta sao?"

Rất nhiều lời bàn tán về anh, nhưng anh không hề để ý đến. Anh bước từng bước chậm rãi về phía lớp của Ân Hy.

Hiện tại anh rất tức giận. Ngày hôm qua chị ta không đến dạy kèm cho anh. Thật tức chết anh mà. Đã nói là không được bỏ ngang giữa chừng, thế mà chị ta...

"Ân Hy à? Hôm nay bạn ấy nghỉ học." Một nam sinh trong lớp không sợ vẻ mặt hung thần của anh, nhẹ nhàng nói.

"Nghỉ?" Anh khẽ nhướn mày. Sau đó hơi đăm chiêu rồi khẽ gật đầu "Cám ơn." Sau đó xoay người đi.

Chắc anh phải đến nhà cô một chuyến rồi.

...

Anh cúp tiết, lái xe đến nhà cô.

"Ân Hy, Ân Hy, mở cửa!"

Địa chỉ này là có lần cô nói cho anh biết, để lỡ may có việc gì thì anh có thể đến nhà cô.

Cạch!

Cánh cửa nhẹ mở ra, gương mặt tiều tụy xanh xao của cô hiện ra trước mắt.

"Phong à..." Giọng cô khàn đặc. "Sao hôm nay rảnh rỗi đến chơi vậy?"

"Chị bị sao thế này?" Anh hơi ngạc nhiên.

"Ừ... hôm trước đi làm thêm về bị mắc mưa nên bị cảm một chút." Cô quệt mũi, khó khăn nói.

"Một chút? Mẹ chị đâu?"

"Mẹ tôi đi từ ba hôm trước rồi. Không biết tôi bị cảm. Tôi cũng cảm xoàng thôi, không muốn làm mẹ lo lắng."

Hàng chân mày của anh chau lại.

"Cậu mau đi về làm bài tập đi. Mấy hôm nữa tôi lại sang dạy cậu." Nói xong cô định đóng cửa ngay và luôn nhưng lại bị anh chặn lại.

Cô khó hiểu nhìn anh.

"Tôi chăm sóc chị. Để chị thế này ở nhà một mình, tôi không an tâm."

Cô trợn tròn mắt.

Gì? Quan hệ của cô với cậu ta tốt đến vậy từ khi nào thế?

"Được rồi. Mau vào nhà đi. Đứng đây hứng gió cho bệnh thêm à?" Anh vừa nói vừa đẩy cô vào.

Cô quay lưng lại nên không trông thấy nụ cười dịu dàng trên khóe môi anh.

Chương 2.3

Ân Hy ngồi trên giường bệnh nhàn nhã đọc sách. Nhưng chỉ đọc được vài dòng cô lại thấy hoa mắt nên đành đặt cuốn sách xuống và nhắm mắt lại dưỡng thần. Trong đầu luân chuyển vài suy nghĩ.

Vì sao Minh Phong lại đến chăm sóc cô? Cô thân với cậu ta lắm sao? Chẳng phải cậu ta không ưa cô hay sao? Cơ mà, cậu ta bảo cô vào phòng nằm nghỉ, liệu có phải cậu ta định làm gì đó căn nhà của cô hay không đây a...

Anh bưng khay thức ăn, nhẹ nhàng tiến vào phòng của cô. Liếc mắt qua gương mặt thẫn thờ của cô, anh liền biết được cô đang lo lắng điều gì.

"Suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Anh bất chợt lên tiếng, trong giọng nói mang đậm ý cười.

Cô giật mình quay sang nhìn anh, oán trách "Sao cậu vào mà không gõ cửa vậy? Doạ chết tôi rồi!!"

"Là do chị quá nhập tâm vào suy nghĩ đấy chứ." Anh nhún vai "Được rồi, chị ăn chút cháo, sau đó uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Cô trừng to mắt "Cậu nấu cháo cho tôi?"

Anh nghiêm mặt "Trong nhà chỉ có tôi và chị, chị ngồi đây, tôi không nấu thì là ai nấu hả?"

"Cậu... cậu..." Cô bày vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh. "Cậu biết nấu ăn?"

"Trước đây có học qua."

Câm nín.

Cậu ta thế mà có thể nấu ăn? Ăn vào có sao không? Cô là vật thử nghiệm à?

"Yên tâm, ăn vào không chết đâu mà lo. Tôi nấu ăn không tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ đâu." Anh đặt khay xuống bàn, bê tô cháo nho nhỏ trong tay, múc một muỗng lên thổi thổi. "Há miệng!"

Cô mở to to to mắt, hơi bối rối "Cậu, để tôi tự ăn được rồi."

"Chị cứ ngồi trừng mắt như vậy thì tự ăn cái gì hả? Mau, ăn đi còn uống thuốc."

"Được rồi, để tự tôi." Cô đưa tay muốn lấy tô cháo nhỏ trong tay anh.

Anh cũng không miễn cưỡng, đưa tô cháo cho cô, thuận tiện dặn dò: "Coi chừng nóng!"

Một muỗng, hai muỗng, ba muỗng... cuối cùng là hết một tô cháo. Cô cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó mới nói: "Không tệ chút nào, cậu có năng khiếu lắm đấy."

"Dĩ nhiên rồi, tôi mà!" Anh khá là đắc ý cười cười. "Một chút nữa chị nhớ uống thuốc đấy. Tôi để ngay đây."

"Được rồi, biết rồi mà." 

"Tôi ở ngay bên ngoài, có gì thì kêu tôi một tiếng."

"Được."

Anh bưng khay cháo, chậm rãi bước ra ngoài. Vừa đến cửa phòng thì cô gọi lại: "Này!"

Anh quay lại.

"Hôm nay.. Cám ơn cậu rất nhiều."

Anh cười "Không có gì!"

Sau đó, cánh cửa đóng lại.

Chương 2.4

"Ca ca, huynh nhìn kìa, cây Bạch Mai trong viện nhỏ của muội đã ra hoa rồi!" Cô gái kéo tay chàng trai, vẻ mặt hớn hở vui mừng.

"Được rồi, Tuyết nhi, muội chậm lại một chút, nữ nhi cần phải thuỳ mị. Vả lại cây mai của muội có chạy mất đâu mà phải vội vàng như thế." Chàng trai trách khẽ nhưng từ khoé môi đến ánh mắt lại tràn đầy sủng nịnh.

"Nhưng Bạch Mai đang nở rồi, rất đẹp nha..."

"Ta biết. Đã là mùa hoa mai nở rồi mà." Hắn kéo cô gái gần lại "Đừng chạy nữa. Sẽ mệt."

"Nhưng..." Nàng vẫn còn luyến tiếc cây Bạch Mai của mình.

"Rồi rồi, ta đem muội đi!"

Nói rồi, hắn bế nàng lên, nhún nhẹ xuống và phi thân lên cao.

"Oa, ca ca, huynh thật giỏi nha. A, phía dưới trông rất đẹp. Biết khinh công thật tốt." Nàng luôn miệng cảm thán, không hề có chút sợ sệt.

"Nếu muội thích, về sau ca ca sẽ thường xuyên bế muội đi." Hắn vẫn cười đến ngọt ngào.

"Thật sao? Vậy về sau huynh nhớ đưa muội đến Bích Nhạc Hồ nhé." Nàng vui mừng bảo.

Thân mình hắn hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng đáp đất, đặt mềm mại trong ngực xuống. "Vì sao muốn đến đó?"

"Vì... vì..." Nàng ấp úng.

"Muội không nói, ca ca sẽ không giúp muội."

"Muội muốn gặp một người." Hắn thấy mắt của nàng loé sáng, tràn đầy hi vọng và yêu thương. Một chút sợ hãi, mất mát và ghen tức chợt dâng lên, khẽ khàng bóp nghẹn tim hắn.

"Là người nào? Tại sao muội chưa bao giờ nói với ta?" Hắn cố gắng kiềm chế cảm giác đau nhói trong lồng ngực, giọng nói hơi run rẩy hỏi nàng.

"Đó là một người rất tốt. Huynh cũng biết người đó mà." Nàng vẫn không phát giác được sự khác thường của hắn, vui vẻ nói.

Hắn cảm thấy trước mắt mình tối sầm và không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, giọng nói cũng dần trở nên trầm đục hơn "Vậy sao? Đó là ai vậy?"

"Là..." Gò má nàng ửng đỏ, hai bàn tay nhẹ nhàng chà xát vào nhau.

"Là ai vậy?"

"Phong Tịnh ca ca."

...

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện này, hắn lại không tự chủ được mà đau lòng.

Phải làm sao mới tốt? Dù đã luân hồi suốt kiếp này qua kiếp khác, hắn đều không thể quên được. Hắn không quên được hận ý trong lòng với Phong Tịnh, không quên được ngọt ngào của Tuyết nhi, không quên được rằng: Bản thân mình đã yêu em gái ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro