∤chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bí Ẩn Vùng Đất Quái Dị

Tiếng thở dốc hòa cùng những gót chân chạy hối hả, đâu đó trong khu rừng hoang, một nhóm người ngạo mạn không biết sợ trời đất đang phải chạy trốn khỏi lũ quái vật kỳ dị mà họ chỉ nghe kể qua lời đồn.

Hành tinh Mastehar, hay còn gọi là hành tinh Máu, được chia thành hai vùng đất rõ rệt. Vùng đất phía Tây đại dương là nơi sinh sống của những người được gọi là "Những đứa con của quỷ". Vùng đất còn lại, phía Đông, được đồn đại là nơi của những sinh vật kỳ dị Hames, những kẻ độc tài nắm giữ cả nửa hành tinh. Các nhà khoa học từ Trái Đất nghi ngờ rằng đây chính là nơi sinh sống của loài quái vật mà họ gọi là tận thế của Trái Đất. Vào mỗi mùa thu, các chiêm tinh gia được cử đến để thu thập thông tin, nhưng chẳng bao giờ có ai trở về nguyên vẹn.

Người dân Mastehar tin rằng, mỗi năm vào mùa thu, bánh răng luân hồi lại quay, và một lần hiến tế được thực hiện. Họ tin rằng, nếu hiến tế những đứa trẻ 14 tuổi cho những sinh vật Hames, họ sẽ nhận được phước lành từ thần Fameria, đem lại sự sống cho hành tinh.

Ngày hôm đó, sau khi ăn xong, một nhóm học sinh vừa tròn 14 tuổi đã quyết định vào khám phá vùng đất quái dị kia. Họ đã thấy các phi hành gia đáp xuống hành tinh của họ hàng năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai vào được sâu bên trong. Chín đứa trẻ đầy tò mò và ngạo mạn, rủ nhau vượt qua vùng cấm đến vùng đất phía Đông, nơi được đồn đại là "quái không tha, vật luôn bắt".

"Những đứa con của quỷ thì có gì hay ho? Tại sao lại không dám vào nếu đó là quỷ?"

Kanerus, một trong những đứa trẻ, lên tiếng. Nếu vùng đất đó thuộc về những đứa con của quỷ, sao họ không dám vào?

"Hay mình về đi. Mình được sinh ra ở hành tinh này đã là một điều quái dị rồi"

Inthy, với tính nhút nhát của mình, kêu gọi mọi người quay về. Cô không tin vào những câu chuyện này nhưng cảm thấy rùng rợn. Tuy nhiên, sự tò mò của cả nhóm không cho phép họ lùi bước.

"Bạn sợ à? Ai sợ thì đi về! Thử nghĩ xem, ở nhà một mình vào đêm hay đi cùng đám này vào đêm cái nào an toàn hơn?"

Mayjew chế nhạo Inthy.

"Thôi được rồi, không ổn là quay về liền đó"

Kanerus nói, quyết định dẫn đầu. Cả nhóm bắt đầu hành trình vào trưa nắng gắt, nhưng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, không thấy sự ấm áp của mặt trời.

Khi mặt trời lặn, họ gặp một người tự xưng là Yieu, bằng tuổi họ. Yieu đứng chờ họ với điếu thuốc trên tay, thở dài.

"Tao đã đợi lâu lắm rồi, chờ có người vào cùng tao. Vào một mình thì không ai biết thông tin về tao, sống hay chết. Vừa hay gặp tụi mày, đi cùng đi."

"Dù có sống hay chết thì mày chắc gì tụi tao đã ra ngoài được để thông báo thông tin của mày?"

Hana phản bác, cảm thấy không thể tin tưởng Yieu.

"Yên tâm đi, chắc chắn tụi bây sẽ sống sót. Nhưng hình dạng nào thì tao không biết!"

Yieu bĩu môi, vẻ mặt châm chọc.

"Vậy thì ở lại một mình, khỏi đi chung với bọn này"

Talay nói, đẩy Yieu đi, nhưng Yieu vẫn quyết định theo sau.

Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào khu rừng với sự cảnh giác cao độ. Bầu không khí ngày càng ngột ngạt, ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn bị bóng tối bao phủ. Những tiếng động kỳ lạ vang lên từ mọi hướng, như tiếng thở của những sinh vật đang ẩn nấp, chờ đợi cơ hội. Kanerus dẫn đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh đã bắt đầu rịn ra trên trán.

Inthy càng lúc càng sợ hãi, níu lấy cánh tay của Selran.

"Selran, tao nghĩ chúng ta nên quay lại. Tao có cảm giác không ổn chút nào."

"Im lặng đi, Inthy. Nếu sợ thì mày có thể về một mình"

Selran gắt gỏng, mặc dù cô cũng lo lắng, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô lùi bước.

Cả nhóm tiếp tục bước đi, Yieu vẫn lầm lì bám theo, cười nhếch môi như thể biết rõ chuyện gì sắp xảy ra. Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa, rung chuyển cả mặt đất dưới chân họ. Sarah mở to mắt, hoảng hốt

"Chuyện... chuyện gì vậy?"

Trước mắt họ, một sinh vật khổng lồ hiện ra từ màn đêm. Nó có hình dạng méo mó, với cơ thể như ghép từ nhiều loài quái vật khác nhau, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng dõi theo nhóm trẻ.

Đó chính là Hames, loài sinh vật khát máu được đồn đại. Không ai kịp suy nghĩ, tất cả bắt đầu bỏ chạy, nhưng Hames đã nhanh chóng áp sát, đẩy họ vào cuộc săn đuổi chết chóc.

Yieu, vẫn giữ vẻ điềm nhiên, cười khẩy.

"Chạy đi, xem tụi mày có thể chạy được bao lâu. Nhanh hơn nữa là thấy sự sống rồi."

Những tiếng thét kinh hoàng vang vọng giữa khu rừng, khi sự sống và cái chết chỉ còn cách nhau trong gang tấc.

Talay và Hana biết rõ, một khi đã bước chân vào nơi này, không còn đường quay về, chỉ còn một cách là đối mặt với nỗi sợ và sinh vật đáng sợ trước mặt.

Những tiếng gầm gừ của Hames như bóp nghẹt không khí, cả nhóm chạy cuống cuồng qua những tán cây rậm rạp. Inthy vừa chạy vừa thở hổn hển, nỗi sợ hãi dâng trào khi cô cảm nhận được hơi thở nóng rực của con quái vật phía sau. Bất ngờ, Inthy vấp ngã, một cánh tay đầy móng vuốt của Hames vung tới, cào mạnh vào chân cô, tạo nên một vết thương sâu, máu túa ra ướt đẫm.

"INTHY!"

Jiewi thét lên trong hoảng loạn, vội chạy đến kéo bạn mình lên nhưng không đủ sức. Inthy đau đớn, nước mắt trào ra, đôi chân cô run rẩy không thể bước tiếp.

"Tao... tao không đi được... chân tao đau quá."

Kanerus nhanh chóng lao tới, không chút do dự cõng Inthy lên lưng.

"Giữ chặt lấy tao, đừng buông tay!"

Cậu nói, rồi nén đau, gắng sức chạy tiếp, đám trẻ bám sát phía sau, tuyệt vọng tìm một nơi an toàn để trú ẩn.

Sau một hồi chạy không ngừng, họ bất ngờ phát hiện một công trình xây dựng dang dở, những khối bê tông và giàn giáo hoen gỉ dựng ngổn ngang giữa rừng, như một tàn tích bỏ hoang. Talay vội kéo cánh cửa kim loại bị rỉ sét mở ra, cả nhóm nhanh chóng trốn vào bên trong, tim đập thình thịch.

Không gian bên trong âm u và bẩn thỉu, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Cả nhóm nép vào góc tối, nín thở quan sát. Bên ngoài, con quái vật vẫn điên cuồng gầm thét, nhưng dường như bị mất dấu, nó không còn nhìn thấy nhóm trẻ.

Horius đặt Inthy xuống khỏi vai Kanerus, cô đau đớn cắn răng chịu đựng, mắt đỏ hoe. Hana vội vàng xé một mảnh áo của mình để băng tạm vết thương cho Inthy.

"Cố chịu đựng một chút, rồi tụi tao sẽ tìm cách thoát khỏi đây."

Kanerus nhìn xung quanh, ánh mắt đầy lo lắng.

"Chỗ này rõ ràng không phải là nơi an toàn lâu dài. Tao với tụi mày phải tìm cách ra khỏi vùng đất này trước khi trời sáng, nếu không…"

Yieu, vẫn với thái độ bình thản, bước ra từ bóng tối.

"Bây giờ tụi mày đã hiểu rõ hơn về nơi này rồi đấy. Nhưng chỉ mới bắt đầu thôi."

Kanerus nhìn thẳng vào Yieu, ánh mắt lạnh lùng.

"Mày biết rõ về chỗ này đúng không? Tụi tao cần thông tin, nếu không, không ai thoát được đâu."

Yieu chỉ mỉm cười, không đáp, rồi chậm rãi chỉ về một tấm bản đồ cũ kỹ bị treo lơ lửng trên tường. Các nét vẽ trên bản đồ đã nhạt màu, nhưng vẫn còn đủ để nhận ra rằng đây không phải là một công trình bình thường. Nó là một trạm nghiên cứu bỏ hoang, nơi từng có người đến tìm kiếm điều gì đó sâu bên trong vùng đất quái dị này.

Bỗng nhiên, những ánh đèn nhấp nháy ở phía cuối căn phòng làm cả nhóm giật mình. Một loạt màn hình cũ bất ngờ sáng lên, chiếu ra những đoạn video mờ ảo. Những hình ảnh đó ghi lại cảnh các sinh vật dị dạng và những cuộc hiến tế tàn nhẫn mà con người đã thực hiện. Các đoạn video cho thấy những con quái vật cấu xé, nghiền nát xương tủy của những đứa trẻ dại dột bước vào khu rừng tăm tối này.

Cả nhóm hoảng hốt nhận ra rằng nơi này không chỉ là một nơi ẩn náu tạm thời, mà còn là chìa khóa mở ra những bí mật đen tối của hành tinh Mastehar.

"Chúng ta đã đi vào địa ngục rồi…"

Horius thì thầm, ánh mắt đầy sự bất an. Mọi người đều cảm thấy sự thật tàn nhẫn đang dần hé lộ.

Kanerus siết chặt tay, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.

"Chúng ta không thể dừng lại. Phải tìm ra cách để thoát khỏi đây và làm sáng tỏ bí mật của nơi này."

"Đúng vậy. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải tiếp tục."

Hana nói, giọng đầy kiên định.

Yieu lặng lẽ quan sát nhóm trẻ, rồi cười nhạt.

"Cứ tiếp tục đi, nhưng đừng quên, nơi này không phải là nơi dễ thoát ra. Có thể các người sẽ phải đối mặt với nhiều điều tồi tệ hơn."

Cả nhóm quyết định không ở lại lâu. Họ kiểm tra lại bản đồ và chuẩn bị để tiếp tục hành trình. Ánh sáng từ những màn hình cũ đã làm tăng thêm cảm giác căng thẳng. Họ phải nhanh chóng tìm đường ra khỏi công trình này và đối mặt với những thử thách phía trước.

Họ quyết định qua đêm ở nơi này, tìm đại một chỗ mà dựa vào nghỉ ngơi, chỉ có vết thương của Inthy là ngày càng nghiêm trọng, máu chảy ra khỏi mảnh vải và rơi từng giọt xuống sàn nhà, thu hút sự chú ý của kha khá những loài bò sát và côn trùng. Yieu thấy một con dòi chui vào vết thương rỉ máu của Inthy lúc cô đang say ngủ, ả im lặng, mỉm cười đắc chí.

Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu le lói, nhóm trẻ biết rằng thời gian không còn nhiều. Họ tiếp tục di chuyển qua các hành lang tăm tối của trạm nghiên cứu, lòng đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Mỗi bước đi của họ như một cuộc đấu tranh với định mệnh, trong khi bí ẩn của hành tinh Mastehar dần lộ diện trước mắt.

Cuộc hành trình này không chỉ là sự sống còn của họ, mà còn là một phần trong cuộc chiến chống lại một lời nguyền cổ xưa. Liệu họ có thể vượt qua được những thử thách và tìm ra sự thật, hay sẽ bị nuốt chửng bởi những bí mật đen tối của hành tinh này? Chỉ có thời gian mới trả lời được.

Sau khi cả nhóm trốn vào công trình xây dựng bỏ hoang, sự căng thẳng không hề giảm bớt. Vết thương của Inthy ngày càng nghiêm trọng, máu vẫn tiếp tục chảy ra từ vết cào sâu trên chân cô. Cô đau đớn cắn răng, cố gắng kiên cường, nhưng tình trạng của cô ngày càng xấu đi.

"Chúng ta phải tìm cách chữa trị cho Inthy trước khi quá muộn"

Jiewi nói với giọng đầy lo lắng, mắt không rời khỏi vết thương của bạn mình.

Hana, với những mảnh áo băng bó tạm, cố gắng chăm sóc cho Inthy, nhưng tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Mayjew.

"Chúng ta hãy tìm xem có cơ sở y tế nào ở gần đây không. Có thể chúng ta sẽ tìm được thuốc hoặc thiết bị y tế nào đó."

Cả nhóm bắt đầu tìm kiếm xung quanh, từng bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng để hạn chế tạo ra tiếng động nhất có thể, từ khi vừa trải qua trận rượt đuổi sinh tử, họ cẩn thận hơn với mạng sống của từng người trong nhóm, giành giật từng phút từng giây sống sót.

May mắn thay, họ phát hiện ra một bệnh viện bỏ hoang nhưng vẫn còn khá đầy đủ trang thiết bị y tế. Cánh cửa bệnh viện đã bị rỉ sét và nứt nẻ, nhưng khi mở ra, bên trong vẫn còn nhiều đồ đạc còn sử dụng được.

"Đây có thể là cơ hội của chúng ta"

Kanerus nói, đồng thời dẫn cả nhóm vào trong. Ánh sáng mờ ảo từ những bóng đèn lơ lửng làm cho không gian bên trong trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.

Selran nhanh chóng tìm thấy một phòng cấp cứu với một số thiết bị y tế còn hoạt động. Cô vội vàng dùng những dụng cụ y tế còn sử dụng được để xử lý vết thương cho Inthy. Dù không hoàn hảo, nhưng ít nhất, vết thương của Inthy được băng bó tạm thời và máu không còn chảy ra nữa.

Khi cả nhóm đang làm việc để giúp đỡ Inthy, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong bệnh viện. Một người đàn bà xuất hiện, mặc một bộ đồ lab trắng cũ kỹ, mắt lạnh lùng và vẻ mặt nham hiểm. Cô ta tự xưng là Itwan, một trong những phản diện quan trọng trong cuộc chiến sắp tới.

"Chào mừng đến với cơ sở y tế của chúng tôi"

Itwan nói với một nụ cười châm chọc

"Rất tiếc khi các bạn lại đến vào lúc này. Tôi không nghĩ mình sẽ phải tiếp đón những khách không mời."

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Itwan với sự hoang mang và sợ hãi. Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi Itwan bước đến gần hơn, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn và âm mưu.

" Đồ đó, có thể sử dụng tự do, tốt nhất là đừng nên đụng vào thêm bất kỳ thứ gì ở cái bệnh viện này, đây không đơn thuần chỉ là một bệnh viện bình thường cứu vớt tụi mày vào lúc nguy cấp "

ItWan cười, nụ cười của cô dập tắt hết cả hi vọng sống. Bọn trẻ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi bệnh viện quái quỷ này. Có lẽ vì ở đây quá lâu, mà người bác sĩ kia cũng điên theo luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro