Chương 2: Bích Động Yêu Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu tên là Bích Dương, tên này có từ khi cậu 10 tuổi, mẫu thân của cậu đặt cho cậu.

Cậu không biết gì về khái niệm thời gian, cậu chỉ biết sắc trời bên ngoài mỗi lúc một tối và biết rằng mình vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở lầu hai trong sân phơi nhỏ nhìn bầu rời biến đổi.

Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện cậu vẫn luôn ở nơi này, giữa một tiểu trúc lâu đơn sơ, cậu không có thân nhân, không có bang72 hữu, bên cạnh chỉ có một người ách phụ.

Mồm miệng cậu không lanh lợi bởi vì ách phụ không có cách nào giao tiếp với cậu được, bình thường vốn cũng không có người nói chuyện phiếm với cậu. Mẫu thân cậu cách mỗi hai tháng sẽ đến thăm cậu một lần, đây là điều duy nhất cậu có thể tiếp xúc trong thế giới bên ngoài.

"Bích Dương con thật đẹp..."

Mỗi một lần mẫu thân đến thăm cậu, chỉ nói một câu này.

Cậu không biết cái gì gọi là "thật đẹp", trong mắt cậu, chỉ có ách phụ nhiều nếp nhăn, nét mặt già nua, cùng với mẫu thân khuôn mặt kiều diễm.

Mẫu thân thích khuôn mặt của cậu, vừa nhìn, vừa vuốt ve vừa ngắm. Đầu tiên là tán thưởng, sau đó nàng sẽ lại khóc lên, nói xin lỗi rồi nói đủ thứ, rồi biến thành lo lắng bất an, cuối cùng hoảng sợ rời đi.

Mà cậu chỉ có thể nhìn người cưỡi con ngựa trắng, dừng ở ngoài cửa, dọc theo đường nhỏ quanh co khúc khuỷu rời đi. Lúc này, trong lòng Bích Dương như bị một tảng đá đè nặng, rất thống khổ, rất khó chịu, ngay ả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cậu không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu đơn giản ở trong thế giới này, ngay cả phền não cũng không biết đến. Cậu luôn luôn cảm thấy rất uễ oải, làm gì cũng cạn sạch sức lực, cậu không muốn suy nghĩ, không muốn hoạt động, ngoại trừ ngồi  ở ghế tre hóng gió, không có bất kì chuyện gì làm cho cậu hứng thú. Bên ngoài cậu đã thành niên, nhưng trong tâm cậu vân ngây thơ không biết gì như tiểu hài nhi ngày nào.

Ngày qua ngày , năm qua năm, ngoài phòng, vây thay lá biết bao lần, Bích Dương  như trước chỉ có thể ngồi ở sân phơi nhỏ trên lầu hai, nhìn về phía chân trời xa xôi.

Ban đêm, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên âm trầm, tinh đẩu (vì sao) đầy trời bị tầng tầng mây đen bao trùm. Tiếng mưa rơi tí tách một hồi, rừng cay đen tối bị bao phủ trọng màn mưa quỷ dị.

Ở dưới lầu ách phụ đã ngủ từ lâu, chỉ có Bích Dương chán đến chết mà ngồi ở trên giường, cầm nến, trước loạng choạng tìm trống nhỏ mẫu thân đưa cho cậu.

Tùng tùng tùng tùng... Tí tách tí tách... Tùng tùng tùng tùng... Tí tách tí tách...Âm thanh của trống bỏi thanh thúy phảng phất cùng tiếng mưa rơi ngoài phòng như hòa làm một.

Giọt mưa bên ngoài dần dần biến thành ánh sáng chói mắt, ngay cả ánh nên sáng rực cũng mờ đi.

Bích Dương buông trống nhỏ, ngạc nhiên nhìn hào quang xuyên qua cử sổ. Cửa sổ đóng chặt bỗng nhiên bật mở, cuồng phong xen lẫn nước mưa tấp vào trong nhà. Tóc Bích Dương cùng với áo bào đều bị ướt nhẹp, cậu đưa tay che đỡ nước mưa xông vào mặt và cường quang.

Một thân ảnh thon dài trước hào quang như ẩn như hiện, theo bóng người từ từ rõ ràng, cái miệng nhỏ nhắn của Bích Dương cũng vì giật mình mà há to.

Rồi một tiếng phốc, hai cánh cửa sổ liền thần kỳ khép lại. Lưu lại chỉ có một vũng nước, cùng với một nam tử tuấn mỹ toàn thân phát quang.

Bích Dương lui lại trên giường, nhìn nam nhân tới gần cậu. Hào quang trên người nam tử dần dần biến mất, có thể khiến Bích Dương thấy rõ hắn. Nam tửcó mái tóc dài màu đen khuôn mặt thanh tú nho nhã, thân hình thon dài cứng cỏi ẩn bên dưới áo lụa tung bay.

Nam tử cúi người, nâng lên mái tóc dài xanh biếc của cậu mà hôn, yêu mị tập trung nhìn Bích Dương đôi mắt sợ hãi.

"Quả nhiên là mỹ nhân... Lần này thật là hợp ý ta a..." Nam tử mị goặc mà cười, nói ra một chuỗi khiến Bích Dương không hiểu. Hắn vỗ về chơi đùa cổ trắng nõn của Bích Dương, làm cậu không ngừng run rẩy.

Hắn là ai? Hắn tới nơi này muốn làm gì? Bích Dương đầu đầy nghi hoặc và sợ hãi, nhưng cậu không cách nào biểu đạt. "Tiểu mỹ nhân, yên tâm đi, ta sẽ làm cho ngươi thật thoải mái." Nam tử nói xong ôn nhu đè Bích Dương xuống.

Bích Dương cảm thấy tay hắn vuốt ve mình từ trên xuống dưới, lập tức không thích ứng được mà căng thẳng. Nam tử xốc y phục của cậu lên, cúi người giữa hai chân cậu, ngậm tính khí của cậu ra sức mút.

"Ưm..." Chưa cảm nhận được dục ving5 bỗng nhiên bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, Bích Dương thở dốc vì kinh ngạc, khẩn trương nắm chặt nệm giường.

Theo miệng lưỡi linh hoạt của nam nhân, Bích Dương cảm thấy như nhiệt từ bụng chạy thẳng lên cổ, lên xuống, toàn bộ tụ tập ở hai nơi. Vật thể nho nhỏ nhanh chóng trở nên cứng rắn hơn, nam nhân hài lòng xoa nắn tiểu nhục cầu lay động không ngừng bên dưới, lè lưỡi liếm tới, ngay trước khoang miệng cố sức leim61 xuống phía dưới, vừa khiến Bích Dương khó thở không ngớt. Hắn cứ ngậm dương cự, miệng thuần thục mà ngậm lấy.

 "A..." Bích Dương chịu không nổi bao nhiêu kích thích, rất nhanh khom người ở trong miệng hắn xuất ra. Nam tử nuốt vào miệng sơ tinh nồng đậm thơm ngon, đồng thời tham lam ngay cà một giọt cũng không chừa. 

"Ngươi thật đúng là tao lãng (dâm đãng)..." Hắn mỉm cười lấy ngón tay xóa dí yêu dịch nhũ bạch bên mép, vừa hút vào trong miệng.

Bích Dương nằm thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Nam nhân cởi bỏ y phục, xích lõa, hắn nắm lấy tính khí của mình đề bên môi Bích Dương.

"Hảo hảo liếm đi, giống như ta vừa làm với ngươi..."

Bích Dương giống như bị khống chế, vô thức hé miệng, tùy ý đề vật thể kia xâm nhập trong miệng mình. Nam nhân lắc cài mông kiên cố, bừa lắc ở trong miệng cậu chạy nước rút. 

"Ư...Ư..." Bich Dương bị hắn đâm đến nổi không chịu được mà rên rỉ, cự vật nhồi vào miệng cũng dính đầy nước bọt của cậu, vật thể ngay trước mắt rỉ ra dâm thủy hòa lẫn với nước bọt, không kịp nuốt vào, dịch thể dọc theo khóe miệng của cậu chảy xuống dưới, tạo thành hình ảnh dâm tục.

Nam nhân một bên hoạt động trong miệng cậu, một bên liếm lấy ngón tay của mình. Bích Dương liếm đến nỗi hắn thoải mái mà mãnh liệt nổi lên, dương cự hắn rút ra sắp sửa bạo phát, dùng ngón tay ướt nhẹp thọc vào u huyệ của Bích Dương. Bích Dương thiên tính yêu thích chuyện phòng thê, liền đón nhận ngoại vật xâm lấn, tiểu huyệt tham lam rất nhanh thắt chặt hút lấy ngoại vật không tha.

"Tốt... Thân thể của ngươi thật là thành thực." Nam nhân mỉm cười, rút ngón tay ra, đổi lại cự vật to lớn dồn sức đi vào.

"A -" Bích Dương đau đến hét ầm lên, nam nhan chôn sâu ở trong cơ thể cậu nhợt nhạt quất đưa, hôn môi cậu dụ dỗ: "Tiểu mỹ nhân, thả lỏng một chút... Thân thể của ngươi trời sinh chính là phải hầu hạ nam nhân, ta đảm bảo nguoi7rat61 nhanh sẽ thcih1 loại cảm giác này..."

Bích Dương nức nở ôm chặt hắn, móng tay ở sau lưng đối phương cào mấy vết. Nam tử lắc mông chạy nước rút, dần dần gia tăng cường độ. Bích Dương phát ra tiếng rên rỉ, cậu chỉ cảm thấy nửa người dưới nóng đến sắp sửa muốn tan ra, vị trí giao hợp không ngừng truyền đến  cảm giác tê dại nóng bỏng. Nhục huyệt của cậu bắt đầu không tự chủ được mà thắt lại, hút hung khí to lớn.

"Tốt, tốt... Hô..." Nam nhân tán thưởng, nhanh hơn nữa, "Kẹp chặt một chút... Tốt, theo ta cùng nhau động".

Bích Dương rên rỉ, thắt lưng phối hợp hắn tiến vào, khiến hắn đâm đến chỗ sâu nhất nóng nhất của mình. Nam nhân đỡ cậu ngồi lên mình, hai người mặt đối mặt tiếp tục giao hoan.

"Động đi... Mang theo ta... Hảo hảo mà động... Dùng thân thể nhớ kỉ thời khắc này..." Nam nhân thoải mái thở dốc, nắm hông của Bích Dương để cậu thoả thích lay động.

Nơi riêng tư đau đớn sớm đã được thay thế bởi khoái cảm, Bích Dương sa vào giữa vui thích, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác bị xuyên.

"A...A...A..."

Cậu mở bắp đùi, ngồi xổm xuống người nam tử mà động, tính khí của mình cũng theo đó mà lay động không ngớt. Nam nhân nắm bắt hai quả cầu thịt thuần thục mà xoa bớp, rót cục khiến cậu co quắp lần thứ hai rùi bắn ra. Nam tử cũng gầm rú, ở giữa u huyệt mà phóng ra, làm dịch thể nóng rực phun tung toé trong người Bích Dương, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng to lớn từ nửa người dưới tràn lên, nguyên bản không còn chút sức lực nào, thân thể giống như bị ngọn lửa đốt.

"A-" Bích Dương kêu to lên, toàn thân phát ra ánh sáng bạch quang. Một luồng năng lượng từ người nam tử kia cuồng cuộng chảy vào người cậu, tiểu huyệt Bích Dương thắt lại tham lam hấp thụ.

Nam nhân phía dưới thống khổ cau mày, miệng mắng: "Chết tiệt! Ta biết là sẽ như vậy...A.... nhưng thật thoải mái"

Tính khí nam nhân xuyên thấu qua dục vọng căng nguyên đâm vào trong cơ thể của Bích Dương, giao hoan cùng bích động yêu hồ tất nhiên sẽ bị hút đi tinh khí, nhưng hắn không ngờ tới là tiểu yêu hồ này lại hút hết mọi thứ như vậy, hắn cảm thấy như mình đang bị làm nhục.

Năng lượng tụ trong cơ thể Bích Dương lên đến đỉnh điểm, khắp người cũng đạt được khoái cảm mãnh liệt nhất, mắt cậu mất đi tiêu cự, sắp ngất, trong phòng bị chiếu sáng như ban ngày, ánh hào quang xuyên qua cả nóc nhà của trúc lâu, chạy tới tận chân trời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro