Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cũng đã tối, nói chuyện mãi mà quên mặc cả đồ vào may là ở đây không có ai không lại chết cả lũ, nó đứng dậy dù chỉ là trong bóng tối mập mờ nhưng anh vẫn có thể thấy thân hình ấy cuốn hút anh từng chút một, nó quay lại cười đủ để anh muốn với nó cả đêm nay, nhưng sức đã cạn nên để khi khác vậy:

- Nè! Sao nhìn dữ vậy? Không thấy đói sao. - Nó khoay tay đứng nhìn.

- Thì từ để anh mặc đồ đã! Lạnh quá nè. - Kiếm mãi không thấy quần đâu.

- Kiếm gì thế có phải cái này không? - Nó kéo quần cái chét.

- Ơ… - Anh sửng người.

- Hihi. Mặc ấm lắm thôi để trả sau vậy. - Nó định quay đi thì…

- Ây ya… - Nó hơi khụy chân bên phải xuống.

- Sao vậy? Thôi tiêu anh hơi mạnh tay rồi. Hehe. - Anh hiểu ý.

- Nó… nó chảy ra nè… - Nó bỏ cái quần anh xuống.

- Xuống hết dưới chân rồi à! Mạnh dữ - Tự cảm thấy giờ nó là của anh.

- Nói lạ vậy, em thuộc về anh rồi mà. - Nó đỏ mặt.

- Ừ ha. Hihi. - Anh gãi đầu khó hiểu.

Đứng dậy đỡ nó lại cái lồng kéo, vì tối rồi mà mò mẫm xuống dưới bằng cầu thang thì chắc không được rồi, xuống dưới tắm rửa xong thì nó vào nấu đồ ăn nhưng khi kiểm tra thì chỉ toàn đồ đông lạnh không, kiểu này phải ăn đồ ăn nhanh thôi. Anh cũng chưa kịp mua vì không nghĩ tới chuyện này, nó gọi cho anh và nó một suất pizza cay, trong thời gian đợi thì nó làm thêm món súp nhẹ từ nước trái cây, để mau lấy sức lại không mệt lắm cơ, có vẻ đói cái gì cũng ngon nên hai anh em nó quất hết nồi súp mà nó chỉ định nấu hai chén nhưng sợ dư mà hóa ra thiếu.

- Công nhận em trai anh nấu có khác. Hihi.

- Hành em tí nữa đi? Em nấu cho ngon hơn. Haha.

- Thật không làm liền đi. Hehe. - Anh lại lợi dụng.

- Nè nè! Vừa phải chứ, anh muốn em đi không được phải không? - Nó nhắc khéo.

- Ơ… anh quên, thôi không dám nữa. Hì. - Anh gãi đầu nhìn nó.

- Ừ!

Bỗng có tiếng điện thoại của nó…

- Alo ai vậy?

- Đã quên luôn giọng anh rồi sao?

- Tôi có quen anh không? Nhầm số rồi đấy. - Vũ định cúp.

- Khoan đã… lần trước ở bệnh viên đã có nói chuyện rồi mà.

- Là anh à? Sao anh lại có số của tôi. - Vũ không hiểu.

Anh nhìn nó kì lạ và cả cách nó trả lời điện thoại chẳng lẽ có ai đó…

- Anh muốn cái gì chẳng được? Chuyện đó không cần em bận tâm.

- Thế anh muốn gì ở tôi? - Vũ bắt đầu hiểu con người đang nói chuyện với nó.

- Đơn giản thôi! Đi chơi với anh và luôn gặp anh mỗi khi anh cần?

- Mắc gì tôi phải nghe anh? Anh chả là cái gì của tôi nên đừng nói thế, từ bỏ đi. - Vũ cúp luôn.

5s sau…

- Ai vậy em? Người quen của em à. - Anh vẫn bình tĩnh.

- Không đâu anh! Họ nhầm em với ai nên tìm đó mà. - Nó không muốn lừa dối anh.

- Vậy à. - Anh hơi buồn nhưng biết nói sao…

- Anh đừng lo! Em chỉ có anh thôi mà. Hihi.

- Ừm. Hì.

- À hình như pizza tới rồi đấy để em ra lấy. - Nó nghe có chuông.

Ăn xong suất pizza hai đứa no lắm rồi giờ chỉ còn đi ngủ thôi, nó bảo muốn đi học lại dù gì cũng nghỉ lâu rồi nên cố gắng xem sao, anh bảo nó vô công ty anh làm nhưng nó không chịu, đành để nó làm những gì nó muốn vậy, hôm nay hai đứa đã ngủ chung với nhau rồi, thật hạnh phúc biết bao, cảm giác sự cô đơn ấy đã được lấp đầy bằng tình yêu dường như không thể nói ra ấy, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn màn đêm này, sự lạnh giá đã không còn nếu như sợi xích hoa hồng đã bị phá vỡ sự ràng buộc, chỉ có lời yêu mới làm linh hồn được trong suốt tinh khiết. Đối với anh giây phút này anh chờ đã lâu lắm rồi, cảm giác của con người trong quá khứ của nó đã không còn, đó có phải là điều mà nó mong muốn bấy lâu hay là lại một điềm báo nào đó cho tương lai chăng. Chẳng thể biết trước được điều gì cả dù là ta đang ở trong hoàn cảnh nào đi nữa thì hiện tại vẫn tiếp diễn, nó nhớ là đã từng va chạm vào ba con người làm cuộc đời nó thay đổi, lần thứ nhất là người đã mang lại cuộc sống tốt hơn cho nó, người thứ hai là anh người mà đã mang cả trái tim và thể xác nó đi, người cuối cùng là Ly nhưng nó chẳng biết gì khi chính cô ấy đã hại nó, chẳng biết rồi sẽ còn ai bước vào cuộc đời nó để rồi làm nó phải thay đổi lần nữa không, đến tận bây giờ thì chưa nhưng nó mong là sẽ không có lần nào nữa.

Sáng khoảng 7h anh chở nó đi học, rồi đến công ty sớm để chuẩn bị cuộc đấu thầu cho dự án mới…

Bước vô trường, cảm giác này lâu rồi nó mới có lại, nó nghĩ làm người nổi tiếng cũng có cái hay nhưng riêng nó thì chả hứng thú, dù là khi vào nó có để ý xem còn ai chú ý đến nó không, nhưng chắc có lẽ vì quá lâu nên họ đã quên chăng. Đang đi tới dãy hành lang thì có một đám nữ chạy ngang qua nó làm nó thấy như bị hời hợt chăng, thôi kệ vào lớp vậy, thì có tiếng nói phía sau làm nó phải quay lại:

- Thầy ơi cho em xin chữ kí đi, cả em nữa thầy. - Cả đám bu quanh người đó.

- … - Sao giáo viên mới mà nó chưa thấy bao giờ.

- Nè Vũ! Đợi thầy với. - Người đó gọi khi nó vừa đi.

- Em… - Nó đứng lại một lúc.

- Sao đi nhanh vậy? Thầy có chuyện muốn nói. - Người đó với tới vai nó kéo lại.

- Bỏ tôi ra! Thầy làm gì vậy. - Người nó bị ôm chặt cứng.

- A! cảnh hot… kia là “cận chảnh” mà đúng không? - Con nhỏ bên cạnh la lên.

- Ờ! Quyến rũ cả thầy giáo giữa thanh thiên bạch nhật thế này đúng là không biết liêm sĩ? - Con khác cầm điện thoại chụp.

- Chuyện này mà tung khắp trường xem nó giấu mặt đi đâu? Cái thứ… hai phai. - Cả bọn rùm beng.

- “Bụp…”  - Cú đá cộng thêm cú đấm vào mặt.

- Á?! Cái gì… - Cả đám nữ trợn tròn mắt thầy giáo của chúng té nhào.

- Ấy chà cũng được đấy chứ? - Thầy giáo đứng lên phũi bụi.

- Tôi xin thất lễ nhưng hành động vừa nãy của thầy là xâm phạm quyền cá nhân đấy. - Vũ trừng mắt rồi bỏ đi.

Vào lớp ai cũng nhìn Vũ, tin truyền chỉ trong tích tắc…

- Mày đánh cả thầy giáo luôn sao? - Nguyên chớp mắt.

- Ờ được không? - Nó chả thèm quan tâm.

- Sao nóng thế! Bộ ổng làm gì mày à. - Lâm đoán.

- Cũng có đó mà chỉ là quá mức cho phép. - Nó chán rồi nên nằm ngửa ra sau ngủ.

- Dám xàm sở anh Vũ tại nơi đông người đây mà. - Nguyên chọt.

- Sao mày biết? - Nó chỉ nghĩ là chuyện đánh còn chuyện vì sao đánh cũng…

- Có tin hot trên mạng rồi nè hay chưa. - Nguyên đưa điện thoại cho xem.

- Kệ đi! Haha. - Người mất mặt là ai chứ không phải nó, mà sao đám nữ lại xin chữ ký và người đó còn biết tên nó…

- Mà Lâm biết đó là ai không? - Nó hỏi thử.

- À giáo viên bộ môn bơi đấy! - Có biết chút chút.

- Ờ mà cũng chả sao! Giờ Vũ nó có bơi nữa đâu mà lo. - Nguyên nghĩ thế.

- Ừ! - Nó cũng nghĩ thế.

Có giáo viên phụ trách quản lý học sinh xuống lớp nó…

- Mời em Vũ lên văn phòng có việc gấp. - Cả lớp đỗ dồn về phía nó.

- Chu cha! Mới đi học lại đã có scandal rồi, coi bộ căng đây. Hihi. - Nguyên vỗ vai Lâm.

Rồi thì cũng phải lên văn phòng thôi, chả biết vụ gì nữa đây…

- Có phải nãy em đánh thầy không? - Người đó giờ ngồi trong văn phòng chờ nó.

- Tự thầy rõ? Sao em phải trả lời. - Nó không thèm nhìn.

- Mà gọi thầy nghe sao sao ấy thôi gọi như cũ đi.

- Là sao? - Nó quay lại.

- Quên thầy rồi sao? Thật là phũ quá. - Người ấy bỏ kính ra.

- Sao lại là anh… - Anh ta ám dễ sợ.

- Không được à? Haha.

- Sao anh cứ bám tôi hoài vậy hả? Tôi đâu có đáng để anh phải làm vậy. - Nó khó chịu.

- Đáng chứ! Rất xứng đáng để anh làm như thế, dù có hơn cũng được.

- Anh muốn cả cái trường này đồn tôi có dính líu đến thầy giáo à, anh chắc không sao nhưng còn tôi thì không thích vậy. - Nó thẳng thắng.

- Càng tốt chứ sao? Vì em còn không nhớ tôi là ai nữa cho nên… - Đang nói tự dưng buồn đi rõ rệt.

- Chẳng lẽ trước kia tôi biết anh?

- Cũng có thể sau vụ tai nạn ấy em đã quên nhưng nếu là trước kia thì có lẽ em sẽ nhận ra tôi. - Đúng là có điều đó.

- Anh biết tôi bị tai nạn? Anh điều tra về tôi sao? - Nó bắt đầu nghi ngờ con người này.

- Tất cả những gì thuộc về em tôi đều muốn biết? - Thật thẳng thắng.

- Có cần đến mức như thế không? - Nó đứng lên.

- Khoan đã… - Gọi nhưng nó đã bỏ đi rồi.

Người gì kì lạ vậy? Làm đủ mọi cách chỉ để tiếp cận nó thôi sao, có nhất thiết phải như vậy không, chẳng lẽ nó đã quên người nào đó chăng, có thể là như vậy, nhưng người đó đối với nó là gì? Chẳng cần biết chẳng cần quan tâm, như thế sẽ tốt hơn.

Bỗng điện thoại nó reo “Nhóc con! Về nhà mau, mau đi về, về không thì bảo, bảo rồi không nghe, nghe đi mà”

Gì nữa đây…

- Em nghe nè anh?

- Vũ hả? Lên công ty gấp anh có tí việc cần em giúp. - Anh sốt sắn.

- Chuyện gì vậy anh? - Nó muốn biết.

- Lên đi rồi anh nói sau. - Tít tít.

Có vẻ hôm nay bận rộn đây… lại thêm cuộc gọi khác nữa…

- Có phải Vũ không? - Giọng một phụ nữ bên đầu dây kia.

- Dạ cô là ai ạ?

- Cô mẹ Hoàng đây? Cô mới về nước sáng nay, chiều nếu được con có thể đến gặp cô được không? - Bà yêu cầu.

- Dạ được ạ. - Thở dài rồi trả lời máy.

- Vậy thì tốt rồi, 3h chiều nay ở quán café Nhất Nhất ở gần khách sạn Tiên Quang nha con. - Nói xong bà cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro