Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba đứa lại quậy tưng bừng tăng hai, được một lúc thì cũng dọn rồi để đi về. Nói vậy chứ bọn nó ở lại ăn trưa rồi chơi đến chiều mới về, bây giờ ở lại căn phòng này chỉ có mình nó, cảm giác lạnh lẽo lại bắt đầu. Nó đang đi vào phòng bếp thì chợt nhớ tới anh, cả sáng giờ ngủ dữ vậy nhỉ, nên thôi lên coi xem sao, đang đi lên phòng định gõ cửa thì đã thấy cửa bị khóa và dưới cửa có những vệt trắng đã khô. Nó đứng gọi mãi không thấy ai trả lời, tưởng có gì nên nó bảo đạp cửa thì cánh cửa lại tự mở khóa. Bước vào giật mình vì như mình đạp phải ly sữa làm nó đỗ dưới chân vì hình vẽ quá giống, rồi trên trần nhà chỗ trọng tâm chiếc giường có hình của anh, bức hình nó to gần bằng cả cái giường, nhìn anh trong tấm hình ấy quá lạ lạ đến nổi nó không nghĩ có thiên thần thật đâu. Đi đến cánh cửa kính lại có những chiếc lông vũ màu trắng được gắng lên đấy, nó chưa hết ngạc nhiên thì thấy bên ngoài có nhiều chậu cảnh hình ấm sữa lớn trên đấy có bông hoa hồng màu xanh, hoa mà nó thích nhất. Nước mắt nó rơi, lòng nó vui, nụ cười ấy thật tươi, người mà nó muốn ôm lấy chỉ có thể là anh. Quá bất ngờ khi anh đã đứng từ sau từ lúc nào, cảm giác hai cơ thể chạm vào ngay tức khắc, hơi ấm ấy có thể sưởi ấm lại con tim đã lạnh từ lâu.

- Sao? Lại nhớ anh rồi à. - Anh lấy tay xoa đầu nó.

- Vâng! - Nó nhìn lên anh nước mắt cười.

- Sao lại khóc? Bộ không thích sao. - Anh lấy tay lau nước mắt cho nó.

- Anh làm gì em cũng thích hết. Hihi.

- Vậy được rồi, thế uống sữa anh pha đi ở trên bàn kìa. - Anh để tay lên vai nó.

- À em quên mất nhờ anh tí việc này… - Nó chợt nghĩ ra.

- Việc gì? - Anh nhíu mày.

- Đợi tí… - Nó lại chỗ bàn lấy ly sữa và tiến đến chỗ anh.

- Rồi sao nói đi… - Nhìn nó chờ đợi.

- … - Nó uống một ngụm… rồi môi nó chạm vào môi anh ngọt ngào.

- Sao lại bắt anh uống sữa… ứ - Anh dỗi giống thật lắm.

- Hihi! Nhìn dễ thương chịu không được. - Nó nhéo má anh.

- Muốn nựng chứ gì… “lè lưỡi”. - Anh ôm nó lên.

- Sữa ngon hông? Hehe. - Anh hỏi nó.

- Anh uống rồi còn… “lè lưỡi”. - Nó cười với đôi mắt biết cười.

- Ờ! Em làm kiểu đó cái gì cũng… - Anh đỏ mặt.

- Em biết mà… muốn nữa không? Hihi.

- Muốn muốn…yêu quá cơ. - Anh định với tay tới…

- Bắt được đi rồi muốn gì cũng cho. Hehe. - Nó chạy xuống dưới.

- Được! Nhớ những gì vừa nói nha, coi anh bắt lại cho mà xem. Hihi.

Hai đứa rượt nhau chạy hết các phòng, cái biệt thự này nó rộng lắm đấy, biết trốn đâu bây giờ, nó trốn rồi lại bị anh phát hiện và làm mọi cách để thoát ra khỏi người anh để chạy tiếp. Anh thì làm sao mà giữ được 5s khi mới chạm vào người nó đây. Lại chạy lên vòng thang xoắn óc rồi thì chạy qua phòng khách quanh cái ghế sofa, xong thì lại bay xuống bếp quanh cái bàn ăn rồi, nó chạy mãi mà không biết mệt nhưng anh thì hơi mệt rồi vì nãy giờ trang trí cho phòng nó suốt từ sáng mà, nói vậy chứ anh làm cũng gần xong từ hôm qua rồi. Nó thấy anh đứng lại khụy tay vào gối:

- Sao? Tính bỏ cuộc à. Hehe.

- Còn lâu nhá? Hứa phải giữ lời đó. Hehe. - Anh nhìn nó nham hiểm.

- Ờ! Bắt được rồi hẳn tính. - Nó lại chạy vô phòng sách.

Dù không được cũng phải làm cho được, có bao giờ anh lại muốn có được lời nói đó như bây giờ đâu, có lẽ lâu rồi chẳng ai nói thế với anh, anh sẽ làm cho bằng được, rượt đến phòng sách thì thôi rồi, cái cầu thang lên lấy sách là một cảnh tượng hãi hùng nha, anh có bao giờ leo lên đó để lấy sách đâu, toàn sai người làm lấy không à, giờ mà nó chạy lên đó thì chỉ có chết nhưng không ngoài dự đoán nó chạy lên đó thiệt rồi, anh đành phải dùng cách khác vì sẽ không bao giờ lên được cái cầu thang ấy dù anh làm ra cho đẹp thôi, đi lên bằng lồng kéo vậy. Nhưng định vào thì nó lại bảo không được chơi ăn gian, anh mà lên bằng cái đó thì coi như không tính nữa, đành chịu vậy ráng mà leo vậy. Ôi cái cầu thang chết tiệt, tại mày mà tao ra nông nổi này, đợi đó anh sẽ bắt được em thôi, leo tiếp leo nữa leo lên được hai vòng bậc thang là bắt đầu đuối, mắt anh bắt đầu hoa, người anh chao đảo hình như sắp té rồi thì phải, nó chợt nhớ ra là anh bị chứng sợ độ cao, mãi ham vui mà nó sơ ý quên mất:

- Thôi được rồi! Có cần em xuống cõng lên không. - Nó lên được trên thì nói vọng xuống.

- Thế thì đâu có công bằng, không phải nãy em nói vậy sao. Hihi. - Anh mệt nhưng vẫn cố gắng.

- Không sao? Em cho qua đó. - Nó định đi xuống.

- Không được! Đứng lại đó đợi anh lên. - Anh ráng leo thêm vài bậc nữa thì gục mất rồi.

- Đã bảo rồi mà đừng có cố chứ. - Nó lo lắng khi thấy anh đã nằm gục lên bậc thang.

Đi xuống từng bậc thang để tiến đến chỗ của anh, nó trách mình giỡn hơi quá, thôi có gì bù lại sau vậy, bước mỗi lúc nhanh hơn để đến gần hơn. Nó lay người anh khi đã đứng ngay đó rồi, nhưng không thấy anh động tĩnh gì dù là có gọi khi bước vội nhanh xuống, có lẽ vì mệt quá nên anh ngất rồi sao. Trời ơi chỉ tại cái tính này, hổng hết rồi chả vui gì cả, nó cõng anh lên từng bậc thang, bước chân như trùng xuống nhưng nó vẫn cố dù là nãy giờ chạy suốt, chắc không sao chỉ một tí nữa thôi là tới nơi rồi. Mình sẽ làm được mà, cố lên Vũ ơi, nó tự động viên bản thân để lấy tinh thần làm cho được, gần đến những nấc thang gần cuối bỗng anh lên tiếng:

- Sao? Mệt chưa thế. Hihi.

- Cái gì? Anh ngất thật hay giả đấy. - Nó giật mình tí té ra sau.

- Ấy ấy? Cẩn thận tí chứ, không hai anh em mình lại đi tong giờ. Hihi.

- Ừ! Giỡn mặt em nha. - Nó dỗi.

- Có đâu? Mà chẳng phải nãy em cũng giỡn anh trước sao. Hehe.

- Có đâu. - Nó làm ngơ.

- Chứ không phải nãy ai không cho anh lên bằng lồng kéo à. - Anh nhắc lại.

- Thì tại vì… - Nó biết có hơi quá.

- Ừ! Coi như chúng ta huề nhé. Hehe.

- Anh này được lắm, lên trên em xử anh. Hehe.

- Coi đây… - Anh cắn vào tai nó.

- Á á! Đau cho té giờ.

- Dám hông. Hihi.

Sau đó thì…

- Nhột nhột… quá. Hihi. - Nó rùng hết cả mình khi anh liếm tai nó.

- Hehe…

Lên được đến nơi thì cả hai đều thắm mệt, nó chưa kịp đặt anh xuống thì đã ngã người nằm xuống luôn để anh đè trên lưng vậy. Nhìn hai đứa nó giỡn hết chịu nỗi, mệt đến thế mà vẫn lỳ, nó nằm yên đó một lúc không thấy gì thì nghĩ anh chắc lại ngủ rồi nên nó trở người quay lại nhưng môi nó đã bị khóa chặt với môi anh luôn rồi, giờ là nó nằm trên anh nằm dưới, được một lúc thì đuối vì thở không được.

- Cứ tưởng anh ngủ rồi chứ? - Nó lấy lại bình tĩnh.

- Có đâu? Hehe.

- Mà sao lại hôn nữa? Biết thở không được không. - Nó mệt vì nãy leo thang.

- Chẳng phải em nói là khi bắt được rồi muốn gì cũng được sao? - Anh nói ẩn ý.

- Ờ thì có! Mà chỉ là nãy cõng anh mệt quá nên… - Nó thở rồi ngồi sang một bên.

- Bộ anh nặng lắm sao? - Anh vẫn nằm đó.

- Không có! Hihi.

- Vậy được! Hehe. - Anh lại nắm tay nó kéo xuống.

- Từ từ đã anh làm gì vậy? - Cảm giác tim nó đập nhanh hơn.

- Chẳng phải em nói anh muốn gì cũng được sao? - Anh cởi nút áo nó giọng thì đang làm nũng.

- Có hơi quá không đây! Lợi dụng sơ hở để… - Nó đỏ mặt.

- Không cho thì thôi? Làm tưởng… - Anh định ngồi dậy.

- Không chỉ là… mà em cũng đã hứa rồi nên… - Người nó hơi run.

Thấy anh không động đậy gì…

- Sao vậy giận à? - Nó nghiêng sang nhìn anh.

- Không chỉ là không biết bắt đầu từ đâu… - Anh ngại.

- Trời! Nãy còn… tưởng biết chứ. Haha.

- Cười cái gì? Được anh làm đấy. - Anh bị chọt vô cớ nên hành động cho biết mặt.

Anh cởi hết nút áo nó… tay chạm xuống dưới eo…

- Khoan dừng lại đã... - Nó ngã lên người anh.

- Sao vậy… đang… - Anh lưng chừng.

- Em… em… - Người nó run hơn.

- Khóc à? Sao lại… thôi anh không làm nữa. - Giọng đổi nét mặt cũng khác.

- Không tại em… - Nó ngã người qua bên cạnh, tay chạm lên những cánh hoa hồng xanh còn đó.

- Mà sao ở đây lại có hoa… - Nó sợ anh giận…

- À! Anh thỉnh thoảng lên đây nằm nên có…

- Cũng thích nằm lên cánh hoa sao lạ nhỉ… nhớ đến vậy sao…? - Nó cảm thấy thở ngấp.

- Ừ!

- Sao dừng rồi nè… - Nó kiềm không được.

- Chẳng phải…

Nó kéo anh xuống hôn lần nữa… nụ hôn đủ để hiểu…

- Thì ra em… Haha.

- Không được cười… đã nói… không cười mà… - Run hơn nữa.

- Run thế này? Sao anh làm được… Haha.

- Em… em…

Anh biết nó thế nào, anh chạm vào cơ thể ấy nên cảm nhận được cảm giác đó đang dâng trào, cảm xúc làm nó rơi nước mắt vì quá…

- Vậy có cởi áo anh được không đây? Hihi. - Anh cười hồn nhiên.

- Chắc được… chỉ là lần đầu… nên… - Nó từ từ cởi ra.

- Vậy anh sẽ cố gắng làm thật nhẹ… không đau đâu… - Anh lo cho nó.

- Vâng…

Trên chiếc bàn gần đó có bình đựng sữa và một chai mật ong… nên anh đã lấy vì nghĩ có thể dùng bôi trơn để không cảm thấy đau hơn… cũng là lần đầu nên chắc sẽ khó khăn hơn…

Vì sợ nó căng thẳng nên anh nghĩ tự làm sẽ tốt hơn… tự mình cởi đồ cho cả anh và nó… được lúc thì cũng cởi xong… vì quần nó hơi chật nên cũng loay hoay một lúc…

Hơi ấm của hai cơ thể đang hòa vào nhau… không gian trên này thật lạnh… nhưng cũng không làm cho hơi ấm kia lụi tàn được… ánh mắt ấy trao nhau lời yêu… nói yêu khi chưa hết yêu… và sẽ mãi yêu cho đến khi không còn yêu được nữa…

- Từ từ thôi anh… em sợ đau… - Nó báu lấy vai anh.

- Không sao cứ thả lỏng người ra đi em… - Anh cũng nhẹ nhàng lắm.

- Dạ… - Nó nghe theo hết lời anh nói.

- Sao đỡ hơn không? Đau thì nhớ nói anh chứ không được im đâu đấy… - Anh sợ nó chịu đựng một mình.

- Dạ cũng… đỡ hơn rồi… - Nó cảm thấy bớt căng hơn.

- Anh chỉ sợ lần đầu nên em chưa quen… - Anh nghĩ vậy.

- Lần đầu… cái gì… nó… cũng mới… lạ… nên… á hự…

- Chết đau sao? Vậy để anh… - Anh tính thôi nhưng…

- Không… không… sao cả… cứ… làm đi… anh… ấy ya…

- Hihi… vậy cũng ráng nói nữa chứ…

- Hì…

Được một lúc thì anh cũng ra hết trong người nó và ngã gục lên nó… chỗ đó nó cảm thấy có dòng chảy nóng hơn bao giờ hết… mồ hôi hai cơ thể đã hòa quyện vào nhau… trơn nhớt… nó cảm thấy như có một khối thịt nặng đè lên khi người nó đã mất sức đi quá nhiều… nhưng cảm giác như anh ấy đã là một phần của cơ thể nó… nên nó vòng tay ra sau ôm lấy anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro