Chương 3: Vong Linh Hoa Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau…

- Trời, anh hai này! Mới khỏe lại đã đi lung tung rồi. - Nó càu nhàu.

- Có em mới lung tung ấy, để anh đi qua phòng em thăm được rồi. - Anh nhíu mày.

- Tại em nhớ anh quá đó mà. Hihi.

- Hở? Em vừa nói cái gì cơ. - Anh ngạc nhiên hết sức.

- Còn giả bộ nữa, không thích thì thôi vậy, em về phòng đây. - Nó định đi.

- Không không! Chỉ là em làm anh vui quá thôi. Hì.

- Thật không? Chứng minh đi. - Nó đứng im lại.

- Thì đây nè… - Anh tiến đến ôm sau lưng và hôn lên làm nó phải quay đầu lại…

Được 3 phút…

Anh kéo nó nằm lên giường bệnh…

- Vậy bây giờ tin chưa? - Anh hỏi khi cảm thấy nó hơi lạ chắc có lẽ là…

- Ừ! Không tin sao được. Hihi anh thương em như vậy mà.

- Ờ! Biết vậy thì đừng xa anh đấy, nghe không? - Anh thử xem sao.

- Tất nhiên từ bây giờ về sau em sẽ mãi bên anh, cho đến hơi thở cuối cùng em cũng sẽ… - Nó đang nói.

- Không được… - Anh lấy tay che miệng nó lại.

- Sao vậy anh? Bỏ tay ra đi.

- Bên anh được rồi, không được chết… - Anh không thích nó nói điều không lành.

- Ờ. Hihi.

- Người em ấm quá. Hehe.

- Anh này! Cho vô tủ lạnh bây giờ. Haha.

- Anh không sợ đâu? Em sẽ không có cơ hội để làm đâu. - Anh thọt eo nó liên hồi.

- Được được… rồi buông em ra… nhột chết mất… Haha

Kí ức bây giờ trong nó chỉ có anh…

Cả bọn đang dọn đồ đạc để chuẩn bị xuất viện thì có một đám người mặc đồ đen và đang đi ngang qua các dãy phòng bệnh viện để tới phòng của Vũ, ai ai cũng nhìn họ nhưng nghĩ chắc bọn nhà giàu nào đó thôi. Anh Hoàng và Lâm đã đi làm giấy xuất viện, chỉ còn nó và Nguyên đang dọn đồ thôi, nhưng khi Lâm vừa quay lại khi anh Hoàng đi chuẩn bị xe thì cũng thấy đám người đó đứng trước cửa rồi, có một người mặc một bộ vest đen đội mũ phớt và chiếc kính đen làm tôn lên vẻ sang trọng ấy đang tiến đến gần Vũ không thoát khỏi thắc mắc của Nguyên:

- Chào Vũ! Lâu quá không gặp. - Người ấy chào nó.

- Anh là ai? Tôi có quen anh không, sao anh lại biết tên tôi? - Nó chả biết ai.

- Có thật là em quên anh rồi không? - Người ấy bỏ mũ và kính ra.

- Anh này cứ đùa tôi đã bảo không biết mà còn hỏi? - Nó nhíu mày.

- Ai vậy mày? Mày không biết sao anh ta lại đến đây. - Nguyên xếp cái túi lên giường.

- … - Người ấy cười một nụ cười khó hiểu.

- Tao biết chết. - Nó nói với Nguyên.

- Thôi được! Nếu em đã không nhớ ra anh là ai thì anh sẽ làm cho em nhớ ra mới thôi. - Người ấy nắm tay nó.

- Bỏ ra? Anh làm gì vậy. - Nó hất tay anh ấy ra.

- Ui ya! Nhẹ tay tí thôi, vẫn tính hung bạo như ngày nào. - Người ấy cười.

- Tính tôi sao, tự tôi biết rõ không cần anh nói, vậy bây giờ tôi đi được chưa? - Nó vác túi đồ lên vai bước ra.

- Nè đợi tao coi… - Nguyên chạy theo.

- Khoan… - Người đó quay lại nói.

- … - Nó đứng lại 5s.

- Cho anh số điện thoại của em được không?

- Mắc gì tôi phải cho? Tôi không thích cho người lạ.

- Em nỡ nói vậy với anh sao? - Giọng hơi buồn.

- Anh này! Phiền hết sức. - Nó đi ra đóng cửa.

Nó đã quên nhưng người ấy vẫn còn nhớ như in…

Lâm cầm phụ Nguyên túi đồ và ba đứa đi ra chỗ xe anh Hoàng đang đợi ở đó. Lâu lắm rồi nó mới được về nhà, cái không khí này làm nó nhớ biết bao, vì biết hôm nay nó xuất viện nên cả bọn đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho nó. Nó có hỏi đến Ly nhưng Nguyên bảo là cô ấy đã đi nước ngoài với bạn rồi, lời nói như không xúc cảm ấy làm Lâm cũng thấy lạ nhưng thôi cũng kệ vì hôm nay là ngày vui mà. Các loại bánh mà Nguyên nó học trong ba ngày đang trưng bày hết trên bàn kìa, nhiều loại trà mà Lâm biết đều có cả. Riêng anh chỉ làm cho nó một cốc sữa nhỏ thôi, nhưng rất đặc biệt, cả biệt thự hôm nay chỉ có bốn người thôi những người làm đã được cho nghỉ rồi. Có lẽ thời gian đó đối với anh là quá đủ rồi, anh không muốn thấy ai phải nhìn mình lúc ấy cả, nó cũng có hỏi nhưng anh nói lớn rồi thì tự mà lo thôi chứ riết thành thói quen rồi lười biếng sao. Cũng là lần đầu được vào nhà nó, Nguyên và Lâm chơi với nó lâu rồi nhưng nó chưa bao giờ dẫn về chơi cả vì chả có lý do gì để tới và trên hết là nó không muốn phiền anh. Hai tên đấy lo tiệc cho nó mà không chịu ngồi yên cứ thích đi lung tung vì đẹp thế này cơ mà, cả cái phòng sách lần trước nó thấy lần đầu tiên cũng chả khác gì với cảm nhận của hai tên bây giờ cả.

- Nè! Đi lung tung đủ chưa, trà nó nguội hết rồi. - Nó bê khay trà vào phòng.

- Chết chết! Tiệc cho người bệnh mà lại bắt người bệnh phục vụ thế này là không có được. - Nguyên vội đỡ lấy khay trà.

- Biết vậy sao còn không chịu ra ăn? - Nó chỉ tay ra phía ngoài anh đang đứng nướng thịt.

- Chà chà! Có thịt nướng ngoài trời luôn, đã đã. - Nguyên nó không uống mà đi ra mất tiêu.

- Cái thằng này! Thấy được ăn là quên mất ai đang nói. - Lâm đứng lắc đầu khó hiểu.

- Kệ nó đi! Mà vậy mới vui chứ. Hì.

- … - Lâm nhìn nụ cười ấy, chắc có lẽ lâu lắm rồi mới thấy.

- Sao vậy? Lại đứng chừng hừng ra đấy, tính không đi ra luôn à. - Nó quay lại chợt làm Lâm quay sang hướng khác.

- À không! Có có. - Lâm nói quíu luôn.

- Trời! Haha.

Lâm với nó đi ra để chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc…

- Công nhận nhà mày đẹp thật. - Nguyên tâm đắc.

- Bộ mới thấy lần đầu tiên à. Hì hì.

- Tất nhiên rồi, đẹp đến nỗi quên ăn quên uống luôn kìa. - Lâm chỉ vào dĩa thức ăn Nguyên.

- Ờ mà chắc là lần đầu tới đây nhỉ? - Nó hỏi lại.

- Đúng rồi! Mày có bao giờ cho tụi tao tới chơi đâu, kì lạ làm tưởng nhà nó có gì đó nguy hiểm lắm. - Nguyên trêu.

- Thế thấy lạ không? Nhìn là biết rồi mà. Hehe.

- Ờ đúng cái chỗ đó đó, cái phòng sách ấy. - Nguyên khen.

- Mày dám vào đó là ngon đấy, chỗ ngủ của anh Hoàng mà. Hihi.

- Ơ sao lại ngủ ở đấy… mà nãy giờ… - Lâm chợt nhận ra chỉ có ba người nói chuyện.

- Thì ngủ rồi chứ sao? Không thấy anh ấy nằm lên bàn à. Hihi.

- Người gì vui vậy? - Nguyên cười.

- Tính ổng vậy đó? Không thích nói chuyện với người lạ đâu.

- Cũng gặp mấy lần ở bệnh viện rồi mà, từ cái lần đó… - Nguyên nhớ lại cái hôm anh Hoàng nói về ảnh hưởng của vụ tai nạn.

- Lần nào? Sao tự nhiên đang nói lại ngưng rồi. - Nó hỏi.

- À không có gì! Thôi ăn đi. - Nguyên gấp vội đồ ăn.

- Ờ ờ. Ăn đi - Lâm cười.

Buổi tiệc nhỏ cũng kết thúc, nó cõng anh vào phòng ngủ. Nhìn anh một lúc rồi đi xuống dưới phòng khách để ăn nốt món tráng miệng.

- Coi bộ bọn mày cũng thành tâm nhỉ? Hihi.

- Có gì đâu? Chuyện nhỏ ăn đi xem sao. Hehe. - Nguyên đã ăn nữa cái bánh rồi.

- Ăn gần hết còn mời ai. - Lâm rót trà vào tách.

- Kệ! Còn mà có phải không đâu, đúng không Vũ. Hihi. - Cầm tách trà Lâm lên Nguyên uống tiếp.

- Cái thằng này thiệt là… - Nó ngồi xuống ăn một miếng xem sao.

- Cũng lâu rồi không đi học, không biết giờ trường nó thế nào? - Nó hỏi.

- Cũng thế! Mà có điều học bạ của mày được bảo lưu và có thể đủ điểm rồi. - Nguyên nói.

- Sao chưa thi mà? - Nó ngạc nhiên.

- Không có gì đâu? Mà mày còn nhớ bị ai đánh cái hôm bị tai nạn không. - Nguyên nghĩ không nhưng rồi cũng hỏi.

- À… - Nó nghĩ lại…

- Sao mày hỏi chi vậy? Vũ nó mới khỏe lại thôi mà. - Lâm nhắc khéo.

- Ờ! Quên tao xin lỗi, thôi không nhớ thì thôi không sao, chỉ là tự dưng nghĩ tới nên hỏi thôi. - Nguyên lỡ lời rồi.

- Tao cũng không nhớ nữa! Hôm đấy tao chỉ nhớ là có ai đó đánh khi tao đang định dừng xe vì nghĩ có tiếng điện thoại…

- Vậy à? - Lâm tâm sự.

- Thôi chuyện cũng qua rồi, giờ có nhớ lại cũng không được gì, coi như của đi thay người vậy. - Nguyên nói.

- Là sao? À mày nhắc tao mới nhớ cái xe của tao… đâu rồi ta. - Nó chợt nghĩ tới.

- Bán rồi? Mà nói đúng hơn là hư rồi. - Lâm nói thay.

- Trời cái xe… của tao… a?! - Nó la lên.

- Haha! Người ở đây không lo, đi lo cái xe mày có bị sao không. - Nguyên cười ngã nghiêng.

- Đúng là thằng này nó hay thiệt chớ. - Lâm cũng cười.

- Kệ nha! Mà cười cái gì, anh Hoàng dậy bây giờ. - Nó nhắc.

- Ờ ờ! Không cười nữa là được chứ gì. Hihi. - Nguyên ôm bụng.

Cũng lâu rồi cả bọn mới vui lại như vậy, rồi không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao. Chợt có tiếng điện thoại bàn nên nó đi nghe, còn hai tên tiếp tục ăn bánh và tên Nguyên cho kem vào trà uống xem sao, Nguyên nó phá linh tinh hết trơn. Lâm nhìn mà bó tay luôn cái thằng Cún này.

- Cún này phá quá, quậy tưng bừng luôn. Hihi.

- Kệ nha! Mà tên Cún ai cho mày gọi. - Nguyên nhìn Vũ chợt nhớ.

- Ơ! Mọi lần vẫn bình thường sao hôm nay dỡ chứng hả mày? - Lâm hiểu chết.

- Không! Tên này chỉ để Vũ nó gọi thôi. Hehe.

- Á ù! Hôm nay có vụ lừa đặc vụ à. Tại sao không cho, nói mau. - Lâm lao vào.

- Haha! Kệ tao tránh ra thằng Ngư Ông kia. - Nguyên nhảy qua ghế sofa.

- Á! Gọi ai là Ngư Ông đấy, tao đổi nghề bắt cá sang bắt Cún rồi nha. Hehe.

- Ờ ờ bắt được đi rồi tính… “lè lưỡi”. - Nguyên nó chạy.

Còn ở bên chỗ nó lúc này…

- À Vũ à! Cô cũng định nói chuyện với con đây, mà thôi giờ cô sắp họp nên để cô về rồi sẽ gặp con.

- Thôi vậy cũng được cô ạ, chỉ phiền cô về đây quá. - Nó thấy hơi phiền.

Tít tít… đã gác máy.

Nó đi ra thì cái phòng nó banh tanh chành rồi, hai tên kia quậy khủng khiếp quá nó bó tay luôn rồi. Mới đi có một tí mà nó làm ra thế này không biết lâu hơn thì sao đây, chúng nó chét bánh hết phòng rơi cả ở dưới. Biết dọn làm sao với đống này.

- Nè! Hai ông tướng, nhìn lại cái phòng đi.

- Á! Vũ kìa có người làm chủ rồi, anh ơi làm chủ cho em thằng Lâm nó ăn hiếp em. - Nguyên chạy tới.

…Vũ chưa kịp làm gì đã bị nó đè bẹp nằm lên sàn nhà.

- Lợi dụng sơ hở hả mầy? - Lâm đứng cười.

- Vậy luôn cho đủ. - Nó kéo chân cho tên Lâm té vô luôn.

- Á! Cái lưng tao. - Nguyên la lên.

- La đi con… cho mày chừa. Hehe. - Vũ lấy kem trên sàn chét vô mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro