Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn anh giờ chẳng khác nào hồn lìa khỏi xác, Nguyên và Lâm đều thấy nhưng không làm gì được cả, có đến chăm sóc nó cũng bằng thừa, có lần Nguyên đứng ngoài cửa thì thấy Lâm ở bên trong đó nên không định vào:

- Vũ à! Nếu tao giấu mày điều này chắc cả đời tao không sống được… - Lâm nắm tay nó.

- Tao là thằng ích kĩ, nhưng tao không thể… - Mắt Lâm hơi ướt.

- Anh làm gì mà không vào đi. - Ly đi tới thấy Nguyên đứng ở cửa.

- À anh quên mua chút đồ, tí anh quay lại sau. - Nói xong Nguyên đi thẳng.

Có thể bây giờ cảm xúc của Ly cũng khó tả, con người hay quan tâm chăm sóc mình tự dưng giờ không còn nữa, vì ngày nào cũng thấy Nguyên ở đây cả, đến khi mất cái gì rồi mới cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác trống trải này là gì, có khi nào từ trước giờ mình chỉ ngộ nhận trong tình yêu, dù là có đau đấy nhưng cảm giác mất mát này còn mãnh liệt hơn, biết làm sao để nó ra khỏi đầu bây giờ, khóc vì hắn ư, tin được không khi chứng kiến những cảnh đó:

- Tao xin lỗi mày, tất cả là tại tao… - Nguyên cũng như Lâm.

- Nếu mày mà có mệnh hệ gì tao biết phải làm sao để sống đây… - Nguyên cảm thấy có cảm giác gì đó khác lạ mà chưa bao giờ nhận ra.

- Tỉnh lại đi Sữa Keo, mày tỉnh lại đi?! Tao thèm được mày mắng tao, tao thèm những lời đâm chọt xỏ xiêng tao, nếu như mày không tỉnh lại tao biết kiếm ai để chọc đây… - Nguyên cần… lắm.

- Chắc chẳng có người thứ hai trên thế giới này làm tao phải chịu thua được như mày, và cũng chỉ có mày mới làm tao thấy yên tâm khi ở bên cạnh, mọi thứ tao muốn mày đều cho, cả tình yêu mày cũng nhường, tốt như vậy sao tao chịu được khi không có được dù chỉ là một ngày… - Nguyên kiềm nén cũng đến giới hạn…

Ly nghe có tiếng chân nên đã vội núp đi, thì ra đó là anh của Vũ…

- Nè! Sao em lại gọi tên đó vậy? Nó cho em biết sao. - Anh Vũ nghe thấy từ ngoài cửa.

- Dạ! Vâng, nó bảo tên đó chỉ có anh mới được gọi nhưng nó bảo không biết vì sao lại cho em biết, có lẽ nó cảm thấy… - Nguyên cúi người vào anh Hoàng khóc nức nở.

- Anh hiểu mà? Anh không trách em, chỉ là ai biết tên đó khi đã có được lòng tin của nó mà thôi. - Anh cũng chỉ hơi ngạc nhiên khi ngoài anh vẫn có Nguyên.

- Vậy sao anh… - Anh chịu đựng những cú đấm tức tưởi của Nguyên nhưng cũng chẳng thể nào xoa đi nỗi đau trong lòng anh.

Dù không muốn nhìn thêm chút nào nữa, nhưng những âm thanh đó làm Ly cảm thấy ray rứt hơn, có khi nào là như thế không, mất hết thật rồi, điều trước mắt là gì đây…

- Không… không thể nào… - Ly gào thật lớn và bỏ chạy.

- Ủa Nguyên… đợi đã… - Lâm đang đi tới thì thấy Nguyên vội chạy ra.

- À Lâm? Là em đó à. - Anh Vũ đi ra ngoài.

- Vâng! Mà thằng Nguyên nó chạy đi đâu vậy? - Lâm hỏi.

- Chắc là đuổi theo nhỏ Ly. - Anh và Lâm đi vào lại phòng.

10 phút sau…

- Em sao vậy? Có chuyện gì sao? - Nguyên nắm được tay Ly, thở ngấp.

- Tất cả là tại em, em không muốn, em phải làm sao bây giờ… - Ly khóc, tiếng khóc như đã khàn đi.

- Cứ từ từ rồi giải quyết, thằng Vũ nó như vậy em có khóc cũng không làm gì được. - Nguyên an ủi.

- Em thấy mình thật đáng bị trừng phạt, có lẽ đó là quả báo mà ông trời trừng phạt em… - Ly nói hết hơi.

- Em nói cái gì vậy? - Nguyên nhíu mày.

- Em… em là… người đã… làm Vũ ra như vậy… - Nhỏ không giấu nữa.

- Cái… cái gì? Em vừa nói cái gì cơ? - Nguyên trợn mắt đứng hình.

- Em sai rồi… em xin lỗi…- Tiếng khóc không thể xoa đi nỗi đau ấy.

- Như vậy là sao? Tại sao cô lại làm như vậy? Tôi không thể tin người hại cậu ấy lại là cô. - Nguyên nổi điên.

- Chỉ tại em quá yếu lòng? Lần đấy sau khi ở bể bơi về Quỳnh đã hẹn gặp em, tối rồi nhưng vẫn muốn gặp, chắc có chuyện gì nên em đến, nhưng khi nhìn nhỏ khóc vì anh của Vũ, nhỏ nói là anh ấy chỉ yêu Vũ, em không tin, vì sao lại có chuyện động trời như thế, nhưng nhỏ nói đã thấy cảnh đó, anh ấy ôm Vũ… - Ly kể lại nỗi đau…

- Chỉ vì cô còn tình cảm với Vũ? Chỉ vì thấy bạn cô đau khổ mà cô nỡ làm như thế sao? Tôi thật có mắt không tròng khi yêu cô, tôi kinh tởm cái bộ mặt thật của cô. - Nguyên gào lên.

- Em… em… - Nhỏ quỳ xuống năn nỉ.

- Tôi sẽ không bao giờ tha cho cô… Dương Kiều Ly tôi không ngờ con người cô lại như vậy… con người cô thật dã man… cô hãy biến khỏi trước mắt tôi ngay… tôi không muốn thấy cô thêm một giây phút nào nữa… - Nguyên hết lời.

Nhỏ đứng dậy bỏ chạy đi trong nước mắt muộn màng…

Cùng lúc đấy…

- Tại sao tôi gọi quài mà cô không nghe máy? - Anh Hoàng lớn giọng.

- Là sao? Sao anh lại quát em như vậy, có chuyện gì từ từ nói? - Quỳnh lo lắng.

- Đừng có đóng kịch nữa? Có phải vì cô hận thù tình yêu mà cô không có được ở tôi nên cô đã làm điều tồi tệ đấy không? - Anh tức giận.

- Em đã làm gì sai? Em không có làm gì hết. - Quỳnh nức lên.

- Cô dám thề với trời là cô không hại Vũ không? Tôi không dám tin con người Dã Kim Quỳnh lại lòng lang dạ thú như thế? Nếu tôi mà điều tra ra được ai làm chuyện này thì không xong với tôi đâu, cô cứ ở đó mà đợi uống rượu phạt đi. - Gác máy.

Lâm đi ra vì không muốn làm phiền anh ấy…

- Sao vậy? Có chuyện gì mà mày… - Lâm đang bước tới sau Nguyên.

- Tao hối hận quá mày ơi? Tao đau quá… - Nguyên gục lên vai Lâm.

- Tao hiểu? Nhưng tại sao… - Lâm ôm Nguyên.

- Tỉnh lại đi mày, Nguyên mày làm sao vậy… - Nguyên ngất đi rồi…

Những cảnh tượng đấy, những hình ảnh đấy, những con người đấy, khác nhau về nhiều mặt nhưng lại cùng chung một nỗi niềm, một niềm thương nhớ, một nỗi đau chẳng thể nào nguôi, cứ thế mà diễn ra từng ngày trong bệnh viện, thay nhau đến chăm sóc con người mà họ chờ đợi bấy lâu, cảm giác đó là gì, tại sao Ly lại ray rức, tại vì ai mà họ ra như thế, chẳng lẽ nào tình bạn lại sẽ dễ dàng rạng nứt như thế ư, đối với Ly nỗi đau đó còn hơn gấp trăm ngàn lần nữa, một cô gái yếu đuối trong một phút nông nỗi, lỗi là do ai mà ra, chỉ tự trách mình vì quá dễ đặt lòng tin vào người khác, mà quên mất đi những con người xung quanh họ, làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm này đây, đã hơn hai tuần trôi qua, có lẽ cuộc thi đó cũng đã kết thúc từ lâu, vì ai mà mọi ước mơ đều tan biến, vì ai mà lại đau khổ thế này, nên từ bỏ hay chấp nhận đây, không thể nào cứu vãn được nữa…

Ngày cuối cùng của tháng…

Ngón tay ấy đã bắt đầu cử động…

- Vũ… mày tỉnh lại rồi… - Nguyên cười trong nước mắt… chạy đi gọi bác sĩ.

Bây giờ mọi người đều có mặt ở đây trong căn phòng này…

Đôi mắt ấy từ từ mở lên…

- Vũ mày không sao là tao mừng rồi, tao biết mà tao biết mày sẽ tỉnh lại… - Nguyên nắm tay.

Lâm nhìn Vũ cười mừng hạnh phúc…

- Cậu ấy đã tỉnh lại là một điều kì tích rồi, nhưng có lẽ những di chứng này sẽ ảnh hưởng đến khớp, nên có thể sẽ không bơi được nữa… - Bác sĩ nói rõ.

- Tao không sao rồi mà… làm gì mà… - Nó khẽ nói.

- Không sao là không thế nào được? Tao lo cho mày muốn chết… mày có biết ai cũng… - Nguyên đính chính.

- Được rồi! Nó tỉnh lại là được rồi mày đừng có làm quá lên… để nó nghỉ ngơi… - Lâm đỡ Nguyên đứng lên.

Người mà nó nhìn… người mà nãy giờ không rời mắt khỏi nó… trong đám người kia… anh vẫn tin người đó… giây phút ai cũng mong đợi… anh ngất đi trong mắt nó…

Mọi thứ như thế là quá đủ rồi, bây giờ anh phải nằm trong phòng dưỡng sức, vì làm việc quá sức, suy nghĩ quá nhiều, tinh thần không ổn định, nên phải nghỉ ngơi nhưng rồi sẽ qua thôi…

- Mày biết tao nhớ mày lắm không? - Nguyên vui lắm.

- Nhớ cái thằng cha mày ấy? Mới có mấy hôm mà đã biết nói ngọt thế rồi à. - Nó cười gượng gạo.

- Mấy hôm cái mắt mày? Cả gần tháng trời, nghĩ sao thế, như vậy không có được, tao không chịu được… - Cảm xúc dâng trào.

- Lại nói linh tinh rồi! Tao đấm cho phát tỉnh lại bây giờ.

- Thằng điên! Tao thích mày đấy. - Nguyên gào lên.

Nó im lặng, mặt không cảm xúc, từ từ quay sang hướng khác…

- Sao? Không tin hả, có cần tao chứng minh không?

- Không! Thôi mày ra ngoài đi tao cần yên tĩnh một chút.

- Tao xin lỗi! Chỉ vì tao… - Nguyên vừa chạm tay lên vai nó.

- Tao đã bảo đi ra rồi mà.

- Ừ rồi! Tao ra, nhưng đừng có nghĩ bậy đó… tao sợ. - Mặt biểu cảm thấy tội.

- Haha! Giỡn thôi, tưởng thiệt hả? Tao thử mày xem có thích bừa không đó mà. - Nó quay lại cười.

- Trời thằng quỹ? Đâu ra cái trò này vậy hả? Em cần anh lắm luôn. - Nguyên ôm nó cười.

- Rồi Cún ngoan! Hihi.

- Dạ… - Hihi.

Thì Lâm đi vào phòng thấy vậy nên gọi Nguyên ra…

- Mày thích Vũ sao? - Mặt Lâm hơi khác.

- Ừ! Chắc là vậy, tao cũng không biết sao, chắc kì lắm hả mày? - Nguyên buồn.

- Không có đâu! Vì… - Lâm do dự.

- Đừng nói… mày cũng… - Nguyên đoán được.

- Mày nói không sai? Tao để ý nó lâu rồi. Hihi. - Mắt hơi ướt.

- Nó thật sướng, ai cũng được như nó thì tốt quá. - Nguyên không muốn tình bạn rạng nứt.

- Không phải đâu, mà tao chỉ nói là người mà nó cần không phải là mày và tao. - Lâm hiểu.

- Làm sao mày biết?

- Nhìn anh Hoàng như thế? Có mù mới không thấy được thôi. - Lâm nói đúng.

- Ừ phải! - Nguyên đồng ý.

- Vậy nên… mày hiểu ý tao rồi chứ. - Lâm nhìn vào khe cửa.

- Ừ tao biết mà, mày cứ yên tâm. Hihi.

- Mà hồi trước tao cũng chưa chấp nhận việc này, nhưng khi nó bị như thế tao mới hiểu, tao đã… - Nguyên bắt đầu hiểu yêu không khoảng cách.

- Thì ra là mày không thích yêu ngang trái này, mà trớ trêu thay mày đã yêu. - Lâm chọt.

- Ờ ờ được không thằng kìa. - Nguyên nhột rồi.

- Không được đó rồi sao?

- Mày được! Chết với tao. - Nguyên rượt thằng Lâm.

- Ui ya ya… đau! - Nhóc ngồi bệch xuống khi bị Nguyên lao vào.

- Là Bảo hả sao em lại đến đây? - Lâm đỡ nó dậy.

- Dạ ba em bị ốm một tuần nay trong bệnh viện rồi, nên em phải ở lại chăm để ba mau khỏi bệnh. - Nhóc buồn.

- Vậy à? Mà anh Vũ cũng mới… á đau thằng Lâm kia. - Bị Lâm nó cóc đầu.

- Anh Vũ bị làm sao? - Nhóc lo lắng.

- À không có gì đâu em, ảnh cũng bị ốm đó mà nhưng giờ khỏe lại rồi vài hôm nữa là ra viện thôi. - Lâm chuyển hướng.

- Ờ ờ! Đúng rồi đó em. Hihi. - Nguyên hiểu ý hơi chậm.

- Vậy để tí em qua thăm ảnh luôn. Hì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro