Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nó mang ly trà lên thì anh ấy đã ngủ mất tiêu, nó bước tới đỡ anh dậy và đặt anh xuống giường đắp chăn lên. Nó nhìn anh rồi ngậm một ngụm trà hôn lên môi anh, còn lại nó uống hết và tắt đèn rồi đi ngủ. Nó nghĩ phải bảo vệ anh đến khi nào nó không còn tiếp tục được nữa mới thôi.

Vì sinh nhật Ly nên cả đám tổ chức một party nhỏ ở nhà nhỏ, cả đám đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng, trang trí lại căn phòng cho thật đẹp, rồi chuẩn bị hết những thứ mà một bữa party cần, rượu là không thể thiếu nhưng vì biết Vũ nó không uống được nhiều nên đã đổi loại mà trai gái gì cũng uống được, nồng độ nhẹ hơn xíu. Các món nướng và đồ dùng đã đủ, Nguyên ở lại phụ nốt nhỏ và ý khác là ở chơi cho đến chiều luôn. Vũ và Lâm về nhà để chuẩn bị đồ rồi chiều quay lại sau. Sinh nhật của bọn nhà giàu nó thế đó, nhưng riêng Vũ thì không, chỉ cần làm người khác vui là được, còn ai nhìn vào nói sao thì mặc kệ họ. Đời còn dài nên đừng suy nghĩ nhiều quá, anh Vũ thì không thích chỗ đông người nên Vũ không báo gì cả. Đến chiều mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Vũ mặc lên người chiếc áo sơ mi xám với nhiều ngôi sao nhỏ, điểm mà Vũ thích ở chiếc áo đó nhất đấy, kế đến là chiếc quần dài hai màu, nâu phía trước và đen ở sau. Khoác thêm bên ngoài là cái áo khoác form lần trước, chiếc kính nobita làm thêm điểm nhấn cho khuôn mặt baby ấy, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đủ thu hút rồi. Vũ là người đến sau cùng vì phong cách nó luôn là như vậy. Bạn bè của Ly cũng đông, nhưng Ly chỉ mời có vài người thôi. Nguyên cũng ngạc nhiên khi thấy ít nên cũng có hỏi mà nhỏ nói không thích ồn ào lắm. Lâm xen ngang để hoãn cuộc đấu khẩu sắp xảy ra, khi nó vào thì mọi việc về như cũ.

- Mời ít thế quà đâu mà có. - Nguyên châm vào.

- Anh tặng em cái gì mà đòi? - Nhỏ đụng chạm.

- Cái này bí mật đến phút cuối lận, em tò mò làm gì? - Nguyên lãng tránh.

- Vậy thôi lấy quà anh xài tạm đi. - Lâm chỉ vào đống hộp quà kia.

- Cái nào vậy anh? - Nhỏ tò mò định xem.

- Không được! Đợi mọi người về hết mới xem. - Vũ cũng nghĩ thế.

- Anh Vũ lúc nào cũng làm em bất ngờ. - Nhỏ hiếu kì cái hộp quà.

- Sao lại bất ngờ? Quà của nó cũng như của anh thôi. - Nguyên thắc mắc.

- Vậy anh nhờ ảnh mua giùm à? Sao mà lại nói thế. - Nhỏ bắt trúng tim đen.

- Có đâu! Em nói bậy không? Đúng không Vũ. - Nguyên liếc hắn.

- Ờ! - Vũ cười.

- Không biết lần này anh Vũ chơi màu nào, lần nào nhận quà anh cũng tùy hứng không à. - Nhỏ rò cho ra.

- Đã bảo không được đoán mà. Haha. - Lâm nói.

Buổi tiệc vui vẻ bắt đầu, mọi người ăn uống no say, nhưng Vũ hôm nay ăn không nhiều chỉ uống thôi, vì biết trước tình huống này nên Nguyên và Lâm cũng đỡ lo hơn phần nào, nhưng đến khi thấy Ly cũng uống luôn thì hết cách, trai không sao nhưng gái mà uống nhiều cũng sẽ có chuyện, nên Nguyên đã ngăn lại nhưng nhỏ vẫn lỳ mà uống tiếp, không biết có chuyện gì không:

- Nè! Uống ít thôi, tí còn cắt bánh kem đấy. - Nguyên nói khéo.

- Cắt được mà lo gì? Cho em uống thêm chút nữa. - Nhỏ cũng hơi say rồi.

- Không được là không được mà, say rồi lại nói linh tinh cái bệnh em mà em không rõ à. - Nguyên chứng kiến hoài.

- Kệ em! - Nhỏ giật chai rượu lại uống.

- Ờ mà từ đầu party tới giờ sao anh không thấy Quỳnh? - Lâm hỏi Ly.

- Dạ! Nhỏ nó lại đi nước ngoài sáng nay rồi. - Nhỏ lèm bèm.

- Ủa? Sinh nhật em mà sao nhỏ đó không dự. - Lâm nghĩ thế.

- Anh nói miết! Em đã bảo không biết mà cứ hỏi hoài. - Nhỏ tự dưng cáu gắt.

- Chắc là tại bạn thân không dự nên buồn đây này. - Nguyên đoán.

- Anh lúc nào cũng chỉ nói bừa. - Nhỏ đỏ mắt.

- Sao nói đúng quá nên khóc luôn à. - Nguyên giật chai rượu lại.

- Có đâu vui quá mà! Tại lâu quá rồi mới ăn sinh nhật đó mà. Hì. - Nhỏ gục xuống bàn.

Cả ba nhìn nhỏ không hiểu nổi, đám bạn Ly thấy nhỏ chưa gì đã say nên cũng chán mà bỏ về, vì ở lại cũng thế không có chủ party thì hết vui, nhưng Nguyên cũng ráng nói vài lời với họ để Ly dễ xử hơn, nhiều lúc thấy cũng tội cho thằng Nguyên mà cái tật lo cho chuyện không đâu của hắn thành thói quen rồi Lâm nói, Vũ thấy vậy nhưng thôi cũng kệ. Dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối lắm rồi, Nguyên đưa Ly lên phòng rồi xuống để thằng Lâm chở về vì khi nãy là Vũ đến đón nhưng giờ nó muốn đi một mình, tự dưng Nguyên thấy lo vì nó cũng uống rượu nhưng chắc không sao, Lâm cũng nghĩ chắc không sao nên mới đưa Nguyên về đó chứ. Đang trên đường chạy cao tốc thì Vũ chạy thật nhanh cho cảm giác nó sảng khoái hơn, tiếng gió thổi mạnh làm đầu nó nhẹ hơn, đêm nay chỉ hơi se lạnh, rồi nó từ từ hạ ga xuống để vào lề đường vì có tiếng điện thoại. Bỗng có một chiếc xe phân khối lớn, có người mặc bộ đồ đen bóng từ trên xuống và đội chiếc mũ bảo hiểm có kính lớn chạy vụt qua, nó cảm thấy hình như có ai chạy sau nên nó định quay lại nhưng khi vừa dừng xe thì có cái gì đó va phải đầu nó làm nó té nhào ra trước bị chiếc xe đè lên người, rồi máu nó chảy lênh láng ra đó. Một cảnh tượng hãi hùng vừa xảy ra gần dưới chân cầu, chả ai biết cả, người đó có dừng quay lại nhìn nhưng rồi lại chạy đi mất…

- Vũ ơi em có làm sao? Đừng làm anh sợ, đừng bỏ anh mà đi, anh sẽ không sống được nếu mất em… - Anh nó chạy theo chiếc giường di động trong bệnh viện.

- Xin anh vui lòng đợi ở ngoài, mọi việc ở trong đã có chúng tôi lo, xin anh cứ yên tâm… - Các bác sĩ nói rồi đóng cửa phòng cấp cứu lại.

Anh nhìn dấu thập đỏ bừng sáng mà nước mắt cứ rơi…

Một lúc sau…

- Vũ nó sao rồi anh? Cũng tại bọn em mà nó mới ra nông nổi này. - Nguyên chạy hối hả tới khi vừa kiếm được phòng.

- Thôi cứ từ từ? Mày có trách gì thì cũng không làm gì được, anh Vũ đã mệt lắm rồi. - Lâm hiểu vấn đề.

- Không! Là tại tao?! – Nguyên hét ầm lên.

- Em có thôi đi không. - Anh ấy quát lớn.
Thì có tiếng nói phía sau…

- Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ, xin vui lòng các anh đi ra ngoài cho nếu có việc cần bàn. - Cô y tá cầm túi máu đi vào trong.

- Cầu trời khấn phật thằng Vũ không sao, nó mà bị làm sao chắc tao ân hận suốt đời… - Nguyên nó không kiềm được.

- Đừng có nói quởn được không hả? - Mắt anh đỏ lên.

- Dạ em xin lỗi… - Nguyên vội chạy ra ngoài khi Lâm đuổi theo.

5 phút sau…

- Sao mày cứ lỳ vậy hả? Anh đã buồn lắm rồi mày còn… - Lâm khoanh tay tựa lưng vào tường.

- Tao biết tao sai rồi… tại tao lo quá đó mà… - Nguyên sầu lặng.

- Được rồi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi… - Lâm nhìn về hướng nào đó xa sâm.

25 phút sau…

- Anh Vũ sao vậy kìa… - Nguyên thấy anh ấy chạy xượt qua thì chợt dừng lại.

- Hai em nhóm máu gì? - Sắc mặt anh tái nhợt.

- Dạ em máu AB, còn Nguyên nó máu O+ hơi lạ đấy anh. - Lâm biết.

- May quá… Nguyên em giúp anh được không? - Anh hỏi nó.

- Còn gì nữa mà phải hỏi, mau thôi anh… - Nguyên nắm áo anh chạy đến phòng truyền máu.

Đến tận 3 giờ sáng…

- Sao anh chưa về? - Lâm nó thấy anh nằm ngủ ở ghế đợi.

Nhưng chắc mệt quá nên anh vẫn còn ngủ…

Không biết giờ này nó sao rồi… Lâm ngồi xuống cạnh đó nhìn vào cánh cửa ấy.

Sáng hôm sau…

- Xin lỗi hôm qua em say quá, mà anh Vũ sao rồi anh. - Sau khi nhận được cuộc gọi của Lâm Ly đã đến.

- Qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại… - Lâm lo lắng hơn nhiều.

- Còn anh của Vũ đâu? - Nhỏ cũng tò mò.

- Anh ấy về để chuẩn bị đồ vào bệnh viện em à. - Lâm đứng lên.

- Vậy thôi mình ra mua đồ ăn sáng cho mấy anh rồi ăn luôn đi. - Nhỏ nhắc anh.

- Ừm! Cũng được, sáng giờ anh chưa ăn gì, với tí mua gì bổ máu cho thằng Nguyên nó ăn, tối qua tới giờ nó ở phòng máu chưa ra nữa. - Lâm thở dài.

- Vậy à. - Nhỏ đi theo anh nhưng mặt vẫn buồn khó tả.

Ăn sáng xong xuôi, thì Lâm với Ly vào phòng Nguyên, vừa thấy Lâm Nguyên đã ngồi dậy:

- Thôi từ từ đi, mới khỏe lại mà đã lanh chanh rồi. - Nhỏ mắng.

- Ừ! Ly nó nói đúng đấy, mày mau ăn đi để lấy sức mà chăm cho Vũ chứ mình tao không xuể. - Lâm đưa thức ăn.

- Ờ! Tao biết rồi, mà nó sao rồi.

- Không sao rồi! Chỉ là nó chưa tỉnh lại thôi. - Lâm nói.

- Các em ở đây hết à. - Anh Vũ đẩy cửa vào.

- Dạ! Mà Vũ đỡ hơn tí nào chưa anh? - Nhỏ hỏi cho Nguyên lần nữa.

- À… anh cũng không biết nữa. - Mặt anh có vẻ khác.

- Sao vậy anh, chẳng lẽ… - Lâm hình như biết được.

- Có thể là sẽ không tỉnh lại được nữa… và bác sĩ nói do bị vật gì đó đập vào quá mạnh nên trí nhớ có thể sẽ bị ảnh hưởng… - Anh ôm đầu tựa người vào tường và hạ xuống.

- Không sao đâu mà anh, em tin là thằng Vũ nó sẽ tỉnh lại, em chắc chắn như vậy, ý chí nó mạnh mẽ lắm… - Nguyên lên tiếng sau nãy giờ để cố an ủi chính mình.

Mọi chuyện rồi sẽ ra sao… khi người anh yêu thương nhất đã bị tổn thương… trái tim anh đau như bị dao cắt… không thể khóc được vì quá sức… anh tin kì tích sẽ không phụ lòng ai cả… nhưng với anh đã có một lần rồi… liệu có thể có thêm một lần nữa không… anh không biết phải làm sao cả… mọi thứ như sụp đỗ… anh hoàn toàn bất lực trước hiện thực đang dần gặm nhắm lấy anh từng ngày… ước gì thời gian có thể quay lại để anh yêu nó nhiều hơn… ước sao đây chỉ là giấc mơ… anh ước giá như anh chưa gặp nó ngay từ đầu thì…  không biết phải sống sao… nếu được làm lại anh sẽ bất chấp tất cả để nó được sống… đáng đời chưa…

Từng ngày anh đều đến thăm nó, cả Nguyên và Lâm nữa, ai cũng đến thăm nó cả, bạn bè và giáo viên những người đã từng quan tâm nó và yêu thương nó đều có mặt ở đây cả, họ chỉ biết chia buồn và động viên anh thôi. Anh khóc bao đêm thì cũng thế thôi, có thể chưa bao giờ anh cảm giác như cái chết đang cận kề mình, nước mắt đã cạn vì nó, sức sống anh hao mòn từng giây, anh ngồi đếm từng phút để mong nó tỉnh lại ngay, anh nhớ nó từng ngày anh ao ước được cái ôm mà có lẽ giờ đã không thể, anh tự kiềm chế cảm xúc đi để che giấu cái sự thật đầy tàn nhẫn này, anh cố gắng làm tất cả những gì có thể ngay bây giờ để nó biết anh chờ nó đã rất lâu rồi, một ngày đối với anh như cả thế kỉ, kí ức đó giờ còn đâu, anh tự hôn lên cái xác không hồn ấy để cứu vãn điều gì, một thực thể vô tri vô giác đang nằm đó, anh tưởng chừng như là mọi thứ đã biến mất, anh làm biết bao nhiêu đồ ăn cho nó, chỉ chờ nó dậy để ăn, anh mua biết bao nhiêu thứ nó thích mà anh biết, chỉ mong nó cười với anh một lần, anh nói đủ thứ để làm nó tức để nó mắng anh để cho anh tỉnh lại, anh hứa là sẽ chờ em nên em đừng bỏ anh mà đi, anh biết vì sao nó lại không hứa trước với anh điều gì, có lẽ cái lời hứa ấy sẽ quá nhẫn tâm với anh nếu như nó tồn tại, bây giờ anh đã hiểu lời nó nói lúc đó, chỉ có anh mới không xứng đáng mang lại hạnh phúc cho nó, chỉ có nó mới làm anh ra nông nổi này, tại anh mà em mới thế này, tất cả là tại anh, anh tự trách bản thân tại sao lại yếu đuối như thế, nó mà biết lại không vui hơn, những suy nghĩ mâu thuẫn này đến bao giờ mới có nút thắt để gỡ, lỡ như kì tích không đến, lỡ như nó mãi nằm như thế, lỡ như điều tồi tệ xảy ra, anh sẽ làm sao đây, con người anh bây giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, anh có thể sẽ gục ngã ngay bây giờ, nhưng không anh sẽ không làm như vậy, nếu anh mà ra đi thì sẽ không còn ai chăm sóc em, anh sẽ sống để đưa em trở về bên anh, điều cuối cùng mà anh có thể làm được cho em, anh tin là anh sẽ làm được…

- Đây là cái bệnh viện chứ không phải chỗ để anh thích làm gì thì làm? - Ông bác sĩ càu nhàu.

- Tôi làm gì sai? Người ta đến thăm được thì tôi cũng thể được chứ.

- Anh nhìn lại cái phòng này đi? Có còn chỗ nào để anh mang quà thăm ốm không. - Bác sĩ ám chỉ.

- Nếu thích ông cứ lấy mà xài? Tôi không quan tâm. - Anh vẫn nhìn nó.

- Tôi thiệt hết cách với anh! - Ông bác sĩ đóng cửa thật mạnh rồi đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro