Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ một lần xui xẻo đó mà nó đã được nhận về nuôi ở đây, đúng là trong cái xui có cái hên và cuộc đời nó bắt đầu thay đổi từ đây. Sau đó nó mới được biết là cô ấy cũng rất muốn đưa hết những đứa trẻ đó về đây nuôi nhưng vì kinh phí quá cao nên cô ấy đang cố giành dụm và đi vay mượn hết có thể.

Đến nay thì tu viện này cũng khá hơn trước nhiều rồi, mãi nghĩ lại chuyện quá khứ mà nó quên mất Tú đang gọi nó:

- Nè nè! Nhìn gì mà nghĩ ngợi quá vậy hả? Có vào phòng tớ không đây! - Tú lay lay vai nó.

- À à có có!

- Ui trời! Nói gì thế không biết! Hihi.

Khi vừa bước vào đúng là đẹp thật, tuy phòng hơi nhỏ nhưng còn hơn cái gục tù kia nhiều, nó nhìn qua nhìn lại không có chỗ nào còn trống để ngủ nữa cả, phòng này tối đa đã ba người rồi, thêm nó nữa thì biết làm sao giờ. Chắc không được rồi nó nghĩ vậy:

- Trật thế này rồi biết thế tớ ngủ luôn ở phòng ăn cho rồi! - Chắc là thế.

- Lại nữa! Nói chuyện cứ như đùa? Làm sao mà ngủ ở đó được, các cô la cho đó.

- Còn hơn như thế này phiền cậu lắm!

- Không sao cả đâu, cứ lên giường tớ mà ngủ! Giường tớ đủ được hai đứa mà.

- Sao mà cậu tốt với tớ trong khi đó chỉ mới nói chuyện với tớ cách đây vài tiếng vậy? - Nó hơi ngại.

- Có gì đâu, ở đây là bạn hết mà, mà thôi ngủ đi nói nữa là mấy đứa kia nó đuổi ra bây giờ, đang giờ ngủ mà! - Nói vậy chắc xong rồi.

Từ đó đến tối thời gian quá nhanh, chỉ mới quen được có cậu ấy mà giờ đã phải chuyển qua phòng khác rồi. Chỉ là ngủ tạm một bữa thôi mà, và cứ như thế thắm thoát cũng đã hơn một tháng trôi qua từ khi nó về đây. Nhưng cũng may là khi qua phòng khác nó gặp Huy, bạn cùng phòng với nó ngoài Huy ra còn một đứa nữa nhưng nó chỉ quen thêm Huy thôi còn cậu kia tính tình kì quái nên rất khó gần, rồi mọi việc cứ thế trôi đi theo thời gian.

Sáng thì cũng được ngủ nướng một chút, nếu như chưa có ai gọi và sau đó thì ăn sáng và phụ các chị quản gia đem hoa xuống thị trấn nhỏ bên dưới tu viện để bán, sau đó thì mua thêm ít tơ chỉ về để dệt vải hoặc thêu tranh để bán. Vì vậy nên quanh tu viện mới toàn là hoa là như vậy đó, rồi đến trưa thì ăn trưa rồi ngủ một giấc đến chiều thì ra sau vườn để tưới rau trồng cây, đến khoảng 6h tối thì ăn tối và quét dọn các dãy hành lang, khu nhỏ quanh tu viện. Xong sớm có thể được nghỉ ngơi cho đến 10h tối là bắt về phòng theo tiếng chuông trên đỉnh tháp tu viện. Ngày nào cũng như thế và luôn có Tú làm cùng, nhiều khi Tú trốn qua để đi cùng nó xuống thị trấn, có lần bị phát hiện và cả hai đứa bị quét dọn cả tu viện hai ngày luôn:

- Tại cậu mà tớ bị phạt rồi nè thấy không? - Tú nói khi cầm cái dẻ chạy thẳng một đường lên nền gạch.

- Chứ tại ai mà tớ cũng phải dính phạt cùng vậy hè? - Trả đũa.

- Sao lúc nào cũng trả treo tớ vậy thế hả? Em trai gì đâu mà không ngoan tí nào! - Bắt đầu lôi thân thế ra biện minh.

- Ai em trai cậu khi nào? Tự nhận rồi tự sướng đấy à? Haha.

- Nói nữa giận luôn cho coi? - Làm cái mặt thấy ghét.

- Ừ rồi giận đi? Xem tớ có tha không cho nhé?

- Thôi thôi! Tớ chịu thua cậu? Cứ như con nít vậy? - Bó tay với nó.

- Ai biểu gây sự trước... "lè lười"

- Haha!!!

- Cười cái gì?! "khó chịu nha". - Mà đừng có gọi tớ là em trai nữa?

- Tại sao vậy?

- Chỉ là không thích như vậy nữa thôi! - Chỉ không muốn Tú lo lắng cho mình nữa, chỉ vậy thôi.

- Ừ thì không gọi nữa là được chứ gì. - Tú có vẻ hơi buồn.

Mà cái danh em trai này cũng thật bất ngờ lắm chứ, không có vui gì đâu... lần đó!

Nó đang hái hoa lúc sáng sớm, vì tí nữa nắng lên thì hái mệt lắm, mãi đang cặm cụi hái thì...

- Nè cái thằng kia lại đây tao bảo? - Có đứa đang gọi nó.
Nó nghĩ chắc là gọi ai đó chứ không phải nó...

- Mày có điếc không thì bảo? Gọi không thèm trả lời là sao hả?

Nó mới chợt nhớ ra là nó ra đây sớm nên giờ chẳng có ai ngoài nó cả nên nó quay lại.

- Có điếc đâu sao lại nói vậy chứ? - Nó hơi bực.

- Chứ sao tao kêu quài mày không thưa? Bộ khinh bọn này à?

- Nếu khinh tao đã im không lên tiếng rồi?

- Mày lý sự với ai đấy? - Có thằng trong bọn quát lớn.

- Có lý sự với ai đâu? Mà có gì nói luôn đi?

- À mày được! Mà mày là cái thá gì của thằng Tú mà nó suốt ngày đi theo mày vậy?

- Là cái gì... mà có cần tao phải nói cho mày biết không? - Bắt đầu không thích rồi.

- Mày lên mặt ai đấy hả? Tao bảo nói là nói, cấm được cãi lại mày nghe không? Nói mau!

- Tao không nói đó rồi mày làm được gì tao? - Hơi run.

- Mày!!! - Hắn nắm cổ áo nó kéo lên.
Nhưng tay hắn vừa vung lên thì... có một cánh tay khác chụp lại bẻ ngược ra sau.

- Á á! Mày là thằng nào mà láo vậy? - Hắn vừa nói vừa quay lại.

- Mày bỏ em trai tao xuống được không hả? - Tú nói gằng giọng.

- Ủa? Tú sao cậu lại ra đây! Mà em trai là sao?

- Bọn mày còn đứng đó làm gì? Không thấy nó láo với đại ca hả? Xử đẹp nó cho tao! - Thằng khác hối thúc.

Sau đó cả đám lao vào đánh tới tấp Tú, một thằng không sao, hai thằng không sao, ba thằng cũng chả là gì, đến thằng cuối thì hơi căng rồi. Một cú giáng trời vào mặt Tú chưa kịp né thì người ăn trọn cú đó thay Tú là nó, nhìn mặt nó lúc này từ chưa có gì cả mà giờ nó sưng đỏ tấy lên rõ rệt.

- Vũ? Vũ có sao không? Sao lại lao vào như thế? Có biết nguy hiểm lắm không? - Tú lo lắng.

- Biết vậy sao còn ngăn cản bọn nó? Nhìn Tú như vậy chẳng lẽ Vũ chịu được sao?

- Nhưng mà... !!!

- Thôi được rồi! Đứng lên đi. - Nó đưa tay kéo Tú.

- Vũ coi chừng! - Nó chưa kịp thấy gì chỉ biết Tú đã trồm dậy và quay người lại sau nó và sau đó cả hai té nhào ra phía trước sau cú đá chết người ấy.

Lúc này là thằng Tú nó điên lắm rồi thì phải? Theo nó nghĩ là như vậy chưa kịp đứng dậy sau cú đó, nó nhìn Tú đá mấy tên kia bay ra mỗi đứa một nơi và nắm áo thằng cầm đầu đấm tới tấp và không liên hồi nói:

- Mày còn dám nữa? Còn dám đụng vào em trai tao nữa không? Tao cho mày chết! Cho mày chết! Cho mày chết!

- Thôi đi Tú ơiiii. - Nó hét to.

Sau lời nói đó! Tú chợt buông tay ra chưa kịp phản ứng gì. Thằng đó ngã nhào ra sau và hốt hoảng bỏ chạy, theo sau là mấy tên nhãi nhép lếch lác chạy theo.
Tú cứ đứng đó sững người một lúc rồi mới quay lại...

- Hì hì! Không có gì đâu mà. - Tú cười tươi.

- Bị như vậy mà còn cười được hả? Thật là hết thuốc chữa với cậu rồi? - Mắt nó rưng rưng vì đau.

- Rồi có làm sao không? - Cậu ấy tiến lại gần.

- Sao là sao? Người bị làm sao là Tú kìa? - Nó chỉ vào những vết bầm xen lẫn những vết rách luệch loạc trên người hắn.

- Không sao đâu? Mà làm sao bọn nó lại đánh Vũ vậy?

- Cũng không có gì? Chắc tại từ khi vào đây, bọn nó nhìn Vũ không ưa trước mặt các cô tu viện luôn tươi cười còn đằng sau thì bọn nó âm thầm căm ghét đó mà!

- Đúng là bọn nhỏ mọn!

- Ờ mà khi nãy Tú gọi Vũ là em trai? Là sao? - Nó còn tò mò.

- À không có gì? Hihi mà không đúng sao? Suốt ngày toàn là Tú đi theo bảo kê mà! - Cậu ta cười đắc ý.

- Trời! Ai mượn Tú đi theo? Mà chuyện Vũ bị sao không cần Tú cứ đứng ra như vậy kì lắm? - Nó lo lắng ư.

- Rồi rồi! Không làm vậy nữa là được chứ gì? Đúng thật là... - Gãi đầu suy nghĩ.

- Là làm sao? Nói! - Nó lên giọng.

- Đã bảo là... không sao rồi mà cứ dai hoài à! Hihi

- Được rồi bỏ qua cho đó? Về phòng đi tớ bôi thuốc cho!

Vừa đi nó vừa đỡ Tú, hình như chân Tú bị thương rồi đi không vững lắm. Khó khăn lắm hai đứa mới lếch lên được hai bậc hành lang, mà giờ này chắc các chị tu viện và các bạn đã xuống thị trấn hết rồi, nên hai nó yên tâm mà không bị phát hiện chứ không lại bị mắng cho trận nữa thì khổ. Loay hoay mãi, một tay Tú ngang cổ Vũ và tựa vào người nó thật ấm áp, nó thì khom người đưa chìa khóa vào mở cửa, cũng một lúc sau mới vào đến giường nó. May là nó biết trước sẽ như thế này nên luôn chuẩn bị sẵn thuốc vì mỗi lần xuống thị trấn nó cũng tiện đường mà mua luôn nếu không như nghĩ trước sẽ thế này thì nó không xém mấy lần bị mấy chị quản gia la cho một trận vì cái tội chạy lung tung:

- Rồi ngồi tạm xuống giường đi để tớ leo lên trên lấy thuốc! - Nó đang leo lên giường tầng trên để lấy.

- Chà cũng chu đáo phết! Hihi.

- Nè còn nói nữa là tớ để cho tím bầm luôn đó nha - Dọa cho hắn sợ.

- Thôi mà thôi mà! Người gì đâu mà vô ơn thế không biết, đã cứu cho rồi còn thế nữa... - Hắn trả treo.

- Dạ em cảm ơn lòng tốt không đáy của anh ạ! Hihi

- Hứ! ghét... "lè lưỡi"

- Haha!!!

Một lúc sau... khoảng 5s...

- Ui da đau!

- Trời! Người lỳ thế này mà cũng biết đau à. - Nó thắc mắc.

- Là người chứ có phải đá đâu mà không biết đau, nhẹ nhẹ thôi đau đấy! - Mặt mếu như thật.

- Còn làm cái mặt đấy là cho chết luôn! - Haha.

- Dạ dạ! Em sợ lắm ạ.

- Sợ dã man thật đấy! Hehe.

Nó lau từng chút một, tuy nói vậy chứ nó không nỡ làm hắn đau đâu, nhìn tay nó bôi thuốc là biết, kì công lắm mới không lem thuốc ra ngoài với cả trên trán và hai vầng thái dương gần mắt, nó chú ý để cho thuốc không vào mắt... nhưng cũng bị à.

- Á! Cay mắt quá. Hic hic - Chắc khóc thật đó.

- Sao cứ như con nít vậy hè!

- Bảo ai là con nít, xem lại mình đi! Hehe.

- Cho phát nữa giờ! Haha - Nó nhìn hắn không chớp mắt.
Sau đó...

- Được rồi! Giờ để tớ bôi lại cho. - Hắn nhìn mặt nó.

- Thôi khỏi! Tay bị như thế kia bôi làm gì được, để tự tớ làm là được rồi. - Nó bôi nhưng không được.

- Đã bảo đưa đây có nghe không vậy. - Hắn nắm tay nó cầm chai thuốc.

Thì hắn cũng cẩn thận bôi cho nó, dù tay hơi đau nhưng chắc không sao, ráng một chút là xong thôi mà. Mãi một lúc sau mới xong lận đó, giờ nó bảo hắn nằm ở đó nghỉ ngơi đi, giờ nó phải xuống thị trấn để phụ các chị dưới đó chứ không lại bị la. Nó bảo là cấm được nhúc nhích đi đâu đấy, đợi nó về rồi đi ăn trưa, không nghe là cho nằm đó nhịn đói đấy nói xong chưa kịp lè lưỡi nó đóng cửa lại để hắn không lao ra tóm lấy nó.

- Dạ em xin lỗi! Chị kiếm em có lâu không. - Nó giả bộ.

- Biết đường mà còn mò về đấy, sao lúc nào cũng chạy lung tung vậy nè! - Chị đó mắng nó.

- Thôi để em phụ chị đem đồ lên, nặng lắm đó! Hihi

- Thiệt là... hết cách với em! Hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro