Chương 1: Lời Nguyền Hoa Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời mở đầu:

Trong vòng hoa hồng cùng xiềng xích bạc. Một sinh linh nữa sẽ chết đêm nay... thật đáng khinh miệt.
Hãy quỳ xuống và thưởng thức từng giọt của tình yêu của sự dạy dỗ nghiêm khắc từ một Thiên Thần.
Trong chiếc quan tài của bản thân... ta tự giam giữ linh hồn mình.
Đôi cánh tả tơi nhẹ nhàng tạo nên màn đêm lạnh lẽo.
Thế nhưng sự cô đơn còn đáng sợ hơn bóng tối.
Hãy cùng ta nói lời thề nguyện trước Thánh Giá.
Hãy phá vỡ xiềng xích của hoa hồng. Đây chính là số phận... ngươi thật quan trọng với ta.
Hãy quỳ xuống và nói lời thề nguyện những lời đau đớn nhất của tình yêu trong bản nhạc đắm chìm khói sương. Ta không cần biết đó là tội lỗi hãy nói ngươi yêu nụ hôn này...

Chap 1:

Nhớ lại thì chắc cũng lâu lắm rồi, nó là một đứa thật đáng thương... cha mẹ đã mất khi nó có trên đời này. Có thể nói là như vậy vì từ khi được nhận nuôi về đây cũng lâu lắm rồi nó không về đó thăm một lần nào cả...

Nó cũng không biết có nên về đó nữa không, vì ở đây giờ này mọi người quá tốt với nó. Nhớ lại hồi ấy, không nhớ lúc ấy nó mấy tuổi nữa, cũng đã từng có người quan tâm chăm sóc nó, có nó như đứa em trai duy nhất từ khi nó vào cái viện mồ côi đó. Nó biết là không thể nào gặp lại người đó, một hy vọng mong manh cũng không có. Thế giới này rất rộng lớn mà... nó nhớ...

- Hôm nay lớp ta có bạn mới, mong các em quan tâm giúp đỡ bạn nha. - Lời cô viện trẻ.

Cả lớp đang nháo nhào xem đó là ai nhưng cũng không ít ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía nó.

- Chào các bạn! Mình tên... Thiên Vũ! - Nó còn ngại với cái tên mới mà cô giáo viện trẻ đặt cho.

- Mong các bạn giúp đỡ... - Nó nói tiếp.

- Không cần đâu! Ở đây ai cũng như nhau cả thôi đều là trẻ mồ côi mà. - Có tiếng nói vọng lên từ dưới.

- Con tự vào kiếm chỗ đi, cô cũng không biết chọn chỗ nào cho con nữa. - Cô giáo viện hơi khó xử vì muốn nó tự lập ngay từ giờ.

Sau buổi ăn trưa hôm đó nó cũng chưa có ai làm bạn, vì bề ngoài nó hơi lạnh lùng nhưng tiếp xúc rồi thì khác. Sau giờ ăn trưa các bạn chia nhau ra dọn đồ ăn và chén bát để chuẩn bị giờ đi ngủ trưa. Nó cũng nhiệt tình làm theo.

- Thôi để đó tớ dọn giùm cho, chắc sáng mới tới đây hơi mệt phải không đi nghỉ trước đi. - Giọng của cậu con trai lúc nãy đang đứng sau lưng nó.

- À cảm ơn cậu! Không cần đâu mình làm được.

- Ừ ! Mà cậu tên Thiên Vũ à? - Cậu ấy hỏi.

- Ừm mà nghe có vẻ lạ à? - Nó hỏi lại với tên mới chưa quen.

- Không có! Tên nghe hay lắm. - Cậu ấy cười tươi.

- Thế cậu tên gì? - Nó cũng muốn biết.

- Mình tên Minh Tú.

- Tên cũng hay mà! - Nó thấy vậy.

- Mà nãy có phải cậu ở dưới nói ở đây ai cũng như nhau không? - Nó đoán thế.

- Đúng mà! Mình nói sai gì à? - Khó hiểu rồi.

- Không có không có tại giọng cậu quen quen nên mình nghĩ thế. - Nói hớ rồi đấy.

- Trời! Chỉ vậy thôi hả?

- Mà mình không nghĩ như vậy? Chỉ là chưa quen ai hết!

- Vậy cậu có thể làm bạn với tớ, ở đây tớ cũng chưa có quen ai hết. - Chắc là được.

- Được vậy thì còn gì hơn! Hihi. - Nó vui vẻ trả lời.

- Có gì đâu! Đừng khách sáo.

Mãi lo nói chuyện mà nó quên luôn công việc chính, hai đứa lại hì hục dọn dẹp rồi về phòng để ngủ. Nó chưa biết ở đâu còn đang do dự đứng ở cửa ra vào, thì cậu ấy đã nắm tay lôi nó đi xềnh xệch rồi.

- Khoan đã! Cậu đưa tớ đi đâu vậy? - Không khỏi thắc mắc.

- Cứ đi đi rồi biết!

Nó đi ngang qua nhiều dãy hành lang, công nhận ở đây nhiều dãy phòng xếp nối nhau nhiều quá, mới sáng vào đây nó còn bỡ ngỡ vì tới một nơi xa lạ heo vắng ngoài ngoại ô. Mới vào đập trước mắt nó là một tòa nhà to như một tòa lâu đài với nhiều cửa kính, xung quanh có nhiều khu khác nhau và trên nền xe chạy bằng nền đá trắng ở hai bên có hai mảnh cỏ lớn với nhiều loài hoa đủ màu sắc. Cảm giác của nó đến bây giờ vẫn chưa quen thuộc với nơi này, đang mãi nghĩ mà không để ý cậu ấy đang kéo mình đi đâu. Chợt thấy cậu ấy dần lại một cánh cửa lớn và từ từ đẩy nó ra. Có hai chị tu viện bước đến, và nhìn hai đứa tôi:

- Giờ này sao còn chưa đi ngủ? Hai đứa đến đây làm gì vậy? - Một trong hai cô nói.

- Dạ thưa cô! Bạn này chưa có phòng ạ. - Cậu ấy nói thay nó.

- Ồ chắc cô giáo viện lại quên dặn em rồi, vì sáng cô ấy lại phải lên khu trại trong phố để nhận thêm vài em mồ côi nữa. - Chị ấy có vẻ lo lắng, mặt hơi nhăn lại.

- Vâng ạ! Không sao đâu chị, thế bây giờ bạn ấy ở phòng nào ạ?

- Thôi em cứ dẫn bạn ấy về phòng em trước đi, chịu khó một chút, tí cô giáo viện về chị sẽ nói lại sau. - Chị bên cạnh nói tiếp.

- Dạ em cảm ơn chị.

Sau tiếng khép cửa cậu ấy lại lôi nó đi lần nữa, nó cứ như con cún ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của người vậy. Thấy cứ bị nắm kéo mãi như vậy tay nó cũng bắt đầu tê dần và nói:

- Thôi cậu thả tay tớ ra đi, tớ tự đi được mà! - Nó sợ phiền lắm.

- Vậy à? Tớ quên mất! Hihi.

- Cậu vui tính nhỉ, lôi tớ nãy giờ mà không thấy mệt à? - Nó bắt đầu thấy mệt và đi chậm lại.

- À ừ cũng có đó! Hì. - Cậu ấy híp tít mắt lại cười.

- Công nhận dễ... - Nó nghĩ gì nữa vậy trời, sao lại khen một thằng con trai chứ.

- Dễ sao? Đang nói sao lại ngừng rồi? - Cậu ấy tò mò.

- À không có gì! Dễ mệt chết với cậu đó mà? - Nói đỡ thôi.

- Hihi!

Một lúc sau cũng tới nơi, trước mắt nó bây giờ là một dãy dài với nhiều phòng sau hai bậc hành lang và lên được đây. Nó nhìn xung quanh thấy có nhiều bạn đang giỡn với nhau cười đùa vui vẻ trước hai cửa phòng đối diện nhau, cảm thấy không khí ở đây thật nhộn nhịp vui vẻ biết mấy. Lâu lắm rồi nó mới thấy như vậy vì trước đó nó đã từng ở trong một khu phố nếu không phải nói là gốc phố tồi tàn nhất trong khu ấy. Ở đó tập trung nhiều đứa như nó đều bị bỏ rơi, hàng ngày có người đưa đồ ăn tới, rồi chẳng đứa nào dám nói một lời vì sợ bị phạt do làm ồn, những cảnh tượng phạt đó dã man lắm, không lau dọn hết các khu ở như gục tù sắt thì sẽ bắt dọn tiếp toilet, rồi mỗi sáng được đưa lên các khu rừng gần đấy để đốn củi và xách nước, không làm được sẽ cho nhịn đói. Nói chung muốn ở yên nơi đây phải tuân thủ mọi luật lệ của mấy tên quản lý nơi đó, họ chỉ việc quản giáo chúng tôi thật tốt rồi nếu có ai đến nhận nuôi về thì chỉ với mức tiền phí hợp lí thì mấy tên đó mới chịu thả ra. Vì đã mất công nuôi dưỡng rồi mà không được lợi lộc gì thì đâu có được và hơn hết chúng nó quen sướng rồi nên hành hạ một chút chúng tôi cũng chả vấn đề gì. Còn nếu không có ai đến nhận về thì biết chắc được tương lai rằng sẽ đầu quân ra chiến trường hoặc được đào tạo làm một nghề nào đó rồi phục vụ chính là cho bọn nó để sống qua ngày nếu như chính phủ cảm thấy đã đủ người và không cần thêm để điều hành các đơn vị nữa. Nhưng nó thật may mắn vì đã được nhận về viện trại mồ côi đó, vì cũng là do một lần có một bọn người xấu đã chặn đường nó, trong phút chốc nó đã chạy ra sau hẻm nhỏ, chạy mãi thì vô tình đụng phải một cô tu viện làm cô ấy mất trớn ngã ra sau và đỡ lấy nó thì theo quán tính nó ngã nhào về trước, nó đã vội đỡ cô ấy dậy:

- Dạ dạ con xin lỗi cô, cô có làm sao không? - Nó nói vội vàng khi bọn kia đang đuổi theo sau.

- Lần sau đi đứng cho cẩn thận, nhìn đường mà chạy chứ!

Nó đang loay hoay kiếm chỗ núp, thì cô ấy nói:

- Nè có nghe cô nói không vậy? Mà kiếm gì mà cứ loay hoay mãi thế? - Cô khó hiểu.

- Dạ không có gì, nếu có bọn nào tới cô nhớ nói không thấy con nha! - Nó cầu khẩn.

- Mà là làm sao mới được chứ?

Một lúc sau bọn nó cũng tới và hỏi cô ấy có thấy đứa nào như nó chạy qua đây không. Dù là không biết có chuyện gì nhưng cô ấy cũng đã giữ lời với đứa nhóc không biết từ đâu đâm vào mình thế này. Được một lúc thì cô ấy gọi nó ra:

- Rồi làm gì mà để bọn nó đuổi thế hả? Bộ có đắc tội với chúng sao? - Cô tra hỏi.

- Dạ không ạ! Chỉ là bọn nó muốn cướp tiền nên con sợ mà chạy đấy ạ. - Nói thật luôn.

- Haha! Con nói chuyện vui đấy nhỉ?

- Dạ con cảm ơn cô nhiều lắm! - Nó cảm ơn hối hả.

- Mà có phải con ở trại mồ côi ở khu trên không?

- Vâng! Mà làm sao cô biết ạ?

- Cô cũng từng vào đó để giao đồ ăn cho bọn trẻ ở đó, nên cô nhìn con quen rồi nên cô biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro