Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng lên, sau hai tiếng gục trên bàn ấy để làm gì nữa, nó bước đến cửa ra vô tình trượt chân vì nước ở ngoài văng vào do khách đã vào lại quán bình thường, nó quên mất là quán đâu thể để không khách hoài được, thì ra trời đã mưa mà nó không hề hay biết, nhẹ nhàng đi dưới cơn mưa làm nó cảm thấy dễ chịu hơn, chắc không phải vì lạnh mà là mưa có thể xóa đi mọi thứ nó nhìn thấy, những giọt mưa có thể nào xóa đi nỗi đau mất mát này đi không, nó bước mặc cho xe chạy bắn nước tung tóe, bước lại thêm bước nữa, chân dường như không còn sức vì cái gì đấy ngăn cản nó bước đi chăng. Nó khụy chân gục ngã lên nền đá, cánh tay chống đỡ yếu ớt bởi mưa đã to hơn nhiều, lòng nó đã vô cảm với mưa từ lâu, nó thấy hình như mình không còn là mình nữa, nó chẳng thể nào ghét mưa hay khó chịu vì mưa nữa, chẳng lẽ nó đã mất cảm xúc thật rồi chăng, bây giờ nó là ai trong đám người kia đang cố tránh đi những hạt mưa mà không hề biết nó có ở đó, họ là ai và ai là người đã đi ngang qua nó, nó không thể nhớ được nữa, nước mưa đã làm nhòa đi hình ảnh cảnh vật xung quanh nó đi mất tiêu rồi, thôi thì đứng lên đi tiếp vậy, nó có bỏ đi cuộc sống này thì cũng chả quay ngược thời gian lại được, đành tiếp bước mà đi chứ chẳng còn lối nào khác, làm điều mà nó nghĩ là đúng… chỉ cần như thế… chẳng cần ai quan tâm nữa… vậy nó sẽ thấy nhẹ lòng hơn…

- Alo Vũ phải không? - Có người gọi cho nó khi nó đã đứng gần trạm tàu điện ngầm.

- Đúng! Là tôi. - Nó trả lời nhanh.

- Phiền cậu đến công ty S.C.J để lấy bản mẫu hợp đồng. - Giọng anh quản lý.

- Được! 30 phút nữa tôi sẽ đến. - Nó cúp máy, thói quen đã thay đổi cúp trước khi nó muốn biết thêm.

Đúng 30 phút sau nó đã có mặt ở công ty, nó đã khoác lên mình bộ vest trắng, đeo chiếc kính đen và tóc đã được tút rối gợn sóng lên sang màu đỏ, hung thần trước nhiều ánh mắt ở đấy, nó chả quan tâm mà bước lên thang di động. Tiến đến chiếc thang máy gần đấy, nó đưa cánh tay vào để cửa không kịp đóng, nó bước vào tuy là đã hơi nhiều người, nhưng nó không thấy phiền vì mùi nước hoa đó đã thu hút nhiều ánh mắt nhìn về chiếc bông tai hình ngôi sao xanh dương trên mặt nó, số tiền để nó tiêu cho phi vụ này cũng khá cao, tài khoản của anh nó đành xài một chút dù ít khi nó cần đến chúng. Bấm lên tầng mười trên cùng vì phòng nó cần lấy bản mẫu ở đấy, giờ nó đã có mặt đúng giờ và chọn chỗ ngồi thích hợp, 5 phút sau anh quản lý đi vào:

- Cậu là… - Ngập ngừng khi bị nó chú ý.

- Tôi là thư ký của công ty A.F - Viết tắt của Angel Fall.

- À là công ty Angel Forbidden…

Ánh mắt nhìn đủ để anh quản lý ngừng lại…

- Vâng! Hợp đồng anh cần đây, có chỗ nào thắc mắc có thể tôi sẽ giải đáp ngay cho anh.

- Được thôi! Khi cần tôi sẽ gọi. - Nó cầm lấy bản hợp đồng và đi ra.

Người quản lý tỏ ra khó hiểu vì chả cần đọc lấy một lần mà đã đồng ý ngay, có vẻ anh ta khác người nhỉ…

Lại lần nữa, những ánh mắt đó chú ý nó hết sức, khi đến thang máy thì nó gặp Ngọc:

- Chà! Lột xác nhanh vậy cơ à. - Nhỏ ngạc nhiên không kém bị cuốn hút.

- Cô có phiền không khi người khác nhận xét cô như thế? - Nó hỏi lại.

- À… không có gì, chúc cậu thành công trong công việc sắp tới. - Có vẻ khó tiếp cận nhưng chắc cậu ta đã quên mình.

Vừa ra đến ngoài công ty thì đã có chiếc xe mui trần màu đỏ đợi sẵn ở đấy, nó tiến đến khi cánh cửa được cậu nhóc mở ra cho nó:

- Cậu là con của bác quản gia à? - Nó nhìn cậu nhóc ngồi trong xe.

- Vâng! Vậy bây giờ đi được chưa? - Khó tính đây.

- Được! Rất có cá tính.

- Anh quá lời rồi, chỉ là em không quen xưng hô với người khác như vậy? - Nhóc cho xe lao thẳng ra đường chính.

- Tùy cậu thôi! Tôi không quan tâm lắm.

- Hì! Anh cũng dễ thương nhỉ, chỉ nhìn thì không thấy được thôi?

- Ý cậu là sao?

- Không! Chỉ là anh không quá khắt khe với người bề dưới thôi.

- Ừ! Cho xe đến trường tôi đi. - Nó không để ý lời cậu nhóc.

- … Vâng ạ! - Nói hớ sao ta chắc vậy rồi…

Chiếc xe lao với tốc độ không bình thường, cả cách nhìn của cậu nhóc đó cũng không bình thường, đường bây giờ tầm tan ca đã rất đông nhưng với trình lái chưa có bằng của cậu nhóc này thì ăn thua gì, chẳng có xe nào qua mặt được nó dù là liều thì ăn nhiều thôi, có vẻ nó không an tâm cho cách lái xe của nhóc thì phải:

- Có sợ chết không em?

- Tất nhiên là không rồi. Hì mà ý anh em chạy nhanh quá à? Thôi để hạ tốc xuống nha. - Nhóc bấm cho cái mui trần kéo lên vì hết nhanh thì để không cũng đâu mát đâu.

- Có tiền chắc việc gì cậu cũng làm nhỉ?

- Cũng chưa hẳn anh ơi? Để xem việc đó ở mức nào và độ nguy hiểm nó đến đâu nữa. - Chắc còn vài đoạn nữa là đến nơi rồi.

- Thì ra cậu cũng tốt nhỉ? Hì - Nó thấy nhóc này khá thú vị.

- Bình thường anh à, tới rồi nè anh có cần em đợi không? - Nhóc dừng xe trước cổng trường.

- Ai vậy mày? - Lâm đứng đợi ở đó.

- Người phụ việc tao mới thuê. - Nó nên nói thế.

- Vậy mày đến đây làm gì? Giờ học cũng xong rồi mà.

- Đến đón hai mày đi chơi, tao đang chán đây. Hihi.

- Á ù! Anh Vũ bảnh quá nha. - Nguyên nó lao ra.

- Bảnh cái đầu mày đi thôi nào? - Cả ba đứa lên xe.

- Đợi nãy giờ mới chịu ra, có linh quá không vậy? - Lâm vỗ đầu thằng Nguyên.

- Linh gì? Có thần giao cách cảm đó. Hehe.

- Thôi đi hai cha, nổi hết da gà rồi nè. - Nhóc lên tiếng.

- Ơ nhóc này là ai mà náo thế? - Nguyên quay sang nhìn.

- Là đệ tử của Vũ đấy. Haha. - Lâm chọt vô.

- Biết vậy sao không còn im đi? - Vũ nó thử.

- Hả? Giỡn tí làm căng, mất hết vui. - Nguyên nó bí xị.

- Ảnh nói đúng đó? Anh hơi quá rồi. - Nhóc bênh Nguyên.

- Có phải vậy tốt hơn không. Haha. - Nó cười giòn tan.

- Là sao… - Nguyên không hiểu.

- Có người bênh cho kìa còn không biết sướng? Hehe. - Lâm hiểu ý Vũ.

- Trời! Mấy anh thật là… - Nhóc nó nổi quởn.

Không gian lại bắt đầu im lặng sau những tiếng cười đấy, có vẻ thằng nhóc nó giận thì phải, nhìn mặt nó đăm chiêu quá nên không ai nói nữa, Nguyên thấy căng quá nên đành lên tiếng vậy:

- Nè nhóc? Nhóc tên gì vậy. - Nguyên gọi khẽ.

- Tên à? Trương Nhật Khôi. - Trả lời nhanh gọn.

- Vậy cùng họ với Lâm sao. Hì hì.

- Vậy à…

- Đến shop KingSfore đi. - Vũ lên tiếng sau khi cắt ngang cuộc nói chuyện kia.

- Ngựa vừa thôi cha, để cho con nổi một tí nữa chứ? - Nguyên cụt hứng.

- Ai nói tao mua? Mà là mua cho mày với Lâm đấy.

- Ơ… - Lâm ngạc nhiên.

- Dụ này hay nè. Hihi. - Nguyên vui sướng dù là nói có quá.

Sau khi đến shop, thì nhóc Khôi bảo muốn đi đâu đó nhưng Vũ nó bảo vào lựa đồ luôn nên đành phải nghe lời cậu chủ, Nguyên nó tí tởn lắm chạy lung tung hết các chỗ, cái nào đẹp là Nguyên nó cũng thấy đầu tiên, Vũ nó cũng thay đổi bộ khác vì mặc vest không thể đi chơi được, sau khi nó lựa cho Khôi chiếc áo sơ mi xanh da trời gần như trắng hẳn có thắt nơ đỏ và chiếc quần short màu xanh ngọc ngắn có săn gấu cộng thêm đôi giày trắng bóng không có màu nào khác ngoài màu trắng cả, tên Lâm nãy giờ thì vẫn chưa lựa được nữa, đi lòng vòng mà chả có bộ nào hợp nên đành nhờ nó lựa dùm cho luôn, ở phía trên tường cao có chiếc áo màu nâu nhạt tay dài có vài điểm nhấn là mấy ô vuông to nhỏ như vá ấy, rồi tiếp đến nó qua quầy áo khoác cardigan lấy cái dày nhất với kiểu form dài màu xám đen hơi rằn đuôi phía dưới đuôi áo để tạo nhấn cho cánh tay của Lâm, cuối cùng là chiếc quần đen hộp ống bó gần dưới chân để phù hợp với đôi pót đế cao màu kem sữa có nhiều dây chồng chéo. Ai ai cũng nhìn lạ mắt trước style nó chọn, tuy không quá nhiều điểm nhấn nhưng phối lên rất bắt mắt vì trơn đơn gian nhưng hợp tính cách. Cuối cùng tên Nguyên cũng lựa được một bộ, khi chưa kịp lấy mũ phớt thì đã bị Vũ nó giật lấy đưa cho Lâm:

- Chà chà! Anh Vũ có phong cách phết. - Khôi rất thấy sự khác biệt giữa bộ nó lựa cho Khôi và Lâm.

- Cũng tùy hứng thôi em. Hì

- Đúng vậy đấy? Vũ nó hay làm theo cảm hứng, nên anh biết đúng lúc mới nhờ được mà. Hehe. - Lâm quá biết tính cách này của Vũ.

- Thì ra là vậy? Có vẻ hấp dẫn. Hihi.

- Vậy sao còn không lựa cho tao? Không chịu đâu. - Nguyên gato.

- Tao tưởng mày có style rồi chứ? - Lâm nghĩ sao nói thế.

- Rồi để đấy làm luôn cho đủ bộ. Hihi. - Vũ cười.

Lần này nó đi thẳng tít vào trong cùng, nhưng nó lựa giày đầu tiên cho Nguyên, chả ai biết nó làm gì, sao lại lựa giày mà không phải trang phục trước, chỉ thấy nó lấy cho Nguyên chiếc giày màu xám nhạt trên đó có đính vài cái gai màu đen ở cổ chân giày, tiếp theo là chiếc quần nâu dây bạc bắt chéo chữ X sau mông điểm khác với quần của Lâm là nó ống côn xếp ly rằn ri, cái áo cũng thế chỉ có nhấn đúng màu rêu xanh đậm, chỗ chú ý của cái áo là có số sáu chín màu trắng loang đen sau áo thôi, còn trước chỉ có đúng cái túi nhỏ nấp đậy gần tim thôi và form áo này khá dài gần nữa trên của chữ X luôn, nó lấy một cái mũ mà cả đám ngỡ ngàng vì mũ cũng không phải mà nói không phải mũ cũng kì vì giống mũ lưỡi chai nhưng có chóp trên để lộ tóc Nguyên ra thôi, màu mũ gần với màu giày nhưng đậm hơn một chút, cái khác của bộ này so với hai bộ trước là có thêm chiếc kính gọng trắng. Sau một hồi lựa cho Nguyên thì lại chóng mặt với phong cách mới mà Nguyên khá ưng ý:

- Tao cứ nghĩ cái mũ nó kì lắm chứ? Hihi. - Nguyên xoay mũ ra sau.

- Thấy có được không vậy? - Nó không biết Nguyên thấy sao.

- Được được! Đúng với tính tao, mày hiểu tao quá mất rồi. Hì. - Nguyên gãi đầu.

- Có đâu? Hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro