Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ cái mà ai cũng tò mò nhất, đồ mà nó sắp mặc lên sẽ ra sao, đợi đến tận 15 phút sau nó mới đi ra khỏi chỗ thay đồ và nhìn từ trên xuống có vẻ không quá nổi, trước tiên là chiếc áo trắng nhạt như đã cũ ngã vàng vậy, điểm chú ý là bị rách một bên cánh tay sọc theo chiều ngang bốn đường, trên mặt áo có hình mặt trăng khuyết đen nhỏ, bên dưới là chiếc quần xám bị loang hơi đậm gần về chân cũng bó như của Lâm, thế nên đôi pót nâu có dây thắt vàng rêu để nhấn lên hai màu, nó khoác lên thêm chiếc áo khoác form dài màu nâu cùng màu với đôi giày, sau áo có mũ lông hơi bập bềnh, có điều lạ nhất là nó không đeo kính nữa mà là đeo len màu xám nhạt làm cho màu mắt nâu nó thêm bí ẩn.

Sau khi cả bốn đứa đã làm nát cái shop KingSfore thì cũng gần tối rồi, chắc là khoảng 6h30 rồi nên chúng nó cảm thấy đói, cả đám nhảy lên xe mui trần đỏ lao đi vun vút, đúng là style của Vũ nó rất lạ chả có bộ nào như bộ nào cả, cả cách lựa cũng thế, cả bọn nhìn nhau mà cười thôi. Giờ là tung bay vô quán mì cay, gọi đủ thứ nhưng đang ăn thì Khôi nó cần giải quyết vì đồ ăn có vẻ không quen, Nguyên cũng đi theo Khôi nên giờ chỉ còn Vũ và Lâm ngồi ăn thôi:

- Hôm nay mày có vẻ lạ nhỉ? - Lâm bắt đầu cuộc nói chuyện.

- Thôi đừng đoán nữa, tao không sao hết? - Nó biết Lâm rất tinh ý.

- Ừm! Vậy nếu có chuyện buồn thì tâm sự với tao, tao luôn sẵn lòng nghe. - Đó là cách tốt nhất.

- Được rồi! Mà sao mày không kiếm ai quen đi? Không thấy cô đơn à. - Quen Lâm cũng lâu rồi.

- Chỉ là chưa có người thích hợp thôi? Nhưng có lẽ sở thích hơi thái quá nên… Hihi. - Lâm hiểu rõ mình.

- Là thích cả hai giới chứ gì? Chuyện bình thường thôi.

- Nói nhỏ thôi mày? Người ta nhìn kìa. - Lâm có tật giật mình.

- Hihi! Không sao, họ có phải là mình đâu mà lo.

- Ừ! Còn mày có chuyện với anh mày à? - Lâm thử xem sao.

- Chẳng có đâu? Tao với ảnh vẫn bình thường, chỉ là dạo này có lục đục chút xíu thôi. - Nữa thật nữa không vậy.

- Hay mày thử quen Khôi đi? - Nó nghĩ theo tính hai đứa.

- Cái gì? Khôi nó… - Lâm tưởng không thích trai đâu.

- Tao hiểu Khôi khi qua cách nói chuyện và biểu cảm khi lựa đồ cho Khôi, nên chưa hẳn là phải thì cứ từ từ cũng được. - Nó cần chắc chắn.

- Tao tin mày biết nhìn nhưng tao… - Lâm nghĩ không được đâu.

- Hihi! Lại khó xử à, đúng là sở thích này có hơi khó đây. - Lúc thế này lúc thế kia.

- Cũng có thể, chỉ là chưa có hứng thôi. Hehe.

- May là Khôi nhìn cũng được không mày chẳng do dự. - Nó hiểu.

- Mày lại hiểu rõ tao quá rồi. - Lâm buồn.

- Sợ người khác biết điểm yếu à. - Đâm một lần hai nhát.

- Lại nữa… mày tao chỉ… muốn có mày… à đúng thế đấy. Hihi. - Nên vui hay buồn vì có bạn như nó.

- Thôi thôi! Đủ rồi, nói nữa mày làm liều mất. - Chưa ngưng được.

- Biết thế sao còn… - Lâm cười tươi.
Cuộc nói chuyện đang cao trào thì…

- Nè! Đi tăng hai đi. - Khôi nó xen ngang.

- Hở? Có ổn không đây. - Nó nghĩ là đi bar nên hỏi.

- Ổn hết? Chơi hết mình. Hehe. - Khôi rất có chịu chơi.

- Đệ tử Vũ thật có khí phách. Hehe. - Nguyên bê khay nước ra.

- Vậy mà Lâm nó còn không chịu… - Nói ẩn ý.

- Gì mày? Muốn chết à. - Lâm lườm Vũ.

- Ủa? Có gì à hai anh. - Khôi hỏi lại.

- Thì ra… anh Lâm ơi, em không thích như thế. - Nguyên cũng hiểu.

- Hở? Sao có mình em lạc loài vậy hè. - Khôi nhíu mày.

- Hihi! Không có gì đâu em, kệ hai thằng dại này đi không nó cắn chết người á. - Lâm nói đểu.

- Mày nói ai là tó thế? - Nguyên lao vô tóm Lâm.

- Thôi mà… giỡn ra ngoài… - Khôi đỡ cho Lâm.

- Ấy chà chà… Nguyên được việc phết. - Vũ nháy mắt.

- Tao mà… hehe.

- Hai thằng này tao không xử hai mày không có được. - Lâm quởn nên rượt nó chạy ra ngoài khi nó chỉ vừa kịp ném cọc tiền lên bàn.

- Em đi thanh toán đi để anh ngăn hai nó cái. - Nguyên đưa cọc tiền cho Khôi.

- Dạ vâng! - Gãi đầu nhìn ba tên này.

Chúng nó đang giỡn hú hí trên xe, Vũ bị Lâm nó đè xuống đấm lung tung:

- Đau mà tha em… - Vũ cười xin tha.

- Ờ mày nỡ đánh nó sao? Hehe. - Nguyên nắm tay Lâm.

- Còn mày nữa vô luôn… - Lâm nắm áo Nguyên đứng cạnh xe kéo vô luôn.
Mất trớn nên đã ngã vào…

- Kiss me… - Vũ nó trợn mắt đẩy Nguyên ra.

- Thôi lỡ thì cho luôn đi, ngọt thế. Hihi. - Nguyên lao vô tiếp.

- A! Không có được là không có được. - Lâm ngăn lại.

- Tại mày đấy Lâm… - Vũ ngồi dậy chèo lên ghế trước.

- Cảm ơn Lâm đã hộ tống. Hehe. - Nguyên ôm lấy cỗ Vũ nhưng vẫn bị đẩy ra.

- Tống háng mày giờ chứ nói nhảm? - Lâm quởn tiếp.

- Gì nữa thế này? Mấy anh cứ như con nít ấy. - Khôi đi ra xe.

Vũ vẫn im lặng… nên hai đứa còn lại cũng thôi không giỡn nữa… được lúc cũng trả lời…

- Đi bar đi em.

- Dạ được! Hihi. - Khôi lái nhanh.

- Giận à? Giỡn thôi mà, tí bù cho cái gì cũng được mà… - Nguyên sợ nó giận lắm.

- Giận cái đầu mày ấy. Haha.

- Cười rồi nha… hehe. - Nguyên gài thành công.

- Cho gì? Cho tiền à. - Lâm chọt.

- Ờ Lâm nói đúng ý tao. - Nó hưởng ứng.

- Đúng đúng cái khỉ khô! Không cho gì hết, coi như chưa nói. Hehe.

- Á ù… - Nó nhái.

- Ế ăn cướp bản quyền… - Nguyên giật mình.

- Thôi đi mấy ông tướng ồn quá, Khôi nó khó chịu đấy. - Lâm xen vô.

- Ừ! - Vũ cũng thấy nét mặt Khôi khó chịu.

Đến quán bar, cả bọn đặt chỗ ngồi dễ nhìn nhất theo thói quen mới của Vũ, Lâm nó thấy lạ nhưng chắc không sao, có bao giờ Vũ nó xài tiền như thế này đâu, Nguyên vô tư không biết gì chỉ cần vui là đủ rồi. Được lúc thì Vũ nó yêu cầu bao cả quán bar, nên mọi người cứ uống thỏa thích, tên Lâm ngăn lại nhưng không được, nó bắt đầu hơi say rồi thì phải, mọi người hưởng ứng theo niềm vui của nó, tự không có người bao thì mắc gì phải gò bó, thả cửa thả ga cho sướng cái đã. Quán bar đang nhộn nhịp lại trở nên căng hơn, từ khi bước vào bọn nó đã bị chú ý của nhiều ánh mắt rồi, nên bây giờ người đang chịu trận thay nó là Lâm, tên Nguyên ham vui nên chả để ý nó uống cỡ nào nữa. Chắc có chuyện gì đó không vui rồi, chứ từ khi bị tai nạn đến giờ nó có uống lần nào đâu, Lâm tưởng nó quên rượu luôn rồi chứ, không ngờ mới khỏe lại đã thế này, có khi nào hồi sáng ông thầy giáo đó nói linh tinh gì không, có vẻ nhiều điểm nghi ngờ ở đây, dù tiếp mấy em xung quanh nhưng Lâm vẫn không rời mắt khỏi nó được:

- Thôi về đi anh… - Khôi kéo nó đứng lên.

- Lần khác gặp nhé… - Lâm nói vội khi đứng lên đi đến quầy rượu mà nó ngồi.

Tên Nguyên nãy giờ trong toilet vẫn chưa ra… không biết có chuyện gì không…

5 phút sau… có âm thanh đỗ vỡ vọng ra…

- Thôi chết rồi Nguyên nó lại gây chuyện rồi… - Lâm đỡ Vũ khi nghe thấy.

- Dạ! Anh đưa anh Vũ ra xe trước đi, để em vào xem sao. - Khôi chạy vô trong đám người đó.

Nhưng vừa đi được vài bước thì thấy một thằng bay ra nằm  đó ngán đường… sau đó thì…

- Mày láo với ai đấy? - Giọng Khôi thì phải mà sao lạ thế.

- Kệ nó đi em mình đi thôi… - Nguyên ôm cổ Khôi lếch chân ra vẫn còn máu.

Cú đấm ngoạn mục khi Vũ nó đẩy Lâm ra và lao đến… thằng phía sau lưng Khôi bật gọng luôn…

Lâm lấy lại thăng bằng và nhìn nó khó hiểu…

- … Trời say chưa thế? - Nguyên đưa tay lên người Vũ ngăn lại.

- Rồi có đi được không?

- Coi chừng…

Lần này thằng đó bay theo hướng nhìn của Vũ mà ăn chọn cú đá của Lâm…

- Cẩn thận tí chứ? - Lâm tiến đến.

- Không cần mày lo… - Vũ đưa tay lên bợp tiếp thằng phía sau.

- Võ rượu gớm dã man… Hì - Nguyên bái phục.

- Còn thằng nào vô luôn đi? Chơi lén vui không. - Khôi lên giọng.

Vừa dứt lời thì cả đám nháo nhào lao vô đánh…

Khôi nó đạp một lúc hai tên bay nằm lên làm tét luôn cái bàn, còn Lâm đỡ cho Vũ nên bị một cú vô xương sườn, thấy vậy Vũ chơi hết mình luôn, đấm túi bụi vào mặt chúng nó, có thằng cầm ghế lao lên đập một phát vô lưng Vũ, cú đấy cũng chả xin nhê, khom người vì cú đó tiện lượm được chai rượu phang ngược vô đầu hắn, gậy sắt chơi tới bến thì Khôi nó cũng vật đô gọng hai tên bay thẳng cẳng.

- Thằng sau mày kìa Lâm?! - Nguyên hét lên.

- Mệt chưa thế? - Lâm tựa lưng vào người Khôi và Vũ.

Chúng nó đang bị bao vây…

- Chúng mày khá đấy? Gọi cả đồng bọn à! - Nguyên tiến vô vòng vây sau nãy giờ đứng nhìn.

- Gruuuu! Thằng chó đụng tao đéo biết xin lỗi hả mày? - Có thằng trong đám lên tiếng.

- Rồi sao? Tao thích thế đấy! - Nguyên cầm chân ghế bị gãy lên.

- Nói làm gì cho mệt, chơi tới bến nó luôn. - Khôi lao vô trước.

Cuộc ẩu đã khá kịch liệt, lâu rồi chả có đứa nào động tay động chân, giờ có dịp nên khởi động luôn, nhìn vậy chứ chả có thằng nào vừa, đám kia chả có tên nào còn máu để lếch nữa, chúng nó chạy bán mạng vì hoảng sợ, nhìn mà thấy buồn cười hơn là đau vì mấy vết thương nhỏ này. Lại thêm một suất trả phí không cho quán nữa rồi, thôi kệ láo với anh em chúng nó là phải ăn no đòn.

Lái xe đến nhà Nguyên sau khi mua được thuốc vào giờ này, nó sợ về nhà mà để anh thấy thì chết, nên thôi gọi về báo một tiếng hôm nay ở lại nhà Nguyên vì lý do ba mẹ Nguyên đi chơi nên ở lại cho nó đỡ sợ, may là anh không rò hỏi gì mà yên tâm để nó ở đó vì chỉ một đêm thôi, nhưng giọng trả lời điện thoại có vẻ anh đang buồn chuyện gì đấy, thôi để sau hẳn tính vậy. Sau khi xin phép xong thì Lâm và Vũ đỡ Nguyên leo lên cái gác trên để nghỉ ngơi, còn Khôi ra cất xe rồi vào sau:

- Cũng gan quá ha? Dám gây sự với bọn đầu gấu đấy. - Lâm cởi quần cho Nguyên.

- Kệ đi! Tao đã xin lỗi mà nó còn làm tới đấy chứ? - Nguyên khai ra.

- Vậy sao? Láo quá vậy. - Vũ đá chiếc pót bay vô góc tường.

- Nhẹ tay thôi đau mà… - Nguyên khó chịu vì chiếc quần chà sát vào vết thương.

- Có cần cắt ra không? Hihi - Vũ trêu và đưa mắt nhìn Lâm.

- Cắt là cắt cái gì cơ… - Nguyên hoảng.

- Cái ấy ấy… - Lâm chạm vào.

- Ôi cha mẹ ơi tha con… con chưa muốn mất trinh - Nguyên quay người bò ra đầu bên kia giường, chuồn là thượng sách.

- Chạy đi đâu cưng? - Nó nắm lấy sợi dây sau mông Nguyên.

- Thì ra mày lựa đồ cho nó quá hợp tình hợp lý. Hehe - Lâm tâm đắc.

- Chỉ đúng hoàn cảnh thôi mà. Hehe

- Đừng mà… đừng… - Nguyên tưởng thật luôn.

- Nó xin tha kìa? Có tha cho nó không. - Lâm hỏi ý.

- Để coi thái độ nó xem sao? - Vũ kéo tiếp… khi nói nhỏ với Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro