Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn uống xong thì Bảo phụ anh Lâm dọn dẹp để tí anh còn lên dạy kèm nó nữa, từ giờ anh đã là gia sư mới của nó, nó biết anh Lâm làm việc này để lo cho Nguyên nên nó cũng ráng xin ba để anh dạy kèm nó dù là nó học không đến nỗi nào, thôi đến đâu hay đến đó nhưng Bảo nó hứa với mình là sẽ giúp anh Nguyên vì nhìn anh ấy nó lại nhớ đến anh trai đã mất của nó…

- Em làm xong mấy bài tập phân tích chưa? - Lâm cầm ly sữa vào phòng nó.

- Dạ rồi anh? Mà không cần anh cho em bài tập đâu. - Nó tự học được.

- Vậy sao được? Anh là gia sư thì phải làm tròn nhiệm vụ chứ. Hì - Biết nó học được.

- À! Anh Nguyên cũng đang kiếm việc đấy. - Nó đoán vì lần trước thấy anh ấy đánh dấu trong mấy tờ báo.

- Sao em biết? - Có thật là nó kiếm việc không đây.

- Dạ bữa em thấy ảnh điền vào mấy tờ giấy gì đó? Nên em nghĩ thế. - Cái nghề hộp đêm trong báo có nên cho anh Lâm biết, chết lỡ anh kiếm mà phát hiện ra mấy tờ báo thì tiêu.

- Ừm! Mà có nghe anh nói không đó? Hôm nay anh phải về sớm có việc đấy. - Nó lại đứng thừng người ra nữa.

- Dạ dạ có mà anh! - Đứng gãi đầu nhìn.

- Chậc…! - Cười cho cái hành động ngớ ngẫn của nó.

Khi đang đi xuống nhà thì nghe tiếng Nguyên…

- Dạ em biết rồi anh! Em tới ngay.

- Đi đâu thế Nguyên? Ai gọi vậy. - Lâm nói vọng ra sau bếp.

- Em có tí việc thôi, không cần anh để ý. - Nói xong đi thẳng lên lầu.

Sao nó cứ tránh mặt mình vậy nè…

Nguyên mặc vội bộ đồ vào còn hơi sọc sệch, áo thì nhăn như chưa được ủi lại, lấy nhanh cái túi xách đeo chéo qua vai, lật đật xỏ chân vào giày và chạy ngay xuống dưới. May là Lâm đã về không Nguyên lại khó mà đi ra ngoài ngay được, chắc là nó đã làm Lâm không cố giúp nó nữa rồi, không biết nó làm được chưa nữa…

Đi ngay đến cái hộp đêm ấy, vừa bước vào trong thì nó đi lòng vòng để coi chỗ nào giống như miêu tả của người nói điện thoại với nó, cái hộp đêm này có vẻ quá náo nhiệt, nhiều loại thành phần tập trung ở đây, giàu nghèo đều có cả, nhưng nói chung họ chỉ có cùng một mục đích là vui chơi cho thỏa ham muốn bản thân để giết thời gian mà thôi, chứ nó là không có thời gian như bọn họ được, vừa bước đến cái bàn xoay trong góc phòng vì nó giống như miêu tả đó, đúng là có hai cột đá nhỏ sọc ở hai bên, anh thanh niên ngồi đấy với mấy nhỏ phục vụ của quán ở quanh anh ta, cảm thấy khó chịu nên nó định để khi khác bàn việc với anh ta, thì anh đã đứng lên gọi nó lại:

- Từ đã… thôi mấy em ra ngoài đi anh có khách? - Anh ta nói với mấy nhỏ đấy.

- Tôi không có thời gian để chờ vậy anh có thể vào luôn công việc được không?

- Chà! Haha chưa có ai đi xin việc mà lại yêu cầu ông chủ như thế này? - Anh ta thấy nó thật hài hước.

- Rồi! Nhưng… - Nguyên thấy mình hơi kì cục rồi.

- Được! Không thành vấn đề, thời gian tuần đầu em thử việc nếu được anh sẽ trả công như nhân viên chính thức? - Cho nó thử việc đã.

- Còn phải thử nữa sao? Mà tôi không làm mấy cái việc ngoài giờ như nãy anh làm đâu nha. - Nó biết chỗ này yêu cầu khá cao nhưng vì đúng cái việc nó thích và chỗ này cũng khá nổi, nhưng nó thì chỉ muốn làm pha chế thôi.

- Haha! Thế nãy em nghĩ anh làm gì? Chơi gái à. - Anh lại cười khoái chí.

- À… không! Tôi không có ý đó. - Lại nói lung tung rồi.

- Yên tâm! Việc nào ra việc nấy? Anh tuyển pha chế chứ không tuyển trai bao? - Nói xong anh ta bỏ đi vô trong quầy bar.

Anh ấy được đấy chứ nhỉ… nhìn bề ngoài không hề giống với tính cách tí nào… dù là nó đã kiếm chỗ làm hơn cả chục quán rồi…

- Mà anh à… - Nó tiến đến chỗ anh ta đang đứng ở quầy bar.

- Sao nữa? Còn yêu cầu gì nữa à. - Anh nhíu mày nhìn nó.

- Anh có thể cho em ứng lương trước một tháng được không? - Nó liều một phen xem sao.

- Cái gì? Haha chưa đi làm mà đã… em vui tính thật đấy? Muốn nghỉ việc sớm khi mới vừa xin cách đây 5 phút à? - Anh không biết nó nghĩ gì nữa.

- Dạ dạ tại em nghĩ anh sẽ đồng ý vì bây giờ em cần một khoảng nhỏ để thuê nhà? Nhưng nếu không được cũng không sao, em chỉ… - Nó nghĩ chỉ định ứng thử nếu không được thì thôi.

- Được anh cho em ứng hai tháng? Nhưng sẽ tăng ca đấy. - Anh nói nghiêm túc.

- Vâng! Em cảm ơn anh nhiều, em cứ nghĩ là anh sẽ đuổi em? - Cái tính nó vậy hoài nên khó xin việc.

- Vì anh thấy em thẳng thắng thật thà nên anh tạm tin thôi! - Anh hiểu tính nó sau một hồi xin việc.

- Vậy khi nào thì bắt đầu việc được hả anh?

- Chứ em muốn làm bây giờ luôn à? Được không đây. - Anh hỏi lại.

- Dạ để mai đi anh… - Hớ dễ sợ tự hỏi tự trả lời, chịu thua anh ta.

- … - Anh không cười nữa mà quay vô quầy.

Nguyên lùi lủi đi ra, chưa có chỗ nào nó đi xin mà gặp ông chủ thế này, họ toàn đuổi nó ngay vòng xin ứng, còn không thì là nói quá lời làm người ta khó chịu mà đuổi thẳng, vì đòi hỏi không phải là nhiệm vụ của người làm, dù là nó thấy bực dọc vì cái tính này nhưng không sửa được, nhưng không làm thế thì không phải là nó, Nguyên thầm vui mừng vì đã xin được việc làm dù có cực đến đâu nó cũng sẽ cố hết sức. Trên đường về mọi người đi qua lại đã dần thưa bớt, suy nghĩ lại đưa đẩy nó đi trong cảnh vật này, tại sao Vũ làm thế nó muốn biết nguyên nhân, nhưng dù là gì nó cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta, còn mẹ bây giờ đang làm sao đây nó nhớ mẹ vô cùng, cái căn nhà đấy chỉ còn lại mình bà, nó hiểu cảm giác sống một mình trong một căn phòng nó thế nào, hiện tại nó cũng đang phải nếm trải từng ngày trôi qua như thế, vì Lâm đâu thể đến thăm nó hai bốn trên hai bốn được, giờ chỉ có những ngày đến dạy Bảo mới gặp được thôi, nó cũng đã bỏ học rồi nên chẳng thể gặp cậu ấy thường xuyên được. Nhưng nó dù ngoài mặt không muốn thấy Lâm một chút nào nhưng lòng nó lại đau thắt vì nhớ, có lẽ nó đã yêu Lâm mất rồi, đến tận bây giờ nó mới đính chính được sự thật là nó thích con trai. Quyết tâm cho dù chuyện gì xảy ra, nó cũng sẽ làm đến cùng để mọi thứ từng thuộc về nó sẽ trở về, vì trước kia từng có người cho nó tất cả, cảm giác sống dựa dẫm vào người khác nó quá quen thuộc rồi, nên nhất thời sẽ chưa sửa được tính này, nhưng rồi nó tin có một ngày nó sẽ quên được Vũ và làm lại cuộc sống khác…

- Sao bây giờ anh mới về? Khuya lắm rồi đó. - Bảo đứng chờ nó ở ngoài.

- Anh đã nói là không bắt em đợi rồi mà? Sao em cứng đầu quá vậy! - Mắng Bảo.

- Kệ em! Mà thôi vô ăn đi, tối giờ anh chưa ăn gì đấy? - Có anh mới cứng đầu đấy.

- Ừ rồi! Cảm ơn em. - Có nói thế nào cũng biết là Bảo sẽ vẫn làm thế.

- Sao lại cảm ơn? Anh cũng như anh em trong nhà… - Nước mắt tự rơi.

- Ủa nè? Sao khóc rồi! Anh nói sai gì à. - Không hiểu Bảo bị làm sao.

- Không… không có! Hihi - Bảo bỏ đi lên lầu, sợ đứng đấy lại có chuyện.

Cái thằng nhóc này kì lạ quá… mà cũng cực cho nó… ngày nào cũng giờ này ra đứng chờ cả… ai bắt tự hành mình như thế chứ… không thể hiểu nổi…

Tự nghĩ rồi thấy đói nên phải vô ăn thôi, ăn mà cười thầm mấy món Bảo nó làm cho nó, vì biết đồ ăn tối chả bao giờ còn cả, chỉ biết không muốn phải mang ơn ai nữa thôi, ráng đi sắp làm được rồi, ăn cho thật nhanh rồi lên đi ngủ nhưng lúc dọn dẹp xong thì va phải ai ở ngay chỗ ra…

- Cậu có mắt nhìn đường không đấy? - Giọng say mèm nói lảm nhảm.

- Cô đi không nhìn chứ nói ai? - Nguyên tức vì đã say còn nói do người khác được.

- Cậu phiền quá! Biến đi cho tôi nhờ… - Cầm chai rượu đi vô trong.

- Ăn nói cho lịch sự tí đi… - Người gì ngày nào cũng say rượu, con gái con nứa chả ra nề nếp gì cả.

- Mặc kệ tôi! Cậu cũng chả là cái thá gì đâu… nên đừng có lên mặt dạy đời tôi… - Say quá hóa cuồng.

- Ờ vậy đi… - Phiền phức, mệt mỏi đi lên phòng ngủ cho mau thấy.

Tắm rửa xong, quấn khăn lên người mở cửa ra thì lại một trò quái đảng của cô ta nữa…

- Cô làm gì trong phòng của tôi! - Nguyên điên máu rồi.

- Haha! Đẹp trai mà sao khó tính vậy nè? - Không thèm để ý lời cậu ta mà nằm lên giường.

- Đi ra cho tôi ngay… - Tiến đến kéo cô ta.

Nắm cái khăn của Nguyên kéo…

Giữ chặt nắm tay cô ta kéo bay xuống giường…

- Ây da… sao ác thế… - Từ từ ngồi dậy.

- Cô làm cái hành động gì đấy? Mặt dày thế nhỉ. - Nguyên đi ra mở cửa.

…Lao tới ôm sau lưng Nguyên… nói không dứt.

- Tại sao anh lại làm vậy với em… em đã làm gì sai… tại sao anh ác với em như thế… - Mất hết lý trí.

- Cô điên hả bỏ tôi ra? Biến ra ngoài. - Nguyên nắm tay cô ta xoay người đẩy ra ngoài.

Đóng cửa lại ngồi bệch xuống đất, cô ta là loại người gì thế có biết liêm sỉ không đây, làm mấy cái trò không ra thể thống gì cả, nhưng có lẽ vì say nên con người ta hay nói và làm những hành động trái sự thật là họ đang cố che giấu để người khác không thấy được mà thôi, không nghĩ nữa mệt lắm rồi, đi ngủ để quên hết những chuyện vừa nãy.

Sáng dậy lại như mọi ngày, dọn dẹp phòng mình xong, xuống dưới chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, Nguyên vẫn hay làm món bánh mì bơ sữa cho Bảo, món mà Nguyên biết Bảo thích, buổi ăn sáng cũng nhanh chóng kết thúc thì ba Bảo đi làm còn Bảo thì đi học, căn nhà lại trở nên vắng vẻ như mọi khi, nghĩ lại lúc đầu ba Bảo cũng khó chấp nhận cho Nguyên ở nhờ lại đây, sợ là kinh tế gia đình lại khó khăn hơn, một phần là vì ông chưa biết Bảo quen Nguyên khi nào và gia đình cậu ta ra sao mà lại bị đuổi đi, nên Bảo đã nói hộ cho Nguyên là nhà anh ấy chuyển ra nước ngoài sống nhưng ảnh không muốn lập nghiệp bên đó nên đã ở lại, và tiệm bánh hồi trước Bảo làm thì Nguyên là ông chủ ở đấy, cái lý do làm cho Nguyên cứng đơ người trước mấy lời nói ấy, khó mà chấp nhận một vai thế cho người mà nó đang căm ghét, nhưng hiểu ý tốt của Bảo nên đã im lặng mà không nói tiếng nào để mọi chuyện trôi qua êm xuôi, có vẻ sắc mặt Nguyên lúc đấy rất khó coi nên Bảo sợ là Nguyên giận nhưng cũng may là không sao cả rồi, nghĩ lại thấy buồn cười cho cái tính khờ khạo không đúng lúc của Bảo, nhiều khi thì thấy nó lanh lợi lắm, nhưng có những chuyện về cảm xúc hay biểu hiện của ai đang đánh giá về nó là lại ngây ngô ra như thế đó, vừa quét dọn vừa nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, còn tối nay nữa chuẩn bị đi làm ngày đầu tiên rồi không biết nên ăn mặc sao đây, có lẽ gu ăn mặc nó không đến nỗi nào nhưng đã khó bỏ cách ăn mặc trước kia của nó, nhưng nó sẽ cố gắng thay đổi để phù hợp với chỗ tối nay nó làm, thời gian cũng trôi nhanh như nó mong đợi, bắt đầu chuẩn bị quần áo xong thì cũng đi tới nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro