Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng vừa tới thì thấy có một đám người như bọn đầu gấu đã đứng sẵn ở ngoài, Nguyên tiến đến thì nghe mấy người xung quanh nói là bọn nó đang siết nợ ông chủ quán, có lẽ nào là như thế chứ, quán này làm ăn được mà…

- Là Khôi sao?! - Nguyên đứng hình với tên đang nói chuyện với ông chủ.

- Ủa anh Nguyên? - Khôi có vẻ không muốn thấy Nguyên lúc này thì phải.

- Lâu quá rồi nhỉ? - Nhìn vẻ mặt Khôi chắc đang khó chịu.

- Hai đứa quen nhau à? - Anh Khang lên tiếng.

- Dạ cũng có! Mà thôi em về trước, lần sau có gì báo em một tiếng nha. - Khôi nói với anh Khang rồi đi ra.

- Từ đã? - Nguyên nghĩ gì đấy nên muốn nói.

- … - Khôi đứng lại.

- Mà cầm tí tiền chơi đi chứ không có sao được? - Anh Khang tiến đến sau 1 phút thẫn người của Nguyên.

- Em đã bảo rồi là em không cần trả ơn kiểu này? - Trả lại.

- Có đâu! Cho tiền xài mà còn chê. Hehe - Anh Khang không đưa nữa.

- Ờ… em còn gặp Vũ không… - Nguyên không biết sao mình lại hỏi vậy.

- Vũ nào?! - Đang cười tự dưng im lặng.

- Là ai thế em? - Anh Khang thấy Khôi có vẻ lạ.

- Dạ em cũng không biết?

- Ừ chắc nhầm người… - Nguyên bỏ đi vào trong.

- Chắc có duyên đây? Cậu ta mới xin làm hôm qua thôi. Hehe - Anh Khang nói lệch sang hướng khác.

- Vậy à? Mà em không bận tâm đâu. - Tự dưng nói linh tinh.

- Sao thế? Lại có chuyện gì à. - Anh Khang đoán được.

- Không có!!! - Nói lớn tiếng rồi bỏ đi.

- … - Sao vậy ta mình nói sai gì à, thôi mặc kệ vậy.

Đang bước thì đạp phải cái gì đấy, khi Nguyên nhìn xuống thì ra là mấy cái chai rượu bị vỡ, rồi giật mình khi bàn ghế ở đây bị đỗ ngổn ngang chồng chất lên nhau, chắc vừa mới có đánh nhau, Nguyên từ từ ngồi xuống nhặt mấy mảnh vỡ chai rượu bỏ vào cái sọt gần đấy, dựng mấy cái ghế với bàn lên lại, trong lúc làm không sơ ý bị mảnh chai cắt vào tay làm chảy máu, nhưng Nguyên vẫn cứ tiếp tục làm không để ý gì cả, tâm trí Nguyên có vẻ bất ổn, cứ nghĩ linh tinh rồi hỏi đâm ra khó chịu thế này, biết trước kết quả rồi mà sao vẫn cứ làm, vì Khôi đã tránh mặt Nguyên khá lâu rồi, cũng chỉ là tên lái xe thuê cho hắn mà mình phải hạ mình sao, tự dưng sao thấy đau thế này, quan tâm làm gì khi nó đối xử với mình như thế chứ, còn muốn biết thêm gì cho tia hi vọng mong manh này gần như đã vụt tắt mất rồi, đừng chờ đợi gì nữa nó sẽ không quay đầu lại đâu. Đang nghĩ thì bị cắt ngang…

- Nè muốn chết hả? Làm mà không cẩn thận gì hết. - Anh Khang cầm tay Nguyên băng lại.

- Bỏ ra đi, không sao đâu em làm được. - Định rụt tay lại.

- Lỳ phải không? - Anh thả tay nó ra và đứng lên bỏ đi.

- … - Lại cảm thấy bị hời hợt nên nó tự mình băng lại, anh Khang có lẽ quá khác so với Lâm.

Nghĩ sao mà lại đi so sánh hai người đó với nhau được… mày thật ngốc…

Có lẽ là nãy quán bị bọn nào đó đập phá nên Khôi đã tới để ngăn lại, nên bây giờ quán có vẻ thưa khách hơn nhiều, mới ngày đầu đi làm mà đã gặp xui thế này rồi, dù là anh Khang gặp rắc rối chứ không phải nó nhưng cũng đủ cảm thấy buồn phiền thay cho người khác rồi, thấy vậy nên anh Khang đã chỉ nó học cách pha chế, chứ để mặt nó rầu rỉ mà tiếp khách thế này thì không ổn.

- Làm lẹ đi tí anh chỉ cho cách pha chế? - Anh Khang uống ngụm cocktail rồi đặt ly xuống bàn.

- Thật hả anh? Hihi

- Ừ! Để cái mặt này mà lo cho khách thì chẳng khác nào anh đuổi em sớm hơn thôi? - Nói xong anh ấy đi vào phòng nhỏ phía trong.

- … - Chết thật nãy giờ nghĩ lung tung quá nhiều, chả lo làm việc gì cả, thế này là không có được.

Nó đã lấy lại tinh thần để làm việc, sự năng nổ hoạt bát của nó làm anh chú ý, cười thầm vì nó biết vị trí mình ở đâu, không uổng khi anh đã tạm tin một người thẳng tính như anh vậy, chả bao giờ anh đánh giá sai về cách nhìn người của mình cả, lại tiếp tục hút một điếu thuốc và thở ra một cách phiêu bồng, cảm thấy dễ chịu hơn mà ngữa người ra đó nằm. Cái bản tính lăng xăng lại hành nó nữa, nó chỉ đang cố gắng để làm tốt và mong muốn được vào vị trí pha chế ấy càng sớm càng tốt, nhưng mới khởi đầu có vẻ không suôn sẻ cho lắm, nó hứa quyết tâm sẽ làm tốt hơn và tốt hơn nữa chỉ có như thế nó mới thấy vui hơn, khách vào quán lại có vẻ bắt đầu đông hơn, nhưng đa số là khách quen khi nó thấy anh ra tiếp họ, toàn dân đại gia không cả, nhìn cách ăn mặc của họ là đủ biết rồi, nó đang ngồi nghỉ vì có người tới ca sau làm thay nó một lúc, nhìn không gian nơi đây thật nhộn nhịp, dân sành điệu thể hiện mình qua cách cư xử và loại nước mình uống, họ ăn mặc chỉ để phụ họa cho vẻ bề ngoài thôi, còn tinh thần nhún nhảy trong điệu nhạc mới làm bộc lộ con người bên trong họ ra được, các ánh đèn và âm thanh ở đây bắt đầu làm Nguyên thấy choáng váng, tần số quá cao với mức bình thường, chưa thể hòa nhập ngay được vào một nơi thế này, tuy là nó đã vào những quán bar khá giống chỗ này nhưng không có lâu tới mức này, ở đây nó phải làm tới 2h đến 3h sáng mới xong việc được, nghỉ ngơi được lúc thì nó lại bắt đầu làm tiếp, có mấy vị khách thấy nó lạ lạ nên hỏi ông chủ vì nghĩ là nhân viên mới, nhưng ông chủ nói cái gì đấy nên họ không làm phiền nó nữa, dù có vài người cứ đòi nó ngồi đấy phục vụ nhưng nó từ chối để làm việc tiếp, khách thì cũng chỉ là khách thôi mất người này thì có người khác, nó sợ ông chủ lo nhưng anh ấy lại nói thế nên nó thấy yên tâm hơn, cái quán này chả sợ thiếu khách đâu, và không có người này thì cũng có người khác tìm cách khác tiếp cận nó thôi, nên thà để mất đi những vị khách không mong muốn thì hơn. Nó rất biết ơn anh rất nhiều, đã cho nó chỗ làm, cho nó ứng lương trước hai tháng rồi còn bảo vệ nó khỏi những vị khách không mời mà tới nữa, nó biết làm sao cho vừa lòng anh đây, cố gắng hết nhiệt huyết mà nó có trong người để anh cảm thấy không sai khi chọn nó. Làm hì hục đến gần 2h30 sáng thì cũng xong, người nó đắm đuối mồ hôi nhể nhại, ngồi xuống cái ghế gần đấy thở dốc vì mệt, anh cười với nó là vì anh đã để nó làm việc của hai người, nó trợn tròn mắt khi nghe anh nói câu đấy, hóa ra anh kêu người làm nghỉ một bữa để mình nó chơi hết mình thế này luôn, tức không chịu được nhưng anh vừa nói xong đã bảo ở lại dọn xong thì về đi, anh ném cho nó cái chìa khóa và đi về trước, chưa gì giao cho nó cái quán này mà chỉ trong một ngày ư, tin được không cái con người kì lạ này chứ, những cách ứng xử và hành động anh ta cuốn hút mình đến từng cm, chịu không được khi anh ta làm thế, nhưng thôi không nghĩ lung tung nữa lo mà dọn dẹp rồi còn về, giờ này chắc Bảo nó ngủ lâu lắm rồi, nó có mang chìa khóa nhà nên không lo lắm, nhìn lại không gian này sau khi mọi hào nhoáng chợt tắt nó thật tĩnh lặng, những hình ảnh con người trong quán còn quanh quẩn đâu đấy, nó nhìn rồi cười nhẹ nhàng mà bước ra khóa cửa lại, hi vọng là sẽ không còn điều gì tồi tệ xảy ra nữa, nó đã tạm hài lòng với công việc này.

- Trời không vô phòng ngủ mà còn nằm đây… - Nguyên giật mình khi đạp phải Bảo nằm dưới sàn nhà ôm con gấu ngủ.

Anh bế nó lên phòng anh vì phòng nó anh không có chìa khóa, để nó nằm lên giường rồi anh vào tắm rửa, cái thằng nhóc này lỳ không chịu được, càng nhìn càng thấy thương cho nó chứ không trách móc gì được, hôm nay đã đi làm về trễ thế này nên phải dặn nó trước mới được, còn nữa phải nhờ nhóc nói với anh Lâm là anh bận làm tối nên không cần Lâm đợi nữa, nhưng chắc sẽ không sao vì chỉ bảo nó là làm nhà sách hay cái gì đấy thôi chứ mà để Lâm biết lại có chuyện, đi ra ngáp ngủ vài cái rồi cũng ngã người lên giường, quay sang nhìn nhóc một lúc rồi cũng thiếp đi. Đến sáng khi ánh nắng vừa chiếu vào, Nguyên lấy tay xoa đầu ngái ngủ, giật mình khi nhóc ôm nó ngủ ngon lành, thật là…, thôi kệ để nó ngủ cho đã vậy nên Nguyên đành nằm lại một lúc nữa, nhưng hình như nhóc biết nên đã cự quậy và tỉnh giấc, nhìn mặt anh Nguyên còn nhắm mắt nên nghĩ còn ngủ mà đã lấy tay sờ lên, vô tình nước mắt Bảo rơi rồi lại khẽ lâu đi và ngồi dậy, theo cử chỉ đó Nguyên cũng tỉnh giấc theo.

- Sao anh đi làm về trễ vậy?

- À anh làm ở hộp đêm nên đến 2h30 mới xong được. - Không nên giấu Bảo.

- Hả anh làm ở đó à? - Giọng điệu lại không có vẻ ngạc nhiên cho lắm.

- Ừ! Mà nhớ không được cho anh Lâm biết nghe chưa?

- Dạ em biết rồi!

- Và nếu anh Lâm có hỏi làm ở đâu thì em nói làm ở nhà sách hay chỗ nào đó thấy được thì nói nha. - Nguyên đứng dậy vô phòng tắm.

- … - Giấu anh Lâm được đến khi nào đây, sợ là anh ấy đã biết rồi nên nó cũng lo.

Đi về phòng thay đồ mà Bảo không thể không lo cho anh được…

Lúc ăn sáng xong đang mang giầy thì anh Nguyên nói với nó:

- Để anh chở em đi học!

- Xe đâu mà đi? - Bảo ngơ ngác vì hồi giờ nó toàn đi xe buýt.

- Thì ra ngoài mua một chiếc là có mà. Hì - Nguyên gãi đầu cười.

- Ơ… tự nhiên mua? Mà lấy tiền đâu ra thế. - Bảo lo lắng.

- Thì có là được rồi? Không phải tiền bẩn là được chứ gì. - Nguyên lôi nó đi xòng xọc, nó còn chưa kịp xỏ xong giầy nữa.

- Từ đã chưa mang giầy nè!

- Lại đây! - Cõng nó lên.

- Bỏ xuống coi… - Nó nhảy xuống bệch xuống đất.

- Rồi có lẹ không lại trễ học bây giờ? - Nguyên nắm tay nó kéo đi.

- … - Làm gì thế không biết, vừa đi vừa xỏ xỏ cũng xong được cái giầy.
5 phút sau tới chỗ bán xe đạp…

- Thích chiếc nào lấy đi? - Nguyên hỏi nó.

- Em… thôi không cần đâu! - Vẫn chưa muốn mua.

- Bác lấy cho cháu chiếc kia! - Chỉ vào trong có chiếc nhìn khá được.

- Anh này… - Chép môi nhưng thôi lỡ rồi.

- Rồi giờ có lên xe không? - Bảo còn đứng chòng ngòng ra đó.

- Dạ… Hihi

- Cái thằng nhóc này… - Nguyên nói vu vơ.

- Anh nói gì đấy!

- Có đâu! Hehe.

- Vậy trưa nay khoảng 11h30 anh tới đón em nha! - Vì dù gì cũng mua xe rồi mà.

- Thôi khỏi đi! Tí em tự mà đi về. - Nguyên giỡn với nó.

- Ơ… ghét!

- Thì chẳng phải có xe rồi sao… - Ám chỉ điều đó.

- Ý anh là… - Bảo hình như hiểu.

- Ờ là thế đấy? Mới giỡn có tí đã ghét rồi. Hehe.

- Hứ! Mà sao anh lại mua xe cho em… - Bảo ngại nhận đồ người khác cho.

- Thì em là em anh nên anh mua thôi… - Nó có thích không.

- … - Chưa gì nhận nhanh vậy rồi, nó muốn lắm nhưng chỉ sợ anh không thích.

- Sao im lặng thế!

- … - Vòng tay ôm anh.

- Mà có chuyện gì buồn thì nhớ nói anh đấy? - Nguyên muốn biết.

- Sao anh lại nói thế… - Chẳng lẽ anh ấy biết được gì chăng.

- Không có gì! Thôi tới trường rồi nè, vô học đi. - Nguyên thắng chiếc xe lại.

- Dạ em chào anh… - Bảo từ từ dắt chiếc xe vô trong.

Có lẽ là nó thích như thế… chỉ mong là nó được vui… vì mình không còn ở đây bao lâu nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro