Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại tung tăng đi bộ về một mình, đang trên đường về thì Nguyên thấy có tờ giấy thuê nhà trọ dán trên tường cũng không bắt mắt lắm, nhưng cái giá khá được, chỉ có điều với 20m thì nó có vẻ nhỏ so với căn phòng trước kia của Nguyên, đang suy tính có nên ở không hay là thôi để kiếm xem có khu chung cư cũ nào ở cũng được, vừa bước đi đầu còn nghĩ vu vơ thì bị ai đó chạy nhanh ngang qua đụng phải vai làm Nguyên tí mất trớn ngã nhưng may kịp phản ứng nên không sao, thì ngay sau cú đấy có tiếng nói thất thanh của bé nào đó la lên…

- Anh gì ơi bắt tên cướp lại giùm em… - Thở hòng hộc một tay chống gối một tay chỉ chỉ.

- Hả cướp à… - Lật đật quay đầu đuổi theo.

Có lẽ nãy đụng phải Nguyên nên vai hắn cũng hơi ê ê rồi, nhìn hắn một tay ôm vai mà chạy, với sức của Nguyên thì còn thừa với tên cướp bị đuổi nãy giờ, nên cũng không khó lắm để Nguyên lao vào đạp hắn một cái té nhào xuống đất.

- Mày muốn chết à? - Nguyên nắm áo hắn lên.

- Tha em… em biết lỗi rồi… - Tên cướp van xin.

- Còn không mau đưa đây… - Nguyên giật lấy cái túi.

- Thằng chó cướp của anh à! Bốp… - Bé này à không là thằng nào đó đấm cho một phát hắn bay ra khỏi tay Nguyên.

- Hở? - Nguyên đứng hình thì ra là con trai… hehe.

- Em cảm ơn anh nhiều nha! - Mừng vì không bị mất đồ.

- Thế có cần đưa nó lên đồn không? - Nguyên còn đạp chân lên người hắn.

- Thôi tha cho nó đi… cái thứ trời đánh! - Thằng đó phủi phủi mấy cái hạt bụi trên người.

- Haha! - Nguyên không nhịn được cười vì lời nói đó.

- Sao vậy? Bộ mắc cười lắm à! - Nheo mày nhìn đăm chiêu.

- À không không… lần sau đi cẩn thận hơn tí đi. - Nói xong Nguyên quay người bỏ đi.

- Từ đã! Anh tên gì thế?

- Thôi không cần thiết đâu… bái bai! - Đưa tay lên cao hất hất, nghĩ thằng đấy cũng không lớn hơn mình bao nhiêu đâu.

Đang lo chuyện nhà ở mà gặp chuyện không đâu, làm buồn cười gần chết tự dưng hết lo luôn, Nguyên lần đường theo cái địa chỉ khi nãy thấy trên tờ rơi, nhưng tìm quài không ra khi đến đúng cái địa chỉ nhưng lại không phải chỗ cho thuê, đang đứng ngó nghiêng thì thấy có một bà cụ đi tới tay đang xách hai túi đồ và ôm một cái thùng giấy to.

- Dạ nếu được để cháu phụ bà mang đồ lên nhé! - Nguyên có lòng.

- Ừ! Cảm ơn cậu trai trẻ. - Bà đưa cho nó cái thùng giấy.

Đi theo bà Nguyên mới để ý là giữa hai căn nhà ngoài mặt tiền có một cái hẻm nhỏ đủ để đi vô, không thể nghĩ đây là lối đi vào nhà đâu, bước vào trong thì lại không trật trội lắm ở đấy có cái cầu thang cũ dẫn lên trên, đi được bốn lầu thang thì Nguyên bắt đầu mệt, có lẽ do nãy đuổi tên cướp nên giờ hơi mất sức, nên đành phải hỏi bà dù rất ngại.

- Dạ bà ơi! Bà ở lầu bao nhiêu thế? - Thở lấy hơi để nói.

- À cũng sắp tới rồi? Bà ở lầu bảy đấy cháu. - Bà hiểu nó đang mệt.

- … - Hở giết người à, thôi tốt không công rồi…

Cuối cùng cũng lên đến nơi, bà mở cửa ra thì Nguyên đặt cái thùng xuống và định đi xuống…

- Thôi dù sao cháu cũng lên đây thì vào uống nước với cụ được chứ?

- Dạ… - Cũng mệt rồi nên vào uống nước lấy sức vậy.

- Mà bà ở có một mình à? - Vì nếu có người thì không để bà cụ mang đồ thế này.

- Ừ! Cụ chỉ có một mình thôi. - Bà đi vào trong lấy nước khi Nguyên ngồi xuống cái ghế sofa.

- Thế con cháu của cụ đâu hết rồi? - Nó quay ngang quay ngửa nhìn xung quanh.

- À chúng nó lập gia đình rồi, đứa thì bận học ở nước ngoài mấy năm nữa mới ra trường. - Bà buồn vì cô đơn thế này.

- Thế họ không về thăm bà sao? Chắc bà buồn lắm! - Nguyên hiểu cảm giác ở một mình.

- Cũng không sao! Bà quen rồi, thỉnh thoảng chúng nó cũng về, giờ ai cũng phải có cuộc sống riêng của bản thân cả nên bà không trách gì chúng nó. - Bà cụ ngồi xuống khó khăn.

- Thì đúng là vậy? Nhưng cháu thấy không nên để bà ở đây một mình thế này, già cả rồi sao tự lo hết được. - Nguyên thương bà.

- Thôi bà ở được! Lại phiền chúng nó nữa thì chết, sao để chúng nó lo cho bà cụ này mãi được. - Bà xoa chân từ tốn.

- Dạ nhưng…

- Không sao hết! Mà cháu đang tìm ai ở đây à? - Bà rất tinh ý khi nãy thấy nó đứng nhìn giáo diết.

- Dạ không! Cháu đang tìm nhà trọ ạ? - Nguyên uống ngụm trà đắng.

- À! Thế để tí bà bảo cô chủ ở đây giùm cho cháu. - Trả công cho nó.

- Sao thế được ạ? Phiền bà lắm! - Nguyên ngại.

- Không có ngại gì hết! Coi như bà cụ đây trả công cho cháu là được rồi. Khà hhà.

- Dạ… - Cũng chả có lý do gì từ chối.

- Nhưng mà chân bà bị đau ở đâu à? - Nó để ý nãy giờ thấy bà xoa mãi.

- Nó lại trật khớp đấy mà, xoa tí rượu thuốc là hết ngay thôi.

- Không! Không đúng, cháu nghĩ là không phải do khớp. - Nhìn vậy sao là đau khớp bình thường được.

- Cháu vô trong ở trạng tủ lấy giùm bà chai thuốc nhỏ ở trên kệ nhé.

- Dạ được ạ! - Nó đi vào mới ngạc nhiên là căn bếp hơi bừa bộn, mà cụ thì không thể làm hết chắc là do di chuyển khó khăn rồi.

Nó lấy chai thuốc xong mới để ý là mọi đồ vật trong đây được sắp xếp sao cho dễ lấy nhất, cả cái ghế để chỗ rửa chén bát cũng có hai cái gác chân để dễ leo lên, có cả cây nạn để ở gốc phòng nữa, không tin là bị trật khớp bình thường, sao họ lại có thể để một bà cụ ở như thế này chứ, nó lo cho bà hơn ai hết, dù gì cũng là người lớn tuổi mà, nó cầm chai rượu thuốc ra cho bà.

- Rồi cảm ơn cháu nhiều!

- Không có gì đâu ạ, để cháu bôi thuốc giúp bà nhé!

- Thôi để tự bà làm được.

- Như thế sao được để… - Thì có tiếng đẩy cửa vào.

- Anh là ai thế? Sao lại ở nhà bà tôi. - Con nhỏ nào đấy nhìn xấc xược.

- À tôi là… - Nó chả biết nói sao.

- Cậu ấy vừa giúp bà mang đồ ở bệnh viện lên đấy.

- Vậy hả? Cho tôi xin lỗi nha. Hì - Nhỏ có vẻ biết lỗi đi tới cầm chai thuốc.

- Không có sao!

- Thôi để tôi làm cho, cảm ơn anh đã giúp bà tôi nhé.

- Dạ thôi cháu chào bà, cháu về trước ạ!

- Ừ! Khi nào rảnh ghé thăm bà nhé.

- Dạ vâng! - Nguyên lủi lủi đi ra nhưng cũng vừa kịp để ý thấy vết bầm tím ở chân bà.

Cũng may là có cô bé đó chăm cho bà, nó cũng yên tâm hơn phần nào, vừa đi xuống hai lầu thang thì nó nghe có tiếng gọi nên đã dừng lại.

- Nè anh gì ơi? Cho tôi xin số điện thoại. - Nhỏ chạy hì hục xuống.

- Hả? Để làm gì! - Ngạc nhiên hết sức.

- À! Chỉ là nãy bà tôi hứa với anh nhờ cô chủ cho thuê phòng nên khi nào có tôi sẽ gọi cho anh. - Nhỏ giải thích.

- À ra vậy! - Cười cười đọc số.

- Chứ anh nghĩ là gì? Xía! - Nhỏ nhanh nhẩu lưu số lại và chạy lên.

Lại gãi đầu cười vì cô bé vui tính ấy, sáng giờ cũng nhiều chuyện vui ấy nhỉ, mong ngày nào cũng được thế này thì hay biết mấy, cứ vui vui mà sống chứ còn buồn rầu thì giải quyết được gì đâu, về đến nhà người nó đã mệt lừ cả rồi nên chả muốn làm gì nằm ra ghế ngủ luôn đến tối. Cho đến khi Bảo gọi nó mới chịu dậy, chắc mệt nên ngủ ngon quá không biết trời trăng mây gió gì cả, thấy Bảo đưa cho nó cái túi gì đấy nên ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì đây? - Nhíu mày nhìn cái hộp quà to nó đưa.

- Anh mở ra xem đi. Hì. - Đưa xong nó đi lên lầu cứ cười một mình.

Ngồi xuống mở ra, thì ra là một con gấu bông to giống với con của nó chỉ là to hơn mà thôi, tự dưng thấy vui vì lâu rồi không có nhận quà, có lẽ thời gian qua Nguyên hơi hời hợt với nó, chỉ có gần đây mới bắt đầu quan tâm nó vì sắp rời đi rồi, cũng hơi tiếc khi chưa làm được gì nhiều cho nó, thôi đến giờ làm rồi nên đi thôi không lại trễ, mượn chiếc xe đạp đi đến chỗ làm, giờ không phải chen chúc trong tàu điện ngậm rồi cũng không lo trễ mà không thể chạy nhanh được, tiện cả đôi đường, hôm nay khách đông hơn hôm qua thì phải, mới giờ này mà đã xếp hàng đi vào rồi, nó là nhân viên nên được đi cửa sau. Vào phòng thay đồ rồi nhanh ra làm việc, đang thay thì có ai đó đứng cười sau lưng nó.

- Anh Nguyên tới sớm thế?

Giọng ai quen quen mà phải nói là khó phai… nên cũng gần như biết là ai…

- Hả? Sao cậu lại ở đây. - Nguyên giật mình vì là người hồi sáng đây mà.

- Hehe! Thì tôi cũng làm ở đây? Ăn đi nè! - Đưa cho hộp đồ ăn.

- Cái gì đây thế? Mà sao biết tên hay vậy. Hì - Nguyên không nghĩ là nó biết Nguyên ở đây.

- Thì cái phù hiệu trên áo anh còn kìa? Sáng giờ còn chưa thay đồ cũ ra mà. - Đứng lắc đầu cho tên ở bẩn.

- Ý cậu là sao? Tôi sạch lắm nha, chỉ là sợ quên thôi. - Nguyên gãi đầu nghĩ lung tung.

- Haha! Con trai gì tỉ mỉ thế? - Cậu ta cũng lấy đồ để thay.

- Bậy nha! Đừng có nói thế. - Nguyên không thích nghe như vậy.

- … - Khen mà có nói gì sai à.

Đi ra tính đưa hộp đồ ăn cho anh Khang vì sợ ảnh chưa ăn gì, ai ngờ ảnh cũng có một hộp y chang nó, thì ra không phải chỉ mình nó có, có khi nào tên kia đang lấy lòng anh ấy không, nó chả ưa mấy đứa hay nịn hót đâu, nên đã bỏ hộp đồ ăn vào sọt rác ai ngờ bị hắn thấy, nhưng Nguyên đâu hề biết điều đó, nên cứ vô tư làm thôi, đến lúc có chuyện mới hay là mình không cẩn thận. Chỉ vì có cái hộp đồ ăn mà nó hại Nguyên bẽ mặt trước mấy vị khách ở đây, thì là bàn số hai gọi hai cocktail soda mà nó bảo là bàn năm nên chết đứng, rồi lúc bê ra bàn ba thì đồ uống có vấn đề chắc do pha chế nhầm đồ uống khác, cũng ráng nhịn vì làm lớn chuyện đâu được gì, anh Khang lại biết thì chết, nhưng chả cần Nguyên nó giấu, mà hắn cũng đánh trống rồi la làng nữa thì hết cách.

- Sao em không cẩn thận tí vậy? - Anh la nó.

- Dạ em biết rồi! Em sẽ rút kinh nghiệm ạ. - Nó bắt đầu ngán cái thằng đấy rồi.

- Thôi không cần đâu? Để tí anh bảo Rin pha cho em cái khác. - Nhìn cái khay lắc đầu.

- Dạ không cần đâu để em tự làm. - Nó vô chỗ quầy pha chế lấy đồ.

- Em làm cái gì đấy! - Anh nhìn khó hiểu.

- Anh cứ tin em, để em làm cho. - Nó tin mình có thể làm được.

- … - Được không đây.

Nó tin với khả năng nhìn của mình khi thấy người khác pha, nó cũng bắt trước làm theo rồi thì cũng ra được màu đúng như yêu cầu, xanh dương ở trên và hơi nhạt màu lá đen về dưới, cho thêm tí muối hồng quanh miệng ly là xong, nhưng khi định bỏ lên khay thì anh Khang đã cầm lên uống thử, nó hơi run vì sợ làm không đúng nhưng nó chỉ thấy anh ấy chép miệng rồi nhìn ra chỗ khác và đặt lại cái ly và đi vô trong…

Chẳng lẽ làm sai rồi à… Nguyên buồn vì làm không thành công…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro