Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Rin nó đứng cười làm Nguyên tức tối, làm ơn mắc oán là thế đó, biết thế sáng cho nó mất đồ luôn cho xong, để cái mặt đắc ý thế kia thấy ghét dễ sợ, nhưng đâu làm được gì nó chứ, thôi thì ngậm đắng nuốt cay để khi khác phục thù, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, câu tuyên ngôn Nguyên hay sử dụng nhất trong từ điển của mình, nhưng lại không có từ bỏ cuộc nên Nguyên yên tâm mà tiến về phía trước, chỉ có như thế mới không phụ lòng anh Khang được. Tiếp tục công việc, lần này Nguyên để ý kĩ hơn nên không bị mắc lừa hắn nữa, lừa được một lần chứ đâu ăn quen hoài được, nên nhanh chóng chưa đầy 1 giờ hắn đã hết ra vẻ ta đây mà câm nín tự làm bổn phận người pha chế, cái chỗ mà Nguyên hằng mong sẽ có ngày được đứng đó làm, nhất định sẽ đá hắn ra rìa mới được, thời gian cũng không chờ một ai, bây giờ làm cũng đỡ thấy mệt hơn hôm qua, thì ra cái đứa anh Khang cho nghỉ là thằng Rin lấu cá đó, tự dưng một khi đã thấy ghét ai là có làm tốt kiểu nào cũng nhìn không ưa được, nhìn hắn đứng pha chế mà hút hồn mấy em trong quán bar thật khó chịu, dù là Nguyên không có quan tâm con gái đâu, nhưng để con nai vàng ngơ ngác kia dụ dỗ là toi đời mấy em đó rồi, thôi không có mắt nhìn thì ráng mà chịu, rước nó về nó lấy chày cối chối bỏ trách nhiệm lúc đấy có mà kêu trời kêu đất cũng chả có ma nào nghe đâu, nghĩ đến đó thôi là thấy ớn lạnh cái nụ cười ranh mãnh của hắn rồi. Không nên nhìn nữa thì hơn không lại có chuyện thì mệt, nhưng bây giờ biết làm sao cho anh Khang hết giận đây, nó chỉ lo vì tên kia hại nó mà anh hiểu lầm thì chết, nó có không làm được mấy việc cỏn con này đâu, phải làm hết mình để chứng minh cho anh thấy là nó làm được, cố gắng hết sức thôi, hết bưng bê thì chuyển qua dọn rửa rồi tự ý pha chế khi không làm kịp, còn tranh cả phần của mấy em tiếp viên ngoài quán đang chào khách, bó tay thằng Nguyên này luôn, làm có quá không đây, nhưng nó cứ mặc kệ mấy ánh mắt đang nhìn nó quái lạ, nó cứ làm tốt là được rồi. Đến cuối giờ thì đuối đứt hơi, chắc anh Khang biết nên cho quán nghỉ sớm, mới có hơn 3 tiếng đã đóng cửa, vậy lấy lời đâu mà có đây, nó không thể làm gì được, cho chừa cái tật lanh chanh của nó, thế là anh Khang lại không chỉ cho nó pha chế được vì nó mệt lắm rồi, nó bảo ráng làm được nhưng anh bảo không được nên đành chịu vậy, trách mình lúc thì cẩn thận quá lúc thì cẩu thả hết chỗ nói, giờ cái này cũng không được cái kia cũng không, coi như mất cả chì lẫn chài rồi, buồn ơi là buồn. Lại tăng thêm cho cục tức dồn một đống, khó chịu quá đi, khi ra về tên Rin rũ mọi người trong quán đi ăn uống vì lý do là được nhận lương, anh Khang đang định về vì có việc thì cũng bị tên Rin lôi kéo cho bằng được, còn nó từ chối vì không thể nào chịu được khi thấy cái mặt thằng đó 1 giây nào, nhưng anh Khang đã ra ý thuyết phục nên nó đành nhịn nhục mà đi, đến quán ăn nó chả động một cây đũa, nói là không thấy đói lắm, rồi vào quán karaoke thì ồn ào hết sức nên nó bỏ ra ngoài đứng, nãy giờ làm trong quán cũng hơi nhức tai rồi, đang đứng vu vơ thì anh Khang đập vai nó.

- Sao không vào đi ra đây làm gì?

- Dạ thôi! Em không thích hát hò? - Nói dối cho rồi.

- Vậy à? Mà em đừng có trách thằng Rin nhé!

- Là sao anh? - Thằng đó có vấn đề gì à.

- Thì chắc em không biết? Chứ cái quán này ai cũng rành tính nó hết, bồng bột mà còn non nớt lắm! - Anh biết qua nét mặt Nguyên.

- Dạ em không để bụng đâu, mà anh biết chuyện nó bày trò hại em à? - Nguyên hỏi thử.

- Hì! Ừ lính mới là nó thử cho biết mùi hết à. - Anh cười vui vẻ.

- Trời! Dã man thật, em sợ anh luôn? - Nguyên không ngờ anh là chủ mưu.

- Sao sợ anh? Đừng có nói là em nghĩ anh bày trò nha! - Anh đoán được.

- Chứ không phải anh thì là ai? - Còn ai trồng hoa nơi này.

- Anh chỉ có cho phép nó thử việc lính mới thôi! Còn nó muốn làm sao anh không quan tâm. - Anh đâu có chỉ đạo nó làm.

- Cũng như nhau cả thôi? Dù anh không bày nó thì cũng không để ý mấy trò nó làm có quá không đấy à. - Đang trách anh đấy ư.

- Anh biết tính nó không phải là người dễ dãi để người khác đánh giá nó đâu? - Anh nói chuẩn luôn.

- … - Ừ ha mình quên mất ý này.

- Sao giận anh à?

- Dạ không có! Mà coi như em qua thử thách rồi nha. Hihi

- Ừ! Rồi ráng mà làm đi, sẽ được đền bù xứng đáng. - Anh lại đi vô trong.

- Không cần… - Nó nói với theo khi anh đã khuất tay vô trong.

Nghĩ lại thì tên đó cũng lắm mưu phết, mấy cái trò đấy để thử xem người làm có ý gì với ông chủ không, may là nó nghĩ sao làm thế nên không bị gì, nhưng chưa thể chấp nhận cái tên lấu cá đó được, trời đã định là nó với hắn không đội trời chung rồi, dù có tốt cách mấy nó cũng không quan tâm, chỉ sợ ghét của nào trời trao của nấy thôi, nhưng đến lúc đó hẳn tính, còn bây giờ vào trong kiếm có gì lót dạ được không, cái tật ngu khi nãy dỗi mà không ăn đâm ra giờ hại thân, không ngờ là có sẵn đồ ăn trong đó, có người đã mua cho rồi, cảm ơn anh lắm, không dại lần thứ hai nữa đâu, ăn cho chết mới thôi, nó luýnh quýnh ăn cho mau hết đói, ai cũng nhìn nó cười vì giờ họ như anh em một nhà cả, không ngờ ngoài không gian của quán lại có một không gian khác chứa đựng đầy yêu thương ấm áp như vậy, nó còn quá nông cạn để hiểu hết đời sống ngoài thực được, ráng tập mà thích nghi với môi trường mới mà nó đang sống thôi, lúc về nó bảo là về quán để lấy xe nhưng anh Khang lại muốn chở nó về nhà anh dù gì cũng tối rồi, nó chỉ lo cho mỗi Bảo thôi, mới dặn hôm qua hôm nay không về, rồi lỡ mai có chuyện thì sao, nên nó nằn nặc đòi anh chở về nhà mai quay lại quán lấy xe cũng được, nói vậy chứ mới nói một hai câu là anh chở về nhà rồi, anh rất thoải mái với người khác nên không thích gò bó họ khi họ không thích đâu, ở cạnh anh thật dễ chịu biết bao, nhưng nó đã hứa là sẽ không siêu lòng vì một ai cả, trên hết là Lâm luôn quan tâm chăm sóc nó hết mực nên chả gì phải làm điều vô lý này hết, về nhà tạm biệt anh rồi nó đi vô trong, cứ nghĩ là sẽ đạp phải nó nên đã đi thật chậm nhưng lại không, có lẽ hôm nay nó đi ngủ sớm rồi thì phải nhưng sao lại để con gấu bông mà nó hay ôm ở trên ghế sofa thế nhỉ, lại cười cho cái trò con nít này rồi, “thay mặt thằng Bảo bé bỏng từ giờ em sẽ là người chờ anh thay nó”, mẫu giấy dán trên con gấu thật ngây ngô và đáng yêu, anh ôm con gấu lên phòng nó và đặt trước cửa phòng, mong là mai nó sẽ đọc lại dòng nhắn của anh “ngủ ngon nha bé bỏng của anh, cảm ơn teddy hộ anh nha…” cười một mình rồi đi vô phòng mình đóng cửa lại, hôm nay dù có hơi buồn chuyện đi làm nhưng về được như thế này là hết căng thẳng rồi, yên tâm mà có một giấc ngủ ngon…

Mới sáng thức dậy đã nhận được một tin nhắn đau buồn “nếu chiều nay em mà không đi chơi với anh thì đừng nhìn mặt anh nữa, tránh anh được cả đời thì cứ làm đi anh không cần em nữa đâu…” ôi thật ngọt ngào, dù là buồn vì nếu cứ giấu anh mãi thế này không biết Lâm sẽ làm gì, nên Nguyên đã nhắn lại cho anh Khang để xin nghỉ một bữa, hôm qua mới hoàn thành thử thách thì hôm nay đã trốn rồi, chỉ sợ ảnh nghĩ mình sợ việc mà bỏ làm thì chết, nhưng chỉ một bữa nay thôi rồi sẽ nói rõ cho Lâm biết, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà…

Sau đó Nguyên nhắn lại cho Lâm “em xin lỗi! Vì thời gian qua đã tránh mặt anh, nhưng em không muốn làm phiền anh nữa, em có thể tự lo cho mình được nên chỉ một bữa hôm nay sẽ đi chơi với anh, rồi sau đó em sẽ phải tiếp tục việc mà mình đang làm! Anh nhé!” cả hai đều không hồi âm cho nó, chẳng biết hai anh đang nghĩ gì nên nó cũng không để ý nữa, tắm rửa xong xuống để nấu bữa ăn sáng thì mới giật mình là nó đã dậy trễ, cũng không ai gọi nó cả, thật là… sao mình quên không đặt báo thức chứ, mà mọi lần có dậy trễ thế này đâu, chắc là mệt do đi làm hôm qua rồi, nhìn lên bàn thấy con gấu bông đang ngồi chỗ của Nguyên và có dĩa thức ăn để sẵn ở đó, lại tự lầm bầm một mình “tội mày chưa? Hôm qua chờ tao mà giờ còn không được ngủ, cực cho mày rồi đấy!” ôm con gấu bông đặt qua một bên và ngồi xuống ăn, ăn xong thì dọn dẹp được một chút thì Nguyên có điện thoại thì ra là nhỏ My lần trước xin số nó và đã báo là có phòng trống rồi kêu nó đến xem thử, nên cũng lên thay đồ và ra ngoài phố mua chút đồ để tí tiện lên thăm bà luôn. Khi bước vào căn phòng nhìn nó hơi cũ kĩ nhưng cũng đủ để ở, chỉ cần dọn hết mấy cái màn nhện này và quét dọn lại chút là sẽ sạch ngay, đang tính xuống mua đồ nghề thì nhỏ My bảo:

- Thôi để em nhờ anh em qua phụ anh cho! Chứ mình anh làm không xuể đâu? - Nói xong nhỏ chạy xuống dưới.

Một lúc sau…

- Chào cậu mình là anh của My? Chúng ta bắt đầu được chứ. - Anh ta đã mua sẵn đồ nghề rồi.

- Được chứ! Hì - Nguyên cầm cái cán quét màn nhện.

- Mà cậu là sinh viên à? - Vừa làm anh ta bắt chuyện.

- À không! Mình bỏ học lâu rồi, giờ đang đi làm. - Bụi quá nên ho sụ sụ.

- Vậy à? Mình cứ tưởng cậu là bạn học của My, vì ít có ai mà nhỏ nhờ đến mình cả. - Nghĩ sao nói thế.

- Có vẻ cậu rất quan trọng với My nhỉ? Anh em có khác! - Nguyên khen.

- Không có đâu! Mình với My chỉ là anh em kết nghĩa thôi. - Hình như không thích bị nói thế.

- Thế cậu thích My à? - Đoán thử.

- Sao cậu biết! Hihi

- Thì nhìn cách nói của cậu là mình biết rồi!

- Chà cậu tinh ý vậy hèn gì con My nó khoái? - Tưởng vậy nên nói.

- Ý cậu là sao? Mình chỉ mới gặp My hôm qua thôi.

- Ủa vậy à! Vậy cho mình xin lỗi nha. - Không nói nữa mà tiếp tục dọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro