Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì có ai đó đi ra cùng với bác và người này nhìn rất giống Lâm nhưng chỉ khác là đã đáng tuổi làm cha…

- Thôi hai đứa đừng đoán nữa, muốn biết đáp án phải không? - Bác từ tốn nói.

- Ơ sao ba lại biết… - Lâm hơi mất bình tĩnh.

- Xin lỗi nhưng ông ấy bảo ba gắn máy nghe trộm dưới ghế sofa đó? - Ba nó gải đầu nhìn người bên cạnh.

- Còn người này là… - Cả hai đứa gần như cùng hòa âm.

- Là ba đẻ của Lâm! - Khó khăn lắm ông mới nói được.

- Tại sao lại có chuyện này được, con không tin? - Lâm bắt đầu phũ nhận.

- Thế ba hỏi mày, mày bắt đầu nghi ngờ ba là từ khi nào? - Ba nuôi nó hỏi.

- Từ một tuần trước khi ba bảo với con phải hủy cuộc hẹn với Nguyên để đi với ba sang Úc mua nhà? - Lâm kể lại.

- Rồi sao lại có liên quan đến chuyện này chứ? - Ba nuôi nó chưa hiểu.

- Nhưng sau đó ba có nhớ là đã đổi ý không mua nữa mà về nước gấp để… thật ra là con nói dối mẹ cả bị bệnh để ba về đó. - Lâm khai ra.

- Thì ra là thế mà sao mày biết được?

“Ba không nhớ là Nguyên còn một căn hộ bên Úc sao, mà lúc đó say nên con nói có thể ba không nhớ nhưng sau khi ba nói chuyện điện thoại với người đó xong con có ra gọi cho Nguyên và tình cờ là Nguyên cũng vừa đi mua vé dùm một người ở căn hộ ở bên cạnh, điều chú ý ở đây là vé của Nguyên và người đó đều cùng một chuyến và cùng giờ nữa, nên Nguyên nghĩ chắc ngẫu nhiên nên kể vui lại con nghe, nhưng thật bất ngờ là hôm con ra đón Nguyên để đi chơi khi không còn bị hủy nữa thì Nguyên vô tình chỉ tay về phía người có vé đi cùng Nguyên rồi con và Nguyên cùng nhìn thấy ai đó giống ba với người đó.”

- Mày nói từ từ thôi ba không nghe kịp… - Ông thở dài hơn nữa.

- Có nhiêu đó mà cũng không thông à? - Người đó cũng đã lên tiếng sau nãy giờ im lặng.

- Thế bác là… có phải vậy không? - Nguyên xen vào.

- Sao cũng được tôi đi vô trong đây! - Người đó không thèm nhìn Nguyên lấy một cái và cả Lâm nữa.

- Ruốc cuộc là sao? Ai mới là ba con… - Dù Lâm không chấp nhận người đó nhưng thái độ của người đó làm Lâm thấy lạ.

- Ông ấy đúng là ba mày đó nhưng vì một số nguyên nhân nên… - Ba nuôi nói lấp lửng.

- Có cho là ông ta là ba con đi nữa thì con cũng sẽ không chấp nhận đâu! - Lâm nói chắc như đinh đóng cột.

- Khoan đã! Mọi chuyện đi quá xa rồi đó. - Nguyên thấy hai người mất bình tĩnh rồi.

- Thôi được dù sao ông ấy cũng là ba ruột của mày, nên mày cứ suy nghĩ kĩ đi… - Ông thấy có lỗi với người đó lắm.

- Con đã bảo con chỉ có ba là ba của con thôi mà… - Lâm đập mạnh cái ly xuống bàn làm nó vỡ ra.

- Bình tĩnh đi anh! Chuyện đâu còn có đó, mà chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân sao? - Nguyên cũng bắt đầu thấy hiếu kỳ chuyện đó.

- Nguyên nhân gì nữa? - Lâm vì quá mất tự chủ nên nhất thời không nhớ.

- Chẳng phải bác vừa nói là có một số nguyên nhân nên… bác mới là ba hiện tại của Lâm sao? - Nguyên rò ý cả hai xem sao.

- Vậy ba nói con nghe xem thử nào… - Lâm đã lấy lại bình tĩnh.

- Mày đã không nhận ông ấy thì nghe làm gì nữa? Coi như tao chưa nói gì đi. - Ba nuôi đang đổi ý.

- Đi mà anh… em muốn biết… - Nguyên lây vai anh vài cái.

- Được thôi! Nếu những nguyên nhân đó hợp lý thì con có thể xem xét lại… - Lâm thử mở lòng với ông một lần.

Sau một hồi suy nghĩ thì ông cũng chịu nói ra, chỉ vì ông còn thương cậu ấy nhiều lắm…

Hồi đó, vào khoảng giữa năm nhất của đại học kiến trúc, ba đã bị say nắng nếu như không phải nói là rất dễ bị xúc động khi nói chuyện với ai đó, lý do là ba đã gặp được một nửa của cuộc đời mình nhưng chỉ có điều trùng hợp người đó lại là con trai. Câu chuyện của ba chỉ xoay quanh con người đó mà thôi, cậu ấy học ở lớp đối diện hành lang trước phòng ba, lúc đầu chả có tí gì là quan tâm hay để ý cậu ta cả vì cả hai chả quen biết gì nhau, còn là đàn anh của cậu ấy thì chuyện đó là không thể, nhưng rồi cái gì đến cũng đến thôi, trước đó ba cũng rất lăng nhăng với nhiều người, nhưng chưa hề làm tổn thương ai cả, ba luôn tôn trọng quyết định của họ cũng như suy nghĩ mà họ muốn ở ba là gì thì ba sẽ đáp trả ở mức giới hạn của bạn thân, cầm đầu một bang nhóm quậy phá thời đó cũng khó, vì đã lớn nên chuyện gặp phải cũng khó xử, lần đấy lúc ra về ba phải ở lại để giải quyết một vụ tình tay ba là giữa hai thằng bạn của ba với một đứa con gái ngoan hiền, nhưng vô tình cậu ấy lại lao vào can ngăn khi thấy ba đang tính đe dọa cô gái đó vì lúc đó ba nghĩ chỉ cần dọa cho cô ta sợ thì sẽ không làm mất tình anh em của nhóm, rồi sẽ âm thầm bù đắp lại cho cô ấy bằng lời nói và hành động để cô ấy hiểu mà rời xa cả hai người đó hoặc phải chọn một người và đạp đỗ người còn lại. Nhìn cậu ta lúc đó thật buồn cười, mặt thì dễ thương đó mà nói năng hỗn hào lắm, xấc xượt nữa chứ, nên ba đã đánh cậu ta một cái rồi bỏ đi. Tuy không có gì đặc biệt cả, nhưng đó là lần đầu tiên ba và cậu ấy gặp nhau và sau đó thì mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, người con gái đó cũng chịu gặp ba nhưng trớ trêu thay là cô ta không còn yêu hai thằng bạn ba nữa mà là cậu ta, rồi cầu xin ba giúp cô ấy lấy lòng cậu ấy hoặc tạo điều kiện để cô ấy có thể tiếp xúc cậu ta thôi, tưởng lừa ai chứ ba thì đừng hòng, tự không đi giúp người ta không công vậy à, có điều con gái nó không đơn giản vậy, cô ta đã đe dọa lại ba là nếu ba không giúp cô ta thì cô ta sẽ nói hết với hai người kia là ba đã đe dọa cưỡng hiếp cô ta cũng nên, nên ba đành nhắm mắt xuôi tay làm theo mọi chỉ dẫn của cô ta răm rắp như con cô ta vậy, mấy ngày liên tiếp như vậy rất là khó thở, liên tục phải theo dõi cậu ấy từng chút một, rồi điều đó cũng xảy ra, ba phát hiện ra cậu ấy cũng rất đáng yêu lắm đó, nào là thương động vật vô cùng, có lần trời mưa khi đang theo sau cậu ấy, ba tính chạy lên đưa cho cậu ta chiếc ô nhưng sợ nên lại thôi, thấy cậu ấy đi vào một ngõ hẻm cụt nên ba đứng ngoài nhìn vào, thì ra có tiếng mèo con trong đó phát ra mà ba không để ý, rồi cậu ấy ẫm con mèo lên và nói chuyện một mình với nó, lần khác đang trong một quán café nhỏ ở gốc phố, ba đã phát hiện ra nơi mà cậu ấy hay thường tới đó một mình vào buổi tối, con người nhỏ bé bình thường thế kia mà cũng biết chơi piano cơ đấy, đánh piano rất là hay, mãi nghe mà xém bị cậu ta phát hiện, rồi vào hai ngày nghỉ cuối tuần khoản 2h chiều cậu ấy hay đi bơi ở hội thao quản trường ba tư, tất cả những gì ba thấy và nghe được đều phải nói hết cho cô ta, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lòng ham muốn của cô ta còn hơn thế nữa, dù đã biết hết mọi chỗ của cậu ta, nhưng lạ ở chỗ là cậu ấy không có bạn thì phải, nên cô ta khó tiếp cận nên lại bắt ba tạo hoàn cảnh để cô ta có thể nói chuyện với cậu ấy, lúc đó rất là buồn cười, nỗi uất ức của đời ba khi phải giả bộ không biết bơi để cậu ấy cứu, sau đó thì bì cậu ta chữi vô mặt thế này “Gấu xấu hay đẹp cũng biết bơi, chỉ có gấu bị tật bẩm sinh mới thích ăn hiếp gấu con thôi”, thì ra cậu ta vẫn còn nhớ mặt ba và chuyện lần trước là cơ hội để lần này bị nghe mắng đây mà, nhưng ba cũng ráng nhỉn nhục mà tiếp tục đóng kịch, cô ta giả bộ tới hỏi ba có làm sao không để làm tiền đề mới tiếp cận cậu ta, nhưng không biết thật hay đùa chỉ hai ba ngày sau cô ta khoe với ba là cậu ấy đã đồng ý quen cô ta, tự dưng ba thấy có một cục tức khó tả và ghen tị thì phải, dù là ba chưa hề nghĩ ba thích con trai và hơn nữa là cậu ấy, nhưng rồi ba lại tự hành hạ mình, sau khi cô ta hứa là sẽ không nói với hai đứa bạn của ba nữa và còn cảm ơn vì ba đã giúp cô ta, nhưng ba vẫn lại tiếp tục những thói quen như trước kia là đi theo sau cậu ấy và nhìn cậu ấy từ xa như mọi lần, ba cố gắng làm mọi cách để xóa đi hình ảnh cậu ấy ra khỏi đầu mình nhưng không được.

- Chắc lúc đó bác đau khổ lắm nhỉ? Hihi - Nguyên tự dưng phá tan đi không khí tĩnh lặng ấy.

- Im lặng đi em, đang hay mà… - Lâm than thở.

- Chuyện buồn của ba mà mày lại nói hay ư, thôi ba không… - Ông đang tính đổi ý.

- Không có đâu bác, ý anh ấy là dù nam hay nữ thì nó vẫn có điểm thu hút riêng nên nó sẽ làm con người ta cứ mãi muốn biết hơn nữa đó mà… - Nguyên sợ bác không kể nữa thì mất vui.

- Ừm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro