Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi đưa đồ cho chị quản gia xong, đứa nào đứa nấy về phòng mình để thay đồ, tắm rửa rồi xuống phòng ăn. Đang tắm thì nó nhìn lại vết lằn vừa nãy trên tay nó, tên đó muốn gì nhỉ, nó không nghĩ ra là hắn muốn gì ở Tú nữa mà lại cấm nó không được đi lại với hắn, chẳng lẽ lại muốn Tú gia nhập vào nhóm bọn chúng để dễ hành sự hơn sau này. Nếu là thế thì nó sẽ không cho điều đó xảy ra đâu, tiền thuốc đâu chịu cho nỗi và trên hết là nó không muốn thấy Tú như thế nữa, mãi nghĩ mà quên mất thằng Huy đang đợi bên ngoài, làm hắn gọi cửa liên tục xém tý nữa là hắn xông vào nếu như nó im lặng không lên tiếng làm hắn tưởng có chuyện gì nữa thì tiêu.

- Thôi tao xuống phòng ăn trước nha. - Nó nói vọng vào.

- Ơ… ai biểu mày tắm lâu quá làm gì, để tao đợi nãy giờ rồi giờ bỏ tao đi xuống trước là sao, còn đợi Tú đấy? - Huy bực.

- Thôi mà tao xin lỗi! Tại tắm xong đói quá, để ăn xong xem cũng được mà. - Nó vọt ra ngoài.

- Cái thằng này…

Vừa chạy ra vừa cười hí hởn, tội thằng Huy quá. Do mình hết chứ ai mà giờ nó phải ở lại sau, công nhận hành nó vui thiệt thôi kệ vậy. Vừa mở cửa ra thì đụng phải Tú, mà Tú cũng không hề hứng gì, nhìn mặt Tú có vẻ hơi khác, không biết có chuyện gì không nên nó hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Không! Không có gì đâu. Hì

- Không có gì mà cái mặt như bánh bao chiều thế à? - nó gặng hỏi.

- Đã bảo không có rồi mà. - Tự dưng hắn quát.

- Ơ… xin lỗi tớ không biết!

- Mà sao đến sớm vậy. - Nó hỏi.

- Chẳng phải cậu nhờ tớ xem thư sao?

- Cậu vào đi. - Nó mở cửa rồi đóng lại từ từ.

Một lúc sau, khi xem xong bức thư Huy đưa, đúng là chỉ có cuộc đời này nó mới như thế, đến cả mẹ cũng không cần nó nữa, và người viết bức thư này là dì của Huy, nói nếu khi nào nó muốn về dì ấy luôn chờ nó, đừng có buồn nữa rồi mọi chuyện sẽ qua, nó và Tú cũng không thể nào không buồn hơn Huy được.
Xem xong Tú bỏ đi trước, nó nhìn theo không khỏi lo lắng vì từ nãy giờ đã thấy khác rồi, chắc chuyện bức thư cũng không làm cậu ấy thấy khá hơn được, nó chỉ biết an ủi Huy rồi cùng cậu ấy đi xuống sau, xuống đến phòng ăn nó vẫn không thể nào rời mắt khỏi Tú. Chắc là tên Hân lại nói gì với hắn rồi, chứ không sao hắn lại như thế. Còn không chẳng lẽ do buổi chiều lúc xuống thị trấn nó có nói gì không phải với Ngọc sao, cũng không phải bình thường hắn mà giận chuyện gì là nói ra luôn rồi chả có cái mặt buồn như thế bao giờ. Lại nghĩ bị tên Hân nó cóc đầu vì đứng lấy đồ ăn mà còn không đi, nó bảo từ từ rồi đi làm gì ghê vậy. Nói xong, nó lại chỗ cũ ngồi xuống mà thấy Tú vẫn cặm cụi nhìn đĩa thức ăn mà chưa gấp lấy một miếng nào, trời mới biết hắn bị làm sao, thôi để vài hôm nữa rồi nói chuyện lại với hắn chứ giờ tâm trạng thế kia không ổn. Nó lại tiếp tục nhìn ra ngoài, thì Ngọc lại bàn nó ngồi xuống:

- Chào! Vũ đang ăn mà còn nhìn đi đâu vậy?

Nó nghe thấy giọng quen nên quay lại…

- À Ngọc! Không có gì, sao Ngọc lại qua đây ngồi?

- Bộ không được à! Hihi mà sao Vũ không kêu Tú qua đây ngồi luôn đi. - Nhỏ rò ý.

- Thôi không cần đâu, Vũ ngồi đây một mình quen rồi. - Đang nói nhưng nó vẫn nhìn qua Tú.

Bắt gặp ánh mắt khó hiểu đó của Tú làm chợt giật mình hắn quay đi.

- Mà Ngọc nãy có thấy Tú gặp Hân không?

- Sao Vũ lại hỏi như vậy? Ngọc cũng không biết nữa.

- Chỉ là nãy Vũ về phòng trước mà Ngọc với Tú đi sau nên Vũ hỏi vậy thôi!

- Vậy à! Chắc không sao đâu, tên đó thì làm được gì Tú chứ.

- Ừ chắc thế! - Nó không nghĩ nữa.

Ăn xong dọn dẹp, rồi nó lên phòng sảnh để xin cô giáo viện cho nó xuống thị trấn để xin việc làm, chứ dù gì nó cũng không muốn mang ơn Tú hoài được phải làm cho hắn vui mới được. Năn nỉ mãi mới được sự đồng ý của cô đúng là mệt muốn đứt hơi và nó muốn cô giấu Tú nếu hắn có tìm và lên đây hỏi nó. Chả biết sao cô lại đồng ý và cười với nó là yên tâm đi không sao đâu cô sẽ giúp một đứa nhóc ham công tiếc việc như con mà. Nghe đến đó nó vui rồi, từ từ rồi nó sẽ làm hắn vui trở lại. Nhưng bao công sức nó bỏ ra đều vô ích, từ ngày đó đến giờ cũng đã hơn một tuần rồi mà hắn chẳng chịu gặp nó, cũng tránh mặt nó suốt, nó bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nó buồn lắm, cũng khóc nhiều lắm khi những thứ nó mua cho hắn đều bị trả lại trước cửa phòng nó thay vì trước phòng hắn. Nó cũng có nhờ Ngọc đưa giùm mà chẳng thấy hắn hồi âm lại gì cả. Nó lại ra vườn hoa đó, những bông hoa đó vẫn đẹp như ngày nào, nhưng nhìn nó bây giờ tiều tụy lắm rồi, nhìn vào bông hồng thủy tinh trên tay mà ánh nắng chiếu vào làm nước mắt nó rơi không ngừng, nó nghĩ là nó đã yêu hắn rồi. Con người nó trước giờ chẳng biết yêu là gì, một đứa con nít như nó nói yêu thật khó làm sao và hơn cả là một tình yêu ngang trái thế này sao nó nói ra được, rồi nếu nó nói ra hắn có chấp nhận nó như một người bình thường không, hay là hắt hũi nó và xa lánh nó như bây giờ. Nó nghĩ chắc là hắn đã biết được điều đó rồi chăng, chắc nó sẽ không bao giờ nói ra được lời yêu từ tim nó, nhìn những bông hoa vô tri vô giác kia và có khi như thế lại còn vui hơn, chả cần biết yêu là gì, chỉ cần lung lay đung đưa trước gió với hương thơm ngào ngạt đã đủ làm mọi người thấy thích. Chỉ có nó từ khi sinh ra đã không được quan tâm chăm sóc như người khác, nên nó đã lỡ chót yêu người luôn quan tâm chăm sóc mình. Nó nghĩ nó phải làm gì đó để giành lại người ấy, nó nghĩ chắc tên Hân đã nói gì đó với hắn còn không chả có nguyên nhân nào nó nghĩ ra được nữa, dù biết là có đúng hay không nó cũng sẽ làm, dù biết nếu nó bị mọi người hắt hủi xa lánh cũng được, miễn là người ấy sẽ lại chăm sóc nó như trước. Nghĩ vậy nên nó đã quyết định đi tìm Hân, nhưng khi đến dãy hành lang, nó thấy Hân đang ngồi ở ban đá trắng giữa hai cột đá và cạnh đấy là Tú:

- Sao cậu lại tránh mặt tớ. - Nó chạy lại gần Tú nắm lấy tay hắn.

- Bỏ ra! Tao không quen mày. - Hắn nói không thương tiếc.

- Ừ! Được rồi, nếu vậy cậu nhận lại hết những món đồ này đi, nó vốn dĩ là của cậu không thuộc về tớ. - Nó tháo chiếc đồng hồ cùng với bông hoa đang cầm trên tay.

- Vứt hết đi. - Hắn ném vào góc tường và bông hoa đã vỡ…

- Thôi được rồi! Có gì từ từ nói. - Hân xen vào.

- Đây là chuyện của tao! Không cần mày lên tiếng. - Nó rưng mắt trừng hắn.
Tên Hân thấy vậy lôi nó ra xa…

- Có phải mày thích nó không?

- Ờ đúng đó! Rồi sao? - Nó nghĩ giấu mãi cũng thế thôi.

- Vậy được thôi! Tao sẽ không để mày lại gần Tú nữa.

- Tại sao lại như vậy? Được rồi tao sẽ làm mọi điều cho mày, miễn là mày hãy buông tha Tú ra.

- Tao tin mày được không?

- Tin hay không tùy mày? Nhưng mày cũng thấy rồi đó tao chả còn gì để mất.

- Được thôi? Tao sẽ thả Tú ra với một điều kiện?

- Điều kiện gì?

- Mày phải thuộc về tao? - Hắn như gần đạt được ý muốn.

- Cái… cái gì?

- Sao? Không chịu hả? Vậy khỏi bàn nữa nhé.

- Cũng được? Nhưng mày cần tao để làm gì?

- Haha! Thế còn không hiểu à. Là tao yêu mày đấy tin chưa.

- Tin được không trời? Một tên đầu gấu như mày mà cũng biết yêu, nhưng sao yêu lạ thế này? - Nó nghĩ còn cách nào khác.

- Cũng giống mày thôi! Cho nên quyết định sớm đi thì còn được, nếu tao đổi ý rồi thì đừng hối hận.

- Được thôi! Nhưng mày nhớ nói rồi thì phải giữ lời. - Nó không muốn chút nào chỉ mới 5s… đã quyết định rồi.

Xong xuôi mọi chuyện nó bỏ đi, bây giờ chả biết đi đâu nữa, chán nản đang tính về phòng thì Ngọc thấy nó liền gọi, nhưng nó mệt lắm rồi, nên đã từ chối Ngọc và về phòng ngủ một giấc cho quên đi tất cả. Đến tối nó thấy có cái gì đó khác lạ, trong phòng ăn ai cũng nhìn nó bằng con mắt kì lạ. Nhưng nó cũng mặc kệ, không phải chuyện của mình, nó lấy đồ ăn xong định đến chỗ cũ thì có ai gọi nó:

- Ê! Vũ lại đây. - Hân gọi.

Nó tiến đến và không quên trừng mắt hắn…

- Đừng có gọi tên tao! Sao đổi cách xưng hô luôn rồi?

- Anh thích thế đấy? Bây giờ em đã là của anh rồi. - Hắn thích thú.

- Tùy mày! Mà mày có làm gì không mà ai cũng nhìn tao như thế hả?

- Không có gì? Chỉ là anh báo với chúng là em đã vào nhóm anh thay cho thằng Tú thôi. - Hắn khai ra.

Nó im lặng không muốn trả lời hắn, nó vẫn chưa thể chấp nhận sự việc như thế này, nhìn ai cũng vui vẻ hết, nó đã ít bạn mà giờ hắn làm thế này thì còn ai dám chơi với nó. Thôi từ từ rồi sẽ quen thôi, nó tự an ủi khi nhìn thấy Ngọc và Tú đang nói chuyện vui vẻ. Nó thấy Tú có nhìn nó nhưng rồi lại quay đi, nó biết kể từ hôm nay sẽ phải xa Tú thật rồi. Từ hôm nay và cả mấy ngày sau nữa, nó luôn có tâm trạng không vui, cũng chán không thích ra vườn hoa nữa, nó tự giam mình trong phòng nếu như đã làm xong việc. Thời gian thì cứ trôi nhưng nó thì không hề muốn tí nào, những lúc xuống thị trấn và khi quay về thì mắc mưa làm nó nhớ lại cảnh hai đứa ngày nào còn đây, chạy ngang qua con đường này, nhìn vui đùa hết sức vì nó chưa tắm mưa bao giờ, còn bây giờ nhớ lại thì nó đã bắt đầu không thích mưa nữa vì nếu lại bệnh như lần trước chắc sẽ chẳng còn ai chăm sóc nó nữa đâu. Rồi bước ngang trên dọc hành lang ngày nào, những lúc hai đứa bị phạt dọn hết hành lang này, hình ảnh ấy lại ùa về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro