Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau đó nó trở thành một con thú bông của tên Hân. Hắn bảo làm gì nó cũng phải làm theo, lấy đồ ăn của người khác cũng phải làm, trộm đồ trong phòng ăn đem qua cho hắn nữa, rồi sai xuống thị trấn mua đủ thứ cho hắn, nhưng đâu tưởng dễ sai nó vậy mà không có gì, có lần lấy đồ ăn người khác xong nó ném thẳng vào mặt hắn:

- Có thôi cái trò tiêu khiển này được không hả? - Nó giận dữ quát.

- Haha! Làm gì mà nóng vậy cưng. Sợ nó đánh sao, đã có anh ở đây rồi mà.

- Không phải! Nhưng tao không thích.

- Đến tận giờ vẫn còn xưng hô thế với anh sao? Anh buồn đấy! - Mỉa mai nó.

- Tao không thích thì mày có ép tao cũng không làm đâu.

- Còn ngoan cố à. - Hắn đá một phát vào ngực nó.

- ... - Đáng lẽ nếu giá như có ai ở đây lúc này thì hay biết mấy...

- Sao nín luôn rồi à! Vậy liếm hết đống đồ ăn trên mặt anh đi cưng.

- Không bao giờ. - Nó trừng mắt.

- Tao bảo làm có làm không thì bảo? Hay muốn cả đám ở đây từng đứa phải thay đòn cho mày. - Hắn chỉ từng đứa.

- Không...!

- Xem mày bướng được bao lâu? - Nói xong hắn nắm cổ áo thằng kia lên.

- Không mà hãy tha cho tôi. - Thằng kia van xin.

- Đủ rồi...! - Nó nhịn đủ rồi.

Hắn im không nói tiếng nào nhìn nó nhắm mắt thật chặt và tiến lại gần hắn, nước mắt nó chảy xuống nhẹ nhàng...

- Haha! Thôi anh đùa cưng vậy được rồi. Để lần khác vậy!

...

Nhưng có một lần, hôm đó nó ra sau vườn tưới cây như mọi hôm, nó nghe có tiếng nói nên tò mò núp sau bụi cây gần đó và nghe:

- Thế anh muốn em phải làm sao anh mới chịu yêu em đây? - Ngọc hết lời.

- Dù cô có làm cách nào đi nữa! Thì tôi sẽ không bao giờ yêu cô. - Tú tức giận.

- Em không tin là em không thể chiếm được trái tim anh. Thằng Vũ à không con quỷ cái đó, anh bị nó mê hoặc rồi!

- Tôi cấm cô không được nói Vũ như thế. - Hắn quát to đủ để nó nghe được.

- Được thôi! Nếu anh cứ như thế này, giả vờ yêu tôi thì tôi sẽ nói cho mọi người biết hết sự thật này. - Nhỏ khóc tức tối.

- Không phải cô đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện này ra sao? Sao bây giờ cô còn nhắc lại!

- Tôi không có nuốt lời với anh, chỉ là anh không chịu làm theo yêu cầu của tôi thôi!

- Vậy có phải cô đã thông đồng với Hân để dụ tôi vào tròng không? - Nó nghe đến đây thì như mơ hồ.

- Anh nói không sai? Tôi làm đấy!

- Không... Không thể nào... - Nó chịu đựng như thế là đủ rồi.

- Có phải Vũ không? Khoan đã... - Tú định đuổi theo.

- Bây giờ anh chọn nó hay chọn tôi? Nói đi! - Nhỏ nắm tay hắn giữ lại.

Mãi cấm cúi đầu chạy, nước mắt nó cứ không ngừng rơi, tại sao mọi người lại ác với nó quá như vậy, nó có tội tình gì đâu mà họ cứ ép nó vào con đường cùng thế này. Đang chạy trên dọc hành hang, nó cứ cấm đầu cấm cổ mà chạy không nhìn ai vô tình đầu nó đụng phải cái gì đó và ngã nhào ra sau:

- Nè! Chạy phải nhìn đường chứ. - Giọng của một cậu con trai.

Nó nhìn lên, nước mắt còn dàn dụa đã nhòe hết cả làm nó không nhìn rõ được, vừa nhìn thấy nó cứ nghĩ đó là thiên thần. Ông trời không phụ lòng nó, người đã ban cho con một thiên thần để che chở con, nó vội ôm chầm lấy cậu ấy và khóc nấc lên.

- Sao vậy? Sao lại khóc. - Cậu ấy xoa đầu nó.

Được một lúc thì nó cũng thôi ngừng khóc và nhìn kĩ lại thì ra đó chỉ là ảo giác, người trước mặt nó bây giờ chỉ là một cậu con trai với khuôn mặt điển trai, sống mũi cao nếu không phải nói là quá đẹp. Thân hình cũng không quá ốm và quá mập nói chung là cân đối, và điểm nổi bật nhất là làn da trắng hồng hào ấy đã làm cho mái tóc ánh vàng đó sáng rực hơn. Cậu ấy nhìn nó với đôi mắt trong xanh biếc như màu hoa hồng vậy, nó cứ mãi nhìn mà quên mất cậu ấy đang hỏi gì:

- Sao anh hỏi em không trả lời?

- Dạ anh hỏi gì cơ? - Nó chợt giật mình.

- À thôi không có gì, anh đi trước nha. - Nói xong cậu ấy đứng lên quay đi.

- Khoan đợi đã... - Nó gọi nhưng không biết nói gì.

- Còn gì nữa vậy?

- Dạ em tên Vũ còn anh tên gì? Mà sao em chưa thấy anh ở đây bao giờ?

- Hì! Anh tên Hoàng, chỉ lên đây chơi thôi. Chào em! - Nói xong cậu ấy bước đi.

- Em xin lỗi vì đã làm ướt áo anh nha. Bye anh. - Nó nói với theo.

Người đó bước đi nhưng có lẽ đã cười, nụ cười lâu lắm rồi mới xuất hiện trên gương mặt đấy. Nó lặng lẽ bước về phòng sau một hồi nghĩ lại những chuyện vừa nãy nó mới nghe được, hóa ra là Ngọc với Hân đã âm thầm thông đồng với nhau chia rẻ nó và Tú, nghĩ lại càng thấy tức nhưng tại sao Tú không nói sớm cho nó biết, chỉ vì là lo cho nó sợ nó không chịu được cú sốc khi mọi người đều biết về con người thật bên trong đó, họ sẽ khinh bỉ và xa lánh nó ư, nó đâu cần những thứ như thế, nó chỉ cần có Tú bên cạnh quan tâm nó như mọi lần là đủ rồi. Tại sao chỉ có nhiêu đó thôi mà Tú lại giấu nó chứ, nó thật rất giận, rất khó chịu khi chính người yêu thương nó đã làm điều tàn nhẫn như thế trước mặt nó. Và chuỗi ngày sau đó, là những ngày mà nó không bao giờ quên được, trong lúc nó buồn chán nhất và tuyệt vọng nhất thì nó lại gặp được anh ấy, người mà nó ngỡ là thiên thần. Lúc đầu anh ấy cũng không nhận ra nó, chỉ mới có gặp một lần thôi mà, nhưng nó cứ nhìn theo anh ấy từ xa, nó nghĩ ngắm một người đâu có tội gì, chỉ là hơi quá thôi, hái hoa cũng tranh thủ nhìn anh ấy ngồi ở cái xích đu gần vườn hoa, rồi lúc ăn ở phòng ăn cũng thấy anh ấy nhưng không biết là anh ấy ở đây làm gì, cả tối ở chỗ vườn hoa cái nơi mà nó hay ra đó một mình cũng thấy anh ấy nằm ở đó đọc sách. Chỉ là tình cờ đi ngang qua, nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện và anh ấy chỉ nhìn nó rồi lại đọc tiếp, nó tiến gần đến cạnh anh ấy:

- Sao anh lại ra đây một mình? - Nó hỏi.

- Anh thích sự yên tĩnh nơi đây!

- Vậy sao? Chắc anh thấy vườn hoa này đẹp lắm đúng không!

- Anh không thích hoa.

- Tại sao vậy? Em tưởng mỗi sáng anh đến đây để ngắm hoa chứ!

- Anh chỉ nói không thích chứ anh không có ghét chúng, vì anh nghĩ nơi này giống thiên đường.

- Hihi! Anh nói chuyện dễ thương nhỉ? - Nó nghĩ vậy.

- Vậy bây giờ anh có thể đọc sách chứ?

- Ủa em làm phiền anh sao? Em xin lỗi! - Nó chắc hơi quá.

- Không đâu! Chỉ cần em ngồi cạnh anh là được rồi.

Nó ngồi đó một lúc, rồi lại xoay người qua hướng khác được một lúc, nó lại đứng lên đi qua đi lại một lúc, rồi lại nằm xuống cho đỡ mệt một lúc... Vậy mà đã hơn cả tiếng anh ấy không nói lời nào, chỉ đọc mãi cuốn sách ấy. Nên nó tò mò xem tựa đề nhưng chết là nó không biết chữ, nên nó lại hỏi anh ấy:

- Anh ơi! Cuốn sách này tựa đề là gì vậy.

Anh ấy đưa cuốn sách đó ra cho nó nhìn...

- Hihi! Em không biết chữ anh à. - Nó ngại.

- "Nước Mắt Hoa Hồng"

- Ủa? Hoa mà cũng biết khóc sao anh? - Nó tò mò.

Đợi mãi mà không thấy anh ấy trả lời, nó lay người anh ấy thì mới biết anh ấy đã ngủ gật lúc nào không biết. Nên nó lấy tay đẩy người anh ấy nằm xuống chân nó, cả tối đó nó tựa đầu vào gốc cây và ngủ luôn tới sáng. Nhưng khi trời sáng, nó tỉnh lại thì đã không thấy anh ấy đâu nữa, nó lụi cụi về phòng để thay đồ rồi ra hái hoa, mà không khỏi thắc mắc anh ấy đi mà không nói tiếng nào sao, nó cảm thấy con người này thật kì lạ. Thời gian thế cứ trôi, nó đã hết giận Tú nhưng thật chất là nó chả biết phải đối mặt sao với hắn nữa, mỗi lần nghĩ tới và định đi gặp hắn thì nó lại thôi và tên Hân thì cứ ám nó suốt nên không tài nào nó đi được, rồi cả những ngày sau đó nó không thấy anh ấy đến đây nữa, có phải nó đã nói gì làm anh ấy buồn không, chắc không phải hay là nơi này đã quá chán với anh ấy, nó cảm thấy thật hụt hững khi chưa gặp được anh ấy bao lâu đã mất, nó nghĩ là nó muốn gặp lại con người kì lạ ấy, mãi cho đến một tuần sau một điều bất ngờ đã xảy ra với nó. Hôm đó lúc sáng sớm đã có một chiếc xe thật sang trọng chạy vào khuôn viên tu viện, làm cả đám trẻ mồ côi chạy ra xem, chúng nó ríu rít tò mò không biết xe của ai. Nó thì nghĩ chắc lại có bọn nhà giàu nào đó đến kiếm con nuôi thôi, ra làm gì cho mệt nhưng đến khi nghe cô tu viện gọi tên nó, thì nó giật mình chạy ra xem thì người đang đứng trước mắt nó lúc này là anh ấy, với một chiếc áo sơ mi xanh da trời sọc trắng và chiếc quần ngố màu trắng làm cho anh ấy trở nên thu hút nhiều ánh mắt của đám con gái.

- Chào em! Em có thể đi với anh chứ?

- Đi đâu vậy anh? - Nó thắc mắc.

- Con được gia đình cậu ấy nhận nuôi rồi đấy, con thật may mắn vì ít khi có gia đình khá giả nào đến đây để nhận con nuôi cả! - Cô giáo viện mừng rỡ thay nó.

- Vậy bây giờ em có thể đi được không?

Nó còn do dự, nó còn lo nhìn chao đảo quanh khuôn viên này. Chỉ mới hôm nào nó còn vui đùa ở đây, còn được sống như những đứa trẻ con thật sự, có thể là nó còn lưu luyến điều gì ở nơi đây, nhưng nó biết chắc rằng một tương lai mới đã mở rộng con đường mới cho nó đi, nó chỉ thầm mong những đứa trẻ ở đây rồi sẽ được như nó. Nó cảm thấy nó thật may mắn và hạnh phúc, nó chỉ còn biết cảm ơn ông trời đã không phụ lòng nó, đã ban cho nó một điều ước thành sự thật như thế này, nó tin là có một ngày nó sẽ lại quay về đây để thăm lại nơi này, nó nghĩ và sẽ làm như thế, chỉ có như thế nó mới thấy bình yên mà rời bỏ nơi này mà đi.

- Dạ được anh! Em cảm ơn anh thật nhiều. - Nó khóc vui sướng.

- Thôi nín đi! Anh không muốn thấy em khóc.

- Vâng! Anh đợi em về phòng lấy đồ rồi em sẽ quay lại.

Nó về phòng thu dọn đồ đạc, tất cả mọi thứ trừ một thứ mà nó nghĩ đã mất lâu rồi, nó chợt nhớ ra bông hoa đó lúc đó nó đã trả lại cho Tú nên bây giờ kiếm không thấy. Đầu óc nó để đi đâu trong mấy ngày hôm nay mà giờ lẫn hết rồi, tốn cả đống thời gian để anh ấy đợi, nhưng nó chưa biết nguyên nhân vì sao anh ấy chọn nó, nó chỉ biết sau này nó sẽ hỏi anh ấy sau. Còn bây giờ thì mau mà chạy ra đấy không người ta đi mất thì như xong.

- Anh đợi em có lâu không? - Nó mừng rỡ khi chạy ra vẫn thấy anh ấy đứng đó.

- Vậy giờ chúng ta đi được chứ!

- Dạ được! - Nó nắm tay anh ấy đi theo.

Hình như có người nhìn theo nó, nó còn quay lại khi thấy ánh mắt xa sâm ấy. Nó biết giờ người nó phải rời xa là cậu ấy, nó biết nó có lỗi với cậu ấy vì đã không giữ lời hứa mà mà người bắt đầu là nó, nó không biết rồi sau này sẽ ra sao nếu không còn cậu ấy bảo vệ, cảm giác bồn chồn lo lắng xen lẫn sợ sệt đến từ đâu đây, nó không thể nào quên được cậu ấy, giá như nó có thể quay lại ôm cậu ấy lần cuối, giá như nó đủ can đảm để gặp lại cậu ấy trong những ngày trước khi điều này xảy ra, giá như... giá như... thời gian ngừng trôi, hối hận cũng đã muộn, rồi nó hứa là nó sẽ quay về tìm cậu ấy, với ánh mắt ấy nó muốn nói với cậu ấy rằng "cậu hãy đợi tớ trở về", điều đáng tiếc là nó chưa kịp nói với cậu ấy là nó yêu cậu ấy nhiều lắm, chắc sẽ chẳng bao giờ con tim này có thể yêu thêm ai được nữa, người đã mang trái tim và thể xác nó đi bây giờ là anh ấy. Nên nếu có thể nó mong rằng cậu ấy có thể quên nó đi, nó đã quá ác với chính nó cũng như chính với người nó yêu. Mãi sẽ là như vậy. Nó nắm chặt tay anh ấy như sợ điều đó, nó bước lên xe khi quay lại... nó thấy cậu ấy chạy theo sau không ngừng gọi tên nó, nước mắt nó tuôn trào, lòng nó quặn đau, giấc mơ này nó đã từng thấy chỉ có điều bây giờ người phải ra đi là nó, nó sẽ nhớ mãi bông hoa trên tay cậu ấy lúc đấy, cậu ấy cuối cùng cũng khóc vì nó, như thế là đủ rồi.

- Nếu em muốn khóc thì hãy tựa vào anh!

- Híc híc...! - Nó tựa vào nơi ấm áp ấy khóc cho thật đã, nước mắt đã cạn vì cậu ấy.

Sau một hồi thì nó ngủ thiếp đi trên người anh ấy, anh ấy nhìn nó rồi quay ra bên ngoài. Chiếc xe lăn bánh chạy dần xa nơi ấy, trời cũng bắt đầu mưa những cơn mưa rào chuyển mùa và trời trở lạnh hơn, mùa đông lại đến nơi vùng ngoại ô này, khi mà nó chỉ mới ở nơi đó vọn vẹn sáu tháng, không quá ngắn cũng không quá dài để được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro