10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã đệ đơn ly hôn vào lúc Tôn Thần Thuân bận rộn nhất.

Anh ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên, trên lông mày hiện lên ba chữ "không nhịn được", anh ta nói: "Nếu em đã nghĩ kỹ rồi thì quyền nuôi con thuộc về anh."

Như thể chắc chắn rằng tôi sẽ vì đứa con mà thỏa hiệp với anh ta vậy.

Tôi mỉm cười đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn anh ta: "Số tiền lễ vật năm đó là hai trăm tám mươi tám nghìn, cùng với số tiền chu cấp cho Tri Tri sau này, tôi sẽ chuyển vào tấm thẻ này."

"Ly hôn vui vẻ nhé, luật sư Tôn."

Thật không ngờ, một luật sư chuyên các vụ án ly hôn lại bị ly hôn.

Khi tôi đăng ảnh giấy chứng nhận ly hôn của mình trong vòng bạn bè, có người châm chọc tôi ở phần bình luận, tôi cười nhẹ và trả lời: "Thật tiếc khi luật sư ly hôn không thể ly hôn cuộc hôn nhân của người khác".

Tôn Thần Thuân và tôi đã kết hôn được mười hai năm, cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ trong mười năm, thế nhưng cuối cùng lại đến ngày phải xa cách nhau. Nguyên nhân nói ra khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

Anh ta đệ đơn ly hôn cho bạch nguyệt quang của mình trong suốt ba năm nhưng đối phương vẫn chưa chấp nhận.

Tôn Thần Thuân có một bộ lọc cho bạch nguyệt quang của mình, anh ta luôn cảm thấy rằng bên trong còn có những lý do phức tạp đan xen nhau, nếu không cẩn thận thì bạch nguyệt quang sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng nên anh ta phải hết sức thận trọng.

Theo tôi, đơn giản là người phụ nữ đó không đủ rộng lượng. Cô ta quá tham lam tài sản của chồng, người đã có hành vi bạo lực và ngoại tình, cô ta muốn được hưởng nhiều hơn nữa.

Cô ta cũng quá ham mê với vai trò nạn nhân, nó đã kéo dài độ nóng trên Internet cho cô ta. Điều này khiến cô ta - một diễn viên hạng tám duy trì được độ nổi tiếng, chưa kể cô ta còn nhận được nhiều kịch bản phim điện ảnh và phim truyền hình, được xuất hiện trên cả trăm tạp chí, chương trình truyền hình và các buổi phỏng vấn trong suốt ba năm qua.

Tôi lại đăng ảnh giấy chứng nhận ly hôn của mình lên một tài khoản weibo, nơi chỉ có hơn hai chữ số người theo dõi và @Lư Dục Hiểu, đồng thời nói một cách đùa cợt: 【Cô nhìn xem, ly hôn không khó đến thế, miễn là cô sẵn sàng rũ bỏ và ra đi.】

Những người hâm mộ đồng cảm với cô ta ngay lập tức tràn vào tài khoản của tôi, những lời lẽ chửi rủa của họ thật là kinh hoàng. Lượng người theo dõi tôi tăng vọt và tất nhiên họ đều là antifan.

Có lẽ họ sẽ nhanh chóng moi được thông tin cá nhân của tôi và chuẩn bị cho một vụ tấn công lớn hơn trên mạng. Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp, cuộc sống cá nhân của tôi và cả những người thân cũng như bạn bè của tôi.

Thực ra tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn xem khi biết cuộc sống của Tri Tri gặp khó khăn thì Tôn Thần Thuân sẽ chọn ai.

Tôn Thần Thuân nhanh chóng gọi điện cho tôi, tôi tưởng anh ta sẽ trách tôi, ra lệnh cho tôi phải xóa cái điều mập mờ trên weibo đó đi và cảnh cáo tôi không được làm mấy chuyện vô nghĩa.

Nhưng anh ta không làm vậy, giọng điệu hơi mệt mỏi.

Anh ta nói: "Gia Thụy, em biết là anh làm việc có trách nhiệm, nếu như đã nhận vụ kiện của Lư Dục Hiểu thì anh sẽ làm cho đến cùng."

Tôi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Sau đó thì sao?"

Anh ta nhịn rất lâu, cứng đầu không muốn xin lỗi tôi mà lại nói với vẻ đạo đức: "Nếu em vì cô ấy mà ly hôn với anh thì không cần thiết."

Như thể là đang trách móc tôi không hiểu chuyện.

"Trái tim ở bên trái lồng ngực." Tôi đáp: "Tôn Thần Thuân, anh hãy xem lại lương tâm và nói cho tôi biết, trong ba năm qua anh có làm vì đạo đức nghề nghiệp và quan điểm sống của mình hay không, hay anh là vì động cơ cá nhân."

Không cần suy nghĩ, anh ta nói: "Anh là một luật sư chuyên nghiệp."

Tôi cười nhạo: "Trong ba năm qua, có bảy lần anh đã hứa sẽ đưa Tri Tri đi chơi công viên, đi viện bảo tàng, đi cung thiếu nhi nhưng lần nào anh cũng bị một cuộc điện thoại gọi đi mất. Còn tôi, tôi lại phải giấu diếm cho anh, tôi không thể nói với con là anh đi cứu bạch nguyệt quang mà anh không thể quên đó. Tôi chỉ có thể nói anh là một đại anh hùng, anh đã lên án rất nhiều hành vi không thể chấp nhận được trong hôn nhân, anh đã giúp đỡ vô số người tìm lại cuộc sống mới, cho đến một lần--"

"Anh thử đoán xem, Tri Tri nhìn thấy anh bước ra khỏi tòa án với một người dì xinh đẹp trên TV. Người dì xinh đẹp bị vô số phóng viên vây quanh, các vệ sĩ trợ lý xung quanh đã bảo vệ cô ta rất tốt, nhưng anh vẫn tức giận, xông tới, vòng tay qua vai cô ta, để cho cô ta dựa vào lòng mình, rồi lại trừng mắt nhìn đám phóng viên miệng lưỡi sắc bén kia. Vẻ mặt của con lúc đó thế nào?"

"Anh lại thử đoán xem, lúc đó tôi phải giải thích với nó như thế nào?"

Bên kia không có tiếng vang, tôi nhìn điện thoại của mình, nó vẫn còn kết nối.

Có lẽ việc bỏ rơi đứa trẻ khiến anh ta cảm thấy có lỗi, tôi không ngại làm anh ta cảm thấy tội lỗi hơn một chút nên tiếp tục nói: "Tôn Thần Thuân, chẳng lẽ anh không bao giờ thắc mắc tại sao Tri Tri vốn luôn bám lấy anh bỗng trở nên độc lập và im lặng, không năn nỉ anh chơi cùng với nó nữa, không còn vui vẻ nhờ anh dạy nó học, không gọi bố một cách ngọt ngào nữa. Mối quan hệ giữa bố và con trai giống như bạn cùng phòng với lịch trình khác nhau, cùng lắm là gặp mặt nhau thì gật đầu chào."

Trong ba năm qua, tôi đã phải chịu đựng sự lạnh nhạt của Tôn Thần Thuân, chịu đựng cảm xúc của Tri Tri và đôi khi còn phải chịu đựng sự sỉ nhục từ Lư Dục Hiểu.

Thế là quá đủ rồi.

Tôi nhắm mắt lại, mỉa mai nói: "Anh đã là một người chồng đáng ghê tởm rồi. Nay quyền nuôi con thuộc về anh, đừng trở thành một người bố khiến người ta buồn nôn nữa."

Tôi đã thỏa thuận với Tôn Thần Thuân rằng tôi sẽ đón Tri Tri ở trường vào mỗi chiều thứ sáu, sau khi nó tan học. Trong ngày thứ bảy, Tri Tri sẽ thuộc về tôi, sau bữa tối tôi sẽ đưa nó về.

Chỉ là ngày thứ bảy đầu tiên, lại rơi đúng vào ngày một thương hiệu nước hoa hàng đầu thế giới tổ chức sự kiện thảm đỏ. Tôi, với tư cách là chuyên gia trang điểm hàng đầu của giới giải trí trong nước, được phú nhị đại trả mức lương đến sáu con số nên tôi phải theo sát người ta đến đó, đến khi tôi về nước thì đã là thứ ba.

Một lần nữa, tôi lại đợi đến thứ sáu để đón Tri Tri. Không ngờ, Tôn Thần Thuân cũng đang đợi ở cổng trường.

Anh ta trông rất luộm thuộm, râu ria chưa cạo và đôi mắt thâm quầng. Chiếc áo sơ mi thường ngày vốn phẳng phiu không một nếp nhăn giờ đây đã nhàu nát rũ xuống trên người anh ta.

Những dự đoán của tôi về sự bùng nổ mạnh mẽ trên Internet và thông tin cá nhân của mọi người bị phanh phui đã không xảy ra. Không biết có phải là do cư dân mạng đã không còn hứng thú với những màn kịch ngày này qua ngày khác của Lư Dục Hiểu hay là Tôn Thần Thuân đã bí mật dù thủ đoạn nào đó ở phía sau.

Anh ta đút hai tay vào túi, uể oải nhìn tôi rồi hỏi: "Sao em không muốn nuôi con?"

Tôi đứng đó sững sờ, rồi trở nên tức giận.

"Ý anh là gì? Tôn Thần Thuân, vì người đàn bà đó mà anh không cần cả con mình sao?"

Điều này khác với những gì tôi biết.

Tôn Thần Thuân là một người đàn ông rất có trách nhiệm, chúng tôi đã ở bên nhau mười hai năm, anh ta không phải là người vì một người đàn bà chưa ly hôn mà bỏ rơi cả máu thịt của mình.

Quả nhiên, anh ta cau mày nói: "Ý của anh không phải vậy."

Tôi buông nắm tay đang siết chặt của mình ra. Nếu anh ta dám tỏ ra một chút dấu hiệu nào đó là không muốn nuôi con thì tôi sẽ không ngại mà vung nắm đấm vào mặt anh ta.

"Chỉ là cân nhắc thiệt hơn mà thôi, Tôn Thền Thuân. Tôi không phải là người làm cái gì cũng tùy tiện như anh. Tri Tri đi theo anh sẽ có tương lai tốt hơn, nó là người của nhà họ Tôn, anh không thể cắt bỏ được. Cho dù anh có bỏ tất cả mọi thứ để chạy theo bạch nguyệt quang của anh thì không phải vẫn còn có bố mẹ anh sao?" Tôi đáp lại.

Tôn Thần Thuân xuất thân từ một gia đình luật sư nhiều đời, ông bà nội là giáo sư đại học, bố là thẩm phán, mẹ là viên chức pháp luật, chú là công tố viên, anh trai không học luật, làm nghề ngoại giao và một số ít anh em họ đang làm việc tại tòa án các cấp.

Anh ta cũng là người có năng lực, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, đã vào làm ở công ty luật hàng đầu thủ đô. Trong vòng mười năm, anh ta đã trở thành người đứng đầu của công ty và nắm trong tay nhiều mối quan hệ quyền lực.

Anh ta có sự nghiệp thăng tiến và gia thế vinh quang. Còn tôi dù là chuyên gia trang điểm hàng đầu, có kiếm được nhiều tiền đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ là nhờ vào tài năng và may mắn. Bố mẹ tôi chỉ là giáo viên bình thường, làm sao so sánh được với nền tảng gia đình của anh ta.

Chẳng hạn như trường mà Tri Tri đang học là trường quý tộc danh giá nhất ở Bắc Kinh, học phí một năm là ba trăm ngàn. Khả năng hiện tại của tôi hoàn toàn có thể hỗ trợ được, nhưng tôi không thể gửi nó vào đó.

Những trường học như vậy có tiêu chuẩn tuyển sinh vô cùng khắt khe, thể hiện ở nhiều phương diện khác nhau.

Ít nhất, nếu Tri Tri không học ở một ngôi trường quý tộc như vậy, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc trường còn yêu cầu phải phỏng vấn cả bố mẹ học sinh.

Giai cấp là một thứ rất khó để vượt qua.

Anh ta lặng người, đôi mắt trong veo hiện lên một tia mờ mịt, dường như anh ta không ngờ lý do của tôi lại thực tế như vậy.

Tôi cong môi hướng về phía anh ta, đầy mỉa mai: "Tôi đã năm lần bảy lượt bảo anh là hãy tránh xa Lư Dục Hiểu ra, nhưng anh chỉ biết cãi nhau với tôi. Có phải anh chắc chắn rằng tôi không thể sống thiếu con, không lo cháy nhà nên mới dành toàn bộ thời gian và tâm trí cho người phụ nữ đó? Suy nghĩ như vậy - thật là hèn hạ."

Anh ta cau mày, là người được giáo dục tốt khiến anh ta không thể nói những lời tục tĩu: "Em nhất định phải nói ra những lời như vậy sao?"

"Nếu không thì sao?" Tôi nhướng mày nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Hay là tôi phải chúc anh và bạch nguyệt quang được hạnh phúc bên nhau.?"

Toàn bộ sức lực trong người anh ta dường như đã bị rút cạn, dáng người không còn thẳng tắp nữa, cảm giác kiệt sức và yếu đuối lan khắp cơ thể.

"Chúng ta không cần phải như thế này." Anh ta nói: "Anh đã nhờ luật sư khác tiếp nhận vụ kiện của Lư Dục Hiểu, mấy ngày nữa là sẽ chuyển giao xong tài liệu."

Tôi ngước nhìn anh ta, trong lòng không hề lay động.

Nếu như ngay từ lần đầu tôi nói với anh ta về Lư Dục Hiểu mà anh ta có thể làm được điều này thì có thể tôi đã vui vẻ mà nhận lời đề nghị sinh con thứ hai ở tuổi ba mươi của anh ta. Nếu trước khi ly hôn anh ta có thể làm điều này thì tôi dù không vui sướng lắm nhưng cũng sẽ từ bỏ ý định ly hôn để cho Tri Tri một gia đình hoàn chỉnh.

Tiếc thay, tôi và anh ta đã ly hôn.

Tôi vốn không phải là người bốc đồng. Một khi đã quyết định điều gì đó là tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Dù phía trước là vực sâu ngàn trượng, tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn lại.

"Ly hôn xong anh mới làm điều này, Tôn Thần Thuân, anh còn đáng khinh hơn tôi nghĩ." Tôi đáp lại.

Thật ra thì tôi không hề muốn đi tới bước đường này.

Tên Thần Thuân mặc dù không thể quên được Lư Dục Hiểu, nhưng sau lưng anh ta chính là nhà họ Tôn, anh trai anh ta như mặt trời ban trưa, Tôn Thần Thuân không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng anh ta không thể để mình trở thành vết nhơ trong lý lịch của anh trai mình.

Vì vậy, tôi luôn tin rằng quan hệ giữa Tôn Thần Thuân và Lư Dục Hiểu là mối quan hệ trong sáng giữa luật sư và khách hàng.

Đây cũng là lý do khiến tôi nhắm mắt làm ngơ cho Tôn Thần Thuân.

Nhưng lẽ ra tôi không nên như vậy, Lư Dục Hiểu không nên nhảy ra trước mặt Tri Tri.

Tôn Thần Thuân không nên hết lần này đến lần khác vì người phụ nữ này mà đặt con trai mình xuống vị trí thứ hai.

Sau đó tôi mới biết rằng tháng trước Tôn Thần Thuân đã hứa đưa Tri Tri đi leo núi, nhưng nửa đường anh ta nhận được điện thoại của Lư Dục Hiểu nên đã vội vàng đưa Tri Tri đến đó.

Khi đó, trợ lý bên cạnh Lư Dục Hiểu lợi dụng lúc Tôn Thần Thuân không ở bên cạnh Tri Tri, đã nhéo má nó và nói với nó rằng tương lai Lư Dục Hiểu sẽ là mẹ mới của nó.

Sau khi trở về, Tri Tri lấy hết can đảm để nói chuyện với Tôn Thần Thuân, nhưng Tôn Thần Thuân lại cho rằng tôi đang lợi dụng con trai mình để ép anh ta cắt đứt quan hệ với Lư Dục Hiểu.

Tôn Thần Thuân đã cãi nhau với tôi một trận.

Sau này khi Tri Tri khóc lóc và kể lại toàn bộ câu chuyện, thì Tôn Thần Thuân cảm thấy áy náy trong giây lát, đáng tiếc là anh ta không hề xin lỗi mà bỏ ra ngoài, không về nhà suốt hai ngày liền.

Khi quay lại, anh ta chuẩn bị cho tôi một chiếc đồng hồ khảm kim cương đặt làm riêng và những món đồ chơi đắt tiền cho Tri Tri, bày tỏ lời xin lỗi chân thành.

Tôi chỉ thấy điều đó thật buồn cười.

Đây cũng là lý do tại sao tôi muốn thoát khỏi người đàn ông này. Anh ta khiến tôi coi thường.

Nhưng điều kiện gia đình của anh ta có ích cho Tri Tri, tôi phải để con ở lại nơi này và khiến Lư Dục Hiểu từ nay về sau không thể bắt nạt Tri Tri nữa.

Vì vậy tôi dứt khoát làm cho Lư Dục Hiểu thân bại danh liệt, loại bỏ hết những các yếu tố nguy hiểm liên quan.

Tôi bỏ tiền ra để thuê người tăng tương tác cho weibo của mình. Khi dư luận đạt đến đỉnh điểm, những chuyện bẩn thỉu mà Lư Dục Hiều đã làm trước đây sẽ được đưa ra ánh sáng, cô ta sẽ bị gắn mác can thiệp vào hôn nhân của người khác.

Nhưng hot search đã không xuất hiện.

Danh tiếng của Tôn Thần Thuân trong giới giải trí không cao bằng tôi, cái xưởng nhỏ của Lư Dục Hiểu cũng không đáng để nhắc đến.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nhận thấy cả hai người này không có khả năng chống lại tôi.

Người giúp đỡ Lư Dục Hiểu là ai, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi tập trung vào chú họ của Tôn Thần Thuân, một doanh nhân làm việc tàn nhẫn mà tôi rất ngưỡng mộ.

Tôi vẫn nhớ khi Tôn Thần Thuân giới thiệu tôi với gia đình anh ta, mọi người trong nhà họ Tôn đều không coi trọng tôi, chỉ có người chú này ra sức ủng hộ cuộc hôn nhân của tôi với Tôn Thần Thuân.

Sau đó, tôi hỏi ông ấy tại sao ủng hộ tôi như vậy, ông ấy châm một điếu thuốc, khói lờ lững bay ra, cũng khó lường như con người ông ấy vậy.

Ông ấy nói: "Nhà họ Tôn cần một người biết làm ăn."

Chú của Tôn Thần Thuân dù có thân thiết đến đâu cũng chỉ là chú mà thôi.

Vợ chồng mới là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Lúc đó tôi đã nghĩ, không thể đắc tội với người này được.

Tôi không kinh doanh, là do trước đây tôi bị thất bại khi khởi nghiệp ở trường đại học nên đã chùn bước. Sau này, do tính cách của tôi không tốt, sợ rằng khi làm ăn với người khác, động chút là nổi giận, có thể đập thẳng cái gạt tàn thuốc vào đầu người ta.

Nhưng tôi có khá nhiều kinh nghiệm chơi quỹ và cổ phiếu, vừa đủ để chen chân vào vòng của các chuyên gia.

Tôi giấu kín chuyện chuyện này, ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết.

Hiện tại, chú của Tôn Thần Thuân đã bỏ thuốc lá do phẫu thuật ung thư phổi vào năm ngoái. Khi ông nghiện thuốc lá, ông thích ăn quả óc chó. Dấu vết tuổi tác trên mặt ông ấy không rõ lắm, có lẽ do được chăm sóc tốt nên ông ấy trông như mới ngoài bốn mươi.

"Không phải chú." Ông ấy nói: "Chú không can thiệp vào chuyện tình cảm của vợ chồng các cháu."

"Chú không sợ cháu lên kế hoạch gài bẫy Lư Dục Hiểu, rồi cũng sẽ làm như vậy để hủy hoại danh tiếng của cháu trai quý giá của chú sao?" Tôi nói thẳng.

Ông ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt dần dần chuyển từ tính toán của cựu doanh nhân sang sự yêu thích và quan tâm của đàn anh với đàn em: "Không đến nỗi đó đâu, Thần Thuân không thể làm ra chuyện ngoại tình. Cho dù cuối cùng mọi chuyện vỡ lở thì cũng chỉ bị mọi người chửi là cặn bã, với nhà họ Tôn, mất mặt một chút cũng không sao."

"Cháu biết đấy, khi một gia đình đủ mạnh, không thể tránh khỏi có một vài xích mích, vậy thì có sao đâu? Người khác chỉ dám nói sau lưng, gặp mặt thì vẫn phải tìm cách nịnh bợ."

"Gia Thụy, chú thích cháu là vì cháu có thể giúp sức cho nhà họ Tôn. Sự thật chứng minh cháu quả thực có năng lực, có thủ đoạn. Nhà họ Tôn đã sản sinh ra Thần Xuyên. Về phần Thần Thuân, chỉ cần cháu không đi quá xa, thì nhà họ Tôn sẽ không quan tâm đến việc cháu đã làm gì."

Ông ấy tự tin nắm chắc phần thắng: "Chú khẳng định."

Tôi cố gắng tìm dấu hiệu nói láo trên mặt ông ấy nhưng không thành công nên chỉ đành bỏ đi.

Tôi lại tìm đến người anh em tốt ở Pari, Trần Khởi và hỏi xem có phải là cậu ấy đã thao túng hot search này không.

Cậu ấy phủ nhận và cho tôi một ý tưởng - Thừa Lỗi.

Kỷ niệm như những đợt sóng cuồn cuộn dâng trào.

Tôi gặp Thừa Lỗi lần đầu tiên vào học kỳ hai năm thứ hai đại học. Sau khi khởi nghiệp thất bại, tôi bắt đầu tập trung vào việc học để điểm tổng kết của mình trông tốt hơn.

Tôi từ một thị trấn nhỏ vào học tại Bình Kinh, chứng kiến vẻ uy nghiêm và hùng vĩ của Bình Kinh cũng như sự xa hoa, phù phiếm ở đây. Nhìn thấy những người xung quanh tài năng xuất chúng, cũng có những người sinh ra đã ở La Mã.

Ở nơi đất vàng như thế này, thành tích thi đại học mà tôi vốn tự hào chẳng có gì đáng nói đến cả.

Tôi muốn ở lại Bình Kinh.

Nhưng tôi biết rằng nếu chỉ bằng cách học hành chăm chỉ và làm việc từng bước sau khi tốt nghiệp thì cùng lắm tôi chỉ có thể có một chỗ ăn ở ở Bình Kinh.

Tôi muốn nhiều hơn thế, tôi muốn cắm rễ sâu ở đây và phát triển cho các thế hệ mai sau.

Để kiếm được vài phần mười số tín chỉ bài giảng, tôi xách laptop tới giảng đường sớm để giành chỗ ngồi. Buổi giảng hôm đó có lẽ là của một ông trùm trong lĩnh vực nào đó, tôi đến đó sớm bốn mươi phút nhưng gần như đã kín chỗ.

Tôi cúi xuống và tìm một chỗ ở mép ghế để ngồi xuống, rồi mở laptop của mình ra, trong đó ghi đầy những hiểu biết và phân tích của tôi về thị trường chứng khoán.

Tôi đang học cách giao dịch cổ phiếu.

Thừa Lỗi ngồi cạnh tôi, anh ăn mặc rất giản dị, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Dưới ánh sáng mờ ảo của giảng đường, tôi thậm chí còn không nhìn rõ được mắt anh.

Diễn giả đang diễn thuyết say sưa trên bục giảng, còn tôi ở dưới thì cau mày, liên tục gạch vẽ.

Sau đó, Thừa Lỗi đột nhiên nghiêng người lại gần tôi, giọng nói trầm ấm: "Sinh viên khoa Thương mại đến nghe giảng về khảo cổ à?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng vì anh che chắn rất kĩ nên tôi vội vàng cúi đầu nói: "Khoa Toán, kiếm điểm."

Anh đan hai tay lại đặt trên đùi, có vẻ hơi hứng thú với điều tôi nói: "Khoa Toán... chuẩn bị làm luận văn?"

Tôi sốt ruột trả lời: "Năm thứ hai, anh tự tìm hiểu."

Sau khi bài giảng kết thúc, anh đưa cho tôi một tấm danh thiếp có dòng chữ mạ vàng lớn: Thừa Lỗi.

Sau khi về nhà, tôi tra cứu cái tên này trên mạng nhưng không có thông tin gì nên tôi đã ném tấm danh thiếp vào thùng rác.

Lần thứ hai tôi gặp Thừa Lỗi là vào cuối học kỳ, khi một giáo sư trong lĩnh vực sinh học của trường công bố một bài báo trên tạp chí Nature, gây chấn động. Nhà trường đã nhanh chóng tổ chức một loạt các bài giảng kéo dài một tuần. Các sinh từ khắp các trường đại học lớn ở Bình Kinh trừ đại học Bắc Kinh đều chen lấn đến tham dự.

Tôi đã đến để chiếm chỗ ngồi. Thừa Lỗi vẫn ăn mặc giản dị như cũ, hai tay đút túi quần đi về phía tôi và nói: "Không nghiên cứu thị trường chứng khoán nữa à?"

Lần này anh chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai. Nhìn khuôn mặt anh thanh thoát, dễ gần, những đường nét trên khuôn mặt không quá nổi bật, nhưng đôi mắt đào trìu mến khiến người ta cảm động.

Khí chất của một người là thứ rất kỳ lạ. Ví dụ, một người có vẻ ngoài bình thường nhưng khi kết hợp với khí chất và sự tu dưỡng của bản thân thì nhan sắc của họ cũng sẽ tăng lên vài phần.

Tôi nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và sự tự tin tích lũy từ gia thế giàu có của Thừa Lỗi, trong lòng thầm nghĩ: 【Lại là ông hoàng nhà ai đây?】

Tôi bắt đầu chủ động tiếp xúc với Thừa Lỗi.

Tấm danh thiếp kia đã bị xe rác lấy đi từ lâu, tôi chủ động hỏi thông tin liên lạc của Thừa Lỗi, lấy cớ khập khiễng - Anh hiểu về thị trường chứng khoán à? Có thời gian thì trò chuyện nhé?

Vào thời điểm đó, tôi đã kiếm được một khoản tài sản nhỏ nhờ giao dịch chứng khoán, trên người tôi tỏa ra khí chất của một nhà giàu mới nổi.

Tôi tiếp cận anh vì nghĩ rằng sau này anh sẽ giúp tôi mở rộng mối quan hệ ở Bình Kinh.

Anh cảm thấy tôi thú vị cũng được mà ham muốn nhan sắc của tôi cũng chẳng sao, trên con đường theo đuổi danh vọng, những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi.

Không có anh thì sẽ có người khác, coi như là tôi tập thích nghi trước.

Khi làm bạn với một công tử con nhà giàu như vậy, bạn sẽ có thể học được khả năng quan sát lời nói và cảm xúc của người khác.

Nhưng ý tưởng này của tôi kéo dài không được bao lâu.

Sau những bài kiểm tra cuối kì, các bạn cùng phòng lần lượt về nhà. Trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và anh chàng nhà giàu học khoa Kinh doanh. Cậu chủ này không may khi phải ở chung với ba người học chuyên khoa Toán.

Tuy nhiên cậu ấy cũng không quan tâm lắm, mỗi ngày đều đi học rồi lại đi chơi, thường không về ký túc xá.

Gần đây cậu ấy ở lại trong ký túc xá nhiều hơn. Ban đầu tôi còn tưởng cậu ấy đang ôn thi cuối kỳ, nhưng hóa ra là cậu ấy không muốn về nhà trong kỳ nghỉ đông để học tập kế thừa sự nghiệp của gia đình, mà quyết định gia nhập làng giải trí.

Sau khi tiếp xúc với Thừa Lỗi một thời gian, tôi đã được hưởng lợi rất nhiều. Anh không phải là một công tử con nhà giàu chỉ biết ăn chơi mà ngược lại năng lực của anh rất xuất sắc, chắc chắn là đỉnh của kim tự tháp.

Anh chỉ điểm cho tôi một câu là tiền tôi kiếm được từ chứng khoán đã tăng gấp đôi.

Tôi muốn học hỏi thêm từ anh nhưng dù sao cũng phải có qua có lại.

Vì vậy, sau đó tôi đã ăn vận thật tinh tế và hẹn hò với Thừa Lỗi. Mặc dù người này không bao giờ hẹn hò trong những nhà hàng phương Tây sang trọng, những con tàu du lịch cao lớn hay những quán bar có ánh sáng mờ ảo.

Anh đưa tôi đi chơi bida, bắn cung, trượt tuyết, cưỡi ngựa và chơi gôn.

Đó đều là những môn thể thao mà tôi hiếm khi được tiếp xúc.

Điều này cũng tốt, người có tiền đều thích chơi mấy trò này, học một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.

Nhưng thứ tôi muốn không phải là ăn uống vui đùa, cái tôi cần là bản lĩnh. Anh chỉ dạy tôi một lần cũng đủ để tôi phải gãi đầu gãi tai.

Tôi muốn anh dạy tôi nhiều hơn, nên tôi đi thẳng vào vấn đề, nhưng anh không trả lời tôi mà đưa tôi đến một cuộc đấu giá đồ trang sức.

Những món đồ trang sức có giá khởi điểm rẻ nhất cũng bắt đầu từ bảy con số. Các món đồ liên tiếp được đấu giá nhưng Thừa Lỗi không có vẻ có ý định tham gia. Tôi nhìn vẻ nhàn rỗi của anh, như thể đang xem một vở kịch, chỉ cần ở phía dưới làm khán giả là được.

Nhưng tôi muốn dò xét anh, xem thực sự là anh có bao nhiêu bản lĩnh.

Vì vậy tôi hỏi anh: "Không có món đồ nào anh muốn mua sao?"

Anh ngước nhìn tôi, hiếm khi tôi nhìn thấy trong mắt anh có sự "tham lam"

"Em thích gì thì cứ phát đi." Anh nhẹ nhàng nói.

Tôi án binh bất động, sau khi món trang sức "Trục lớn" xuất hiện và nghe thấy giá khởi điểm tám chữ số, tôi quay lại và nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Thừa Lôi uể oải tựa lưng vào ghế, ánh mắt mơ hồ như đang động viên tôi.

Với giá gần gấp ba, tôi đã mua được chiếc "Trục lớn" này.

Sau khi kết thúc cả người tôi run rẩy.

Tôi chợt hiểu rằng Thừa Lỗi thậm chí còn khó đạt được hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Mấy chục triệu đối với anh chỉ như tàn thuốc, mùi vị nicotine mang lại sự thỏa mãn khiến anh cảm thấy tiêu số tiền đó là xứng đáng.

Anh thậm chí còn không thèm nhìn đến món đồ trang sức lần thứ hai và bảo người bên cạnh hãy tặng nó cho cậu chủ nhà họ Thẩm làm quà sinh nhật.

Anh đã tặng nó đi dễ như trở bàn tay, không một chút tiếc nuối.

Còn những người như tôi, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc sở hữu vài chục triệu sẽ như thế nào.

Thừa Lỗi không phải đưa tôi đi xem thế giới, mà là cảnh cáo tôi.

Tôi bám lấy anh nhưng không hề nghĩ sẽ hiến thân cho anh.

Anh có thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ này của tôi.

Anh không ép buộc tôi phải chấp nhận anh. Anh biết tôi là người tham vọng nên đã dùng phương thức này để dụ dỗ tôi chủ động tiếp cận anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro