45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên không, ta lánh đời mười năm, mới phát hiện cốt truyện đã kết thúc từ rất lâu rồi, con trai của nam nữ chính đều đã ra đời.

Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ.

Ta hả, không trở về được, nên tiếp tục cuộc sống khoái hoạt của ta. Thuận tiện ở dưới vách núi đen nhặt được một nam nhân đẹp trai nửa chết nửa sống trở lại phòng nhỏ.

Đại kết cục rồi, rốt cuộc có thể đem nhân vật phản diện này về nhà dạy hắn làm người, nhà nhà đều vui.

___________________

Ta xuyên không, xuyên thành một nam phụ số 4 pháo hôi, tên là Điền Thụy Thụy, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là ta rất nhanh sẽ bị pháo hôi.

Kết cục của ta là, hãm hại nữ chính không thành, bị một kiếm đâm chết, cha ta bọn họ sẽ bởi vì sau khi ta chết bắt đầu âm thầm xuống tay với nữ chính, sau đó bị sung quân biên cương.

Sau khi phát hiện mình không có hệ thống gì, càng không có nội dung nhiệm vụ gì trói buộc tự do của ta, ta nhanh chóng đóng gói đồ tốt, lưu lại một phong thư trong nhà, bỏ nhà ra đi.

Về phần đi đến đâu, ta cũng không biết, tóm lại ta muốn tự mình tìm một thế ngoại đào nguyên, thỉnh thoảng gửi thư cho cha ta, sau đó một người một chó sống cuộc sống vui vẻ.

Đúng vậy, ta vừa ra cửa, con ch.ó mực tên Hoa Đào của nhà ta nuôi chết sống cắn ống quần của ta, không chịu để ta đi.

Được rồi, ta chỉ có thể mang theo nó cùng đi.

Kết quả đi ba ngày, chưa ra được kinh thành.

Bởi vì ta đi bộ, mặc dù lộ phí mang theo ngân phiếu đầy đủ, nhưng mà, khó nha.

Nhớ tới tàu điện ngầm xe lửa ở quê hương, xe lửa cao tốc.

Nhớ rõ hai ngày trước đi ngang qua phủ tướng quân, vừa vặn trông thấy Nhị hoàng tử cũng chính là nam nhị, đang bị nữ chính một mặt lạnh lùng đẩy ra, vẻ mặt hắn như ăn phân.

Ta nhịn không được cười ra tiếng.

Nhị hoàng tử quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm ta một cái, sau đó nhìn thấy ta phong trần mệt mỏi lộ ra biểu lộ kinh ngạc.

Dù sao thì cũng quen biết nguyên thân từ nhỏ, tuy nguyên thân là nam phụ số 4 pháo hôi.

Ta khoát tay với hắn.

"Không ngày gặp lại, ta đi du lịch."

Tạm biệt, cốt truyện, tạm biệt nam nữ chủ, không nên liên lụy đến ta, cám ơn.

Ta để lại cho nam nhị một bóng lưng cô độc, tại sao ta không giới thiệu tên của hắn, bởi vì ta không muốn nhắc đến bất kỳ cốt truyện nào, đây là câu chuyện thuộc về ta.

Ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành trước mắt, ta ngẩng đầu sải bước đi ra ngoài.

Trời đất bao la, ta muốn đi tìm nơi ở thuộc về ta.

Cuốn tiểu thuyết này là một trong những cuốn tiểu thuyết có ảnh hưởng sâu sắc nhất mà ta từng đọc trước khi bị xe đâm chết, nó được mô tả bằng một câu chuyện về Mary Sue đã từng là một nhân vật ngôn tình trong bá đạo tổng tài.

Gọi tắt nữ chính không có nam nhân liền không được, dựa vào mấy nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Nam chủ càng trâu, làm một Hoàng Thượng, đối mặt với một đám phi tử, nữ nhi và trung thần của mình, nói giết liền giết, nữ nhi chết luôn, dù sao lão cha nói chém liền chém.

Tóm lại nghĩa là, yêu nữ chủ chết đi sống lại.

Làm một Hoàng Thượng, chưa tính đến việc hắn mất hết tính người, quan trọng là ta cảm thấy hắn không quan tâm đến dân sinh bách tính như thế nào, liền cái kiểu thái độ ta muốn điều ta nghĩ, ta không muốn điều ngươi nghĩ.

Nếu không phải hắn có quầng sáng nam chủ, sớm hay muộn cũng bị lật đổ.

Nhân vật phản diện, cười chết. Cả câu chuyện đều nói nhân vật phản diện tuấn mỹ như nào, nhu nhược không thể tự lo liệu, bị chèn ép ra sao, sau đó đột nhiên hắc hóa, trong vòng một đêm có được cơ bụng tám múi, võ công cái thế.

Cuối cùng kết cục lại bị nữ chính cảm hóa, tự nguyện nhảy vào vách núi, sau đó dùng một đoạn văn dài để tẩy trắng.

Trâu bò, ta nói quá trâu bò.

Khủng bố, khủng bố như vậy, ta phải tranh thủ thời gian trốn, chạy trốn tới một địa phương người khác tìm không thấy.

Ta rùng mình trước những nốt gai ốc do sự ngượng ngùng trên thân thể, tiếp tục hành trình dài đằng đẵng.

Không thể phủ nhận, phong cảnh của thế giới này quả thực tuyệt mỹ, tựa như một bức tranh thủy mặc, non xanh nước biếc, đẹp đến mê hồn..

Mặc dù không có điện thoại, không có WIFI, haiz, coi như là du lịch ở thời đại của bà nội ta vậy.

"Gâu! Gâu! Gâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro